Chu Tử Khanh sau khi xã giao trở về có chút say, trông thấy nữ nhân đứng trước cửa ra vào khu chung cư, trong đôi mắt hắn xẹt qua một vẻ kinh ngạc, cuối cùng vẫn lặng yên không một tiếng động. Đi lướt qua nữ nhân kia, Chu Tử Khanh im lặng không lên tiếng mở cửa, chuẩn bị đi vào. "Chuyến đi nghiên cứu và hội thảo ở Lịch Thành sắp tới, anh đừng đi." Ngay khi Chu Tử Khanh chuẩn bị đóng cửa, nữ nhân kia bởi vì vụ hắn xem nhẹ, trên khuôn mặt thanh tú mang theo kích động gợn sóng. "Lệ Na, anh khuyên em đừng làm chuyện điên rồ." Chu Tử Khanh đứng ở giữa cửa sắp đóng lại, không có chút nhiệt độ nào nhìn xem Triều Tiên Na. "Chuyện điên rồ? Cho dù cuối cùng em thua không còn mảnh giáo, em vẫn muốn tranh thủ một lần, làm tình nhân của anh ấy cũng không có vấn đề gì." "Tự đắm mình." Vẻ mặt Chu Tử Khanh vững vàng, chỉ là mâu quang lạnh thấu xương như đao. "Còn anh thì sao, chẳng lẽ gọi là cao thượng rồi? Tôi còn phải chịu đựng sự lạnh nhạt của anh, còn cả sự ngạo mạn của người nhà anh, thật sự là hết chịu nổi cuộc sống như vậy rồi. Thật hối hận năm đó khinh địch như vậy buông tha cho anh ấy, đánh liều một lần, có lẽ...." "Không cần phải quá đáng. Hơn nữa không ai có thể thay thế cô ấy." "Ô? Kia Chu Tử Khanh chúng ta cùng chờ xem, có lẽ, tôi còn giúp anh đỡ một chuyện bận rộn đây." Triều Tiên Na cười đến có chút mịt mờ, "Chuyện đi Lịch Thành cứ quyết định như vậy." ... Xe thể thao màu đen dừng ở bãi đậu xe dưới đất của bệnh viện Nhân Khang đã lâu, cho đến khi bãi trong thang máy dẫn xuống đậu xe đi có một bóng dáng thon gầy bước ra, người trong xe mới giống như động vật ngủ đông vừa thức tỉnh ngồi thẳng lên, hạ cửa xe xuống. "Đã lâu không gặp, Chu viện trưởng." Giọng nói cảm tính khẽ khàn khàn, khiến cho Chu Tử Khanh đi qua xe thể thao của hắn phải dừng bước: "Vài năm không gặp cũng không là lâu." "Chu viện trưởng thật sự là ăn nói hài hước. Tôi định nhờ anh giúp tôi một chuyện nhỏ." "Thực xin lỗi, nếu như là chuyện bán đứng bạn bè thì tôi không làm." "Ha ha, quả thật là huynh đệ tình thâm, thật sự làm cho tôi rất hâm mộ đấy. Nheng mà anh dựa vào cái gì kết luận tôi muốn anh bán đứng bạn bè đây?" Chu Tử Khanh bị lời của hắn chặn họng, bộ mặt càng chết chìm vài phần, không hề nói thêm câu gì nữa, đi về phía xe hơi của mình. Người trên xe thể thao lười nhác bước xuống: "Công tử của Chu thị trưởng quả thật là người an phận a, tục ngữ nói, chân nhân bất lộ tướng*, theo người cha thị trưởng Tân Thành học, khi người tra được điều nhiệm đi chỗ khác, rõ ràng không phải người Tân Thành, tại sao còn ở lại chỗ này không đi đây? Hoặc là trong đó có ẩn tình mà người khác không biết?" (*Chân nhân bất lộ tướng 真人不露相, có nghĩa gốc là người đắc đạo không để hình tướng của mình xuất hiện trước mọi người, sau này dùng với nghĩa không lộ mặt hay để lộ thân phận của mình trước người khác. Câu này có nguồn gốc như sau: Thời Xuân thu Chiến Quốc, có một chàng công tử nhà giàu có tên là Ôn Như Xuân, ngay từ nhỏ đã rất thích chơi đàn, khi lớn cũng tỏ ra là người có ngón nghề. Một hôm anh ta Sơn Tây du ngoạn, đến trước một ngôi chùa, anh nhìn thấy một đạo sỹ đang nhắm mắt ngồi thiền, bên cạnh đạo sỹ có một cái túi, miệng túi hé mở lộ ra một góc của cây đàn cổ. Ôn Như Xuân rất lấy làm lạ tự hỏi: Lão đạo sỹ này cũng biết chơi đàn ư? và lại gần hỏi trịnh thượng: Xin hỏi đạo trưởng biết chơi đàn chứ?. Đạo sỹ hé mắt trả lời rất khiêm nhường: cũng võ vẽ đôi chút, tôi đang muốn bái sư đây. Ôn Như Xuân nói không khách sáo: thế thì để tôi đàn cho xem. Đạo sỹ lấy đàn ra, Ôn Như Xuân lập tức ngồi khoanh chân dưới đát đánh đàn, đầu tiên là đánh tùy hứng 1 bài, đạo sỹ mỉm cười chẳng nói một lời. Ôn Như Xuân bèn đem hết sở học chơi một bài, đạo sỹ vẫn lẳng lặng. Ôn Như Xuân bực qua nổi giận nói: tại sao ông chẳng nói năng gì vậy, có phải tôi chơi dở không vậy? Đạo sỹ nói: cũng được, nhưng không phải là bậc sư phụ để tôi bái sư. Lúc này Ôn Như Xuân không nén nổi cơn bực tức nói: Ừ, ông thì rất giỏi đàn, thế thì hãy để tôi mở rộng tầm mắt nào. Đạo sỹ chẳng nói chẳng rằng, cầm cây đàn, vuốt nhẹ vài cái, bắt đầu chơi, âm thanh như nước chảy réo rắt, như gió chiều hưu hưu, Ôn Như Xuân nghe ngất ngây say đắm, ngay cả cây cổ thụ cạnh chùa cũng đầy chim đậu xuống. Khúc nhạc hết đã lâu rồi, Ôn Như Xuân mới bừng tỉnh lại, lập tức quỳ trước mặt đạo sỹ xin được bái sư.) "Nhờ phúc thông qua, cũng lấy được thông báo tuyển sinh của một trường danh giá ở Mĩ, không đi du học còn ở lại Tân Thành, không muốn nói cho tôi đó là vì tình nghĩa huynh đệ nên muốn ở lại cùng nhau kinh doanh bệnh viện, cái cớ này thật sự là quá buồn cười, phỏng đoán cũng chỉ có Diệp Thanh Thành cái tên ngu ngốc kia mới không biết ngọn nguồn." Chu Tử Khanh xoay người quở trách nói: "Lâm Hiếu Quân, thuốc có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung." "Là ai gây áp lực cho ba của Trương Tư Khiết, không chỉ có làm cho Trương Tư Khiết chuyển trường, ba của Trương Tư Khiết cũng bị điều đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi? Là ai cố ý gây áp lực sau lưng làm cho Diệp Thanh Thành bị giảng viên hướng dẫn làm khó dễ hết lần này đến lần khác, thiếu chút nữa luận văn không được thông qua không thể tốt nghiệp? Là ai dựa vào quan hệ thường xuyên giới thiệu vài người có điều kiện tốt để làm con dâu với mẹ Diệp Thanh Thành, làm cho Diệp Thanh Thành yêu đương gặp phải trở ngại, khi tự gây dựng sự nghiệp không được trong nhà giúp đỡ một phân tiền? Là ai dụ dỗ con gái giáo sư hướng dẫn các người giữ lại tình cảm, cho rằng có cơ hội có thể dùng chuyến đi Lịch Thành để tiếp cận Diệp Thanh Thành? Đáng nhẽ ra bây giờ anh không phải ở chỗ này, mà là đang ở Lịch Thành tham gia cuộc hội thảo và nghiên cứu y học chứ?" "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" "Kỳ thật tôi chỉ là ghé thăm anh một chút xem có khoẻ hay không, xác nhận lại kết quả điều tra được, thật trùng hợp, anh lại đang ở đây." Lâm Hiếu Quân nghiêng người dựa vào nắp động cơ trước, cười rất bừa bãi. "Đúng vậy, tôi yêu cô ấy, khi đó trẻ tuổi sao có thể khống chế tâm tình, nhưng không đến nỗi bất chapa tình cảm bạn bè, cho nên tôi đã từ bỏ." Trong đôi mắt đen của Lâm Hiếu Quân có ám trầm lệ khí, Chu Tử Khanh, chính là bởi vì anh buông tha cho, hơn nữa không làm phiền cô ấy, nếu không tôi có thể nhịn anh đến bây giờ sao? Hơn nữa, hành vi của anh bây giờ đối với tôi rất có lợi. Lâm Hiếu Quân lập tức cười càng thêm sáng lạn: "Chuyện của anh kỳ thật cùng tôi không có bao nhiêu quan hệ, nói đúng ra là chỉ nói cho vui mà thôi. Ngược lại thiếu chút nữa đã quên mất chính sự, trước đó vài ngày có cùng ăn cơm với vài người bạn, bên tai tôi tựa hồ có thoáng qua một câu." Lâm Hiếu Quân đứng thẳng người lên, trên mặt thu hồi tất cả vui cười, thanh âm cũng ép tới cực kỳ trầm thấp: "Có người nói, vị Chu thính trưởng từ Tân Thành đến Tỉnh Thành kia, gần đây thường xuyên đi dạo hoa viên Bảo Điền, chủ nhà là một nữ nhân chưa đến 30 tuổi." "Tại sao anh phải nói cho tôi biết?" Trên mặt Chu Tử Khanh nổi lên ba vạch đen. "Vừa rồi tôi đã nói, tôi có chuyện cần anh hỗ trợ." "Nói đi. Nhưng tôi có giới hạn của tôi." "Yên tâm, rất đơn giản, chính là qua một thời gian ngắn giúp tôi làm giám định DNA cho một thai nhi bị đẻ non." "Nhiều bác sĩ như vậy, đừng nói với tôi anh không tìm được những người khác?" Chu Tử Khanh không nghĩ tới Lâm Hiếu Quân muốn giúp đỡ là chuyện như vậy, vượt xa ngoài dự đoán của hắn. "Bởi vì chúng ta tại ở một phương diện nào đó có ánh mắt thưởng thức giống nhau." Lâm Hiếu Quân tà mị liếc mắt Chu Tử Khanh. Chu Tử Khanh nhìn xe thể thao gào thét mà đi, hắn chui vào xe hơi bấm điện thoại di động: "Ba, đã đến lúc ba nên bởi vì bị bệnh từ chức." ****** Khi bông hoa tuyết đầu tiên bay xuống bầu trời Tân Thành, mùa đông dường như sau một đêm liền đổ ập đến. Diệp Thanh Thành đẫ hẹn xong với Cố Noãn Phong về nhà mẹ đẻ ăn cơm tối, lại bởi vì Chu Tử Khanh tạm thời có việc, đổi thành hắn đi Lịch Thành tham gia hội thảo nghiên cứu y học. Má Cố đêm đó đã làm rất nhiều thịt cua đầu sư tử hầm, thấy Diệp Thanh Thành không đến, liền dặn Cố Noãn Phong ngày mai mang chút ít đi cho nhà thông gia. Buổi tối Cố Noãn Phong ngủ lại ở nhà mẹ đẻ không trở về nhà, ngày hôm sau lại là cuối tuần, liền dùng hộp cơm đóng gói mang đến nhà Diệp Thanh Thành. Má Diệp ra mở cửa, qua màn hình theo dõi ở cửa cũng đã thấy Cố Noãn Phong, mặc dù mở cửa ra, nhưng chỉ lưu lại cho Cố Noãn Phong một bóng lưng đang lên lầu. Chờ đến khi ba Diệp xuống lầu nhìn thấy Cố Noãn Phong, trong phòng bếp đã bốc lên nhiệt khí, Cố Noãn Phong đem chân giò heo mua ở chợ nông sản về cho vào nồi hầm cách thuỷ. "Noãn Phong, con đã tới rồi à, nghe mẹ con nói ba còn không tin, ngày nghỉ sao không nghỉ ngơi nhiều hơn vậy?" "Ba, con đã nghỉ ngơi đủ rồi, biết rõ mẹ thích ăn súp chán giò hấp cách thuỷ, liền mua một ít về." "Vừa hay mấy người Diệp Nam vẫn chưa đi, ba sẽ gọi bọn họ cũng cùng nhau đến, nhiều người cho náo nhiệt." Lúc ăn cơm, má Diệp mặc dù không nói chuyện gì với Cố Noãn Phong, nhưng vẻ mặt cũng không xị ra như lúc trước, Trình Quang Hạo rất hay nói, không khí bữa cơm trưa rất vui vẻ. "Noãn Phong, Thanh Thành đi họp khi nào thì trở lại? Bọn dì đặt vé máy bay là vào thứ Sáu tuần sau." "Tiểu di, hai người đã chuẩn bị trở về rồi sao?" "Dì cùng Quang Hạo hết thời gian nghỉ phép rồi, còn không quay về liền thất nghiệp." "Thanh Thành sẽ về vào chiều hôm thứ tư, đến lúc đó bọn cháu sẽ đi tiễn hai người." "Noãn Phong, ba và mẹ con đang làm thị thực, chuẩn bị tháng sau đến thăm ông nội Thanh Thành, nghe chú Thanh Thành nói gần đây thân thể ông không tốt lắm, thường xuyên bị tức ngực." Ba Diệp vừa nói vừa lấy tay chọc má Diệp mong bà đừng khó chịu nữa. "Con cùng Thanh Thành khi nào có thời gian thì cũng đến Canada thăm hỏi, thuận tiện đi chơi một chút." Diệp Nam nhìn thấy hành đôngj giữa anh trai và chị dâu, cũng nháy mắt với má Diệp. Diệp Nam luôn miệng khen súp chân giò heo hôm nay dễ uống, nói với Trình Quang Hạo: "súp chân giò heo rất bổ, Quang Hạo, lần trước mẹ anh bảo em phải ăn nhiều món này." "Tiểu di, tiến vào mùa đông, súp củ từ ninh với chân giò heo cũng rất bổ dưỡng huyết khí, không chỉ có làm đẹp còn giữ ấm." "Súp chân giò còn có thể nấu với thứ gì nữa không?" Má Diệp liên tục buồn bực không nói lời nào lại mở miệng. "Có - -" Cố Noãn Phong không nghĩ đến vào lúc này mẹ chồng lại mở miệng, bởi vì cao hứng, giọng nói đều có phần run rẩy. "Con đã chuẩn bị một ít chưa chín kĩ để ở trong tủ lạnh, chờ khi nào mẹ với cha muốn ăn thì có thể lấy ra mang hầm cách thủy một lát, thêm chút gia vị là được." "Chờ chúng ta từ Canada trở lại, con và Thanh Thành có rảnh liền thường trở về nhà chơi đi, món ăn cái gì chỉ cần đơn giản là tốt rồi, người một nhà tốt hơn hết là cần thường xuyên đoàn tụ." Trong lòng má Diệp cũng tự có đánh giá của bà, gần đây người con dâu này so với trước kia đúng là hài lòng hơn nhiều, có món ăn ngon gì, ngày hôm sau trước khi hai người đi làm cũng sẽ mang đến, trên mặt con trai bà nhìn ra được đã không có cái loại buồn khổ như ngày xưa. Bọn họ khuyên nhủ rất đúng, cuộc hôn nhân này đều sắp được hai năm, gia hòa vạn sự hưng, tựa như lão Diệp nói câu kia "Em suy nghĩ một chút nếu như em gặp phải người con dâu biết lươn lẹo, em sẽ thích sao?" Mặc dù trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nhưng... "Mẹ - - chúng con sẽ." Cố Noãn Phong cười đến mặt mày hớn hở, mẹ chồng cuối cùng cũng có chút hoà hoãn. Bên này mẹ chồng, trông thấy Cố Noãn Phong cười đến vui vẻ, trong lòng cái câu "Nhưng" kia cũng đã biến mất. Thôi, có thể trở thành người một nhà chính là duyên phận, đành nhận thức chuẩn con dâu này đi. ****** Một khách sạn ở Lịch Thành, Diệp Thanh Thành mở cửa nhìn thấy nữ nhân ngoài cửa lông mày liền hơi nhíu lại: "Lệ Na? Có chuyện gì sao?" Triều Tiên Na dùng ánh mắt nhiệt liệt nhìn Diệp Thanh Thành: "Cũng không mời em đi vào sao?" "Thật ngại quá, không tiện lắm." "Thanh Thành, anh không lạnh nhạt với em như vậy không được sao? Cho dù coi là em gái, làm anh trai cũng không thể như vậy chứ?" Trong thần sắc mong đợi của Triều Tiên Na lộ ra vẻ ủy khuất, nhìn xem Diệp Thanh Thành cô ta cảm thấy thật sự là càng xem càng thích. "Nếu như có chuyện gì trước tiên em hãy xuống dưới lầu đợi anh một lát, anh thay xong y phục liền xuống." Lầu một là mô hình thu nhỏ của một khu nghỉ dưỡng, Triều Tiên Na nhìn thấy Diệp Thanh Thành đi về phía cô ta, người nam nhân này vô luận đến chỗ nào cũng có thể làm cho người khác đã gặp qua là không thể quên được. Cô ta vội vã mừng rỡ nghênh đón, lịch trình hội thải nghiên cứu sẽ kéo dài một tuần lễ, mở ở cùng một khách sạn, cô ta dù sao vẫn có thể vì chính mình làm chút gì đó. Cô ta muốn lôi kéo Diệp Thanh Thành ngồi vào chỗ bên cạnh, Diệp Thanh Thành lại tránh đi tay của cô ta, tận lực ngồi vào chỗ diện. Triều Tiên Na thấy Diệp Thanh Thành ngay cả che giấu cũng không thèm làm, rõ ràng tận lẹc giữ khoảng cách với mình, trong lòng rất là oán hận, nhưng mà ngẫm lại thời gian còn nhiều, không thể nóng lòng: "Thanh Thành, lần trước họp lớp tại sao anh không đi? Em còn chờ anh đây." "Anh luôn luôn không thích tham gia những chuyện như vậy." Đêm nay Triều Tiên Na khiến cho Diệp Thanh Thành có cảm giác không thoải mái, sắc mặt của hắn lạnh nhạt lộ ra xa cách. "Thanh Thành, em chuẩn bị từ chức đến bệnh viện của anh, hoan nghênh sao?" "Thật ra bệnh viện so với trường học khổ hơn rất nhiều nhiều, bác sĩ trực ban còn phải thay ca trực đêm, m ở trong trường học làm rất tốt, liền không cần thiết đi ăn máng khác. Nhưng mà, loại chuyện như vậy tốt hơn hết em nên cùng Tử Khanh thương lượng một chút." "Rm cùng anh ấy đã kết thúc, ngay khi nghe nói anh chuẩn bị cùng Cố Noãn Phong ly hôn thời điểm, em đem tiền biếu đều trả lại cho Chu gia. Thanh Thành, anh cần phải hiểu ý của em, có mấy lời em giấu ở trong lòng thật lâu." "Nếu đã có thể nghẹn lâu như vậy, thì càng không cần thiết nói ra nữa." "Không được, hôm nay rm nhất định phải nói." Triều Tiên Na nắm lấy tay Diệp Thanh Thành đặt trên bàn, "Em yêu anh, Thanh Thành, vẫn luôn yêu." Diệp Thanh Thành tức giận vứt bỏ tay của cô ta: "Lệ Na, cần gì tự tìm không thoải mái đây?" "Chẳng lẽ trong mắt của anh cho tới bây giờ chỉ có Cố Noãn Phong một nữ nhân sao? Những năm này trong mắt của cô ta khi nào thì từng có anh? Vì sao anh cứ cắm đầu lao vào sừng trâu không từ bỏ vậy?" "Lệ Na, cô không có quyền quản chuyện riêng của tôi." Diệp Thanh Thành sắc mặt trở lên xanh mét, đứng bật người lên. "Rõ ràng anh đã đến ngủ ở trong bệnh viện không trở về nhà, đừng nói với em các người trôi qua rất hạnh phúc. Thanh Thành, anh coi cô ta như bảo, có lẽ khi anh không ở nhà cô ta lại đang cùng tình nhân cũ hẹn hò đây. Rõ ràng người yêu anh liền ở bên cạnh anh, nhưng anh không nhìn thấy." "Triều Tiên Na, tôi không cần thiết nói cho cô biết chuyện tinh cảm của chúng tôi, thật xin lỗi, xem ra sau này chúng ta chỉ là quan hệ bạn học bình thường." Lời nói của Diệp Thanh Thành làm cho Triều Tiên Na bất chấp hậu quả xông lên từ phía sau ôm lấy Diệp Thanh Thành: "Thanh Thành, coi như lần này là cùng em đi du lịch, chỉ hai người chúng ta, em có thể trước làm tình nhân của anh, em có thể..." "Không cần phải tự hạ thấp giá trị bản thân, hơn nữa tôi không cần tình nhân, tôi không muốn cùng cô nói thêm câu gì, xin cô buông tay, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Diệp Thanh Thành lông mày nhíu chặt lại, thân thể cứng ngắc. Giọng nói lạnh đến tận xương của hắn cuối cũng khiến cho Triều Tiên Na từ từ buông lỏng tay ra. Ai nói nữ truy nam cách tầng sa mỏng liền tới? Nếu như đây coi là sa mỏng, đây tuyệt đối là tấm sa mỏng bằng kim cương. Diệp Thanh Thành học y học hình ảnh, đối với ánh sáng lóe lên so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều, hắn nhạy cảm bắt được mộ tia sáng lóe lên rất nhanh. Hắn không phải là danh nhân gì, Triều Tiên Na cũng không phải là, như vậy? Hắn hiểu ra liền lạnh lùng cười cười về phía coa người chụp ảnh, chụp cũng đã chụp, vậy thì ung dung một chút. ... Mia: Còn tận 16 chương nữa.