Lại lên trang đầu
Chương 37
Ôm bánh bao nhỏ vào lòng, phía sau còn có thêm một Lý Niệm Bạch, Nguyễn Tĩnh ở dưới ánh mắt tha thiết của vợ chồng Lý Nhiều Trước, tạm biệt hai người xong liền lên xe trở về nhà.
Trong lòng Nguyễn Tĩnh rất bồn chồn. Loại cảm giác lúc này chính là "Ăn uống đều là chồng lớn lo, hiện tại mình lại còn vô sỉ mang chồng bé về muốn chồng lớn nuôi" cảm giác giác này rất tội lỗi đó.
Lý Niệm Bạch này cô khẳng định là không thể lấy, bây giờ phải có biện pháp để anh ta không còn ý định muốn gả cho mình.
Nguyễn Tĩnh hối hận rồi, ai kêu cô kiếp trước tùy tay tiện miệng lo chuyện nhà họ, còn đáp ứng với người ta sẽ cưới con trai họ làm gì, hối hận quá đi mất? Gọi cô phong lưu quản không được chính mình, thật chính xác!
Mắt lặng lẽ chăm chú nhìn Lý Niệm Bạch, vừa khéo phát hiện Lý Niệm Bạch lại nhìn lén cô. Chạm ánh mắt nhìn cô còn thẹn thùng cúi đầu.
Nguyễn Tĩnh trong lòng run lên.
Ba người đầu tiên là về một căn hộ khác của Bùi Dĩ Mặc. Sắp xếp xong Lý Niệm Bạch, cảm giác tội lỗi trong cô càng thêm nhiều! Nguyễn Tĩnh chột dạ thật sự, đi trước, tìm thời gian nói rõ ràng với anh. Giờ phút này, Bùi Dĩ Mặc cần phải biết cô mang về một người đàn ông khác, quan trọng nhất là phải dỗ dành anh mới được.
"Khụ, Tiểu Bạch a, cậu trước tạm thời ở đây đi đã, ta ngày mai tôi lại qua tìm cậu."
Lý Niệm Bạch nhíu mày, sau đó vẫn gật đầu đồng ý, "Vâng, nệ hạ."
"Còn có, Tiểu Bạch này." Nguyễn Tĩnh nhìn anh ta, có chút không được tự nhiên nói: "Về sau cậu gọi tên tôi đi, đừng gọi bệ hạ thế này nữa."
Cô đã không làm thủ lĩnh lâu rồi.
Lý Niệm Bạch hơi sửng sốt, rất nhanh lại nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, Tĩnh Tĩnh."
Nguyễn Tĩnh vừa xấu hổ lại vừa nhức đầu, kiếp trước nàng cô cảm thấy Lý Niệm Bạch người đàn ông như vậy thật đáng yêu, đã nghĩ lấy về nhà nuôi cả đời. Hiện nhìn anh ta nhớ lại Bùi Dĩ Mặc trong nhà, cô cả người đều cảm thấy không đúng.
Nói mấy câu, Nguyễn Tĩnh ôm lấy bánh bao nhanh chóng rời đi.
Lý Niệm Bạch nhìn bóng lưng cô vội vàng rời đi, biến mất thở dài một tiếng. Không biết bệ hạ còn chịu cưới hắn hay không? Nhất định chịu, lời hứa rất được tộc Tang thị coi trọng, huống chi còn là lời hứa của bậc quân vương? Hừ, mặc kệ! Dù sao đời này anh ta sẽ bám càng, tuyệt đối không rời khỏi cô
*
Ôm bánh bao đi ra sau biệt thự, tài xế Lão Trương đã chờ cô. Nhìn thấy Nguyễn Tĩnh, Lão Trương lập tức cho nàng cúi chào, sau đó mở cửa cung kính mời Nguyễn Tĩnh vào trong xe.
Trời đất, Nguyễn tiểu thư thật sự là rất can đảm. Nghe nói còn dẫn theo đàn ông về, còn sắp xếp ở tại biệt thự của Bùi tổng. Lặng lẽ nhìn thoáng qua Nguyễn Tĩnh cùng bánh bao, tài xế vô cùng bội phục.
Nguyễn Tĩnh tạm thời đem Lý Niệm Bạch để qua sau đầu, đem bánh bao nâng cao một chút, nghiêm túc hỏi: "Nói đi, ông ta đến tìm em khi nào, vì sao không nói cho chị biết, còn muốn lén lút rời khỏi với ông ta?"
Bánh bao mở to hai mắt, nhìn Nguyễn Tĩnh, "Chị, thực xin lỗi."
Nguyễn Tĩnh cố ý đen mặt, trầm giọng nói: "Đừng xin lỗi, em không cho chị biết lý do, chị về sau không để ý em nữa. Có phải em luôn lên kế hoạch để rời xa chị không?"
Bánh bao nhỏ sốt ruột, kéo kéo tay Nguyễn Tĩnh, ngữ khí nôn nóng: "Không phải đâu, ông ta rất khỏe, nói không rời khỏi chị thì sẽ đánh chị, em không muốn ông ta đánh chị, rất đau, chị."
Nguyễn Tĩnh nhìn vẻ mặt vội vàng của bánh bao nhỏ sau đó vẫn là mềm lòng. Cô khẽ vuốt khuôn mặt của thằng bé, đảo mắt liền nhìn đến vết thương trên tay nó, sắc mặt u ám, trong lòng ân cần thăm hỏi tên đàn ông cặn bã kia hàng trăm lần. Còn có Mạc Ngữ Khinh, chờ đó cô nhất định sẽ báo thù
Khuôn mặt Nguyễn Tĩnh trầm xuống, phân tích cho thằng hiểu hành vi lần này của nó là sai lầm, nghiêm túc giáo huấn thằng bé một chút.
Về nhà, Nguyễn Tĩnh còn đang suy nghĩ muốn nói chuyện Lý Niệm Bạch như thế nào cùng Bùi Dĩ Mặc, ai biết vừa bước vào cửa , liền nghe tiếng chú Nguyễn Chương Trình giọng nói đầy vẻ lạnh lùng.
"Bùi Dĩ Mặc, cậu đến cùng đem Tĩnh Tĩnh giấu ở đâu? Hừ, không nói tôi sẽ báo cảnh sát ."
Nguyễn Tĩnh chân run một chút.
Giữa phòng khách Bùi Dĩ Mặc đang đứng đối mặt với Nguyễn Chương Trình, đầu của cô lại đau, đây gọi là phá đám, không giải quyết được gì cả, cô muốn một cuộc sống bình an thật là khó mà. .
Đi vào phòng khách, nghĩ đến Lý Niệm Bạch ở một biệt thự khác, Nguyễn Tĩnh chột dạ, căn bản không dám nhìn vào mắt Bùi Dĩ Mặc, cô nhìn về phía Nguyễn Chương Trình, nhẹ ho: "Chú, tôi ở đây."
Nghe được âm thanh, sắc mặt Nguyễn Chương Trình trong nháy mắt dại ra, xoay người nhìn Nguyễn Tĩnh, ánh mắt trầm xuống, sau vài giây mới kích động đi lên phía trước đánh giá Nguyễn Tĩnh, ngữ khí vội vã, "Tĩnh Tĩnh, không sao chứ? Họ Bùi có làm gì quá đáng với con hay không?"
Sốt ruột như vậy căn bản không giống giả vờ. Chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu như đã đến, không bằng bây giờ nói rõ chuyện hôm nay? Giải quyết xong phiền toái này, thì Lý Niệm Bạch chỉ là chuyện nhỏ!
Nguyễn Tĩnh làm bộ không chút để ý nhìn thoáng Bùi Dĩ Mặc. Quả nhiên, nhìn xem hiện tại đều đen không còn bộ dáng gì nữa !
Dời ánh mắt, Nguyễn Tĩnh nhìn Nguyễn Chương Trình, nói: "Chú yên tâm, tôi không sao, A Mặc là người đàn ông tốt, đối với tôi vô cùng tốt." Vừa nói vừa nhìn Bùi Dĩ Mặc.
Xong rồi, xong rồi. Cô khen anh là người đàn ông tốt trên đời, khuôn mặt cũng không hề thay đổi, chắc là tức giận không nhẹ.
Nhưng sắc mặt của Nguyễn Chương Trình lại thay đổi, nhìn Nguyễn Tĩnh, thanh âm đều trở nên lạnh lẽo, "Tĩnh Tĩnh, con không phải đã hứa, sẽ mau chóng chia tay Bùi Dĩ Mặc sao?"
Nguyễn Chương Trình vừa mới dứt lời, trong phòng trong nháy mắt trở nên đông cứng. Quản gia bước chân, mau chóng chạy ra bên ngoài biệt thự.
Nguyễn Tĩnh không dám tin nhìn chú cô, cô khi nào đã đồng ý chia tay Bùi Dĩ Mặc? Kế châm ngòi ly gián này thật sự là quá mức âm hiểm. Cô đã không dám nhìn Bùi Dĩ Mặc, bởi không khí này đã có thể đoán được mặt anh không tốt đến thế nào.
Da đầu cô cũng run lên, Nguyễn Tĩnh nhìn Nguyễn Chương Trình, trong giọng nói đều là thành khẩn: "Chú, chú đừng nói lung tung, con không có nói sẽ rời khỏi A Mặc, chưa từng nói, cũng tuyệt đối sẽ không rời khỏi A Mặc!"
Lời này thành công khiến mặt Nguyễn Chương Trình triệt để trở nên âm trầm, giọng nói đã có chút điên cuồng, "Tĩnh Tĩnh, con có biết năm đó cha con mất chính là do Bùi gia không?"
Không máu chó đến mức đó chứ?!
Nguyễn Tĩnh nghẹn họng nhìn trân trối Bùi Dĩ Mặc, không biết tâm trạng anh thế nào, chỉ dùng ánh mắt bảo anh nói chuyện.
Bùi Dĩ Mặc cuối cùng nhìn cô, trong mắt đều là "Lát nữa tính sổ em sau".
Nguyễn Tĩnh chột dạ nhìn anh cười cười.
"Nguyễn tiên sinh, chú nói ba Tĩnh Tĩnh chết có liên quan tới Bùi gia? Không biết chú có chứng cớ gì? Bùi gia không có truyền thống làm người tốt, nhưng chuyện thiếu đạo đức là tuyệt sẽ không làm ."
Giống như nghe được chuyện cười gì, Nguyễn Chương Trình đột nhiên nở nụ cười.
Lặng lẽ đi đến bên người Bùi Dĩ Mặc, tay Nguyễn Tĩnh thăm dò một chút, khẽ nắm ngón tay út của anh, thấy anh không phản đối, mới lớn mật nắm tay. Bùi Dĩ Mặc cúi đầu giận liếc cô, nhỏ giọng hung tợn nói: "Lát nữa nói chuyện sau!"
Tuy ánh sắc lạnh nhìn cô, nhưng lực trên tay không hề giảm nhẹ nắm chặt tay Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh yên lòng, xem ra Bùi Dĩ Mặc không phải quá tức giận, trong phạm vi cô có thể dỗ dành anh nguôi giận, trước tiên phải giải quyết xong ông chú này đã.
Nhìn Nguyễn Chương Trình, Nguyễn Tĩnh cố gắng làm giọng nói mình thật đau đớn: "Chú, chú nói cái chết của ba con có liên quan Bùi gia, là chú thấy, hay là người khác nói cho chú?"
Khí tức cả người Nguyễn Chương Trình đã khôi phục bình thường khí đột nhiên lại thay đổi, vừa mới trở nên điên cuồng, đột nhiên trở nên nhu hòa, Nguyễn Chương Trình vẫy tay bảo Nguyễn Tĩnh qua đây, thanh âm ôn nhu, "Đến đây, Tĩnh Tĩnh nghe lời, sang đây với chú."
Nguyễn Tĩnh cùng Bùi Dĩ Mặc nhìn nhau, hai người đều cảm thấy Nguyễn Chương Trình tinh thần thật sự có vấn đề.
Bùi Dĩ Mặc nhìn nhìn vệ sĩ cách đó không xa, vài vệ sĩ lập tức hiểu ý chạy đến.
Khẽ cắn môi, Nguyễn Tĩnh cảm thấy hôm nay phải làm rõ ràng chuyện này, bằng không trong lòng cô cảm thấy như có tảng đá, ép tới khó chịu
Ngẩng đầu nhìn Nguyễn Chương Trình, ngữ khí đứng đắn: "Chú, chú hôm nay phải nói rõ ràng chuyện năm đó với tụi con, bởi vì con cùng A Mặc, cũng đã lĩnh chứng, là vợ chồng hợp pháp."
Này đả kích này đủ lớn đi? Nên nói rõ mọi chuyện!
Chậm rãi ngẩng đầu, Nguyễn Chương Trình nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh, cảm giác hình như là muốn nhớ kỹ mặt cô.
"Tĩnh Tĩnh, con thật sự cùng nó kết hôn? Cùng con trai kẻ giết cha con kết hôn?"
Nguyễn Chương Trình ngữ khí bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh đến khiến Nguyễn Tĩnh có chút kinh sợ, cảm thấy người chú này lát nữa sẽ vỡ vụn.
Dù sao, cô cuối cùng cũng biết được trọng tâm của câu này!
Con trai kẻ giết người, ý của Nguyễn Chương Trình là cái chết của ba có liên quan đến ba Bùi Dĩ Mặc, Bùi Tiền?
Nguyễn Tĩnh nhìn về phía Bùi Dĩ Mặc, hai người trong mắt đều là mấy trăm dấu chấm hỏi.
Một lời khó nói hết nhìn về phía Nguyễn Chương Trình, Nguyễn Tĩnh có thể trăm phần trăm xác định, chú cô chắc chắn là hiểu lầm điều gì đó, với chỉ số thông minh của Bùi Tiền không bị người khác lừa là tốt lắm rồi, hại chết người khác? Sao có thể.
"Chú, năm đó có phải lầm cái gì hay không? Ba Bùi Dĩ Mặc trí. . . Khụ, ba anh ấy tương đối đơn thuần đáng yêu, là tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hại người."
Cha anh chỉ biết mỗi lúc mỗi nơi rải tiền, làm người tốt ở mọi nơi.
"Làm sao có thể lầm?" Nguyễn Chương Trình ngữ khí có chút âm lãnh, lời này Nguyễn Tĩnh cuối cùng chọc đến nỗi đau của ông: "Tĩnh Tĩnh, là chú tận mắt thấy, năm đó chính là tên cầm thú đó thích mẹ con, dùng tiền uy hiếp anh trai chia tay, bằng không sao anh trai với chị dâu lại trốn đi suốt đêm, rồi lại chết vô nghĩa như vậy, về sau chị dâu cũng sẽ không thể gả cho người khác, đều là lỗi của ba hắn! Đều là lỗi Bùi gia bọn họ!"
Nguyễn Tĩnh và Bùi Dĩ Mặc: ...
Hai người đều bị Nguyễn Chương Trình làm cho mơ hồ, thật lâu không thể phục hồi tinh thần.
Người đầu tiên phục hồi tinh thần là Bùi Dĩ Mặc, ngữ khí vô cùng phức tạp mở miệng: "Nguyễn tiên sinh, chú khẳng định là hiểu lầm cái gì rồi, cha tôi là tuyệt đối không có khả năng thích mẹ Tĩnh Tĩnh." Nếu như nói là mẹ anh thích cha Nguyễn Tĩnh còn có thể tin được.
Nguyễn Tĩnh sắc mặt cũng tương đối khó nói, cô rối rắm nói: "Chú, chuyện năm đó khẳng định là có hiểu lầm. Như vậy, chúng ta gọi ba Bùi Dĩ Mặc đến, nói rõ ràng thế nào?"
Nguyễn Chương Trình có vẻ rất kích động, hốc mắt đỏ lên, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, quản gia liền chạy vào nói Mạc Hinh đến.
Lặng lẽ nhìn thoáng qua Nguyễn Chương Trình, quả nhiên hắn nghe được tên Mạc Hinh nên cả người cứng đờ, vội vàng sửa sang lại áo quần tóc tai.
Nguyễn Tĩnh nhìn trời, đây chẳng lẽ chính là sức mạnh tình yêu trong truyền thuyết ?
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
10 chương
94 chương
99 chương
85 chương
33 chương
71 chương