☆ 28. Có đôi khi anh thật đáng yêu Chu Hoằng thấy hiệu quả không tệ, nhìn Trương Cảnh Minh cười hê hê, đưa tay sờ hạ thân của anh, khàn giọng hỏi: "Muốn ở đây thật?" Trương Cảnh Minh khẽ thở hổn hển một hơi, trừng Chu Hoằng, "Vừa làm vừa hỏi, em có mấy ý?" Chu Hoằng vội vàng ra vẻ sợ hãi, "Không dám, chỉ có một ý." Trương Cảnh Minh giận sắp ngất, trong lòng suy nghĩ chắc chắn phải giáo huấn người dưới thân một phen, rồi cúi đầu, há môi liền mút môi trên của Chu Hoằng, đồng thời hai tay dứt khoát cởi quần áo của hắn. Yêu yêu nhân lúc dư âm cãi nhau vẫn còn quả nhiên kịch liệt, khoái cảm quả nhiên nâng cao một bước, Chu Hoằng đã chật vật vô cùng, hai tay huơ loạn không biết phải đặt đâu, mông từ nơi này lắc tới nơi khác, trong rên rỉ mang theo tiếng khóc nhỏ nhẹ, lúc này cũng không biết là tư thế gì, rất có xu hướng nhào lên ghế trước. Đột nhiên, Chu Hoằng tựa như sắp phá vỡ vậy, khàn khàn mà cao vút hô lên một tiếng: "Trương, Trương Cảnh Minh!" Trương Cảnh Minh mắt điếc tai ngơ, ôm chặt lấy cơ thể Chu Hoằng, hạ thân ra sức thúc về trước, vững vàng đến một cái, sau đó tiếp tục động tác, trên trán trên vai đều là mồ hôi. Chu Hoằng thực sự muốn khóc, hắn vịn chặt lưng ghế trước, trong lòng mắng Trương Cảnh Minh, tên khốn này tuyệt đối cố ý! Động tác rất mãnh liệt, cảm giác rất kích thích, Chu Hoằng đã cảm thấy giống như đang ở đầu ngọn sóng lớn, từng đợt từng đợt đập vào vô cùng khủng khiếp, trong đầu đổ đầy nước biển, các loại hỗn loạn không rõ. "Xin xin xin xin lỗi, tôi sai rồi, hôm nay tôi sai rồi!" Suy nghĩ chưa từng đi qua não, Chu Hoằng mở miệng gào lên một câu như vậy. Trương Cảnh Minh chậm lại động tác, tiến đến bên tai Chu Hoằng thở dốc, "Sai ở đâu?" Trong miệng Chu Hoằng khô khốc, hắn nuốt một ngụm nước bọt không tồn tại, không cam lòng không muốn trả lời: "Thái độ không đứng đắn..." Trương Cảnh Minh hung hăng thúc một cái. Chu Hoằng kêu lên một tiếng, hổn hển: "Còn có, không nên tiếp xúc thân mật với bạn gái cũ!" Nghiêm hình bức cung vu oan giá hoạ! Lúc đó hắn thần kinh mới ra chiêu mang ý đồ nghịch tập như vậy! Lần này, Trương Cảnh Minh cuối cùng cũng thoả mãn, anh dán chặt vào Chu Hoằng, hai tay vịn lấy vòng eo nhỏ gầy của hắn, dùng đầu lưỡi khẽ liếm tiểu quả hồng hồng của hắn, nửa phần nhu tình nửa phần cảnh cáo: "Về sau không cho phép tái phạm." Nếu như không thông qua hiểu sâu, nào biết một người trông như vậy kỳ thực cũng có một mặt thế này? Cho nên cảm giác đầu tiên luôn là khác biệt. Chu Hoằng liền vốn tưởng rằng Trương Cảnh Minh lầm lì bạc tình, ai lại ngờ anh cũng có một mặt nhu tình triền miên, thậm chí còn là vại dấm chua lớn? Chu Hoằng sâu đậm cảm thấy mình bị lừa, liền không biết sống chết lẩm bẩm: "Không cho phép cái nào?" Nhưng thấy Trương Cảnh Minh híp hai mắt lại, Chu Hoằng lập tức đổi giọng: "Biết rồi biết rồi." Còn lấy lòng đưa hai cánh tay qua ôm cổ Trương Cảnh Minh, hôn chụt chụt hai cái lên môi anh, sau đó bỗng nhiên ánh mắt sâu thẳm, nhìn vào mắt anh, khàn khàn nói: "Trương Cảnh Minh, không hiểu sao, trong lòng tôi bây giờ đặc biệt đặc biệt ấm áp." Đôi mắt Trương Cảnh Minh nhất thời giống như mã não đen ngâm nước, cảm giác hạnh phúc khó có thể dùng lời diễn tả được từ từ xâm nhập tứ chi toàn thân, anh không tự chủ ôm chặt Chu Hoằng, cầm áo khoác che lên cơ thể hắn, hôn tóc hắn thương tiếc không thôi, "Dưa ngốc." Chu Hoằng mỉm cười, ánh mắt cũng sáng lên, bật cười, "Dưa lì." (lì của lầm lì) Trương Cảnh Minh cũng cười cười, xoa xoa thắt lưng của Chu Hoằng, chỉ cảm thấy trên tay trắng mịn, tham luyến cực kỳ, "Lạnh không?" "Không lạnh." "Vậy, không đi lên à?" "... Không đi." "Vậy lúc nào thì đi?" "Chờ một lát nữa, chỉ một lát nữa thôi." Trương Cảnh Minh mỉm cười, tin tưởng ấn gáy của Chu Hoằng vào cần cổ mình, cùng hắn quấn quýt lấy nhau không chừa một khe hở, "Vậy thì một lát nữa." Trong lúc nhất thời, bên trong xe ấm áp như xuân, im ắng kéo dài. Chu Hoằng cực thích mùi hương của Trương Cảnh Minh, đơn giản sạch sẽ, ngửi vào không riêng gì mũi thấy thoải mái, trong lòng cũng ấm áp, lúc này hắn ôm chặt lấy lưng Trương Cảnh Minh, ở cần cổ anh như có như không mà thoáng cọ, có chút quên hết tất cả, "Nếu như cảm giác này có thể lĩnh hội cả đời..." Nói đến đây đột nhiên hơi ngừng, Chu Hoằng như phạm vào kiêng kỵ sắc mặt trở nên rất mất tự nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn Trương Cảnh Minh đang có hơi ngơ ngác, sau đó ngồi thẳng người bắt đầu chỉnh lý quần áo, "Chúng ta lên đi." Nhưng vừa mới kéo hai cái, tay liền bị nắm thật chặt, trong lòng Chu Hoằng bất ngờ, từ từ nhìn về phía Trương Cảnh Minh, chỉ thấy anh ánh mắt sáng quắc tựa như ánh lửa, sáng kinh người, miệng không khỏi bắt đầu khô khốc. "Cả đời lĩnh hội, anh có thể làm được." Chu Hoằng ngây người, chỉ cảm thấy Trương Cảnh Minh nắm chặt làm hắn đau, tim cũng như bị siết chặt theo, hắn muốn nói "Có gì đặc biệt hơn người tôi cũng có thể làm được", nhưng lời nói đến đầu lưỡi, lại nói không nên lời, nhưng hắn do dự cũng không phải là vì mình. "Anh, dựa vào cái gì mà cảm thấy có thể làm được?" Bên cạnh hắn chỉ có một tiểu lão đầu, không có nhiều gông cùm xiềng xích quá, mà Trương Cảnh Minh thì khác, gia thế nhà anh giàu có, ràng buộc nhiều hơn, đâu thể nào đơn giản tùy tâm sở dục? Anh nói anh có thể, người nhà của anh thì sao, có thể tiếp nhận loại tình cảm này không, rồi có thể chấp nhận "ý nghĩ kỳ lạ" của anh hay không? Lại nói tiếp, tựa hồ hắn chưa biết gì về gia thế bối cảnh của anh. Đôi môi xinh đẹp của Trương Cảnh Minh mím lại, đôi mắt đen đến một khái niệm tựa hồ không có độ đậm, khiến Chu Hoằng gần như muốn chìm vào, "Em trả lời anh trước, em thấy chúng ta có tương lai không?" Giọng nói của anh trầm trọng giống như vấn đề này vậy. Chu Hoằng nghe vậy thì ngẩn ra, cúi đầu, lông mi khẽ run, môi giật giật nhưng không lên tiếng. Ánh sáng trong mắt Trương Cảnh Minh tối sầm, anh nhìn thẳng lông mi xòe thành cây quạt nhỏ của Chu Hoằng, dùng chất giọng trầm thấp nói rằng: "Đồng thời khi anh có thể đáp ứng cho em cả đời, có phải em cũng có thể cho anh một hứa hẹn không?" Trong lời này hàm chứa thâm tình kéo dài vô tận, Chu Hoằng nghe vậy thì mũi bỗng nhiên chua xót, trong lòng căng đầy không nói rõ được cũng không tả rõ được, căng đến mức khiến hắn khó chịu, hắn giương mắt lên, nghiêm túc cẩn thận nhìn nam nhân tuấn mỹ vô cùng trước mắt này, khẽ lên tiếng hỏi: "Anh có thể không?" Trong lòng Trương Cảnh Minh lập tức đau xót, chỉ cảm thấy ánh mắt ấy đẹp đến mức làm người ta thương tiếc, đồng thời lại vui mừng lớn lao, bởi vì từ ánh mắt ấy cũng thấy được tình ý sâu đậm, anh mừng không kể xiết, há môi liền cắn môi Chu Hoằng, dùng sức mút hai cái, lưu luyến tách rời, khóe môi không tự chủ cong lên, "Có thể, anh thề." Mũi Chu Hoằng lại chua xót, ánh mắt nhìn vào Trương Cảnh Minh khẽ run. Đến giờ phút này, Chu Hoằng mới biết được tình cảm của hắn trong lúc vô tình đã khắc sâu đến trình độ nào. Nhưng mà... Chu Hoằng lần nữa cụp mắt, nói ra sự rối bời vẫn tồn tại trong lòng, "Nhưng mà, quyết định của anh cũng không nhất định sẽ trở thành kết quả sau cùng." Trương Cảnh Minh hiểu rõ, anh tựa như trấn an mà sờ gáy Chu Hoằng, tựa lên trán hắn, khóe môi hơi cong, "Anh hiểu sự lo lắng của em, hãy yên tâm, chung quanh anh cũng không tồn tại nhân tố có thể kiềm chế anh, em chỉ cần giao trái tim giao cho anh là được rồi." Chu Hoằng ngẩn ngơ, có chuyện muốn hỏi, nhưng tư tưởng trước mắt tựa hồ lại không thích hợp, liền quả quyết quên mất, mỉm cười nhắm mắt lại, hắn ôm sát cổ Trương Cảnh Minh, gật đầu một cái, "Ừm." Trên đời này, cũng không có ai có thể làm cho hắn tin tưởng vững chắc như vậy. Đang động tình, bỗng nhiên lại nghe giọng nói hơi căng thẳng của Trương Cảnh Minh, "Vậy còn em?" "Hả?" Chu Hoằng theo phản xạ giương mắt nhìn anh. "Vậy em có thể không chia không lìa thủy chung ở bên cạnh anh hay không," Nói tới đây, Trương Cảnh Minh hơi ngưng lại, giọng nói chuyển thành khàn, "Không phản bội anh hay không?" Chu Hoằng khẽ mở to hai mắt nhìn, bởi vì thấy một nét đau xót như có như không từ sâu trong đáy mắt đen nhánh của Trương Cảnh Minh nhanh chóng hiện lên, trong lòng hắn lập tức vì vậy mà trồi lên một tí khó chịu, trực giác cho thấy nét đau xót này có một câu chuyện khác, nhưng hắn rất nhanh đè xuống cảm giác kỳ lạ này, cong mắt cười: "Nhất định không bội bạc!" Trương Cảnh Minh cũng cười, thậm chí lộ cả hàm răng, như mây tan trăng đến, làm Chu Hoằng nhìn mà trực tiếp ngẩn ngơ, cũng khiến cho bản thân Trương Cảnh Minh có chút ngượng ngùng, vành tai hơi phiếm hồng. "Trương Cảnh Minh, có đôi khi anh thật đáng yêu." "..."