Làm dâu âm phủ

Chương 24 : biến mất

Tịch Liễu rùng mình, cô vô thức quay đầu lại nhìn. Xuyên qua tường, cô trông thấy đầu của một con ma nữ tóc dài đang tựa trên vai cô, nửa người sau của nó dính chặt vào phía sau lưng cô rồi lộ ra tiếng cười quỷ dị. ​"A..." ​Tịch Liễu té thẳng xuống đất. Đột nhiên thứ chất lỏng lạnh băng trên trần nhà nhỏ xuống mặt cô. Cô lấy tay lau đi thì thấy đó toàn là máu. Ở trên trần có treo đầu của một thi thể, lúc ẩn lúc hiện. Máu từ cái đầu chảy ra, dính hết lên người Tịch Liễu. ​"A..." ​Tịch Liễu gào lên điên cuồng. Cô muốn chạy ra khỏi nơi này nhưng bỗng từ đầu xuất hiện một cánh tay trắng toát giữ chặt cửa: "Ta chết rất thảm a..." ​"Cút đi!" ​Tịch Liễu bị dọa sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn. Ở phía sau lưng cô, một con ma nữ đang chậm rãi bò tới, nó vươn tay ra bóp chặt cổ cô, gương mặt dự tợ cười ha hả: "Đề mạng cho ta..." ​Bọn họ đều là người của Hiên Viên gia, trong ngày đại hôn đã bị người ta dùng một đao giết chết. Tất cả bọn họ đều hận Tịch Liễu thấu xương. ​"Ta muốn ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi!" ​Ma quỷ xúm lại chỗ cô. Chúng hung hăng cắn lên tay cô làm cô đau đức mức phải thét lên: "A..." ​Hai chân cô đạp giữ giội nhưng lại bị hai con quỷ giữ chặt. Bọn họ như bị điên, cúi đầu cắn lên chân Tịch Liễu. Máu nhuốm đầy da thịt trắng nõn,huyết nhục mơ hồ, chỉ nhìn thôi cũng thấy ghê sợ. ​"A... Thả tôi ra." Tịch Liễu khóc lóc, hai tay vung vẩy loạn xạ. ​Dưới địa ngục âm u tối tăm, có một nam nhân đang nằm trong quan tài đột nhiên mở mắt. Hắn chậm rãi xoay người, bên cạnh còn có một cỗ thi thể đang nằm. Cỗ thi thể ấy mặc giá y đỏ thẫm, hai má phấn hồng, môi anh đào nhuốm máu phát ra vẻ rực rỡ. Nàng giống như chỉ đang chìm vào ngủ say, lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào lồng ngực đã sớm làng nàng tắc thở. ​"Phượng nữ." ​Nam nhân vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt nàng, đáy mắt buồn bã tràn đầy đau thương. ​"A..." ​Bỗng một tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên trong đầu hắn, khiến tay hắn bỗng chốc cứng đờ, thân ảnh chợt biến mất. ​Dường như Hiên Viên Mặc cũng nghe thấy tiếng hét của Tịch Liễu, hắn điên cuồng giãy dụa, sợi dây thừng ánh sáng trói quanh thân hắn bắt đầu có dấu hiệu sắp đứt. Tịch Liễu đã hấp hối, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi của của bà, trên mặt bà hiện lên một nụ cười đầy yêu thương, bà vẫy vẫy tay gọi cô lại gần. ​"Bà!" ​Tịch Liễu líu ríu gọi, bộ dáng của bà chợt thay đổi và biến thành Hiên Viên Mặc. Hắn vẫn lạnh lùng như vậy, ánh mắt nhìn cô tràn đầy cừu hận. Cô gian nan nói: "Đừng hận tôi." ​"NGAO" ​Tiếng gầm ấy giống y như tiếng gào rú dã thú muốn làm rung chuyển cả trời đất. Sợi dây thừng ánh sáng bị đứt ra thành nhiều mảnh, lão gia tử phun ra một ngụm máu, đến lúc ông ta ngẩng đầu lên thì Hiên Viên Mặc đã biến mất. ​"Phanh." ​Nử quỷ cắn cổ Tịch Liễu bị đá bay, gần như chỉ trong nháy mắt, những con quỷ cắn xé cô đều bị biến thành một đạo ánh áng rồi biến mất trong không khí. Tịch Liễu thấy có một người đàn ông đang vươn tay về phái cô, cô vô thức muốn trốn tránh nhưng cơ thể lại không tài nào nhúc nhích được. ​Cô nghe thấy hắn ta nói: "Cuối cùng thì ta cũng tìm được nàng rồi!" ​Hiên Viên Mặc đến nơi chỉ trông thấy một mảnh hỗn loạn, còn Tịch Liễu thì không rõ tung tích.​ ​Hiên Viên Mặc điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Tịch Liễu, phòng trọ, văn phòng, bất luận nơi nào Tịch Liễu từng đi qua, hắn đều tới đó tìm nhưng đều không thấy cô đâu. ​Cô giống như biến mất khỏi thế giới này, bất luận hắn cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không cảm giác được khí tức của Tịch Liễu.