Trở lại khách sạn, phát hiện khách sạn mang cho bọn họ bánh ngọt cùng sâm banh, trong phòng dành cho tuần trăng mật lại càng thêm vài phần lãng mạn. Cố Noãn Phong như con mèo tham ăn tỳ cằm lên bàn ăn, nhìn chằm chằm bánh ngọt, hai mắt toát ra rất nhiều ngôi sao nhỏ: "Thanh Thành, nó để tới ngày mai sẽ bị hỏng. Nếu không ăn sẽ lãng phí." Nàng tựa hồ rất rối ren. "Vậy thì ăn đi." Diệp Thanh Thành sủng ái nhéo cái mũi nhỏ của nàng, thật là một đứa bé tham ăn. Ánh sáng của những ngôi sao sáng chói chiếu vào cửa sổ trên ban công, hai người ôm ấp trên một cái ghế nằm, nhìn lên bầu trời đầy sao. Diệp Thanh Thành một tay đem Cố Noãn Phong co lại vào trong ngực, tay kia thỉnh thoảng cầm một miếng bánh ngọt nhỏ đút cho nàng. "Thanh Thành, em cảm thấy chúng ta thật hạnh phúc a!" "Không, còn chưa đủ, Noãn Phong, anh không biết thế nào là đủ, đây chỉ là bắt đầu hạnh phúc của chúng ta." Diệp Thanh Thành đem thảm lông đắp ở trên thân hai người kéo lên. Con đường hạnh phúc còn rất dài, anh sẽ dùng hết sức mình cho em thật nhiều hạnh phúc, để em vĩnh viễn không hối hận gả cho anh. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hàm mút môi của nàng, vị rượu sâm banh trong khoang miệng của hắn giao hòa với hương vị ngọt ngào của sôcôla trong khoang miệng nàng, biến thành hương vị càng mê người, hạnh phúc ngập tràn. *** Cố Noãn Phong bởi vì kỳ sinh lý không thể tắm bồn, chỉ tắm bằng vòi sen, dùng khăn lông lớn lau tóc ướt liền đi ra. Sau khi tắm rửa mặt nàng trở lên hồng hào mềm mại, còn có một đầu tóc ướt, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bao trong áo ngủ đỏ thẫm rộng thùng thình, quyến rũ khiến cho Diệp Thanh Thành nhìn thấy mà hầu kết lên xuống nhấp nhô, nuốt một ngụm nước bọt lớn. Bác sĩ cần có sự tỉnh táo cùng tự chế, hắn gần đây cơ hồ lúc nào cũng phải dùng đến, trong lòng âm thầm thở dài: "Đầu tóc không thể để ướt, nếu không dễ bị tích tụ hàn khí, đi, chúng ta đi xấy khô." Ôm lấy nàng một lần nữa trở lại phòng tắm, đặt nàng ngồi ở trên bệ, Diệp Thanh Thành dùng máy sấy bắt đầu sấy tóc cho nàng. Chất tóc của nàng vừa mềm mại vừa óng mượt, xoa lên khiến cho tâm của hắn cũng đi theo mềm mại xuống, cảm giác trìu mến tại trong lòng lưu chuyển, lực đạo trên tay lại càng ôn nhu vài phần, sợ lúc sấy không cẩn thận kéo đứt tóc của nàng. Cố Noãn Phong nghịch nút áo của hắn, cởi ra rồi lại cài vào, một mình tự chơi phi thường hào hứng. Diệp Thanh Thành hôn "chụt " một cái trên mí mắt rủ xuống của Cố Noãn Phong: "Thì ra là bảo bối của chúng ta thích loại công việc cởi nút áo này a, vậy sau này việc này liền giao cho em." Cố Noãn Phong nghe thế dứt khoát đem cúc áo trên cùng của hắn cũng cởi ra, bàn tay nhỏ bé tại trên ngực của hắn trái bóp phải bóp: "Em không chỉ thích cởi cúc áo, em còn thích bóp anh đấy." Diệp Thanh Thành bị bàn tay nhỏ bé của nàng trêu chọc dấy lên mồi lửa trong lòng, nhìn xem cô gái nhỏ đang ngẩng đầu lên khiêu khích hắn, ở trong lòng vô lực rên rỉ. *** "Em tạm nghe nhạc hoặc là xem ti vi, anh tắm xong sẽ ngâm chân cho em." Diệp Thanh Thành đem người gây chuyện ôm đi ra ngoài, thấy nàng cười đến mặt mày khom khom, xem ra hắn nhất định phải tắm nước lạnh. Trong tiếng nhạc êm dịu, Cố Noãn Phong điều chỉnh đèn trong phòng tối đi, trông thấy trên tủ đầu giường có lư hương cùng tinh dầu, tiện tay liền nhỏ vài giọt, xoa bóp chốt mở, lập tức hương thơm của tinh dầu liền từ từ lan toả khắp phòng, Cố Noãn Phong nhàn nhã xem tạp chí, chờ Diệp Thanh Thành. Cũng không biết đây là tinh dầu gì, hương thơm khác với các loại hoa hồng, cỏ Lavender, dầu sơn trà mà ở nhà hay dùng, nhưng mà trái lại rất dễ ngửi. Diệp Thanh Thành tắm một trận nước lạnh, nóng bức trong người hạ nhiệt độ không ít. May khách sạn này cũng không phải đi quầy phục vụ mượn chậu nhựa, trong phòng liền có bồn rửa chân, hắn pha sẵn nước rồi ra khỏi phòng tắm đã cảm thấy trong phòng có mùi là lạ. "Noãn Phong, em ngửi thấy được mùi gì sao?" "Em đốt lư hương, rất dễ ngửi." Bộ dáng Cố Noãn Phong hai tròng mắt như nước, gò má ửng đỏ, sóng nước mênh mông làm cho khóe miệng Diệp Thanh Thành co quắp. Nghĩ tới đây là phòng chuyên vì vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật chuẩn bị, hắn vội vã đi đến bên cạnh lư hương, cầm lấy tinh dầu vừa nhìn, quả nhiên là cái loại tinh dầu kết hợp với thuốc trợ hứng. Lần này cái vật nhỏ này xong rồi. Tắt đi chốt mở, Diệp Thanh Thành bịt mũi, mở cửa sổ ra cho thoáng. "Thanh Thành, làm sao vậy, tinh dầu không tốt sao?" Cố Noãn Phong thấy hắn bịt mũi mở cửa sổ, còn bật điều hòa chế độ quạt mạnh, vội vàng cũng bịt mũi hỏi. "Không phải, nó rất tốt, là hoa thược dược với cỏ cổ vân, chỉ là không thích hợp để em dùng bây giờ." Hiện tại bịt mũi đã chậm, trong phòng hương vị nồng như vậy, chắc hẳn nàng đã nhỏ vào không ít giọt. Diệp Thanh Thành nghĩ thầm, mình có thể tắm nước lạnh, nhưng mà nàng thì làm sao? "Kia sẽ như thế nào đây?" Cố Noãn Phong bắt đầu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không biết có phải hay không là do ăn nhiều bánh ngọt, trong người có chút bức bối, còn rất nóng, nghe hắn vừa nói như vậy chính là do tinh dầu này. "Tại sao lại nóng như vậy, em không muốn ngâm chân." Nàng đem chân co lại, cắn môi, hai mắt hiện lên thần thái mông lung nhìn Diệp Thanh Thành, trong mắt hơi nước ướt át mờ mịt. "Cũng chính là sẽ làm cho em hị hâm nóng một chút, vậy thì không ngâm chân, nhanh đi ngủ, ngủ thiếp đi sẽ không nóng nữa." Diệp Thanh Thành như dỗ trẻ con đem Cố Noãn Phong dụ dỗ lên giường ngủ. Cố Noãn Phong làm như thế nào cũng ngủ không được, ở trên giường không an phận lăn qua lăn lại, không chỉ có cảm thấy hâm nóng, còn cảm giác bụng cũng bị thiêu đốt lên hỏa, khó chịu muốn bám lấy Diệp Thanh Thành. Thấy hắn hô hấp đều đều, nàng du chuyển đến leo lên trên thân thể của hắn, giờ khắc này nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều hơn. Diệp Thanh Thành căn bản không có ngủ, nhưng cũng không dám lộn xộn, tận lực tránh xa nàng một chút, nghe thấy động tĩnh nàng lăn qua lăn lại, trong lòng cũng rất lo nghĩ. Khi nàng leo lên trên thân thể của hắn, ở trước ngực xoa bóp loạn xạ, hắn không có biện pháp tiếp tục giả vờ ngủ. "Noãn Phong, còn thấy hâm nóng sao?" "Hâm nóng - - Thanh Thành, tại sao hôm nay anh không ôm em ngủ? Em muốn anh ôm em một cái." Cố Noãn Phong làm nũng quấn quít lấy hắn, dưới ngọn đèn ảm đạm, ánh mắt của nàng mang theo dục niệm chờ mong, "Em muốn anh hôn em." Cửa sổ không đóng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng vang do gió rét vỗ nhẹ rèm cửa sổ, trong phòng cũng vang lên tiếng than nhẹ đứt quãng. "Thanh Thành, em bị làm sao vậy?" Cố Noãn Phong tại trong sự nhu tình tựa thủy nhu chà xát của Diệp Thanh Thành thẹn thùng hỏi. Nàng không biết xấu hổ khẩn cấp muốn hắn vuốt ve âu yến, lúc này chỉ có tay của hắn mới có thể giảm bót đi một ít khát vọng trong lòng của nàng. "Em không sao hết, Noãn Phong, không cần phải lo lắng." Diệp Thanh Thành an ủi đã nàng, bàn tay tỉ mỉ không buông tha mỗi một tấc da thịt của nàng, đặc biệt ở nơi tuyết trắng dừng lại thật lâu, chậm rãi nhu, từng chút dẹp loạn dục niệm của nàng. Hô hấp của nàng vẫn như cũ rất nặng, da thịt ấu trơn sờ lên cảm thấy bỏng tay, Diệp Thanh Thành suy nghĩ một chút, điều chỉnh ngọn đèn sáng yếu đi, cởi quần trong của nàng ra, ở dưới thân thể của nàng lót khăn giấy. Cố Noãn Phong đại khái đoán được Diệp Thanh Thành muốn làm gì, lý trí quay lại khiến cho nàng ngăn cản hắn: "Đừng, rất bẩn." "Không, em rất sạch sẽ, Noãn Phong, nhắm mắt lại thả lỏng, giao em cho anh là được." Đầu ngón tay của hắn hơi lạnh, xuyên qua khu rừng rậm mềm mại, nhu cánh hoa u mật, dần dần tiến vào đường mòn ấm áp ướt át của nàng. Một hồi tê dại kịch liệt đánh về phía Cố Noãn Phong, nàng bất lực lay động, hai tay bởi vì khoái cảm mà gắt gao nắm lấy ga giường dưới thân, than thở phát ra nhỏ vụn thân ngâm (tiếng rên rỉ). Môi Diệp Thanh Thành sát qua gò má của nàng, ngón tay vẫn như cũ không ngừng trêu chọc nàng, đưa vào, dịu dàng thong thả cạo lau, lại từ từ trộn lẫn... Rất nhanh hắn đưa thêm ngón tay thứ hai vào, mô phỏng động tác ân ái yêu nàng, nhẹ nhàng rút ra kros vào, cũng nhẹ nhàng ở bên trong xoay tròn... Dưới thân khăn giấy sớm đã bị huyết sắc (màu máu) nhàn nhạt làm ướt nhẹp, có vẻ phá lệ lãng phí mà động lòng người. Cố Noãn Phong thỏa mãn dần dần chìm vào mộng đẹp. Trước lúc đó còn có thể cảm giác được Diệp Thanh Thành dùng môi vuốt ve da thịt của nàng, phần yêu thương kia làm cho nàng thoải mái muốn khóc. Diệp Thanh Thành lau đi mồ hôi trên trán, giúp nàng mặc quần áo xong, vuốt kiều nhan ngủ say của nàng. Noãn Phong, mặc kệ tương lai như thế nào, em là người duy nhất anh quý trọng cùng bảo vệ cả đời. ****** Chu Tử Khanh đang ở phòng làm việc của chủ nhiệm khoa ngoại họp, tiếng gõ cửa dồn dập đột ngột vang lên, hắn ra hiệu trợ lý bên cạnh đi mở cửa. Không lộ thanh sắc xem đồng hồ trên cổ tay, đôi mắt như thường sắc bén. Một vị y tá trực ban ở quầy tiếp tân thở hồng hộc, người không có tiến đến liền dồn dập nói: "Chu viện trưởng, điện thoại của ngài tắt máy, thư ký của cha ngài bảo tôi thông báo cho ngài, cha ngài bởi vì bị đột phát cơ tim tắc nghẽn đang ở bệnh viện cấp cứu." "Cảm ơn, chúng ta tiếp tục họp." Mới vừa nói một nửa bác sĩ thẹn thùng không dám nói thêm gì nữa: "Chu viện trưởng, nếu cha của ngài đã..." "Ông ấy ở bệnh viện Tỉnh Thành, cho dù tôi chạy đến cũng không kịp làm cái gì, chúng ta đều là bác sĩ, tin tưởng bọn họ sẽ làm hết sức để cứu người." Sau đó, Chu Tử Khanh kiểm tra các phòng ban của ngoại khoa xong mới đem di động mở máy. Cứu chữa kịp thời, bệnh tình ổn định. Tin nhắn thé nhất hiẹn lên làm cho khuôn mặt tuấn dật của hắn càng là không có biểu cảm gì, vuốt màn hình hai cái, hắn tiếp tục tắt máy. ****** "Quân thiếu, đây là ảnh chụp bên Lịch Thành đưa tới." Đại Lưu dè dặt đem ảnh chụp giao cho Lâm Hiếu Quân. Trong ảnh Diệp Thanh Thành lông mày nhíu chặt, tùy ý nữ nhân cao gầy sau lưng ôm lấy thân thể, đôi mắt dường nhe có thể thấy rõ hết thảy kia lạnh lùng nhìn thẳng về phía người chụp ảnh. Ung dung bình tĩnh vui vẻ, là muốn nói cho hắn biết mình đã biết sao? Lâm Hiếu Quân đem ảnh chụp quăng ra trước mặt Đại Lưu: "Mang đống ảnh chụp này phát ra ngoài, nếu như là chú, chú tin tưởng sao?" Lâm Hiếu Quân nghĩ đến lần trước đi tìm Diệp Thanh Thành gây chuyện, chính hắn ngược lại bị chọc cho không thoải mái đến tức chết, đôi mắt đào hoa càng ủ dột lại thêm vài phần. Đại Lưu tiếp nhận, nhìn xem cũng không giống, nhưng lại sợ dẫn tới Lâm Hiếu Quân tức giận, đành cười trừ: "Ha ha, em nhìn cảm giác nói không ra." "Chú đi ra ngoài đi, tôi nghĩ một người yên lặng một lát." Lâm Hiếu Quân gắt gao mím chặt môi, ghen ghét tựa như rắn độc gặm nuốt tâm của hắn. Bàn tay nắm con chuột dùng sức gõ gõ mặt bàn, cách cái đệm vẫn phát ra tiếng vang rất lớn. Đại Lưu cảm thấy người nam nhân trước mắt này đã là núi lửa sắp bùng phát, sợ hơi không cẩn thận, hắn liền đứng mũi chịu sào thành bao cát. Trong lòng lại càng nhút nhát, nên hỏi cái gì cũng đều phải hỏi, hắn lau lau cái trán toát ra mồ hôi lạnh, cả gan hỏi: "Quân thiếu, chuyện này?" "Ngay cả chú đều không tin, còn phát cái rắm gì?" Lâm Hiếu Quân bạo nói tục, cái này cho dù ai đều nhìn ra, còn có ý nghĩa sao? "Cái kia, quân thiếu gia, kỳ thật em vẫn muốn hỏi anh." Đại Lưu chần chờ, nói một nửa lại dừng lại. "Có cái gì thù mau nói, ấp a ấp úng, khiến cho tôi càng thấy phiền." "Vậy vì sao anh không nói cho Cố tiểu thư tình hình thực tế đây? Nếu như cô ấy biết rõ, anh cũng không cần không vui như vậy." "Trông mong cô ấy sẽ lý giải? Sẽ cảm động? Đại Lưu, một thằng đàn ông vứt bỏ cô ấy hai lần, chú cho rằng nói cô ấy còn tin tưởng không?" "Vầy, quân thiếu, anh định không nói sao?" "Tôi không nói, không có nghĩa là người khác không nói, tự nhiên sẽ có người chủ động đi nói cho cô ấy biết, hiệu quả kia sẽ lớn hơn rất nhiều là tôi nói cho cô ấy biết." Mia: Còn 11 chương nữa, hjx hjx