☆ 20. Vào đồn rồi Chu Hoằng bị đưa vào một phòng làm việc thật lớn, hắn ngồi xuống trước một cái bàn chất đầy văn kiện, sau đó đã bị hỏi cái này hỏi cái kia, nhưng hắn sắc mặt hờ hững, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, đối mặt với đại ca cảnh sát đang cắn răng nghiến lợi thì cứ thờ ơ, mất nửa ngày cũng chỉ nói một câu, "Có thể hút thuốc không?" "Không thể!" Sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không kêu một tiếng. Có gì hay mà nói, nguyên đánh người, hắn có thể nói sao? Thái độ coi rẻ cơ quan của Chu Hoằng không nghi ngờ đã khiến chú cảnh sát phụ trách phát bực rồi, đại thúc dựng râu trợn mắt một hồi, cầm tờ giấy Chu Hoằng vừa ký vỗ lên bàn một cái, chỉ vào mũi hắn mắng: "Người trẻ tuổi hành sự phải có suy nghĩ, đừng hành động theo cảm tình tự hủy tiền đồ! Với thái độ này của cậu, đừng hy vọng sự việc có thể dễ giải quyết, nếu cậu muốn mau sớm đi ra ngoài, thì nghiêm chỉnh thái độ biểu hiện tốt một chút cho tôi, để còn tranh thủ xử lý khoan hồng!" Chu Hoằng chỉ cụp mắt. Đại thúc cuối cùng hết sạch kiên nhẫn, đứng phắt dậy bước sang một bên, phất tay tức giận nói với đồng sự: "Tạm giam đi, liên hệ người nhà của hắn, thử xem có trị được hắn không!" Ánh mắt Chu Hoằng lóe lên, trong lòng chẳng những không hoảng loạn, mà còn may mắn, may mắn là hắn điền phương thức liên lạc của Trương Minh, ông nội hắn sẽ không biết chuyện này. Chu Hoằng hiểu rõ, chỉ cần Vương Thủy Lương ở bệnh viện mà tỉnh lại, vụ án này nhất định sẽ từ án dân sự chuyển thành án hình sự, hiếm khi gặp được vụ nghiêm trọng như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội có thể dễ dạng đánh sụp hắn. Lần này sẽ cực kỳ gian khổ, hắn phải nghỉ ngơi lấy lại sức lấy. Chu Hoằng không nghĩ tới Trương Minh vừa nhận được thông báo liền chạy đến, nhìn dáng vẻ phong trần của anh, Chu Hoằng có chút cảm động, anh bận rộn như vậy, hoàn toàn có thể tùy tiện kêu một người tới đây, "Bây giờ là giờ làm việc, anh đúng là rảnh." Nghe vậy, Trương Minh vốn đang nhíu chân mày không khỏi nhíu chặt thêm nữa. Chân mày anh tuấn đen đậm của Trương Minh, cùng đôi mắt đen như mực bên dưới cách nhau rất gần, lúc này nhíu chặt chân mày, càng khiến mắt và chân mày dán gần hơn, trong mắt là thần quang cuốn hút. Chu Hoằng không khỏi nhìn ngây dại. Thấy Chu Hoằng ngơ ngác nhìn anh, Trương Minh giãn chân mày, khóe miệng chứa nụ cười thản nhiên, nhưng sau đó lại thấy Chu Hoằng đỏ mặt lên xoay sang chỗ khác, anh không khỏi khẽ thở dài, bất đắc dĩ hỏi: "Chuyện gì xảy ra?" Chu Hoằng rất nhỏ tiếng, "Đánh lộn." "Với ai?" Chu Hoằng khóe miệng giật giật, im lặng chốc lát mới trầm giọng nói: "Vương Thủy Lương, thằng khốn tung ảnh chụp." Trương Minh lập tức lĩnh ngộ được tinh túy, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc thâm trầm, sau đó lại chứa đựng lo lắng, anh thoáng đến gần Chu Hoằng, duỗi tay nắm chặt bàn tay bên chân hắn, nhẹ giọng an ủi như thì thầm: "Không có việc gì, đừng sợ." Chu Hoằng cũng giật mình như bị điện giật, hắn nhanh chóng rút tay về, sắc mặt bàng hoàng nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý, mới nhìn sang Trương Minh, lại vừa vặn bắt được nét tổn thương mờ nhạt ngắn ngủi trên mặt anh, ngực Chu Hoằng bỗng nhiên đau xót, hắn thấy Trương Minh thu tay về bỏ vào túi quần, sắc mặt tự nhiên nhìn quanh phòng làm việc một cái, không khỏi hối hận ngập tràn, hối hận muốn chết! Kỳ thực cũng có ủy khuất, dù sao trong một đêm bỗng nhiên trở nên thân mật như vậy, hắn chưa chuẩn bị xong nữa mà, phàm là cái gì phải có một sự chuyển tiếp không phải sao? Lúc này, Trương Minh nói, "Cậu ngồi xuống đi, tôi đi tìm hiểu tình huống một chút." Sau đó anh xoay người, đi về phía đại thúc vẫn hay bực bội liếc về phía này. Đại thúc thấy Trương Minh đi về phía ông, lập tức đứng thẳng người, thái độ vô cùng nghiêm túc, chờ Trương Minh đến cạnh ông rồi vươn tay về phía ông, ông cũng vội vàng đưa tay ra bắt. Chu Hoằng ngồi ở phía xa, đảo mắt nhìn hai người, chỉ cảm thấy Trương Minh đúng là nhân trung long phượng, âu phục phẳng phiu đứng giữa mọi người, tựa như một con hạc xinh đẹp đứng trong một bầy gà, không tự kìm hãm được, trong lòng Chu Hoằng tuôn ra tâm tình kiêu ngạo, hắn cong khóe môi bình tĩnh nhìn Trương Minh, không nhúc nhích. Hắn thấy Trương Minh nói gì đó với đại thúc, lại quay đầu nhìn hắn, đại thúc cũng nhìn hắn, sắc mặt có chút cổ quái, sau đó mặt mày oán trách bật máy hát với Trương Minh. Thái độ của Trương Minh vô cùng khiêm tốn, chăm chú nghe đại thúc nói, thường xuyên gật đầu đáp lại một câu. Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Chu Hoằng ấm áp, cảm thấy hắn là đưa nhỏ phạm sai lầm, mà Trương Minh chính là người chắn trước mặt hắn, chống lại hết những người chỉ trích, cảm giác được bảo về, thật sự là tuyệt, chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Không bao lâu sau, Trương Minh đã trở về, anh ngồi bên cạnh Chu Hoằng, thản nhiên nói: "Bọn họ đang chờ điện thoại của bệnh viện, biết tình huống bên kia thế nào thì mới có tiến triển." Chu Hoằng hừ một tiếng, "Vậy thì đợi thôi, tôi còn đánh rất ác, thằng khốn kia không tỉnh lại nhanh vậy đâu." Trương Minh nhíu mày, nhưng trong mắt lại có nét cưng chìu, khổ sở nói: "May mà cậu không đánh chết hắn, sẽ cho tôi không ít phiền phức đâu." Chu Hoằng không tự chủ nở nụ cười, nhưng lập tức thu về, cảm thấy không nên cười, hắn lại gần Trương Minh, nghiêm túc hỏi anh: "Nếu tôi đánh chết hắn thật, anh cũng có thể đảm bảo cho tôi? Chỉ là sinh ra chút phiền phức?" Trương Minh nhướng nhướng chân mày, anh dùng ánh mắt cảnh cáo Chu Hoằng, hỏi ngược: "Cậu nói xem?" Chu Hoằng vừa lẩm bẩm "Làm sao tôi biết anh bản lĩnh bao lớn", vừa lui người về, lại nghe thấy Trương Minh nhẹ nhàng nói câu "Đương nhiên sẽ không để cậu chịu ủy khuất, nhưng cậu cũng không thể đánh chết hắn được". Chu Hoằng ngạc nhiên, hắn há miệng nhìn Trương Minh, thấy anh đang cúi đầu lướt điện thoại di động, vẻ mặt thản nhiên, ngay sau đó, người đó liền đứng lên đi ra ngoài. Chu Hoằng cho rằng anh đi luôn, không nghĩ tới anh nghe máy xong thì quay lại ngồi xuống, vẫn lướt điện thoại di động, hỏi hắn: "Muốn ăn cái gì? Tôi đặt cho cậu." "Anh, không đi?" Trương Minh liếc hắn một cái, "Không vội, chờ bệnh viện gọi tới lại nói, cá của "Phú Lệ Đường" làm không tệ, muốn ăn không?" Chu Hoằng có chút thụ sủng nhược kinh, ê a một tiếng: "... Sao cũng được." Trương Minh đáp lại một tiếng, sau đó gọi vào một số máy. Chu Hoằng cảm thấy chỉ bị tạm giam, lại ở trong phòng làm việc của đồn cảnh sát bày một bàn sơn trân hải vị hưởng thụ thời gian cơm trưa thật không tốt, mà nhìn Trương Minh khí định thần nhàn trấn giữ một bên, lại cảm thấy không có gì phải bất an, ăn cũng không phạm tội, cũng không để ý nữa. Vì vậy, Chu Hoằng ở trong ánh nhìn chăm chú ai oán không gì sánh được của các chú cảnh sát đang bưng cơm hộp, hết sức thản nhiên hưởng dụng bữa trưa. Ăn no, Chu Hoằng vặt chéo chân xỉa răng, nhưng đảo mắt nghĩ, hình tượng này thực sự không tốt, tạo ra một cảm giác vô cùng càn rỡ vô lễ, mới đả kích người ta, lúc này lại ôn thuần chút đi, vì vậy, Chu Hoằng ngồi thẳng người, nhỏ giọng tán gẫu với Trương Minh. Vừa mới kể lại chuyện xảy ra hồi sáng liền thấy đại thúc bên kia để điện thoại xuống đi sang bên này, vừa đi vừa cao giọng tuyên bố: "Bệnh viện gọi tới, gãy mũi, còn rụng một cây răng hàm, người bị thương tỉnh lại nói câu đầu tiên với cảnh sát là "Tôi muốn tố cáo hắn tội cố ý tổn thương"!" Đại thúc đi tới trước mặt Chu Hoằng, cúi người chỉ tay vào hắn, hừ lạnh nói: "Tiểu tử cậu toi rồi!" Chu Hoằng theo bản năng quay mặt nhìn sang Trương Minh. Trương Minh lại không nhìn hắn, mà là bỏ tay vào túi quần đứng lên, mày kiếm khẽ nhíu, khiêm tốn nói với đại thúc: "Vị sĩ quan cảnh sát này, tôi không phải hiểu luật pháp cho lắm, nếu có nói sai thì cũng mời ngài hãy chỉ ra." Đại thúc tựa hồ có ấn tượng cực tốt đối với Trương Minh, một giây trước còn lạnh mắt lườm Chu Hoằng, một giây sau lại thành một vẻ quen biết thật nhiệt tình, phất tay với Trương Minh nói: "Cậu cứ nói đi, có gì không biết thì cứ hỏi." Trương Minh gật đầu, cảm ơn trước một tiếng, sau đó nói: "Tôi nghe nói, hình như khởi tố một vụ án hình sự có quy định riêng, khởi tố hay không cũng không phải do người bị hại định đoạt, cơ quan công an cho rằng đạt đến tiêu chuẩn lập án khởi tố, mới có thể gửi tài liệu lên viện kiểm sát, còn không thì sẽ xử lý như vụ án trị an, không biết có đúng là vậy không?" Đại thúc ngớ ra, cười nói: "Sao lại nói không hiểu chứ, tôi thấy cậu hiểu rõ lắm nha, đúng là vậy." Trương Minh lại gật đầu, hết sức hài lòng, mở miệng nữa lại hỏi một câu không hề liên quan tới câu trước, "Được rồi, không biết tạm giam đã xong chưa?" Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chú cảnh sát tổ quốc đều là rất ôn hòa rất ôn hòa, tui viết thành như thế chỉ do kịch tình cần thôi, còn, tạm giam gì gì đó tui cũng không rõ cho lắm, chỉ viết đại như thế thôi ái ngại quá cơ, các bạn xem chơi thôi hãy lượng thứ cho tui, tâm thần bất định ghê