Cha từ nhỏ luôn yêu cầu tôi học được sự tự chủ, che giấu bản thân, kể cả tình cảm. Kỳ thật tình cảm nam nữ đối với tôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn tình bạn lại là tín ngưỡng mà tôi trung thành nhâtd, tại trong cuộc sống cô độc của đời người, dù sao vẫn cần có mấy tri kỷ cùng chung chí hướng, làm bạn đi hết cuộc đời. Lúc nhỏ thơi thiếu niên sơ kỳ, vì công tác của cha thay đổi nên thường xuyên phai chuyển nhà, chuyển trường. Tình bạn vừa có chút nóng len, thì tôi lại chuyển trường. Cuối cùng Tân Thành thành quê hương thứ hai của tôi, thời gian tôi sống ở chỗ này thậm chí vượt qua ở quê hương của tôi. Trường Tân Thành, bao gồm con cái các chính khách và thương nhân của Tân Thành cùng với mấy thành thị nhỏ xung quanh Tân Thành, cũng là nơi trong lòng người Tân Thành coi là trường công lập quý tộc. Ở đây tôi gặp được Diệp Thanh Thành, Tần Thương cùng Trình Quang Hạo. Cũng bắt đầu tình bạn rồi cơ hồ dài hết cả đời. Cha của Diệp Thanh Thành là chủ tịch ngân hàng, mẹ là cán bộ cục thống kê. Hắn lạnh nhạt lại tỉnh táo, trời sinh có đầu óc về tài chính, ngay lúc lên trung học đã đem sản nghiệp ông ngoại để lại cho hắn là một club và một quán cơm Tây kinh doanh vô cùng xuất sắc, nhưng hắn rất chán ghét việc buôn bán này, muốn làm công việc có ý nghĩa, chẳng hạn Như bác sĩ. Tần Thương từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện quân khu, cha mẹ đều là quân nhân, làm người tính cách hào sảng, ghét ác như cừu. Cha Trình Quang Hạo là nhạc sĩ, mẫu thân là vị bác sĩ, sự nghiêm cẩn cùng lãng mạn của nghệ thuật dung hợp, hắn là người yêu đướng sớm nhất trong số chúng tôi, cũng là người không biết che dấu tình cảm nhất. Sáu năm sống đời học sinh trung học, cuối cùng ba người trong số chúng tôi đều đăng kí vaog viện y học Tân Thành, còn người mang gen lãng mạn như Trình Quang Hạo thì theo đuổi tình yêu lựa chọn nghệ thuật. Tần Thương là bị Diệp Thanh Thành ảnh hưởng nà học y, còn tôi ngoại trừ làm viên chức nhà nước, còn lại bất kỳ nghề nghiệp nào đều không sao cả. Trong bưởi trưa tại hội hữu ái lễ Giáng Sinh, tôi đứng ở bên ngoài phòng làm việc của tổ phụ trách hội hữu ái hóng mát. "Xin chào học trưởng, xin hỏi nơi này chính là phòng làm việc của tổ phụ trách hội hữu ái phải không?" Nữ sinh có giọng nói thanh thúy êm tai, gương mặt trẻ trung non nớt dưới sự soi sáng của ánh mặt trời sáng rỡ đến ngay cả lỗ chân lông rất nhỏ đều không nhìn thấy. Tôi tùy ý thoáng nhìn, lại bị sự hồn nhiên như nai con, ánh mắt trong suốt sạch sẽ của cô ấy thôi miên, tựa như vùng đất chưa bị ô nhiễm qua, thuần túy khiến tôi giật mình. Liền trong một khắc kia tựa hồ có cái gì đó đã thay đổi. "Chẳng lẽ không phải nơi này?" Cô ấy ảo não lầm bầm lầu bầu. Mà tôi thế nhưng lại đã quên trả lời, cho đến khi người nam nhân như hoa đào kia từ trong phòng làm việc đi ra, dắt tay của cô ấy rời đi. Trẻn hội hữu ái, Diệp Thanh Thành cùng Tần Thương một đàn một hát, tôi nhàm chán ngồi bên dưới, trong lòng nghĩ tới nữ sinh buổi trưa nhìn thấy, kỳ thật tôi đã nghe ngóng được cô ấy là ai, tân sinh viên năm nhất của trường luật- Cố Noãn Phong. Diệp Thanh Thành diễn tấu Piano như nước chảy mây trôi, tiếng hát của Tần Thương cũng trong trẻo sống động. Tính tình nhiều năm được tận lực tu dưỡng giúp tôi rất nhanh liền thu lại tâm tư, lắng nghe. Diệp Thanh Thành không biết vì sao lại đang sai rất nhiều âm phù, chuyện gì khiến cho người lạnh nhạt tỉnh táo như hắn có cảm xúc phập phồng lớn như vậy? Theo tầm mắt của hắn tôi nhìn thấy cô ấy, vị nữ sinh kia, Cố Noãn Phong. Chẳng lẽ cô ấy chính là nữ sinh Diệp Thanh Thành nói ở trên tàu điệnngầm vừa gặp đã thương? Cái người làm cho hắn ngây ngốc chờ đợi trên chuyến tàu điện ngầm số 3 suốt thời gian dài? Cánh tay của nàng đã khoác lên tênnam nhân đào hoa Lâm Hiếu Quân. Diệp Thanh Thành tựa hồ đã bị muộn một bước, đương nhiên còn kể cả tôi. Diệp Thanh Thành tính tình, cùng tôi đoán đồng dạng, hắn không đoạt nhân sở ái (tranh đoạt tình yêu của người khác). Hắn chỉ lẳng lặng chờ đợi ở một góc, lặng im chờ đợi. Lâm Hiếu Quân hoa tâm (đa tình, sở khanh), lớn lối không xứng có được nữ sinh thuần túy như vậy. Nheng mà nói cho cùng, loại người như tôi và Lâm Hiếu Quân thường thường sẽ thích người thuần túy như vậy, cũng là bởi vì cô ấy đủ đơn giản. Bối cảnh sống của chúng tôi đều rất phức tạp, từ nhỏ cũng biết, cho ngươi đường có lẽ là độc dược, cho ngươi cười có lẽ chính là người đâm cho ngươi một nhát dao sau lưng, cuộc sống luôn phải cảnh giác, cho nên so với những người khác càng khát vọng sự đơn thuần. Nhìn ra được Lâm Hiếu Quân cũng là động thật lòng, mà tôi tại chần trừ, không biêta nên đi tranh đoạt, hay là học tập Diệp Thanh Thành. Khi nhìn thấy nữ nhân họ Trương cố ý đem canh nóng giội đến trên người Cố Noãn Phong, cuồn cuộn lửa giận, khién cho buổi tối tôi liền đưa tiền cho tên côn đồ để cho bọn họ đi dạy dỗ cô ta một chút. Về sau biết được là Diệp Thanh Thành cứu cô ta, tôi mới phát hiện tính tình ngày ngày bồi dưỡng vĩnh viễn kém hơn sự tỉnh táo trời sinh, cuối cùng vẫn là lợi dụng quan hệ giao thiẹp của cha, đem cô ta cùng người cha khoa trưởng của cô ta chuyển khỏi Tân Thành. Có lẽ chính là tự chỗ gần kề thích này, nhạt đến không muốn bắt lấy yêu, cho nên tôi vừa không buông ra lại không tiến lên trước được. Giữa tình bạn và tình yêu, cuối cùng ngay cả chính tôi cũng không biết mình đang sắm vai nhân vật gì. Thật lâu sau, một lần duy nhất tôi chân thật tiếp xúc với cô ấy. Cô ấy ở trong ngực tôi lạnh như khối băng. "Nếu như em nguyện ý cho anh một cơ hội, anh có thể thay thế cậu ấy chăm sóc cho em." "Không, trên cái thế giới này không có bất kỳ người nào có thể thay thế anh ấy." .... Mia: Thêm một nam phụ đáng thương