Edit: Thanh Hưng Mấy tháng này Giang Tấn cũng không dễ vượt qua, đầu tiên là cải trang tiến vào một nhà xưởng nằm vùng điều tra, ẩn núp trong hoàn cảnh vừa dơ vừa loạn hai tuần lễ, khắp nơi đều là heo chó gà vịt. Thật vất vả mới lấy được chứng cứ trực tiếp, lại bất hạnh bị người trả thù, trên bụng không biết may bao nhiêu đường, Đao Ba nhất định là tiêu không hết rồi. Nằm viện gần hai tháng, đồng nghiệp cũ cùng đồng học tới tới lui lui, trong phòng bệnh thật ra cũng không vắng lạnh, chỉ là chăm sóc anh ta chỉ có Văn Bội Như, còn có tin nhắn của Lâm Sơ có thể điều chỉnh tâm tình của anh ta, một mợ lớn, một "Mợ nhỏ"? Ban đêm của ngày nào đó Giang Tấn nằm mơ thấy Lâm Sơ, mộng cảnh có chút kiều diễm, anh ta say mê trong đó, vào thời khắc mấu chốt đột nhiên lại kêu lên một tiếng "Mợ nhỏ", sau đó tỉnh mộng. Sau lại xem lại đoạn nói chuyện phiếm với hai người bạn gái trước trên máy vi tính của anh ta, anh ta bắt đầu hồi tưởng lại tình sử của mình, thật ra thì yêu thích của anh ta dành cho Lâm Sơ  cũng chưa đến mức sống chết, chỉ là anh ta không thể không thừa nhận bộ dáng cùng tính tình của Lâm Sơ rất hợp khẩu vị của anh ta, bạn gái trước hỏi anh ta tình hình tình cảm gần đây, anh ta lại lấy Lâm Sơ ra miêu tả một phen. Bạn gái trước viết: Anh thật đúng là hoa (di.da.l.qy.do) tâm, nhanh như vậy đã lại yêu một người như người cũ rồi hả? Giang Tấn tựa vào trên giường bệnh suy nghĩ trong chốc lát, mới trả lời: Không giống nhau. Cái này là không giống như vậy, từ trước đến giờ đều là thiếp có ý, lang không nhất định hữu tình, vào lúc này là lang có tình, thiếp tuyệt đối vô ý. Người thiếp này còn là anh ta nhìn thấy trước, bất đắc dĩ lại bị cậu nhỏ nhanh chân đến trước, mặc dù người thiếp này không phải là xinh đẹp nhất, nhưng là cũng coi như rất đẹp, quan trọng nhất là người thiếp này không phải là một người hiền lành, toàn thân cô mọc đầy gai, Giang Tấn càng nghĩ thì càng ngứa ngáy trong lòng. Lúc anh ta bị Trầm Trọng Hạ trói ra ngoài tỉnh, theo cậu lớn chạy ngược chạy xuôi xem cổ đổng, loay hoay đến đầu óc choáng váng, thời gian tương tư đơn phương cũng ít đi, ý định cũng theo đó mà dần dần phai nhạt, thời gian có thể khiến người ta quên lãng rất nhiều chuyện, bao gồm cả cảm giác, đáng tiếc vào thời khắc mấu chốt lại truyền đến một tin tức thế này —— cậu nhỏ và mợ nhỏ cãi nhau. Giang Tấn lại ngứa ngáy trong lòng rồi. Trở lại lúc trước, Giang Tấn từ từ đánh chữ: Em có nhớ lần trước ở phòng anh, rồi bị cậu nhỏ của anh đuổi ra ngoài không? Bạn gái trước gửi một cái icon tức giận: Cậu anh còn chưa trở thành lão già si ngốc à? Em chờ ngày anh ta trở nên si ngốc đấy! Giang Tấn cười một tiếng, không trả lời lại. Mối tình đầu của anh ta bị Trầm Trọng Tuân làm rối, người phụ nữ hiện tại anh ta thích lại bị Trầm Trọng Tuân đoạt đi, anh ta ngược lại cũng không phải đại nghịch bất đạo, chỉ là không thể chối cãi một hồi, cảm giác có lỗi với chính mình. Đầu kia Lâm Sơ ở trong công ty hết chạy vào lại chạy ra, tất cả công việc đều ném tới đây, Trần Hoa Đoan yêu cầu bọn họ cố gắng hoàn thành trước Nguyên Đán, vào ngày Nguyên Đán còn có mấy đồng nghiệp không được nghỉ. Tổng cộng chỉ có thời gian hai ngày, Lâm Sơ sắp điên rồi, mắt chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, lúc buổi trưa ăn cơm cô ăn như hổ đói, trở lại lại tiếp tục đánh máy, sau một ngày nhìn cái gì cũng cảm thấy hoa mắt. Hướng Dương để cho cô kết hợp giữa lao động và vui chơi, giơ cặp công văn lên vỗ vỗ đầu của cô: "Chú ý ăn cơm, nếu Trầm Trọng Tuân rảnh rỗi thì bảo cậu ta tới đón em, anh thấy buổi tối em về phải ngồi xe rất lâu." Lâm Sơ cười: "Anh đi công tác mấy ngày?" Hướng Dương tính toán nói: "Nhiều nhất là mười ngày, lần này Bàn Tử cùng Tiểu Ngô cũng đi cùng anh, có gì không hiểu cứ hỏi tiểu Lưu trước." Lâm Sơ gật đầu một cái, ngắt ấn đường đau nhức. Cô vốn tưởng rằng chịu đựng qua hai ngày là tốt rồi, ai ngờ tới giờ tan việc Trần Hoa Đoan lại gọi điện thoại tới, truyền đến tin dữ: "Nguyên Đán không được nghỉ, trả em tiền lương gấp ba!" Nửa câu đầu làm cho trái tim cô thật lạnh thật lạnh, nửa câu sau lại lập tức nóng bỏng. Gấp ba tiền lương không phải con số nhỏ, dĩ nhiên Lâm Sơ sẽ không từ chối. Cô gọi điện thoại cho Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân nói: "Công việc đừng quá mệt mỏi, xí nghiệp tư nhân chính là phiền toái ở điểm này, nói không nghỉ sẽ không nghỉ." Lâm Sơ cười nói: "Quốc xí cũng cần phải trực, không thấy chỗ nào hơn. Hơn nữa, anh cũng không phải không biết chế độ nghỉ này, không phải là gộp hai ngày nghỉ vào nhau sao, nói cho cùng Nguyên Đán chỉ có một ngày nghỉ, còn phải liên tục đi làm hơn bảy ngày để bù lại, còn không bằng như thế này, quan trọng nhất là ba ngày này cũng có thể gấp ba tiền lương!" Lâm Sơ ngồi lắc lư trên xe buýt, cảnh đêm ngoài cửa sổ hơi mông lung mơ màng, tin tức thời tiết nói mấy ngày này sẽ có tuyết rơi, cũng không biết tỉnh dậy có bị kinh ngạc hay không. Bên đầu điện thoại kia hình như có chút huyên náo, Trầm Trọng Tuân vẫn còn đang nhỏ giọng chỉ huy cấp dưới, Lâm Sơ biết anh bận, nói: "Em không nói chuyện với anh nữa, anh đừng làm việc quá muộn!" Trầm Trọng Tuân đúng là rất bận, anh nói đôi câu với cấp dưới rồi mới nói: "Em cũng thế, chỉ cần đi làm nghỉ ngơi, những chuyện khác đừng suy nghĩ lung tung." Hiện giờ Lâm Sơ không có chuyện gì nên một thân nhẹ nhõm, không (lqd) nghĩ quá nhiều, Lữ Lâu Nhàn đã nói một trăm ngàn này là tiền chị ta cho Diệp Tĩnh, vậy thì không có quan hệ gì với Lâm Sơ nữa, cô chỉ tò mò muốn biết Lữ Lâu Nhàn muốn làm cái gì. Xuống xe buýt, Lâm Sơ từ từ đi tới hoa viên Quan Cẩm, lúc đi qua vạch kẻ đường cô vẫn còn đang nghĩ tới Lữ Lâu Nhàn, không biết rằng trước cửa siêu thị bên đường đối diện có một người đang đứng. Cô mới vừa đi sang đường, lập tức nghe có người gọi: "Lâm Sơ!" Lâm Sơ theo tiếng gọi nhìn lại, kinh ngạc nói: "Giang Tấn?" Giang Tấn xách theo hai túi siêu thị lớn, đứng ở dưới đèn đường cười với cô: "Tôi mới vừa trở về Nam Giang, giờ cô mới tan việc à?" Lâm Sơ không ngờ Giang Tấn lại đột nhiên trở lại, trong điện thoại Trầm Trọng Tuân cũng không nhắc tới. Cô đã nhiều ngày không thấy Giang Tấn, nhất thời có chút xa lạ, cười nói: "Không phải anh đã nói là Nguyên Đán sẽ không trở về nhà sao?" "Làm xong chuyện thì trở về." Anh ta giơ túi ny lon trong tay ra: "Bây giờ tôi không có việc làm, chỉ có thể đi dạo siêu thị một chút. Cô ăn cơm chưa?" Lâm Sơ lắc đầu một cái, Giang Tấn lập tức nói: "Vừa lúc, tôi cũng chưa ăn!" Anh ta chỉ vào tiệm ăn nhanh trong siêu thị mời Lâm Sơ qua, Lâm Sơ cũng định ăn cơm ở nơi đó, suy nghĩ một chút rồi cùng anh ta đi vào. Thời gian này là giờ cao điểm dùng cơm, hai người đợi một lúc mới có được một chỗ trống, sau khi ngồi xuống Giang Tấn bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về những gì mình đã trải qua trong vòng một tháng tới này, Lâm Sơ rất có hứng thú, nghe giá tiền đồ cổ miệng càng há càng lớn. Cô cũng nói một chút về chuyện của mình, đã định đi gặp trưởng bối nhà họ Trầm, cô tự nhiên cảm thấy Giang Tấn thân thiết, mặc dù Giang Tấn chỉ nhỏ hơn cô một tuổi, hơn nữa có thể sau này vẫn còn khoảng cách bối phận, Lâm Sơ lại suy nghĩ lễ mừng năm mới có cần cho anh ta bao lì xì hay không. Lời này cô không hỏi ra miệng, lúc nhắc tới Trầm Trọng Tuân Lâm Sơ nói: "Anh ấy cũng không nói là anh trở lại, không phải là anh ấy còn không biết đấy chứ?" Giang Tấn không trả lời mà hỏi lại: "Vốn dĩ Nguyên Đán này cô sẽ tới nhà tôi mà, tại sao lại không đi nữa?" Lâm Sơ cười cười: "Có chút chuyện, thời gian tạm rời lại." Cô nhét một miếng cơm vào miệng, nói: "Trầm Trọng Tuân cũng bận rộn, giờ này anh ấy còn chưa tan việc đâu, mới vừa rồi trong điện thoại nghe anh ấy ở đầu bên kia, buổi tối còn giống như phải làm thêm giờ thật lâu." Giang Tấn nhíu mày lại, há miệng ngậm miệng đều là Trầm Trọng Tuân, hai người này không cãi nhau ư? Anh ta nhất thời không hiểu, sau khi ăn xong Giang Tấn đưa Lâm Sơ tới cửa chung cư, lại đưa một túi ny lon trong tay cho cô: "Cầm đi, đều là chút đồ uống và đồ ăn vặt, tôi mua  có chút nhiều." Lâm Sơ sao có thể nhận gì đó của anh ta, hai người đẩy tới đẩy lui một hồi, cuối cùng Giang Tấn dứt khoát đặt túi ny lon xuống mặt đất: "Không phải chỉ là một túi đồ ăn thôi sao!" Lâm Sơ gọi anh ta cầm về, Giang Tấn đã sớm chạy xa. Chiều nay cô không nghĩ quá nhiều, vô tình gặp gỡ Giang Tấn ăn một bữa cơm, lại nhận đồ ăn vặt của anh ta, tất cả chỉ là trùng hợp còn có anh ta quá khách khí. Thậm chí Lâm Sơ còn suy nghĩ về số lượng trong bao lì xì, về tình về lý cô đều nên đưa bao lì xì cho vãn bối, nhưng nên cho Giang Tấn bao nhiêu mới không thất lễ, đây là một vấn đề. Cô mang theo vấn đề này lại làm việc một ngày, cho đến giờ tan việc lại nhìn thấy Giang Tấn xuất hiện ở ngoài cửa công ty, cô mới hơi hồi hộp một chút, thầm nói không tốt. Xe máy màu đen của Giang Tấn  quá nổi bật, một người một xe đứng dưới đèn đường nửa sáng nửa tối nhìn có vẻ cực kỳ bắt mắt. Mùa đông rất dễ dàng kiếm cớ, Lâm Sơ cười khan nói: "Không cần, tôi vẫn nên ngồi xe buýt đi, gió lạnh không chịu nổi." Giang Tấn vỗ mũ bảo hiểm một cái: "Khẳng định không lạnh, bây giờ mới hơn năm giờ, tôi dẫn cô tới quầy bar hoặc là quảng trường đi dạo, buồn bực trong nhà nhiều nhàm chán!" Lâm Sơ tiếp tục suy nghĩ lấy cớ: "Không được ah..., ngày mai tôi còn phải đi làm, buổi tối phải ngủ sớm." Giang Tấn nói: "Vậy tôi cũng sẽ đưa cô về sớm, chúng ta ăn cơm trước đã, hôm nay phòng ăn cũng đầy người, tôi vất vả lắm mới đặt được một gian." Lâm Sơ lấy ra đòn sát thủ, cười nói: "Vậy tôi gọi cả Trầm Trọng Tuân tới nhé?" Giang Tấn hơi chậm lại, không lời nào để nói, cuối cùng chỉ có thể hậm hực nói: "Được rồi được rồi, vậy tôi đưa cô về, dù sao tôi cũng phải đi về!" Lâm Sơ cười, cực kỳ đắc ý. Cô đoán không ra tâm tư của Giang Tấn, tốt nhất là cô tự mình đa tình, nếu không sẽ lúng túng, về sau dù sao cũng là thân thích, làm người nào khó chịu cũng không nên. Nghĩ tới đây, Lâm Sơ đội mũ bảo hiểm, lại quấn chặt khăn quàng cổ hơn một chút, thầm nói hình như chính mình đã cho rằng sẽ trở thành thân thích với Giang Tấn, nếu để Trầm Trọng Tuân biết, anh nhất định sẽ đắc ý. Trời lạnh lại đã qua năm giờ, tình huống hỗn loạn trên lối đi bộ đã đạt đến cực hạn, thật may là xe máy rất linh hoạt, đi qua rất tự nhiên, xe giảm tốc độ lại, chậm rãi xuyên qua khoảng trống giữa những chiếc xe khác. *** Trần Hoa Đoan đang giáo dục con trai: "Mẹ nói thì nhất định là tốt à? Con phải nghe ba, hiện tại học Piano là có tiền đồ nhất, cái gì mà Saxophone, con nói tên vài người nổi tiếng cho ba nghe!" Trần Vũ Phi kéo khóa túi xách, quệt miệng nói: "Không biết." "Vậy thì đúng rồi." Trần Hoa Đoan liếc mắt nhìn con trai một cái: "Học Piano còn giống cái gì Lãng Lãng a còn có một người tên gì nhỉ, ba quên rồi." Trần Vũ Phi lập tức nói: "Lý Vân Địch, là Lý Vân Địch!" Trần Hoa Đoan cười nói: "Con xem, con có thể gọi ra tên của người ta, vậy còn không phải chứng minh Piano tốt à?" Trần Vũ Phi mơ hồ cảm thấy Trần Hoa Đoan nói có đạo lý, lúc đầu nhỏ đang suy tư, tay nhỏ bé theo thói quen mở chốt cửa sổ xe ra, Trần Hoa Đoan vuốt ve tay của bé, đang muốn mở miệng, ánh mắt lại thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên xe gắn máy. Hôm nay Lâm Sơ mặc một chiếc áo khoác màu hồng bằng nhung, trên vành mũ có một vòng lông tơ thật dầy, từ mặt bên nhìn giống như động vật nhỏ vùi mặt trong đám lông tơ mềm mại, trong công ty Trần Hoa Đoan còn nhìn cô vài lần. Vì vậy anh ta sẽ không nhận lầm, giờ phút này con động vật nhỏ kia đang ngồi phía sau xe máy, phía trước kẹt xe không thấy được điểm cuối. "Tài xế" xe máy mặc áo vét bằng da, nhìn không giống như Trầm Trọng Tuân bạn trai cô. Trần Hoa Đoan híp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe máy kia cho đến khi nó biến mất trong biển người. Xe máy đi được một đoạn đường, Giang Tấn đột nhiên nói: "Đường này quá tắc, tôi lượn quanh một cái!" Lâm Sơ không biết anh ta muốn lượn đi nơi nào, cô chỉ cảm thấy may mắn vì mình không đi xe buýt, mới vừa rồi nhìn liếc qua một chút, trong chiếc xe buýt cô thường ngồi kia có rất nhiều người, thật sợ một giây sau sẽ bị người đè bẹp. Giang Tấn đổi đường, chiếc xe cũng không thấy ít đi, mà hình như ngay cả người đi đường cũng nhiều hơn, Lâm Sơ trái phải quan sát, lớn tiếng nói: "Sao anh lại đi về phía Nam Hồ? Nơi này tắc nhất đấy!" Bên Nam Hồ có cảnh sát giao thông giữ an ninh, nơi gần hồ nhất còn có rất nhiều hàng ghế xếp ngay ngắn, tối nay có trình diễn pháo hoa, tuy bây giờ còn chưa tới giờ, nhưng đã sớm có quần chúng tới chiếm vị trí có lợi. Giang Tấn dừng xe, cởi mũ bảo hiểm ra nói: "Chúng ta ở chỗ này ăn chút đồ đi, đợi lát nữa thì xem pháo hoa!" Lâm Sơ bất đắc dĩ: "Giang Tấn!" Giang Tấn cười nói: "Tới đã tới rồi, chỉ xem pháo hoa, xem xong lập tức quay lại!" Hai người bọn họ đang trong tình trạng anh khuyên tôi tôi kháng nghị, ký giả nơi xa lại bắt đầu chuyển mục tiêu tới bên này. Ký giả hiện trường liên tuyến, trực tiếp truyền chương trình đón năm mới rầm rộ, trong thành phố Nam Giang có rất nhiều Đài Truyền Hình nổi danh, Nam Hồ là một trong số đó, hôm nay vừa lúc đến phiên Nam Hồ. Ký giả đang tận lực miêu tả khung cảnh rầm rộ của Nam Hồ, chỉ có thể dùng từ người hầu sơn nhân hải không còn chỗ ngồi để hình dung: "Còn có rất nhiều người đến thì đã muộn, chỉ có thể đứng ở đây xem, không biết tầm nhìn ở đây có tốt hay không, bên kia là một cặp tình nhân, hiện tại tôi sẽ đi tìm hiểu một chút!" Ống kính lập tức quét tới, Lâm Sơ phát hiện dị trạng, lập tức kéo kéo Giang Tấn: "Đi nhanh đi, nơi này còn có ký giả đấy, pháo hoa không có gì đẹp mắt!" Giang Tấn nhìn thấy đồng nghiệp, cảm giác thân thiết bội phần. Đáng tiếc đồng nghiệp lại không phỏng vấn anh ta, ống kính chuyển đến một đôi tình nhân nhỏ. Anh ta đã vắt hết óc, cố tình lại không giữ được Lâm Sơ, vào lúc này xung quanh đều là tình nhân hoặc là một nhà ba người, anh ta đột nhiên cảm giác mình có phần chút uất ức, bật thốt lên: "Nếu là Trầm Trọng Tuân, cô sẽ ước gì được ngây ngô ở nơi này đúng không?" Lâm Sơ sững sờ, cười nói: "Anh biết là tốt rồi!" Cô thế nhưng lại không nể mặt như vậy, Giang Tấn không kịp phòng bị, trái tim bị đâm một nhát, anh ta hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười núp trong mũ bảo hiểm kia, vẻ mặt âm trầm nói: "Tôi chưa bao giờ theo đuổi cô, thậm chí ngay cả cơ hội theo đuổi cô cũng không có, bây giờ cô chỉ biết Trầm Trọng Tuân, cô không thể liếc tôi lấy một cái ư? Tôi không kém hơn anh ta đâu!" Lâm Sơ bất đắc dĩ: "Tôi không cần quá tốt, đừng quá kém là được!" Giang Tấn bị cô đâm trực diện, không hề giữ lại đường sống, anh ta không (di.da.l.qy.dongờ tài ăn nói của Lâm Sơ tốt như vậy, người phụ nữ này, làm cho anh ta không có cách nào mở miệng, trước nay cũng chưa từng cho anh ta cơ hội theo đuổi mình. Lâm Sơ than thở, xung quanh rất ồn ào, khoảng cách tới thời gian bắn pháo hoa còn tận một giờ, cũng không biết vì sao những người này lại tới sớm như vậy. Cô nói: "Giang Tấn, tôi cho rằng anh chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi, chắc cũng sẽ thành thục, mà hình như tôi nghĩ sai rồi. Bây giờ tôi là bạn gái của cậu nhỏ anh, anh lại nói với tôi những lời này là có ý gì, lúc trước tôi không có cảm giác với anh, anh ấy lại là trưởng bối của anh, mợ nhỏ của anh cũng là trưởng bối của anh, cách làm của anh rất đáng để người ta lên án. Nếu như anh thật sự yêu thích tôi, vậy thì anh sẽ không chịu thua ư?" Lâm Sơ lấy mũ bảo hiểm xuống, hít một hơi không khí mới mẻ: "Anh nhìn mình đi, chỉ thích những thứ nguy hiểm kích thích, có phải cảm thấy đối với tôi như bây giờ, cũng rất kích thích hay không?" Giang Tấn nhíu mày lại, sắc mặt bộc lộ khó coi: "Cô nói linh tinh cái gì thế!" Lâm Sơ cười: "Tôi mặc kệ rốt cuộc là anh nghĩ như thế nào, tôi chỉ muốn anh biết, tình cảm của tôi và Trầm Trọng Tuân rất tốt, về sau rất có thể tôi sẽ kết hôn với anh ấy, tôi không muốn làm cho mọi người đều lúng túng, anh sẽ là người thân, là bạn bè rất tốt của tôi, nhưng nếu như muốn thay thế anh ấy, thì tuyệt đối không thể, cho dù ngày nào đó tôi và Trầm Trọng Tuân chia tay, tôi với anh cũng không thể nào, nếu không thì còn ra gì nữa, một người phụ nữ vừa có quan hệ với cậu, lại vừa có quan hệ với cháu ngoại? Tôi không làm được!" Giang Tấn đột nhiên cảm thấy phiền não, anh ta không muốn tiếp tục nghe Lâm Sơ răn dạy nữa, cho tới bây giờ cũng chỉ có anh ta không nể mặt cự tuyệt người khác, chứ còn chưa tới phiên người khác tới cự tuyệt anh ta như thế này đâu. Anh ta với lấy mũ bảo hiểm lần nữa đeo lên, nhỏ giọng nói: "Lên xe, tôi đưa cô về!" Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm, nói nhiều tới mức cô miệng đắng lưỡi khô rồi. Rốt cuộc cũng về tới hoa viên Quan Cẩm, Giang Tấn ngay cả chào hỏi cũng không nói, "Oanh" một tiếng nhanh chóng rời đi, Lâm Sơ có chút phẫn nộ, che kín khăn quàng cổ bò vào thang máy. Mở cửa vào nhà, bên trong một mảnh đen kịt, loáng thoáng truyền đến một chút ánh sáng, Lâm Sơ nhíu nhíu mày, cảm thấy kỳ quái. Tay mới vừa đụng phải chốt mở, đột nhiên nghe được một tiếng nói nhỏ: "Đừng mở!" Lâm Sơ "A" một tiếng, theo bản năng quay ngược lại cửa, chỉ thấy có một người chậm rãi đi tới từ phía nguồn sáng kia, mặc đồ Tây, tay nâng hoa hồng. Trầm Trọng Tuân nhỏ giọng nói: "Cùng em đón năm mới." Lâm Sơ trợn mắt, há miệng quan sát anh: "Làm sao anh. . . . . . Thế nào đột nhiên đến rồi!" Cô lại không nhịn được cười, đoán chừng ánh sáng kia là cây nến: "Còn lấy những thứ đồ này!" Trầm Trọng Tuân cười cười, từ từ đến gần cô, đưa hoa hồng tới: “Anh đã tới từ sớm rồi, Thi Đình Đình và Tang Phi Yến nói tối nay ở nhà bạn trai, tùy ý anh ngây ngô ở nơi này!" Anh kéo Lâm Sơ vào, đóng cửa chính lại, cùng cô đi vào trong. Phòng khách rất nhỏ, bình thường chỉ có thể để bàn gấp mà thôi, hôm nay bàn gấp được đặt ở chính giữa, phía trên thắp ba cây nến, trên bàn có rau có thịt đầy đủ mọi thứ, còn có bữa ăn kiểu Tây, pizza và cơm, trung tây lộn xộn, ngổn ngang. "Không có thời gian nên chưa kịp mua thức ăn nấu cơm, anh nhân tiện mua trên đường tới đây." Trầm Trọng Tuân chạy tới cửa hàng nhà họ Tứ, tất cả thức ăn trên bàn đều là món mà Lâm Sơ thích, anh nói: "Chỉ là chỉ thắp nến thì có thể không nhìn rõ, chúng ta ăn một chút rồi lại mở đèn!" Lâm Sơ không giấu được nụ cười, cô ôm chặt hoa hồng, nhích lại gần Trầm Trọng Tuân: "Vui mừng à?" Trầm Trọng Tuân ôm bả vai của cô: "Ừ, vui mừng, không có đặc biệt tốt, lần sau anh sẽ làm lại!"