Làm Dâu Nhà Giàu
Chương 5
- OK ok! Tôi biết chúng ta lấy nhau nhưng đâu yêu thương gì nhau nên anh nói vậy cũng tốt. Khỏe người!
- Cô thật sự nghĩ được như vậy?
- Phét anh làm gì.
Anh không nói gì nữa rồi quay mặt bước đi. Cô khẽ cong môi lên nói nhỏ.
- Xuý. Tưởng trên đời này có mình anh là đàn ông à? Ai mà yêu anh đúng là đồ ngốc. Ahihi
Buổi trưa hôm ấy sau khi dùng bữa trưa xong, khoảng 2 giờ chiều bà hai có dẫn tới một người phụ nữ khoảng 70 tuổi, nước da vàng vọt, trên mặt đã điểm chấm đồi mồi, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc đứng trước mặt cô. Bà hai nói:
- Diệu Anh. Đây là bà Sáu, bà là em họ của bà nội và là người sẽ trực tiếp giảng dạy các lễ nghi cho con để đúng với vị trí mợ cả Trần Gia.
Cô nghĩ thầm trong bụng “ lại còn phải học lễ nghi nữa sao “
- Diệu anh?? ( bà hai liếc mắt nhìn cô)
Cô giật mình cúi đầu nói.
- Dạ con chào bà Sáu ạ. Con rất vui được bà chỉ bảo ạ.
Bà nhìn cô một lượt từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu một cái.
- Được rồi. Mong là tiếp thu tốt để đỡ phải nói nhiều. Tôi già rồi nên cũng không thích nói nhiều đâu.
- Đâu có đâu, con nhìn bà Sáu vẫn trẻ lắm ấy ạ. Bằng tuổi bà ở quê con mọi người đã mom mem lắm rồi ( Cô cười tươi nói)
Thấy khoé môi bà Sáu khẽ mỉm cười khiến mẹ hai cũng vô cùng hài lòng vì bà biết bà Sáu là người vô cùng nghiêm khắc và khó tính, rất ít khi bà mỉm cười với ai đó. Sau đó bà nói:
- Nhờ dì Sáu dạy bảo thêm cho con bé ạ.
- Ngày kia tổ chức lễ cưới để ra mắt dòng họ đúng không. Vậy giờ phải xuống phòng học luôn còn kịp.
Bà Sáu bước đi trước, cô với mẹ hai bước theo sau. Mẹ hai nói nhỏ với cô.
- Bà tuy nghiêm túc vậy thôi nhưng bà tốt tính lắm. Cố lên!
- Con cảm ơn mẹ hai.
Phòng học lễ nghi của nhà Trần Gia ở sau cùng dãy nhà, căn phòng áng chừng 25 mét vuông, ở giữa có một bộ bàn ghế hình tròn, trên bàn có một bộ ấm trà kiểu xưa và một đĩa bánh ở giữa.
Bà Sáu nghiêm giọng nói.
- Con người ta nói học ăn học nói, học gói học mở. Muốn làm dâu Trần Gia, bài học bắt đầu từ cách ngồi, ăn bánh, uống trà như một quý bà thượng lưu. Ngồi xuống đó đi.
Cô kéo ghế ngồi xuống, bà nói:
- Trong những bữa tiệc nhà Trần Gia, thường thì các nàng dâu sẽ diện váy sườn xám nên phải giữ thẳng lưng, mắt không chớp, chậm rãi ngồi xuống.
Cô cố gắng làm theo lời bà nói, cố tưởng tượng như mình đang mặc váy sườn xám để có thể làm tốt nhất có thể nhưng bà luôn lắc đầu tỏ ý không hài lòng. Cái lưng nãy giờ như muốn gãy ra làm đôi, nó còn khó nhọc hơn là trồng cây chuối. Bà liên tục giải thích và chỉ ra lỗi của cô. Trải qua không ít lần đứng lên ngồi xuống cô mới nhận được một cái gật đầu từ bà.
Bà nói tiếp.
- Khi cầm tách trà, không được móc ngón tay vào quai mà phải thẳng ngón tay để bàn tay nhìn dài hơn và thon thả hơn. Khi quấy thìa không được chạm vào thành tách, không được quấy tròn mà phải tuân theo hướng từ 6h đến 12h. Ngồi phải thẳng lưng,không vắt chân mà để 2 chân chéo, nghiêng sang một bên để có cảm giác chân dài hơn.
Thiệt tình nghe bà nói xong mà cô muốn ngáp ngủ, cô gượng gạo cầm tách trà lên theo lời bà nói. Bà liên tục lắc đầu.
- Không được. Cầm lại.
- Vẫn không được.
- Ngón tay thẳng ra.
- Được rồi, lưng thẳng hơn chút.
- Mọi người đã bước chân vào Trần Gia đều phải biết, vị trí xã hội càng cao thì càng phải ứng phó với nhiều lễ nghi, tiểu tiết phức tạp và nghiêm ngặt hơn. Chính vì vậy lấy chồng không chỉ để làm người mẹ hiền, vợ đảm mà còn phải không ngừng học hỏi để thích nghi với xã hội thượng lưu.
- Là người phụ nữ còn phải chú trọng tới sự nhã nhặn, tinh tế và vẻ đẹp, hình tượng của bản thân. Người ta nói phụ nữ là đại diện cho bộ mặt và sĩ diện của đàn ông, vì sĩ diện của chồng, vì để chồng hãnh diện với bạn bè nên bắt buộc người vợ phải quan tâm đến hình thức bên ngoài của mình. Không biết nói nãy giờ cháu đã hiểu chưa?
- Dạ bà. Cháu sẽ ghi nhớ và tiếp thu lời bà dạy ạ.
- Được rồi. Nói ít hiểu nhiều, nói vậy là đủ rồi. Bây giờ tiếp tục học cho tới khi nào thành thạo thì thôi. Còn nhiều cái phải học nữa.
- Vâng thưa bà.
Cả một buổi chiều cô được bà Sáu dạy lễ nghi cho tới lúc mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Cô được trở về phòng thay đồ, Cúc đã đứng chờ cô sẵn ở cửa phòng.
- Ôi trời mợ ơi. Con nghe nói mợ đi học lễ nghi, bà hai nói con mang đồ để mợ thay đồ còn xuống dùng bữa tối. Ở đây đúng 6 giờ là mọi người phải có mặt đông đủ ở nhà ăn rồi.
- Được rồi. Mợ cảm ơn con. Nhưng mợ đau muốn gãy lưng luôn rồi, mợ chỉ muốn nằm nghỉ ngơi thôi.
- Không được đâu. Mợ phải xuống ăn cơm tối xong rồi mới làm gì thì làm.
- Mợ biết rồi. Con xuống trước đi rồi mợ xuống.
*****
Cô thay đồ xong, bước ra đến cửa phòng thì bất chợt có một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô, cô giật mình quay lại thì thấy Gia Long, anh đang nhoẻn miệng cười ngu ngốc nhìn cô.
- Chúng ta chơi trốn tìm đi...
- Á.. bỏ tay tôi ra, đau!
- Theo tôi, chúng ta chơi trốn tìm, nhảy xuống hồ sen, tắm mát ở hồ sen rồi vớt xác Diệu Nhi lên.
Cô khẽ nhíu hai chân mày rồi từ từ hỏi lại.
- Xác Diệu Nhi? Xác Diệu Nhi là ai?
- Diệu Nhi chết thảm lắm, mặt trắng bệnh, đêm nào cô ấy cũng gào khóc thảm thiết.. Diệu Nhi nói muốn chơi với Gia Long.
Một cơn gió thoảng qua khiến cô khẽ lạnh sống lưng. Chưa định thần lại thì bà ba tiến tới quát lớn.
- Gia Long... Theo mẹ về phòng.
- Con không về...không về đâu...
- Về phòng cho mẹ. Mẹ đánh con bây giờ đó.
- Đừng đánh Gia Long.. Gia Long hứa sẽ ngoan mà.
- Về phòng ngay lập tức.
Nói rồi anh chạy một mạch xuống cầu thang, bà ba gượng cười nhìn cô.
- Con đừng để ý nhiều đến lời nó nói. Đầu óc nó vốn không bình thường mà.
- Dạ mẹ ba ( trong đầu cô vẫn còn nhiều nghi hoặc)
- Thôi xuống dùng bữa không cả nhà lại đợi.
Bữa tối không thấy Gia Minh có mặt, bà nội sốt ruột hỏi mẹ hai liên tục.
- Đã nói với thằng bé là tối nay phải động phòng hay chưa?
- Dạ con có nói rồi.
- Thế sao còn chưa thấy về.
- Chắc là thằng bé bận thôi mẹ.
Sau rồi bà quay qua nói cô.
- Diệu Anh! Lát gọi cho chồng về biết chưa?
- Vâng bà.
Thím Út là vợ Gia Hưng lên tiếng.
- Chị dâu đã biết số của chồng chưa ạ?
- Thím cứ yên tâm. Không có thì lát tôi sẽ xin mẹ hai.
Gia Hưng liếc mắt nhìn vợ, cô nhếch môi ngoảnh mặt quay qua hướng khác.
Dùng xong bữa, ai lấy quay trở về phòng của mình. Gia Hưng nói với vợ.
- Từ giờ trở đi, chuyện gì của anh cả với chị dâu, anh nghĩ em nên bớt lời lại. Em biết tính anh cả rồi mà.
- Em chẳng hiểu sao anh cứ phải như vậy nhỉ. Mẹ đã vẽ bao nhiêu con đường tốt đẹp cho anh mà còn không biết đường.
- Nói bé cái mồm thôi không lại đến tai bà nội.
- Bà nội rõ ràng thiên vị, anh cũng là cháu trai của bà mà.
- Thôi chuyện dừng ở đây được rồi. Mà phải rồi, em nói với Trân Trân chuyện thành hôn của anh cả à?
- Sao anh biết? Anh đọc trộm tin nhắn của em?
- Vợ chồng với nhau thì có gì gọi là trộm. Em nói đi.
- Trân Trân nó là em họ em, cũng là người yêu cũ của anh cả. Em thông báo nó một tiếng thì có gì là sai.
- Em lại còn khuyên nó nên trở về nước để chúc mừng.
- Ờ thì...việc nó trở về cũng là việc tốt mà. Anh nghĩ xem,bây giờ nó đã là ngôi sao lớn tầm cỡ quốc tế, thông minh, xinh đẹp, gia thế lại hơn rất nhiều với chị dâu bây giờ. Nhìn chung hai người rất xứng đôi, vả lại nếu nó làm mợ cả trong nhà này sẽ rất có lợi cho vợ chồng mình.
- thôi thôi em bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi. Tất cả đã là quá khứ rồi...4 năm rồi...tình cảm sẽ không còn được như lúc ban đầu nữa đâu.
- Anh không nghe câu tình cũ không rủ cũng về à. Anh cứ đợi mà xem kịch hay.
- Thiệt tình....
Anh bước đi trước, cô mỉm cười bước theo sau...
********
Trong phòng bà nội lúc này.
- Cúc. Đã thay ga trải giường phòng cậu cả chưa?
- - Dạ thưa lão phu nhân. Những gì người dặn con đã làm xong xuôi hết rồi.
- Được rồi. Lui ra đi cho ta nói chuyện với bà Sáu.
- Dạ lão phu nhân.
Cúc đi khỏi, bà Sáu hỏi.
- Lại bắt đầu thử trinh tiết à?
Bà cười đáp lời lại bà Sáu.
- Làm dâu Trần Gia không thể tuỳ tiện được chị ạ. Mà chuyện học lễ nghi của con bé đó sao rồi chị?
- À. Nếu được nhận xét thật lòng thì đối với hoàn cảnh xuất thân bình thường thì quả nhiên con bé học rất nhanh, còn nếu đối với một tiểu thư đài các thì đó lại là chuyện bình thường. Được cái học chăm chỉ, chịu lắng nghe và tiếp thu tốt.
- Lâu lắm rồi mới thấy chị mới khen ai đó. Xem ra đứa bé này cũng không tồi.
- Mà sao trên này thiếu gì thiên kim tiểu thư. Làm gì mà mò về tận đó?
- Thực ra cũng là chỗ quen biết từ thời xưa. Đợt này nhà bên đó làm ăn thua lỗ nên có gửi lời xin được đầu tư. Một phần cũng niệm tình cũ với lại nghe nói nhà đó có con gái mới 20 tuổi, rất hợp tuổi với Gia Long. Chủ bụng là muốn gả cho Gia Long nhưng không ngờ Gia Minh nó chịu lấy. Mà xem lại tuổi thì Gia Minh còn hợp hơn cả Gia Long.
- Thì ra là vậy. Gia Minh nhà mình mà chịu lấy vợ là chuyện đáng ngạc nhiên ấy. Cuối cùng thằng bé cũng thoát khỏi bóng hình của con bé Trân Trân.
- Cũng chẳng biết thế nào. Em nhớ ngày xưa nó yêu bé Trân trân bắt đầu từ ơn nghĩa rồi mới đến tình yêu. Còn vợ nó hiện tại, em không biết lý giải thế nào cho chị hiểu nhưng em cảm giác con bé đó có gì đó rất đặc biệt và thu hút Gia Minh nhà mình.
- Haizzz. Chuyện tình yêu bây giờ của tụi nhỏ phức tạp lắm. Thôi thì già mình cứ đứng yên mà nhìn. Tụi nó lớn cả rồi, tự biết trong lòng mình thế nào.
- Bây giờ e chỉ mong Gia Minh sớm cho em đứa chắt bế bồng. Có như vậy chết mới nhắm mắt chị ạ.
- Gớm. Chưa gì đã nói đến chuyện sống chết. Chị kém dì chục tuổi nhưng sức khỏe chắc gì đã được bằng dì.
Nói rồi hai người ngồi ôn chuyện trên trời dưới biển như quên thời gian.
******
Tại phòng Gia Minh.
Cô bước vào căn phòng đã thấy anh mặc chiếc khăn choàng màu trắng từ nhà tắm đi ra, cô tròn xoe mắt nhìn thân hình 6 múi rắn chắc lấp ló sau chiếc khăn, từng giọt nước trên mái tóc nhỏ giọt xuống càng làm tăng phần quyến rũ. Ngay sau đó cô xấu hổ che mắt lại, ấp úng nói.
- Anh... anh về khi nào vậy?
- Làm gì mà che che thế kia? Tôi là chồng cô chứ ai mà phải xấu hổ. Sớm muộn gì chẳng trải qua cái ngưỡng quan trọng.
- Ngưỡng quan trọng là ngưỡng gì? Sao tôi không biết.
- Bỏ tay ra tôi sẽ chỉ cô biết. Cáo già bày đặt nai tơ.
Nghe anh nói giọng mỉa mai, cô lập tức buông tay xuống nhìn thẳng vào mắt anh và nói.
- Anh tưởng trên đời này mình anh có.....
Anh tròn xoe mắt nhìn cô.
- Có gì..?
Cô đỏ mặt, anh nhếch môi cười nhạt một cái rồi tiến từng bước chân dồn cô tới cạnh giường.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
39 chương
18 chương
35 chương
4498 chương
20 chương
95 chương
34 chương