Lại lên trang đầu
Chương 41
Nguyễn Tĩnh bị tiếng gọi “Vợ ơi!” này của Lý Niệm Bạch dọa sợ, thành công làm cho Bùi Dĩ Mặc sắc mặt đen như đáy nồi, khiến quản gia lại một lần ở trong lòng cười rộ lên, cảm khái một chuyến này không uổng ông ta đến đây hóng hớt mà.
Vốn nhìn theo Lý Niệm Bạch từ trên lầu đi xuống, ăn mặc sáng chói đến mù mắt người nhìn, vốn dĩ đã khiến trong lòng Bùi Dĩ Mặc khó chịu, hiện tại thì hay rồi, anh có cảm giác bị đánh phủ đầu.
Nghe được tên đó cực kỳ thuận miệng gọi "vợ", không có chút ngại ngùng nào, Bùi Dĩ Mặc thật muốn đánh chết đối phương. Hay đó, ở địa bàn của mình kêu vợ của anh là "vợ" tự nhiên như vậy? Quả thực là chán sống rồi.
Càng ngày không khí càng lạnh khiến Nguyễn Tĩnh hết hồn, Lý Niệm Bạch thay đổi cũng quá mau rất tự nhiên. Mới bao lâu được bao lâu, cậu ta lại có thể gọi thuận miệng như vậy, gọi "vợ" ngọt như vậy!
Nguyễn Tĩnh giờ phút này vẫn hận không thể đem mình kiếp trước đánh chết, vì sao lại tùy tiện nhận lời của người khác như vậy!!!
"Ồ."
Thanh âm lạnh lẽo khiến trái tim Nguyễn Tĩnh run lên, dù sao ở cùng nhau một khoảng thời gian dài, cô biết Bùi Dĩ Mặc đã tức giận.
Nguyễn Tĩnh vô cùng bình tĩnh nhìn Lý Niệm Bạch, làm bộ nghi hoặc nói: "Tiểu Bạch, tôi đã kết hôn rồi, cậu vẫn là kêu tên của tôi đi, về sau đừng gọi bậy như vậy."
Nói xong, nỗ lực trao đổi ánh mắt với Lý Niệm Bạch, hi vọng đối phương có thể nhận ra ý tứ trong mắt cô, nhanh chóng yên tĩnh lại, đừng tác oai tác quái nữa.
Đáng tiếc Lý Niệm Bạch căn bản không dựa theo hy vọng của Nguyễn Tĩnh, anh ta vừa nghe xong những lời Nguyễn Tĩnh nói, trên mặt lập tức hiện ra vẻ ủy khuất, đáng thương mắt tràn ngập nhu tình nhìn Nguyễn Tĩnh: "Tĩnh Tĩnh, anh làm sai cái gì sao?" Nói xong không đợi Nguyễn Tĩnh đáp lời, lại nhìn về phía Bùi Dĩ Mặc, vẻ mặt ẩn nhẫn nói: "Anh, có phải anh trách cứ Tĩnh Tĩnh hay không? Anh yên tâm, em không hy vọng cùng anh được Tĩnh Tĩnh yêu thương. Cô ấy từ thứ hai đến thứ sáu vẫn ở cùng anh, chỉ cần thứ bảy cùng chủ nhật, hai ngày này ở bên cạnh em. Em biết thân phận mình, sẽ không tranh cướp tình cảm của cô ấy."
Lý Niệm Bạch vừa mới dứt lời, lập tức khiến không khí trở nên càng thêm yên tĩnh quỷ dị.
Nguyễn Tĩnh dùng hai tay che mặt mình, nhanh chóng quay đầu đi nơi khác, không dám nhìn thẳng gương mặt Bùi Dĩ Mặc lúc này.
Không một ai để ý, lúc Nguyễn Tĩnh cùng Bùi Dĩ Mặc đi vào biệt thự, quản gia đã lặng lẽ mở ghi âm trong túi, muốn đem toàn bộ tình huống này ghi âm lại, sau đó sẽ phát trực tiếp cho ông nội Bùi.
Trời ạ, chuyến này tới thật sự là quá hay, lại nghe được lời nói bạo dạn như vậy! Ha ha ha!
Mà tâm trạng của Bùi Dĩ Mặc khi nghe Lý Niệm Bạch không biết xấu hổ nói hết lời, sắc mặt đều đen thêm vài phần, trong khoảng thời gian ngắn anh tức giận đến nỗi nói không ra lời.
Tên này đến cùng là ủy khuất đến thế nào mới tự nhiên nói ra như vậy! Thật sự là không biết xấu hổ, không biết hổ thẹn !
Gương mặt bị tức đến đỏ của Bùi Dĩ Mặt, thầm nghiến răng nói với Lý Niệm Bạch: "Tôi cùng Tĩnh Tĩnh sớm đã kết hôn, tiên sinh xin tự trọng."
"Em biết các người sớm đã kết hôn." Lý Niệm Bạch kỳ quái nhìn Bùi Dĩ Mặc, tự nhận là tốt bụng lại lần nữa mở miệng: "Anh yên tâm, anh vĩnh viễn lớn nhất, em thứ hai, tuyệt đối sẽ không vượt qua anh, em về sau sẽ hầu hạ Tĩnh Tĩnh thật tốt cùng anh, chỉ cần anh..."
"Tiểu Bạch, cậu hãy nghe tôi nói."
Nguyễn Tĩnh thật sự là nghe không nổi nữa. Kiếp trước, tư tưởng người này cô còn cảm thấy vô cùng bình thường, là đàn ông đều cần phải nghĩ như vậy mới đúng.
Nhưng lúc này, cô nghe Lý Niệm Bạch nói những lời này, hơn nữa còn là ở trước mặt Bùi Dĩ Mặc, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Không dám nhìn khuôn mặt Bùi Dĩ Mặc, Nguyễn Tĩnh cấp tốc đem Lý Niệm Bạch lôi kéo đến một bên.
Quản gia ở một góc cũng lặng lẽ đi theo.
Nhìn Lý Niệm Bạch, Nguyễn Tĩnh xấu hổ nói: "Khụ, cái kia Tiểu Bạch, hiện tại chúng ta đều là người hiện đại, không thể dựa theo quy củ kiếp trước, phải theo mọi quy củ của thế giới này."
"Tĩnh Tĩnh nói vậy nghĩa là em sẽ không cưới tôi sao?" Lý Niệm Bạch trên mặt rõ ràng khiếp sợ cùng tổn thương.
Nguyễn Tĩnh nhìn bộ dạng nhẹ nhàng yếu đuối này, khiến trong lòng cô tràn ngập áy náy, nhưng là vẫn là nhịn xuống, nếu như thỏa hiệp, cô về sau liền không có ngày được an bình .
"Đúng vậy Tiểu Bạch, thế giới này là xã hội hiện đại, là chế độ một vợ một chồng, cho nên..." Nguyễn Tĩnh nhìn Lý Niệm Bạch với ánh mắt không thể nói rõ ra được mong anh ta tự hiểu vấn đề.
Nhưng là Lý Niệm Bạch tựa hồ vẫn là không bắt được trọng điểm. Chỉ thấy hắn vẻ mặt như trời sập xuống nhìn Nguyễn Tĩnh, che ngực, như bị "phụ lòng", ánh mắt bị thương nhìn Nguyễn Tĩnh, nói: "Nhưng mà em đã từng nói là sẽ cưới tôi, nuôi tôi cả đời mà?"
Bàn tay của Nguyễn Tĩnh khống chế không được run run. Đây chính là tự tạo nghiệt không thể sống mà. Cô ngay lập tức quỳ xuống giải thích rõ ràng, cũng như bày tỏ thái độ kiên quyết của mình trong giờ phút này.
"Tiểu Bạch, cậu hãy nghe tôi nói, thế giới này cùng kiếp trước của chúng ta là không giống nhau, cậu tin tôi, cậu về sau sẽ gặp được người con gái tốt, cô ấy..."
"Tĩnh Tĩnh, cô không tuân thủ lời hứa, làm sao lại có thể bôi bẩn sự trong sạch của tôi!"
Nguyễn Tĩnh còn chưa nói xong đã bị Lý Niệm Bạch cắt ngang lời nói.
Một bên bước chân quản gia lại gần một chút, cầm chặt máy ghi âm trong tay, hưng phấn đến cả người đều phát run. Trời đất, thanh niên thời đại này tư tưởng đều thoáng như vậy sao???
Bùi Dĩ Mặc nhàn nhạt nhìn hai người cách đó không xa.
Trùng hợp ánh mắt anh lại đụng ánh mắt của Nguyễn Tĩnh, tinh thần chấn động, vội vàng nhìn Lý Niệm Bạch, dù phải trả giá thế nào cũng phải nói ra, "Tiểu Bạch, cậu, cậu coi như là tôi thất hứa, tôi thực xin lỗi cậu, về sau cậu sẽ tìm được cô gái tốt!"
Bỉ ổi!
Nguyễn Tĩnh ở trong lòng mắng chính mình vô số lần, tuyệt đối không thể cho Lý Niệm Bạch hy vọng.
Thất vọng cúi đầu, Lý Niệm Bạch có cảm giác trong lòng chết lặng đi.
Kỳ thực hắn mơ hồ cũng biết kết cục này, biết chính mình khả năng cả đời này đều không có thể gả cho thủ lĩnh.
Nhưng là không có quan hệ.
Không biết nghĩ tới cái gì, Lý Niệm Bạch đột nhiên tâm tình tốt đứng lên. Không thể gả cho thủ lĩnh cũng không sao, dù sao ở trong lòng anh ta vốn dĩ là người đàn ông của người đó.
Không thể gả cho cô, anh ta liền hi vọng có cơ hội ở bên cạnh cô, về sau còn có thể nhìn con của thủ lĩnh lớn lên, như vậy cuộc đời của anh ta không còn tiếc nuối, các trưởng bối trong nhà biết, cũng sẽ vì anh ta mà kiêu ngạo .
Cũng có khi, ở bên cạnh anh ta thủ lĩnh sẽ thấy những điểm tốt của mình, thủ lĩnh muốn cưới anh ta của không chừng. Dù sao cả đời dài như vậy, lỡ như thủ lĩnh chán ghét Bùi Dĩ Mặc, anh không phải liền có cơ hội !
Lý Niệm Bạch nhìn Nguyễn Tĩnh, ánh mắt ôn nhu: "Tĩnh Tĩnh, tôi biết em khẳng định cũng là bất đắc dĩ mới thất hứa không cưới tôi, tôi có thể hiểu nỗi khổ của em. Tôi có thể giống kiếp trước chứ, vẫn như cũ ở bên cạnh em làm cấp dưới chứ?"
Yêu cầu này Nguyễn Tĩnh mà cự tuyệt, thật sự là quá tuyệt tình.
Hơn nữa cô hiện tại đúng là thiếu người, năng lực Lý Niệm Bạch cô cũng biết, nếu như Lý Niệm Bạch chịu giúp cô, tiền của cô có thể tăng lên.
Nguyễn Tĩnh trong lòng thầm tính toán. Nếu nhận lời, cô không chỉ có giải quyết được phiền toái, còn có thể giúp cô kiếm tiền, vụ mua bán này thật sự là rất có lời .
"Đương nhiên là có thể." Nguyễn Tĩnh kích động nhìn Lý Niệm Bạch, "Tiểu Bạch, cậu yên tâm, bên người tôi vị trí đắc lực nhất vẫn thuộc về cậu, như vậy quả thực tốt quá rồi."
Cô vô cùng kích động, còn cầm tay Lý Niệm Bạch. Nguyễn Tĩnh rất vui, được người quen hỗ trợ, khả năng có thể tiết kiệm tiền lương.
"Tôi sẽ giúp ngài kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, nên cứ yên tâm." Lý Niệm Bạch ngượng ngùng nở nụ cười, giống như Tiểu Hổ như ẩn như hiện.
Bùi Dĩ Mặc lãnh đạm nhìn hai người nắm tay nhau, mãi đến khi hai người buông ra, đi đến trước mặt anh, Bùi Dĩ Mặc mới ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tĩnh, trong mắt đầy thâm ý.
Nguyễn Tĩnh ho khụ, nhìn Bùi Dĩ Mặc cười cười: "A Mặc, Tiểu Bạch đã ý thức được chính mình vừa mới thất thố, sẽ không có những ý niệm kỳ quái kia nữa."
Tuy rằng đang tính toán, nhưng nghe được Nguyễn Tĩnh nói như vậy, Lý Niệm Bạch trong lòng vẫn không dễ chịu, suy nghĩ hắn kỳ quái chỗ nào. Nhưng vì có thể ở bên cô ấy, vì về sau cùng con của thủ lĩnh lớn lên, thủ lĩnh nói cái gì liền là cái đó đi.
"Vậy khi nào cậu ta chuyển đi?" Nghĩ tới người này vừa rồi nói những lời kia, trong lòng anh không thoải mái.
Nhìn sắc mặt Bùi Dĩ Mặc vẫn như cũ, Nguyễn Tĩnh có chút khó mở miệng nói: "A Mặc, khụ, nhà này không có ai ở đây, không bằng tạm thời cho Tiểu Bạch ở đi."
Bùi Dĩ Mặc sắc mặt tái mét.
*
Tuy rằng cuối cùng sự việc phát triển theo hướng kỳ vọng, nhưng về nhà, ngẫm lại cảnh tượng vừa rồi, Nguyễn Tĩnh sắc mặt vẫn như cũ có chút còn sợ hãi. Không thể tưởng tượng được cô cũng có lúc sợ một người đàn ông
"Haizz."
Xoay người, Nguyễn Tĩnh thở dài một tiếng. Sau đó, dựa lưng vào một người, không phải ai khác là Bùi Dĩ Mặc.
"Nếu không phiền thì chúng ta làm một ít vận động đi."
Nguyễn Tĩnh trong lòng cả kinh, người này tinh lực sao dư thừa như vậy, không sợ chết sao?
"A Mặc, ngày mai em còn muốn đến tổ quay phim, đừng náo loạn, lần sau đi."
Bùi Dĩ Mặc không vui hừ hừ, gắt gao ôm Nguyễn Tĩnh.
*
Ngày thứ hai, Nguyễn Tĩnh sáng sớm liền đến tổ quay phim.
Sau khi quay xong bộ phim này, cô sẽ tìm một thời gian nghỉ ngơi, có thể suy nghĩ chút hướng phát triển sự nghiệp.
Hiện tại đã có thêm Lý Niệm Bạch lợi hại, cô cũng có thể tiết kiệm rất nhiều sức lực, rút được ít thời gian đi ngoại giao.
Nguyễn Tĩnh đang nghiêm túc lo lắng coi lịch trình kế tiếp, đột nhiên bị giọng nói đầy chán ghét phá vỡ.
"Ông nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói rồi, không cần ông hỗ trợ, ông điếc à?"
Xa xa đi tới , đúng là Mạc Hinh vẻ mặt không kiên nhẫn, còn có ông chú đáng thương của cô.
Những người khác trong tổ đều tò mò nhìn về phía Mạc Hinh.
Chạy đến bên người Nguyễn Tĩnh, Mạc Hinh vẻ mặt cầu xin: "Chị Tĩnh Tĩnh, chú chị thật phiền, chị nhanh chút đuổi hắn đi đi, phiền chết!"
Cô vừa mới dứt lời, Nguyễn Chương Trình cầm một cái bình giữ nhiệt đuổi theo, ngữ khí có chút trách cứ: "Hinh Hinh, anh đã nói bao nhiêu lần, đừng chạy nhanh quá, ngã sấp xuống làm sao bây giờ? Em sợ đau như vậy mà. Còn có sữa bò này, ngoan, đến lúc đó nghe lời nhanh chóng uống chút, bằng không..."
"Ai cần ông lo, ông cũng không phải tôi!" Mạc Hinh không kiên nhẫn chen ngang hắn nói lải nhải.
Nguyễn Chương Trình ngẩn ngơ, rất nhanh liền cười xoa đầu của cô, "Hinh Hinh quên à, anh là vị hôn phu của em, các anh em bọn họ đều đáp ứng rồi, chờ em 20 tuổi, chúng ta liền kết hôn."
Lời này khiến Nguyễn Tĩnh kinh ngạc một chút, lấy Mạc Hinh, các anh của cô ấy làm sao có thể đem em gái mình giao cho một người đàn ông 40 tuổi, chẳng lẽ bệnh tình chú cô...
Quả nhiên, Nguyễn Chương Trình vừa mới dứt lời, bên tai liền vang lên Mạc Hinh rống lên giận dữ: "Ông nói cái gì, anh tôi bọn họ rõ ràng đã đem ông đuổi khỏi Mạc gia ! Đồ lưu manh!"
Nguyễn Tĩnh: ...
Cô đoán quả nhiên không sai.
Cầm di động chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý của Nguyễn Chương Trình, trong lòng đột nhiên bị ai đó tiến vào đâm sầm vào.
Phương Giai gắt gao bám lấy Nguyễn Tĩnh, tức giận nói: "Chị Tĩnh Tĩnh, có chuyện rồi! Cửa hàng chúng ta bị người trên mạng bị bôi đen ác ý! Ngày hôm qua đã tổn thất 5000 tệ! 5000 tệ đó!"
Trong phòng yên tĩnh, vang lên tiếng Phương Giai tức giận lại đau lòng. Tổn thất chỉ có 5000 tệ sao lại chuyện bé xé to như vậy?
Nhân viên công tác vẻ mặt đều không đành lòng nhìn Phương Giai, hiện nay tất cả các minh tinh đều nghèo như vậy sao?
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
413 chương
127 chương
51 chương