Rất lâu rồi Dương Quang không trải qua kì nghỉ thoải mái như vậy, mấy năm nay hắn vẫn luôn rất bận. Làm việc gì cũng suy xét đến sau này, gặp gỡ từng con người đều có liên quan đến tương lai, chỉ sợ mình không sắp xếp tốt sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho đứa nhỏ kia. Thậm chí đến cả kẻ thù, hoặc là không đối địch, nếu đối địch nhất định Dương Quang phải diệt cỏ tận gốc. Có thời gian rảnh rỗi, Dương Quang cũng bắt đầu chỉnh lí lại tất cả những gì có liên quan đến hắn và Dương Hi Ngôn. Thật ra mà nói, tình cảm giữa hắn và đứa trẻ kia cũng rất phức tạp. Hắn tự nhận mình không thích dây dưa, nhưng chỉ độc mỗi Dương Hi Ngôn khiến hắn do dự, khó xử khắp nơi. Mười năm đã qua, cộng thêm những năm đầu tiên sau khi sống lại, Dương Hi Ngôn vẫn luôn bên cạnh hắn, đứa nhỏ tự tay nuôi lớn lại thích mình. Nếu giữa hai người không có quan hệ huyết thống, Dương Quang nghĩ có lẽ hắn đã sớm gục ngã dưới ánh mắt u buồn của đứa nhỏ kia. “Tôi có thể nhiều chuyện một câu không, cậu đang nghĩ gì vậy?” Kỷ Mặc Ưu mặc trang phục thoải mái nằm dài trên ghế, tay cầm một quyển sách. Nhìn y không có chút hương vị nào của người đọc sách mà giống một thương nhân thành công hơn. Vẻ mặt ngập tràn chính trực, cũng không hề giống một người có dính dáng đến xã hội đen. Dương Quang hơi nghiêng đầu đánh giá y một lúc, lại trả lời một câu hoàn toàn khác chủ đề, “Tôi cảm thấy mình không hiểu Thiệu Phong chút nào.” “Vì sao?” “Cậu ta nhốt tôi ở đây, lại không nói cho tôi biết đến cùng muốn làm gì.” Làm bạn bè nhiều năm, Dương Quang thật sự nhìn không thấu lần hành động này của y. “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.” Kỷ Mặc Ưu cười cười, ánh mắt trôi về nơi xa. “Thiệu Phong cũng chỉ đang giúp cậu, có liên quan đến người cậu vừa nghĩ đến khi nãy.” Dương Quang nhíu mày, “Làm sao anh biết người tôi đang nghĩ đến là ai?” “Nếu Thiệu Phong đã muốn nhờ tôi giúp đỡ, thì phải nói hết toàn bộ sự việc với tôi.” Kỷ Mặc Ưu xoay đầu, tầm mắt dừng lại trên người Dương Quang, có chút nghi hoặc hỏi: “Tôi cảm thấy cậu không phải kiểu người không biết xử lý tốt vấn đề này.” Cho dù là thủ đoạn làm việc hay là khí thế ẩn sâu cùng với sự lợi hại dưới đáy mắt thỉnh thoảng lóe lên rồi biến mất, cảm giác Dương Quang dành cho người khác vĩnh viễn không phải là một người vô hại. Người như vậy lại dây dưa mãi với chuyện nhỏ thế này, khó trách những người đứng xem bên cạnh không nhìn nổi nữa. Dương Quang bĩu môi, “Tôi vốn cho rằng mình sẽ nhanh chóng xử lí tốt chuyện này.” Ít nhất khi đưa Dương Hi Ngôn từ nhà họ Dương trở về, hắn thật sự nghĩ như thế. Hắn hỏi Kỷ Mặc Ưu, “Anh không thấy kỳ quái sao? Loại chuyện thế này người bình thường không phải rất khó tiếp nhận sao?” “Kỳ quái, nhưng có liên quan gì đến tôi?” Kỷ Mặc Ưu lãnh đạm nói, rõ ràng thái độ của y không hề lạnh nhạt, nhưng lời nói luôn khiến người khác cảm thấy con người này quá vô tình, đến cả lòng hiếu kỳ cơ bản nhất cũng không có. “Những người ở cùng Thiệu Phong quả nhiên đều rất kì lạ.” “Không phải cậu cũng nằm trong số đó sao?” Kỷ Mặc Ưu buồn cười nhìn hắn, “Thiệu Phong không bao giờ cầu xin người khác, nhưng lại mở miệng nhờ tôi đến hai lần, xem ra nó vẫn khá xem trọng người bạn như cậu.” “Hai lần?” Dương Quang khó hiểu. “Lần trước là mượn người, lần này là bắt người.” “Không phải mượn người của Ngũ Nhược Hạo sao?” Nói đến việc này, Dương Quang lại càng nghi hoặc, “Vẫn cảm thấy thân phận của anh không bình thường, y vậy mà kính trọng anh đến thế.” Kỷ Mặc Ưu nói: “Tôi không mở miệng, A Hạo sẽ không cho cậu mượn người, cái này không có gì kì quái, khi trước tôi từng cứu A Hạo.” “Cho nên nhận làm em trai nhỏ của anh luôn?” “Xem như là vậy.” Rõ ràng Kỷ Mặc Ưu không muốn nhiều lời, vì vậy Dương Quang không hỏi nhiều nữa. Dương Quang lại chuyển đề tài hỏi: “Thiệu Phong làm như thế có thể giúp gì được cho tôi?” “Giúp cậu nhìn rõ nội tâm của mình.” Kỷ Mặc Ưu nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói: “Rất nhiều việc người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc lại u mê. Như tôi đã nói, tôi không cho rằng cậu là người không biết xử lý tốt vấn đề.” Dương Quang ngây ngẩn, đột nhiên hắn hơi hiểu ý của Kỷ Mặc Ưu rồi, “Đó là cháu tôi!” “Cậu để ý, người khác mới để ý, cậu không để ý, vậy người khác để ý hay không thì có liên quan gì?” “Nói thì thật đơn giản.” Dương Quang liếc y nói: “Thiệu Phong cũng từng nói thế, nhưng đây là thành phố S, muốn đánh vỡ lề thói thông thường, tôi tự nhận không có dũng khí đó.” “Lăn lộn trong giới xã hội đen lại nói mình không có dũng khí.” Kỷ Mặc Ưu lắc đầu, cười như không cười nhìn hắn, phân tích: “Con người ta khi không muốn làm chuyện gì đó sẽ tìm đủ lí do để từ chối. Nhưng khi đã muốn làm thì có trăm ngàn lí do cũng không thể ngăn cản.” Y lại mở sách trong tay ra, rõ ràng không muốn nói nhiều nữa, Dương Quang cũng không làm phiền y, chỉ trầm mặc nhìn về phía xa, nơi đại dương xanh thẳm như muốn giao hòa cùng bầu trời. Dương Quang nghĩ hắn đã đụng trúng một đám người kì lạ, không những không ngăn cản loại tình cảm cấm kị này, lại còn giữ thái độ ủng hộ. Ở cùng mấy người này lâu rồi, đến cả bản thân Dương Quang cũng nghi ngờ sự kiên trì của mình đến cùng là đúng hay sai. Dương Quang ở biệt thự của Kỷ Mặc Ưu bảy ngày, sau đó người tình nhỏ của Ngũ Nhược Hạo đột nhiên chạy đến. Người đàn ông xinh đẹp có lúm đồng tiền tựa đóa hoa nói với Dương Quang: “Nếu đã là nghỉ ngơi, nên đổi sang một chỗ tốt hơn.” Dương Quang hỏi: “Chỗ nào?” “Thôn Độ Giả thế nào? Nếu không thích thì tùy anh chọn.” Dương Quang bĩu môi, “Hoàn toàn không biết mấy người đang làm gì, tùy ý đi.” Ông chủ Giải trao đổi ánh mắt với Kỷ Mặc Ưu, y đi sắp xếp, còn Kỷ Mặc Ưu lại bước đến đưa cho Dương Quang một tấm danh thiếp. Là một tấm danh thiếp rất tinh xảo, không có thiết kế lộng lẫy, chức vị cũng chỉ là một tổng giám đốc công ty không mấy ấn tượng với ngườ khác. Dương Quang nhìn liếc qua, lại hoài nghi nhìn y. Hắn tuyệt đối không tin thân phận của Kỷ Mặc Ưu chỉ có như thế. Kỷ Mặc Ưu cười cười, cũng không có ý định giải thích, chỉ nói: “Đợi sự việc kết thúc, nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn nghe kết cục của câu chuyện này.” Dương Quang nhìn y, cuối cùng vẫn cất danh thiếp đi. Mặc dù thái độ xem kịch này khiến người ta bất mãn, nhưng không phủ nhận Dương Quang không hề ghét y. Hơn nữa người có thể khiến Ngũ Nhược Hạo có thái độ đó, Dương Quang nghĩ chưa chắc về sau không nhờ vả được. Nói là thôn Độ Giả, đúng là đến thôn Giả Độ thật. Mấy đàn em bị mang đến với Dương Quang lại trở về bên cạnh hắn. Ông chủ Giải nói: “Mấy người ra cửa đợi đi, muộn một chút cậu Ngôn đến thì cho cậu ấy vào thẳng bên trong.” Dương Quang bất ngờ, “Chỉ vậy thôi?” Bị hạn chế tự do vài ngày một cách khó hiểu, đột nhiên lại đổi sang nơi khác, đối phương cũng định thả người, Dương Quang híp mắt hoài nghi: “Mấy người làm gì rồi?” “Không làm gì hết.” Thấy hắn không tin, ông chủ Giải nói: “Đợi người đến anh có thể hỏi thử, ngoại trừ chuyện ‘bắt cóc’ ra chúng tôi không hề tiếp xúc với bất cứ người nào của Diệm Bang.” Dương Quang nhìn y thật lâu mới dời tầm mắt, “Tôi có thể tự về.” “Không được.” Ông chủ Giải không hề do dự từ chối, cười nói, “Dù sao cũng chẳng còn lâu nữa, anh cả Diệm cho chuyện này một kết thúc hoàn mỹ, thế nào?” Tôi có thể nói không không? Dương Quang liếc nhìn vị thần Ngũ Nhược Hạo đứng một bên giữ cửa, có chút trào phúng nhếch môi. Hắn muốn nhìn xem cái gọi là kết thúc hoàn mỹ như thế nào! Đến tận hôm nay, Dương Quang không muốn nhớ đến trận ‘bắt cóc’ khôi hài này nữa. Thiệu Phong là chủ mưu tất cả, nhưng như y đã nói, sự việc phát triển thế nào, kết thúc thế nào, y không thể khống chế được. Mãi đến khi nhìn thấy Dương Hi Ngôn, Dương Quang mới biết đập tan hi vọng đôi khi là một chuyện đơn giản đến thế. Khung cảnh mất tích tử vong biến thành phong cảnh xinh đẹp, lại thêm sự hiểu lầm nhận thức, tất cả mọi thứ đã đủ để đánh nát tín ngưỡng của đứa nhỏ. Thiệu Phong không phải một đạo diễn giỏi, Kỷ Mặc Ưu và ông chủ Giải mới đúng, nhất là ông chủ Giải. Lúc Dương Hi Ngôn tìm đến, Dương Quang đang ngồi bên hồ câu cá với hai người khác. Lẽ ra lúc này không phải là lúc nên nhàn hạ, nhưng tất cả mọi thứ hiện tại không phải Dương Quang cứ muốn là được. Nhìn thấy người dẫn Dương Hi Ngôn vào, ông chủ Giải vốn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh ngắm phong cảnh đột nhiên cong khóe môi, sau đó ám muội chen vào ghế của Dương Quang, tay cũng khoác lên người hắn. “Ông chủ Giải?” Không hiểu y đang diễn kịch gì, Dương Quang chỉ đành xoay đầu nhìn Ngũ Nhược Hạo. Thấy vẻ mặt y lạnh băng nhìn sang, từ gương mặt không cảm xúc đó Dương Quang căn bản không nhìn ra được ý phản đối hay ngầm chấp thuận. Hắn nhúc nhích không được, ngồi yên cũng không đúng, tình huống gì đây? “Ưm, đáng ghét…” Đôi mày của Ngũ Nhược Hạo nhíu chặt, nhìn ông chủ Giải mang theo gương mặt còn kiều diễm hơn con gái như người không xương tựa vào vai Dương Quang, lộ ra đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Dương Hi Ngôn vừa được người khác dẫn vào. Càng đến gần, vẻ mặt cậu càng trở nên trắng bệch. “Người ta không thích câu cá, người ta thích chèo thuyền cơ!” Bởi vì quay lưng về phía cửa nên Dương Quang không nhìn thấy Dương Hi Ngôn, hắn chỉ nhíu mày nhìn ông chủ Giải. Người này đột nhiên nói mấy lời nũng nịu mờ ám, khiến Dương Quang ngập tràn cảm giác nguy cơ. Hắn hỏi Ngũ Nhược Hạo, “Anh cả Ngũ có cần giải thích chút không?” Gương mặt Ngũ Nhược Hạo không chút gợn sóng nhìn hắn một cái, lại nhìn người trong lòng hắn, ánh mắt sắc bén lóe lên rồi quay đầu nhắm mắt làm ngơ. Thấy y căn bản không hề có ý xen vào, biểu tình của Dương Quang lạnh xuống, lười thăm dò hai người này có chủ ý gì, hắn vươn tay muốn đẩy người ra. Không ngờ hắn vừa vươn tay, ông chủ Giải lập tức thuận thế chui vào lòng hắn, tư thế vừa đẹp. Vì vậy động tác vốn muốn đẩy người ra của Dương Quang, trong mắt người khác lại trở thành hắn ôm ông chủ Giải vào lòng. Dương Hi Ngôn đứng cứng đờ tại chỗ, ánh mắt vô thần nhìn về phía cái người cậu ngày đêm không ngủ không ngừng tìm kiếm kia. Người cậu cho rằng bị bắt cóc, cho rằng bởi vì hắn bị thương nặng hoặc là…nên mới không trở về. Cậu nhìn người đàn ông đang yên bình ngồi trong khu Độ Giả từ đầu đến chân, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên gương mặt đẹp đẽ của ông chủ Giả. Tận mắt nhìn thấy, mới có thể tin tưởng. Kỳ thật khi gặp được mấy đàn em mất tích cùng với Dương Quang ở cổng, một câu: “Bang chủ đang diễn trò, không cho chúng tôi trở về” của đối phương đã sớm sáng tỏ hết thảy, chỉ là cậu không chết tâm, chỉ có cậu không chịu tin. Trong tầm mắt xuất hiện thêm một người, Dương Quang cũng không chú ý đến, ánh mắt lạnh lùng của hắn còn bận nhìn người trong lòng. “Được rồi.” Đạt được mục đích, ông chủ Giả thành công thoát thân, leo xuống khỏi người Dương Quang, còn làm ra bộ dáng bất mãn trừng Dương Hi Ngôn. “Khó coi như vậy, còn dám cướp người với tôi!” Sắc mặt của Dương Hi Ngôn đã sớm không còn giọt máu nào, cậu tĩnh lặng đứng nơi đó, nhìn Dương Quang không cất lên nổi một lời. Dương Quang xoay đầu lại nhìn thấy cậu thì sửng sốt, chân mày hắn nhíu chặt lại. Chỉ mới vài ngày không gặp, đứa nhỏ này lại tiều tụy thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Cậu gầy đến mức chỉ như một bộ xương khô khoác lớp da bên ngoài, đôi mắt to lồi ra. Cũng vì quá gầy mà trang phục trên người trở nên lõng bõng. Bộ dáng nhìn qua có chút dọa người, thậm chí còn tệ hơn dáng vẻ của Nghiêm Phong lúc đến Tất Viên đón người khi trước. Nếu có một ngày, Tiểu Ngôn biến thành dáng vẻ giống Nghiêm Phong, không biết cậu có hối hận không. Đôi mày của Dương Quang ngày càng nhíu chặt, lại không biết vì động tác của hắn mà Dương Hi Ngôn triệt để hiểu lầm rồi. Trong mắt cậu có thứ gì đó vỡ tan, thiếu niên luôn trầm mặc bị đoạt đi tia hi vọng cuối cùng. Kiên trì mãi đến khi không cách nào kiên trì được nữa, cậu cho rằng đó là chuyện thật lâu thật lâu sau này, lại không ngờ còn chưa đến một năm ngắn ngủi. Cậu không đánh giá sai mình, chỉ đánh giá sai sức nặng của mình trong lòng chú hai, cùng với, mức độ tàn nhẫn của người đàn ông này. Khi Dương Quang định mở miệng, đột nhiên Dương Hi Ngôn tiến lên phía trước hai bước, sau đó trong sự kinh ngạc của Dương Quang, ‘ầm’ một tiếng quỳ xuống. Tiếng xương đầu gối va chạm với mặt đất lanh lảnh đến dọa người. “Chú hai…” Âm thanh của thiếu niên khàn đục, từng câu nói ra đều nghẹn ngào khó khăn. Cậu nhìn Dương Quang, con ngươi tối đen chẳng thể phản chiếu bất kì bóng dáng nào nữa. Thế giới ngoài kia vẫn tươi đẹp phồn hoa, nhưng trong mắt đứa nhỏ chỉ còn lại hoang mạc không cỏ cây! Cậu nói: “Chú hai, con biết sai rồi, con sẽ nghe lời, sẽ thích người khác…” Cậu nói: “Chú hai, đừng trốn tránh con, đừng không cần con…” Cậu nói: “Chú hai, con thật sự không thích chú nữa…sẽ không thích chú nữa…” Thuận theo từng câu nói buông tay ra, có điều gì đó trong đáy mắt cậu đã hoàn toàn vỡ tan, từng chút từng chút trào dâng, mang đi độ ấm và cả sự ảo tưởng cậu tự cho rằng thuộc về mình. Dương Quang cứng người giữ nguyên tư thế ngồi xổm, bàn tay vốn muốn dìu Dương Hi Ngôn đứng dậy dừng lại trước mặt cậu. Khi từng giọt nước mắt trong suốt của thiếu niên tuôn rơi, nặng nề đánh vào mu bàn tay hắn, cảm giác đau đớn từ nơi đó bắt đầu truyền đi khắp cả người hắn. Đau đến mức từng ngón tay run rẩy, đau đến mức lồng ngực thắt chặt lại, đau đến mức hơi thở của Dương Quang cũng dừng lại, trong ánh mắt cũng nhuộm màu thống khổ. Nhìn thấy biểu tình của hắn, ông chủ Giải nhìn về phía Ngũ Nhược Hạo cười cười, sau đó dẫn người không liên quan rời khỏi, để lại một mảng trời trong nước biếc cho hai người Dương Quang và Dương Hi Ngôn.