Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Chương 101 : Nghĩ Lại Mà Sợ

Cuối cùng , bà Thẩm để lại số tiền : “Cầm số tiền kia , hộ chiếu cũng đã chuẩn bị rồi , nếu cậu không muốn xảy ra chuyện gì , biện pháp tốt nhất chính là xuất ngoại , tôi đã chuẩn bị ổn thỏa rồi , chỉ cần ra nước ngoài , sống hay chết là chuyện của cậu .” Cho đến ngày hôm nay có thể đi đến một bước này , đã là nhượng bộ lớn nhất của bà rồi. Lạc Lãnh Thần mở cái vali kia ra , giống như lời bà Thẩm nói , hộ chiếu cũng đã có , còn có một số tiền , Lạc Lãnh Thần đếm qua , đừng nói là xuất ngoại , hắn muốn bắt đầu lại lần nữa ở bên ngoài , cũng không phải không thể. Xách vali lên , Lạc Lãnh Thần nhìn về phía bà Thẩm : “Bà thật sự không sợ tôi quay trở về lần nữa??” Hắn và Thẩm Mặc đời này coi như đã định rồi , sau này gặp lại , bất kể là hắn hay là Thẩm Mặc , đều có khả năng khiến cho đối phương không dễ sống , bà Thẩm không phải không rõ điểm này , mà Lạc Lãnh Thần rất tò mò , là tại sao bà lại làm như vậy , bà không có lý do gì cũng khôn có lập trường để làm vậy . “Tôi sẽ không để cho cậu có cơ hội quay lại.” Bà Thẩm lạnh lùng nhìn Lạc Lãnh Thần , bà có thể buông tha cho hắn nhiều lần , nhưng , không thể để cho hắn có cơ hội đụng tới con của mình “Chỉ cần cậu ở thẳng nước ngoài , chuyện của cậu tôi sẽ không nhúng tay vào , bằng không , tôi có thể cho cậu cơ hội trở mình , cũng có thể khiến cậu khốn cùng một lần nữa như ngày hôm nay .” “Vì sao bà phải làm như vậy?” Lạc Lãnh Thần do dự một chút , cuối cùng vẫn dò hỏi. Theo lý mà nói , hắn là con riêng , là vết nhơ của Thẩm gia , Thẩm lão gia không muốn thấy hắn , ông Thẩm lại càng không liếc mắt nhìn hắn , cho nên , mấy năm nay hắn đều dựa vào hai tay của mình , hận Thẩm gia , còn có tín niệm một ngày nào đó sẽ vượt qua Thẩm gia , hắn mới có nhiều huy hoàng như vậy , vốn cho là đã đầy đủ , trước kia nhiều lần thăm dò Thẩm Mặc , đều thấy hời hợt không đi vào đâu , nghĩ rằng mình đã nắm rõ lực lượng của Thẩm gia , lại không ngờ , tất cả đều là giả , lúc này Thẩm Mặc ra tay , hắn mới biết mình còn kém xa lắm. Trước kia , bọn họ đã sớm biết rồi ? Thẩm gia nhiều người như vậy , tất cả chỉ tỉnh bơ nhìn hắn diễn trò như khỉ ?! Hiện tại ? Hắn hai bàn tay trắng , bọn họ lại quay ra hỗ trợ hắn ? Hắn nghĩ không thông . “Tôi là con dâu của Thẩm gia , không muốn lão gia lớn tuổi vậy rồi , còn phải quan tâm .” Lão gia ngoài mặt nói không quản đến chuyện của Lạc Lãnh Thần nữa , nhưng , mọi người trong Thẩm gia đều có thể nhìn ra được khoảng thời gian này lão gia luôn rầu rĩ không vui , đã từng đấy tuổi rồi , bọn họ làm vãn bỗi , cũng phải lo lắng cho lão nhân gia . Chỉ cần khống chế thế lực của hắn trong tay , không để cho hắn có cơ hội thương tổn đến Thẩm Mặc , là được , đây cũng là điều cuối cùng Thẩm gia có thể làm . Lạc Lãnh Thần , không cần động đến nữa. Toàn thân đau nhức , đây là cảm giác đầu tiên khi An Nhiên tỉnh dậy , mơ mơ màng màng , An nhiên có chút mơ hồ , không phải cô đang đến quán bà Thẩm bảo đi mua đồ cho Thẩm Mặc sao ? Sau đó , hình như cô phục vụ kia đưa cho cô một cốc nước , cô khát nước nên không chú ý liền uống hết … Sau đó … Trong đầu An Nhiên đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Lạc Lãnh Thần , ngồi ở trên sofa , ẩn dấu thần sắc tà ác cô chưa từng thấy ! Lạc Lãnh Thần ! An Nhiên cả kinh ngồi bật dậy trên giường , chăn trượt xuống , mà cô cũng ý thức được , trên người cô … hoàn toàn không mặc quần áo ! Tay cầm chăn hơi xiết lại , An Nhiên cắn chặt môi dưới , sắc mặt tái xanh , thừ người ra , không có gì gì hết , Lạc Lãnh Thần … cùng cô ? Cắn chặt môi dưới , máu nhuộm đỏ môi cùng răng của cô , ngay cả tay cũng nắm chặt , giống như muốn xé nét ra , hốc mắt ửng đỏ lên , An Nhiên nhìn chằm chằm vào phía trước , không ngừng nhớ lại cảnh kia , một mặt cố nhớ lại một mặt liên tục an ủi mình , có lẽ là cô quá mệt nên mới có cảm giác như thế , cũng có lẽ … sau đó không có chuyện gì xảy ra hết ! Đúng đúng … nhất định không có xảy ra chuyện gì . Ngoài cửa , Thẩm Mặc đã làm xong bữa sáng tính toán chắc An nhiên cũng sắp tỉnh , bưng đồ ăn mở cửa đi vào . Trong khoảng khắc anh bước vào , người trên giường cũng đồng thời hoảng sợ nhìn về phía anh , giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy khỏi giường xông tới liều mạng với anh ! Vốn đáng sửng sốt , sau đó trong con ngươi tràn ngập khủng hoảng hiện lên một nỗi vui mừng , lúc Thẩm Mặc còn chưa kịp phản ứng , người trên giường đã nhấc chăn lên chạy thẳng vào trong lồng ngực của anh , thân thể anh có chút run rẩy , sắc mặt trắng bệch , dường như bị dọa không nhẹ . Thẩm Mặc vất vả lắm mới không làm đổ cốc sữa đậu nành , lúc trấn tĩnh lại nhìn An Nhiên như vậy , Thẩm Mặc vạch môi cười , đôi mắt giống như rảu đầy ánh sáng rực rỡ “làm sao vậy ? Gặp ác mộng sao ?” An Nhiên gật đầu , ôm chặt lấy Thẩm Mặc , vừa rồi lúc nhìn thấy Thẩm Mặc mở cửa , cô cảm giác mình giống như người được kéo ra khỏi địa ngục , tới một thiên đường tốt đẹp , cảm giác rơi xuống rồi được vớt lên này khiến cô vui mừng đến mức không thể nói thành lời , chỉ có thể ôm chặt lấy Thẩm Mặc , trực tiếp dùng hành động để nói ra sự phấn khích và vui mừng của mình. Cảm nhận được cánh tay ôm lưng mình có phần run rẩy , Thẩm Mặc vỗ đầu an ủi cô : “Không sợ , không sợ .” Tiếng nói trầm thấp từ tính có ma lực rất lớn , khiến tâm tình An Nhiên thả lòng hơi nhiều , nhưng cô vẫn không chịu bỏ tay ra. “Vừa rồi , làm em sợ muốn chết , em còn tưởng rằng … Lạc Lãnh Thần .” Nói xong , Thẩm Mặc cảm thấy được cô đang run lên , xem ra thật sự đã bị hù sợ rồi. Anh cười , bàn tay to ổn định đầu cô : “Có anh ở đây , anh làm sao có thể để Lạc Lãnh Thần chạm một đầu ngón tay vào em ?” An Nhiên gục trên ngực anh , ngây ngốc cười . Đúng vậy , bất kể như thế nào , tất cả không phải còn có anh sao ? “A Mặc ,” An Nhiên cố lấy dũng khí , nhưng vẫn không dám nói quá lớn tiếng “Em tin tưởng , em nghĩ , … mãi mãi ở bên cạnh anh , như vậy em sẽ không sợ nữa.” Đứa ngốc , Thẩm Mặc thầm bật ra hai chữ dưới đáy lòng , một tay ôm lấy cô . Cô lo lắng , cô sợ hãi , không phải anh không cảm giác được ? Chỉ cần nghĩ tới việc nếu anh tới muộn hơn một chút , hoặc là Lạc Lãnh Thần và mẹ thỏa thuận ăn hợp với nhau , hiện tại , có lẽ anh không thấy được cô .. Nghĩ đến điều này , trái tim Thẩm Mặc co rút lại , cánh tay ôm cô cũng nhịn không được dùng sức hơn nữa. Chuyện như vậy , anh nghĩ , vĩnh viễn cũng không có lần nữa hai nữa.