Làm dâu âm phủ

Chương 37 : Cự tuyệt

"Nói thật dễ nghe!" Ma Quân không tin! Nếu yêu sẽ muốn đạt được, cho dù có là thiêu thân lao đầu vào trong biển lửa. Hiên Viên Mặc làm gì vĩ đại đến vậy, cái gọi là chỉ muốn Tịch Liễu vui vẻ, bất quá chỉ là che mắt thiên hạ. Đối với nghi vấn của Ma Quân, Hiên Viên Mặc không giải thích, chỉ khẽ mân mê môi mỏng. Hắn cũng muốn nếu có cơ hội hắn sẽ mang nàng đi, nhưng nàng sẽ chết. Ma Quân cũng nhất định sẽ không cho hắn và Tịch Liễu chung sống tại đây, nếu như phá huỷ Ma giới, nàng cũng sẽ chết, đây cũng không phải kết quả mà Hiên Viên Mặc muốn. Trên thế giới sự tình bi ai nhất chắc cũng chỉ có như thế này thôi, hiểu được thì muốn quý trọng nhưng lại phát hiện không có cơ hội nữa rồi. "Bổn tọa có thể giúp ngươi!" Câu kế tiếp của Hiên Viên Mặc khiến cho Ma Quân lộ ra thần sắc phòng bị: "Giúp bản tôn?" "Tịch Liễu thích hoa, nàng rất thích nhìn cảnh sắc trong biển hoa, nàng thích được cõng trên lưng chạy trốn, nàng thích được tỏ tình, thích được người ta lớn tiếng hô ta thích nàng". Hiên Viên Mặc nói rất nhiều rất nhiều những việc Tịch Liễu thích, hắn còn nói: "Thật ra Tịch Liễu là cô gái rất không có cảm giác an toàn, nàng quật cường cho nên sẽ chỉ ở những chỗ không người mới khóc thút thít. Cho nên muốn tiến vào lòng nàng thì phải bá đạo một chút, để cho nàng cảm thấy ngươi là người nàng có thể dựa vào." Ma Quân giả bộ như không để ý, nhưng từng câu từng chữ đều nghe rất nhập tâm và khảm vào tận đáy lòng. Ma giới không có ánh sáng mặt trời nên bao giờ cũng chìm trong u ám. Tịch Liễu bị bịt kín hai mắt, bị Ma Quân dắt đi, vẻ mặt nghi hoặc: "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu à?" "Kinh hỉ!" Khoé môi Ma Quân hơi cong lên, hắn đột nhiên bế Tịch Liễu lên, dọa nàng kinh sợ, làm nàng vô thức ôm cổ hắn. Miếng vải bịt kín mắt Tịch Liễu được tháo ra, nàng kinh ngạc nhìn về phía bốn phía. Một biển hoa phảng phất như không có giới hạn, cánh hoa bay lên phơ phất, còn có rất nhiều hồ đẹp bay lượn trên đó, thật sự là đẹp giống như chốn bồng lai tiên cảnh. "A" Tịch Liễu lên tiếng kinh hô, Ma Quân đã ôm lấy nàng nhanh chóng xoay tròn, hắn vừa xoay vừa hô to: "Nương tử, ta yêu nàng." Cánh hoa bay lên, bọn họ phảng phất như chìm trong biển hoa, Tịch Liễu vô thức ôm cổ hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh mắt của Tịch Liễu, mặt Ma Quân phảng phất như biến thành một người khác. "Nương tử!" Ma Quân ôm nàng ngã vào trong biển hoa, cười hỏi nàng: "Nàng có thích không?" Hai mắt Tịch Liễu sáng lên, cười gật đầu: "Thích." Lòng của nàng phảng phất như bị lấp đầy, trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh đầy hoa, nàng nghe thấy giọng nói của chính mình: "Mặc ca ca, ta thích ngươi, ta rất thích ngươi." "Vậy sau này, ta sẽ cho người để trong tẩm cung nàng thật nhiều loại hoa." Ma Quân đột nhiên xoay người, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng, lòng đang rung động, hắn nhịn không được cúi đầu muốn hôn vào đôi môi phấn nộn kia. "A...!" Tịch Liễu đột nhiên che miệng lại, tay kia dùng sức đẩy hắn: "Ngươi làm gì thế, tránh ra!" "Nương tử, thân thể của nàng đã tốt lên nhiều rồi, rất lâu rồi chúng ta không thân mật, hiện tại chỉ là thân thân thôi mà." Ma Quân không nhúc nhích! Hắn nhớ Hiên Viên Mặc đã từng nói phải bá đạo, cho nên hắn bá đạo kéo tay Tịch Liễu. "Ta không muốn, ngươi thả ta ra?" Tịch Liễu dùng sức giãy dụa, nhưng Ma Quân vẫn mặc kệ, hắn cúi đầu xuống, cố gắng hôn Tịch Liễu. "Không được!" Dưới tình thế cấp bách, Tịch Liễu đột nhiên cắn môi trên của hắn, rất dùng sức, mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, Tịch Liễu khóc. Nước mắt của nàng giống như cự thạch rơi xuống lòng Ma Quân, làm tâm hắn nát thành bùn, đau nhức đến nỗi hít thở không thông. Hắn sợ nhất là Tịch Liễu khóc. Rõ ràng ngoài miệng đều là máu nhưng hắn lại đưa tay lau nước mắt trên mặt Tịch Liễu: "Ngươi đừng khóc, bản tôn sẽ không ép ngươi."