(* Kỳ nhân chi đạo: xuất phát từ câu "Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân" nghĩa là dùng phương pháp của người để trị lại người đó, gần nghĩa với câu "Gậy ông đập lưng ông" của Việt Nam mình. Nguồn: blogcafesang.wordpress.com) Có lẽ do sắc mặt Lâm Hiếu Quân quá ủ dột nhìn thật đáng sợ, người dẫn chương trình đang chuẩn bị tiến lên cùng hắn nói chuyện liền do dự, cuối cùng vẫn là lui về phía sau vài bước, tùy ý hắn đi xuống đài, biến mất sau cửa thoát hiểm. Quỷ tha ma bắt, Lâm Hiếu Quân thấp giọng nguyền rủa, loại tư vị không được người khác chào đón này, còn có bọn họ không coi ai ra gì ôm nhau, cái loại thân mật đó kích thích khiến hắn phải ghen ghét nghĩ đem bọn họ tách ra, càng nghĩ càng làm cho trái tim đau nhức, đè nén đến hô hấp cũng khó khăn, giày vò lấy Lâm Hiếu Quân khiến hắn bắt đầu hoài nghi trái tim mình có phải hay không xảy ra vấn đề gì. Tựa như kiếp trước có thù oán với hắn vậy, Cố Noãn Phong này ngay từ lúc bắt đầu đều chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, nếu như nàng đã sớm cùng Diệp Thanh Thành là tình nhân thì đã đành, đằng này bọn họ cũng chỉ tại Cố Noãn Phong sau khi vào Đại học Tân Thành mới bắt đầu yêu thương. Kỳ thật vừa rồi thật không nên làm cái chính nhân quân tử làm gì, trong bóng tối nên hung hăng đi hôn nàng, làm cho nàng nhớ kỹ hắn, mà không phải như cái khúc gỗ chỉ biết là lôi kéo tay của nàng. "... Cuối cùng là không có đánh nhau, Lâm Hiếu Quân đoán chừng là đổi sang ăn chay, thế nhưng không có chiếm tiện nghi* của cô ta." Từ chỗ cửa thoát hiểm bên kia truyền đến tiếng nói chuyện điện thoại, bởi vì bên trong có nhắc đến tên của hắn, Lâm Hiếu Quân cảnh giác căng thẳng thần kinh. (*chiếm tiện nghi tương tự câu ăn đậu hũ, sàm sỡ..) Giọng nói của nữ nhân này rất quen thuộc, hắn nghiêng người thăm dò nhìn sang, là Trương Tư Khiết đang nằm sấp ở trên bệ cửa sổ gọi điện thoại. Đỉnh chân mày của Lâm Hiếu Quân vặn lại, đã có thông báo mỗi vị tới tham gia hội hữu ái đều không được mang theo điện thoại di động, Trương Tư Khiết này tại sao lại đem di động mang vào? "... Không cần phải khuyên chị nữa, bây giờ chị cũng sẽ không đi, đợi lát nữa còn muốn xem nàng cởi quần áo trò hay đây." Trong giọng nói của Trương Tư Khiết tràn đầy hương vị đắc ý, một cái tay không ngừng lắc lắc chai nước chanh trên tay. Qua cuộc hội thoại của Trương Tư Khiết, Lâm Hiếu Quân rất nhanh đoán được sự tình, xem ra cô ta cũng không có đem cảnh cáo của hắn coi thành chuyện gì to tát, hai tay rủ xuống tại bên người bất giác nắm chặt lại, trong mắt tuôn ra kinh người lệ khí, lát sau hắn lại lặng lẽ quay trở về. ****** Hội hữu ái xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, có vài người mất hứng chuẩn bị ra về. Ngồi dưới đài thì không có việc gì, nghe nói trên sân khấu còn có hai nữ sinh bởi vì ngã xuống mà tay bị trầy xước rách da, còn may là không quá nghiêm trọng. Người dẫn chương trình nhanh chóng đứng ở giữa sân khấu nhiệt liệt tuyên bố: "Thỉnh mọi người bình tĩnh một chút chớ nóng vội, yên lặng nghe tôi nói vài câu. Kỳ thật vừa rồi là có người đùa dai dập công tắc nguồn điện xuống, liền vì muốn cho các vị nam sinh, nữ sinh đang yêu thầm mà chưa dám thổ lộ ở đây chế tạo ra một chút cơ hội thân cận ngoài ý muốn. Không biết vừa rồi mọi người được tận hứng sao?" Lời của hắn rất nhanh được một vài nam sinh hưởng ứng, huýt sáo cao vút kêu lên: "Tận hứng - - " "Thời gian không đủ a - - " "Như vậy xin mời mọi người tiếp tục đêm bình an cuồng hoan, làm cho nhân sinh* có thêm một lần dư vị tình cờ gặp gỡ. Vì để cho mỗi một vị sinh viên viện y học cùng trường luật được vui vẻ ở đây trong đêm nay, tiểu tổ quan hệ hữu nghị tạm thời quyết định đêm nay người người đều nhận được lễ vật, người người đều nhận được may mắn." (*nhân sinh: cuộc đời, đời người) Lập tức trong sảnh xôn xao một mảnh, tiếng thét chói tai cùng tiếng huýt sáo đan xen thành một khối. "Âm nhạc xin mời vang lên, để cho chúng ta tận tình cuồng hoan!" Sau lời giới thiệu tuyệt hảo của người dẫn chương trình, Cố Noãn Phong lập tức hiểu vì sao lúc ngọn đèn mới vừa sáng lại, rất nhiều người đều ôm nhau, nữ sinh đỏ mặt, nam sinh mỗi một người đều như mèo trộm thịt, ánh mắt lóe sáng. Diệp Thanh Thành cúi đầu đối với Cố Noãn Phong đang tựa sát vào hắn cười nói: "Chúng ta phải chăng đã bỏ qua cái gì?" Đôi mắt hắn sáng lên xinh đẹp, ý nghĩa ám chỉ trong đó làm cho mặt Cố Noãn Phong lập tức đỏ lên. Diệp Thanh Thành khắc chế xúc động hôn lên môi nàng, nắm tay Cố Noãn Phong đi trở về chỗ ngồi ban đầu. Lúc này Cố Noãn Phong mắt sắc nhìn thấy Triệu Tân Nghi, Triệu Tân Nghi cùng một cái nam sinh nhìn có vẻ rất văn nghệ đang ôm nhau, khuôn mặt hai người cơ hồ dán vào một chỗ, không biết là do nàng đêm nay cố ý mặc bộ váy liền áo bằng lông dê, hay là do gương mặt em bé non mịn đỏ ửng lên, Triệu Tân Nghi toát ra sự quyến rũ của nữ nhân hơn so với bình thường. Triệu Tân Nghi cũng nhìn thấy Cố Noãn Phong, nàng hào phóng đối với Cố Noãn Phong chớp mắt khoa tay múa chân tạo ra động tác chiến thắng. Cố Noãn Phong cũng hướng nàng vẫy vẫy tay, xem ra Triệu Tân Nghi thành công xử lý xong vị học trưởng kia. "Vừa rồi lúc mất điện không biết là ai cầm di động chiếu đến chiếu đi, trước khi đi còn dẫm lên chân mình một phát, thật sự là xúi quẩy, rõ ràng thông báo đã nói không được mang điện thoại di động vào." Tần Thương toét miệng xoa chân, trông thấy Diệp Thanh Thành và Cố Noãn Phong trở về, thói quen trêu chọc vẫn như cũ: "Rốt cục cậu vẫn phải đem bánh bích quy đoạt lại." Diệp Thanh Thành thấy trên mũi giày da của hắn rõ ràng có in một dấu giày: "Gót giày rất nhỏ, là nữ nhân giẫm a, không phải là vừa rồi thừa dịp tối đen chiếm tiện nghi của vị học muội nào, người ta không vui nên cho cậu một cái đạp đấy chứ." "Thiên Địa làm chứng, lúc đó cái gì mình cũng không nhìn thấy, muốn không thành thật cũng khó khăn, còn nói gì đến chuyện chiếm tiện nghi của người khác?" Gương mặt tuấn tú của Tần Thương ra vẻ đáng thương, "Nếu không, cậu xoa xoa cho mình một chút?" "Đi chết đi, đừng vó làm mình buồn nôn." "Ngay cả Chu Tử Khanh cũng muốn bắt đầu có đôi có cặp, xem ra mình cũng không thể lại là người cô đơn, nếu không ngay cả một người đau lòng cho mình cũng không có." Cố Noãn Phong vui vẻ xem Tần Thương đùa giỡn lắm mồm, khó được Diệp Thanh Thành cũng như vậy hài hước, nàng vừa mở nắp chai nước chanh trên bàn ra định uống uống, liền có một cánh tay dùng tốc độ chớp nhoáng cướp đi chai nước trên tay nàng. Cố Noãn Phong còn chưa kịp nói cái gì, Lâm Hiếu Quân đã đem cái bình đưa cho Diệp Thanh Thành đang chuẩn bị nổi đoá: "Anh mở ra xem một chút có dị thường sao?" Con ngươi đen của Diệp Thanh Thành co rụt lại, người thông minh như hắn rất nhanh hiểu ý tứ của Lâm Hiếu Quân, cầm lấy miếng cam ở trong đĩa trái cây, đổ một chút nước chanh lên trên. Trong đĩa trái cây, sau khi nước chanh lắng đọng xuống, ngoại trừ tép quả, còn có ít bột màu trắng nhỏ vụn chưa bị tan hết. Diệp Thanh Thành cùng Tần Thương trên mặt đều là trầm xuống, rõ ràng chai nước chanh này có vấn đề. "Là ai?" Diệp Thanh Thành tức giận hỏi Lâm Hiếu Quân, đầy trời phẫn nộ làm cho ngón tay thon dài của hắn thật sâu bóp chặt lấy chai nước, đốt ngón tay cũng trắng bệch ra. "Kỳ nhân chi đạo, trả lại cho người, đợi lát nữa xem ai bị mất mặt thì biết." Lâm Hiếu Quân nhìn bột phấn trong chai, nheo mắt lại, dấu đi sự thị huyết * tại đáy mắt. (*thị huyết: khát máu, tàn bạo) ****** Trương Tư Khiết cầm chai nước chanh trên tay ném ra tạo thành một đường vòng cung, giống như ném bóng rổ quăng nó vào góc thùng rác. "Bốp bốp bốp - -" trong hành lối thoát hiểm trống rỗng vang lên tiếng vỗ tay thanh thúy, một người nam nhân lười biếng dựa vào trên vách tường cạnh cửa thoát hiểm, diêm dúa lẳng lơ không kềm chế được cười nói: "Ba điểm." "Hiếu quân?" Tim của Trương Tư Khiết thình thịch nhảy dựng lên, như thế nào cũng không nghĩ ra sẽ là Lâm Hiếu Quân, biết rất rõ người nam nhân này tựa như anh túc, không nên lại gần, nhưng mà nàng đã không thể tự thoát ra được. "Đêm nay anh đang nghĩ tại sao không có nhìn thấy em, thì ra là em trốn ở chỗ này." Lâm Hiếu Quân đứng thẳng lên, mở nắp chai làm bộ muốn uống, đôi mắt đào hoa kéo lê một dải sóng không rõ ý tứ hàm xúc, "Tư khiết, em có khát không?" Trương Tư Khiết sớm đã bị Lâm Hiếu Quân mê hoặc đầu óc choáng váng, nháy mắt với hắn, không chút suy nghĩ nhận lấy cái chai trên tay hắn: "Vừa đúng lúc miệng em bị khô." "Ai u, thiếu chút nữa quên mất, chai này vừa rồi anh đã uống vài ngụm." Lâm Hiếu Quân giơ tay ra vẻ chuẩn bị thu hồi lại, trong cái chai kia thật sự chỉ còn hơn phân nửa. Trương Tư Khiết nghe hắn nói như vậy, lại càng lỡ đem cái chai trả lại cho hắn, cảm giác mập mờ như vậy, giống như cùng hắn gián tiếp hôn môi, cô ta gần như đói khát từng ngụm từng ngụm uống nước chanh. Trong đôi mắt đào hoa đen nhánh giống như một cái động không đáy của Lâm Hiếu Quân gợn lên từng cơn sóng lớn, nhìn cô ta nhanh chóng đem nước chanh uống hết gần một nửa. "Hiếu quân, để cho em ở cùng anh được không?" Trương Tư Khiết cả gan đến gần Lâm Hiếu Quân, dùng phần cực kỳ đầy đặn khiêu khích ma sát lồng ngực của hắn, kể từ khi hắn coi trọng con nha đầu chết tiệt kia, sẽ không thấy có bao giờ đi tìm cô ta nữa, nhớ lại những hình ảnh họ từng dây dưa trong nhà khách làm cho cô ta cảm thấy thân thể hâm nóng thêm vài phần, nơi nào đó cảm thấy hư không đang chậm rãi chảy xuống phía dưới cái gì. "Bên trong còn chưa kết thúc, đi vào nhảy một điệu trước." Hắn mặc dù không có đồng ý, nhưng cũng không có cự tuyệt, Trương Tư Khiết hưng phấn mà kéo Lâm Hiếu Quân cánh tay, đi lên sân khấu. Trên sàn nhảy, người người đều lắc lư theo điệu nhạc nóng bỏng sôi động, Trương Tư Khiết vừa nhảy vừa cười đắc ý, nhìn thấy Cố Noãn Phong ở bên dưới đài, cô ta nghĩ đến không lâu sau có thể chứng kiến nàng bị xấu mặt, cười đến sắp thành điên. Có nguồn sóng nhiệt lạ thường ở trong thân thể cuồn cuộn lên, Trương Tư Khiết mặt cũng bắt đầu nóng bừng, cô ta đối với sóng nhiệt càng ngày càng dâng lên trong lòng không biết làm sao, quay ra nói với Lâm Hiếu Quân đang nhảy ở phía đối diện cô ta: "Hiếu Quân, em nóng quá a, hay là chúng ta không nhảy nữa, em có chút khó chịu." "Khó chịu sao? Có phải hay không rất nóng?" Trương Tư Khiết gật đầu liên tục, không biết tại sao, trong mắt Lâm Hiếu Quân hiẹn lên quang mang đen sẫm giống như muốn xé rách cô ta, phải chăng cô ta bị hoa mắt? "Đồ do cô chuẩn bị, sao mà đặc biệt, không chỉ có khó chịu, hơn nữa sẽ còn nóng lên." "Anh..." Toàn thân xao động vô cùng, cô ta mãnh lắc lư thân mình, bàn tay không tự điều khiển được bắt đầu cởi quần áo trên người ra, lý trí còn sót lại biết rất rõ rằng trong hoàn cảnh này không thể làm như vậy, nhưng khi lý trí cũng bị xao động nuốt hết thì cô ta đã giật ra áo khoác ngoài, "Hiếu Quân, dẫn em rời đi nơi này, cầu xin anh." "Có câu nói rất hay, chính mình cất quả đắng chính mình nhấm nháp. Trương Tư Khiết, cô cứ từ từ mà thoát đi." Hắn sẽ không thần thông quảng đại đến mức biết rõ cô ta định làm cái gì đi? Trương Tư Khiết không biết hắn làm sao mà biết được, muốn gọi lại Lâm Hiếu Quân đang rời đi, nhưng ý thức bắt đầu tan rã, cô ta càng không ngừng giãy dụa thân thể, từng cái từng cái cởi quần áo ra. Bắt đầu mọi người thấy Trương Tư Khiết làm như thế còn tưởng rằng cô ta chỉ là hưng phấn quá mà thôi, về sau thấy cô ta như phát điên, quần áo trên người đã bị cô ta sắp cởi ra hết, mới biết được có điều bất thường. Có người cố gắng dùng quần áo bao lại cô ta, nhưng cô ta lại liều mạng tránh ra, vẫn nhiệt tình cởi như cũ. Diệp Thanh Thành bọn họ khi nhìn thấy Lâm Hiếu Quân cùng Trương Tư Khiết xuất hiện, liền biết là Trương Tư Khiết làm, chờ đến lúc trông thấy cô ta bắt đầu phát điên cởi quần áo, Diệp Thanh Thành liền dẫn theo Cố Noãn Phong ly khai, còn về khoản nợ này, hắn sẽ đòi trở về sau. Lâm Hiếu Quân đuổi theo bọn họ, hắn đứng ở trước mặt Cố Noãn Phong, thật sâu nhìn xem Cố Noãn Phong, tròng mắt đen nhánh đậm tới mức như không hoà tan được mực, không cố kỵ chút nào bên cạnh còn có Diệp Thanh Thành liền nói: "Chuyện này bởi vì tôi mà gây nên, cho nên tôi sẽ tự dọn dẹp sạch sẽ. Noãn Phong, lễ Giáng Sinh vui vẻ!" ... _________________