Tiêu Tiêu
Hửm
Ta vui lắm
Mua được nhà nên vui à
Không phải, ta vui vì có thể được sống ở nơi đệ từng sống
Có gì để vui, cũng là một căn nhà, bốn bức tường thôi mà với lại ta đã không sống ở đó đã lâu
Đệ không hiểu Vương Đại Tĩnh cười, lắc đầu từ chối giải thích
Trần Tiêu khó hiểu bĩu môi, cả hai chậm rãi đi đến cuối thôn.
Ai yo, ai đây
Một giọng nói làm người chán ghét vang lên sau lưng buộc Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh phải dừng lại.
Trần Tiêu hỏi Vương Đại Tĩnh bên cạnh:
Huynh quen
Vương Đại Tĩnh trầm mặc gật đầu.
Huynh thích hay ghét
Ta chỉ thích đệ Vương Đại Tĩnh nhìn Trần Tiêu khẳng định nói
Phì, ha ha ha, ý ta là huynh có thân với kẻ sau lưng không, huynh nghĩ đi đâu vậy Trần Tiêu ôm bụng cười
Ta...!Vương Đại Tĩnh nhìn Trần Tiêu cười mà câm nín, không biết trả lời ra sao
Được rồi, nếu là người đáng ghét thì không cần quan tâm, chúng ta đi thôi Trần Tiêu phất tay, vừa nói vừa cười đi về trước, Vương Đại Tĩnh cũng đuổi theo.
Người đáng ghét:....!
Chết tiệt, dám lơ mình, hừ, để ta xem ngươi ngạo mạn được bao lâu, không có Vương gia ta xem ngươi sống thế nào.
Vương Phúc Đức tức giận dậm chân bỏ đi.
Căn nhà tranh hai mái cùng hai phòng nhỏ hai bên được vây quanh bởi tường đất đơn sơ, cỏ mọc um tùm trong sân che mất lối vào, nhìn cánh cổng lung lay sắp rớt được khóa bởi xích sắt hoen ố, rỉ sét trong lòng Trần Tiêu có cảm giác nao nao.
Đây là nhà của Trần Tiêu cũng là ngôi nhà duy nhất ở nơi này của mình, kí ức của nguyên chủ đối với nơi này có phần mờ nhạt nên khi Trần Tiêu tiếp nhận kí ức cũng có phần mờ nhạt theo, chỉ biết đây là nơi nguyên chủ rất trân quý cũng là nơi mà nguyên chủ hạnh phúc nhất.
Trần Tiêu ta đã lấy lại nơi mà ngươi trân quý và hạnh phúc nhất, hi vọng ngươi sẽ vui, hãy yên tâm nhé, những gì ta hứa ta sẽ thực hiện, Trần Tiêu nói thầm trong lòng.
Tiêu Tiêu Vương Đại Tĩnh cảm nhận được từ lúc đứng trước nhà cũ cảm xúc của Trần Tiêu có sự thay đổi khác thường, không rõ là tốt hay xấu nhưng chúng khiến Vương Đại Tĩnh cảm thấy bất an.
Hì, ta không sao, chúng ta vào thôi Trần Tiêu mỉm cười lấy chìa khóa mở cửa
Rắc, tháo xích sắt, Trần Tiêu đẩy cửa ra.
Cửa gỗ cũ kĩ lung lay phát ra tiếng kẽo kẹt.
Nhìn sơ qua một vòng, đè nén cảm xúc trong lòng Trần Tiêu hít sâu một hơi bước vào.
Vương Đại Tĩnh theo sau tiện tay đóng cửa.
Tiêu Tiêu
Hả
Trần Tiêu xoay người lại, bất chợt chóp mũi ngửi thấy hương vị xà phòng nhàn nhạt.
Vương Đại Tĩnh ôm chặt Trần Tiêu vào lòng, không hiểu sao hắn vẫn luôn cảm thấy bất an.
Tiêu Tiêu, nếu có chuyện hãy nói cùng huynh, đừng như vậy, huynh rất lo lắng
Trong lòng ấm áp làm thần kinh căng chặt nãy giờ thả lỏng, Trần Tiêu vùi mặt vào lòng Vương Đại Tĩnh, vươn tay ôm lại.
Thật ra từ lúc đứng trước cổng nhà đã cảm thấy rất khẩn trương, cảm xúc cứ chập chùng, tim đập nhanh, không biết có phải bị nguyên chủ ảnh hưởng không và một phần nguyên nhân khiến hắn khẩn trương thậm chí có tia sợ hãi là do bản thân không phải nguyên chủ, sử dụng thân thể nguyên chủ vào nhà nguyên chủ nếu phụ mẫu nguyên chủ còn ở đây chắc chắn sẽ rất thảm.
Nhưng hiện tại, Trần Tiêu mỉm cười, cọ cọ mặt vào áo Vương Đại Tĩnh, ngẩng đầu nói:
Có Tĩnh ca bảo vệ ta không sợ
Nhìn sắc mặt Trần Tiêu tốt hơn khi nãy, trong lòng Vương Đại Tĩnh thở phào nhẹ nhõm:
Sẽ không để đệ chịu ủy khuất
Ừm
Vậy, khụ, chúng ta vào trong thôi Vương Đại Tĩnh không được tự nhiên buông tay
Vào thôi
Trần Tiêu cũng buông tay, cả hai vén cỏ đi vào.
Két, đẩy ra cửa nhà chính, nhìn gia cụ phủ bụi bên trong, lấy tay quẹt một đường trên mặt bàn Vương Đại Tĩnh nói:
Bụi khá dày, xem ra phải dọn thật kĩ, nếu không sẽ không ở được
Ta phụ huynh một tay
Không cần, đệ cứ đi xung quanh nhìn xem, xem thiếu thứ gì, huynh sẽ mua bổ sung còn nơi đây cứ để huynh dọn dẹp, bụi rất dày, sẽ bị sặc, đệ mau ra ngoài đứng
Bỏ tay nãi qua một góc, Vương Đại Tĩnh xoắn tay áo, lấy chậu gỗ chuẩn bị múc nước bắt đầu quét dọn.
Đệ còn đứng đây làm gì, rất bụi, mau ra ngoài
Vương Đại Tĩnh đẩy Trần Tiêu ra ngoài.
Khoan, khoan đã, ta muốn giúp huynh dọn dẹp mà
Không cần, huynh làm được, đệ cứ đi xem xung quanh
Được rồi, lát ta quay lại giúp huynh lau chùi bàn ghế, ta nhớ giếng nước cạnh gian phòng nhỏ bên phải, cỏ mọc che khuất hết rồi, huynh cẩn thận
Ừm Vương Đại Tĩnh gật đầu hướng giếng nước đi đến.
Trần Tiêu dạo một vòng xung quanh.
Nhìn cảnh vật không thay đổi lắm, Trần Tiêu cảm thán:
Vẫn giống như năm nào
Trần Tiêu đảo một vòng, hai phòng nhỏ hai bên nhà chính là phòng bếp và phòng chứa đồ lặt vặt, gia cụ hơn phân nửa hư hỏng, mục nát phải sửa lại hoặc mua mới.
Trần Tiêu nhớ kĩ những thứ này đợi lát sẽ nói với Vương Đại Tĩnh.
Loanh quanh một hồi Trần Tiêu lại đi đến sân sau, một mảnh đất lớn dùng để trồng rau, vốn xanh mơn mởn nhưng giờ đây lại cần cỏi, cỏ dại mọc um tùm, ánh mắt quét một vòng liền dừng lại tại giàn nho đã héo tàn.
Mẫu phụ, khi nào con sẽ được ăn nho ạ
Một cậu nhóc tóc trái đào, khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương ôm chân thiếu niên đang thêu vá hỏi.
Thiếu niên ngừng tay, xoa đầu cậu nhóc, cười dịu dàng đáp:
Nho sắp chín rồi, tiểu Tiêu phải ngoan, đợi ít ngày nữa nhé
Tiểu Tiêu là bé ngoan cậu nhóc chẹp miệng cười khanh khách lộ ra tiểu răng nanh trắng muốt.
Đúng vậy, tiểu Tiêu là bé ngoan Thiếu niên bật cười, yêu thương xoa đầu cậu nhóc
Ai là bé ngoan đây Một nam nhân trung niên cười ha hả đi lại
Hai mặt cậu nhóc sáng ngời chạy lại ôm chân nam nhân trung niên:
Phụ thân, người đã về, tiểu Tiêu nhớ phụ thân lắm lắm lắm
Ha ha ha, thật không, nhớ phụ thân hay đồ chơi đây, nhóc con nghịch ngợm Nam nhân trung niên cười lớn tiếng ôm cậu nhóc lên.
Hì hì Cậu nhóc cười vui vẻ
Thiếu niên đứng dậy rót cho nam nhân trung niên một ly trà lạnh.
An Đức, đi đường thuận lợi
Trần An Đức một tay ôm cậu nhóc một tay bưng ly trà uống một ngụm lớn.
Thuận lợi, ta còn mua đồ tốt cho đệ và tiểu Tiêu, ta để phía trước, lát sẽ lấy cho đệ và tiểu Tiêu
Triệu Vân cười dịu dàng: Vất vả cho huynh
Không vất vả, nhìn đệ và tiểu Tiêu cười vui vẻ mệt bao nhiêu ta cũng chịu, ha ha ha
Tiểu Tiêu lại đây, mẫu phụ bế con, để phụ thân nghỉ ngơi nào
Không chịu, muốn phụ thân bế bế Tiểu Trần Tiêu chu môi, ôm chặt cổ Trần An Đức.
Ha ha ha, tiểu Vân ta không mệt, đừng lo lắng, để ta ôm tiểu bảo bối một lát nào
Triệu Vân mỉm cười, Trần An Đức ôm tiểu Trần Tiêu cười đùa vui vẻ, khung cảnh thật ấm áp.
Tách
Trần Tiêu giơ tay sờ mặt, nước mắt, ban nãy chỉ nhìn thoáng qua giàn nho mà kí ức lúc nhỏ của nguyên chủ đã chợt ùa về, Trần Tiêu không có sự chuẩn bị liền bị cuốn vào cảm xúc lúc sinh thời của nguyên chủ, lau nước mắt, Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn giàn nho.
Sau đó trở lại nhà chính giúp Vương Đại Tĩnh dọn dẹp..
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
501 chương
7 chương
21 chương
8 chương
575 chương