Lạc Thần Tái Sinh

Chương 60 : An tẩu uy vũ trong quân trang

Muốn đắp nặn ngũ quan của một cô gái thành một chàng trai cũng không dễ dàng gì, cần phải rất khuôn mẫu, cũng cần kỹ xảo hóa trang vô cùng tỉ mỉ. Tiểu Lý bận rộn đến mù trời mù đất, phải mất khoảng 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng mới xử lý xong khuôn mặt của Lâm Nhược, chỗ cần dầy thì dầy thêm, chỗ cần bôi đen thì bôi đen, chỗ cần bôi mờ thì bôi mờ. Đội tóc giả xong, lại cẩn thận giấu đi chỗ tóc dài lộ ra, cuối cùng tiểu Lý mới thở phào một hơi: “Chị Lâm Nhược, chị nhìn xem còn cần chỉnh sửa chỗ nào nữa không?” Lâm Nhược nhìn vào gương: “Hai bên cánh mũi bôi đậm thêm chút nữa.” Tiểu Lý dùng phấn nâu đậm bôi thêm vào hai bên cánh mũi của lmc. Cánh mũi của Lâm Nhược vốn rất cao và mảnh, mang nét đẹp mềm mại, tinh tế và tuyệt mỹ đầy nữ tính. Bây giờ sống mũi được đắp cao, rộng hơn một chút, bôi thêm một lớp bóng mờ ở hai bên cánh mũi, khiến khuôn mặt cô lập tức trở nên tuấn tú, sắc sảo. “Đấy, vừa rồi em cứ cảm thấy có gì không ổn mà, thì ra nguyên nhân ở đây.” Tiểu Lý tránh người sang một bên như khoe khoang, “Chị A Lâm, chị nhìn thử xem, chị Lâm Nhược như này đúng là đẹp trai đến đần mặt luôn nhỉ!” Tạ Lâm ngắm nghía Lâm Nhược hiện giờ, một lúc lâu mới lắc đầu: “Chị chỉ có thể nói là công nghệ hóa trang hiện đại thật sự quá điêu luyện, quá thần thánh!” “Thế nên em mới cảm thấy thật vinh dự vì mình là thợ hóa trang!” Tiểu Lý kiêu ngạo vỗ ngực, “Chị Lâm Nhược, em có thể chụp hai tấm ảnh trước không ạ?” “Có thể. Có điều, trước khi vai diễn được quyết định thì không được tung lên mạng.” Tiểu Lý vô cùng vui vẻ ra dấu ok rồi lôi điện thoại ra chụp ảnh. Nếu tung ảnh Lạc thần hóa trang thành quân nhân thiếu gia thì chắc chắn sẽ khiến cả đám muội muội mê mẩn mờ mắt, mà một nửa công lao là của cô đấy nhé!!! “Cốc cốc cốc!” Cửa phòng hóa trang tạm thời bị gõ vang. “Lâm Nhược tiểu thư, chị chuẩn bị xong chưa? Giờ thử vai buổi chiều bắt đầu rồi.” “Xong rồi, tôi thay quần áo rồi ra ngay.” “Vâng.” Trợ lý đạo diễn đáp rồi rời đi. Lâm Nhược cầm quân trang tiểu Lý mang tới vào phòng vệ sinh thay. Tiếng gõ cửa lại vang lên. Tạ Lâm bước ra mở cửa: “Tiểu Nhược xong ngay bây giờ đây ạ, xin… Ơ, sao lại là anh?!” Nụ cười lịch thiệp trên mặt Tạ Lâm lập tức biến mất, đẩy gọng kính rồi quay người vào phòng, ngồi xuống salon. Tiểu Lý nhìn thấy đạo diễn Lâu xách túi to bước vào, liền cúi đầu cười trêu chọc. Ôi chà, đạo diễn Lâu đến tìm chị Tạ Lâm nhaaa! Anh ấy xách cái gì theo thế? Cơm hộp tình yêu à?! Tạ Lâm không nói gì: “Tiểu Lý, lúc sáng em nhìn thấy chỉ là hiểu nhầm thôi, đừng cười nữa được không?” “Chị A Lâm, em hiểu mà.” Tiểu Lý chớp chớp mắt hai cái, cười hì hì rồi đi tới đón lấy túi to trong tay Lâu Kiều, “Đạo diễn Lâu, có nặng không ạ? Để em giúp anh.” Cười gian xảo như vậy, có mà hiểu cái rắm ấy!!! Tạ Lâm lườm cô ấy một cái, lười giải thích. Dù sao cây ngay cũng không sợ chết đứng. “Tôi mang cơm cho mọi người, vẫn còn nóng đấy, ăn luôn đi!” Đạo diễn Lâu liếc mắt nhìn Tạ Lâm một cái, rồi thản nhiên nói. “Oa! Thật ạ? Tốt quá!” Bụng tiểu Lý đã kêu ùng ục từ lâu rồi, vội vàng mở túi lấy hộp cơm ra. Vịt xào tiêu đen, đậu xào rau kiểu Đông Giang, bí ngòi nhồi sò điệp, sủi cảo tôm thịt, cá hoàng hoa sốt chua ngọt, năm món đều là món Quảng Đông cả! Tiểu Lý nuốt nước miếng ực một cái: “Đạo diễn Lâu, sao anh biết em thích ăn món Quảng Đông ạ?! Chị Lâm Nhược, mau lên, đạo diễn Lâu mang đồ ăn ngon tới này!” Món Quảng Đông à?! Mi tâm Tạ Lâm run lên. Lâm Nhược cầm quần áo đã thay bước từ trong toilet ra, vừa nhìn thấy mấy món ăn Quảng Đông trên bàn liền nở nụ cười mờ ám, nói vu vơ: “Toàn là món Quảng Đông à? Em rất thích! Tiểu Lý cũng thích à?” Tiểu Lý gật mạnh đầu: “Vô cùng thích ạ, nhất là sủi cảo tôm thịt và cá hoàng hoa sốt chua ngọt, đó là món yêu thích nhất của em!” Lâm Nhược cười đặt quần áo xuống, ngồi vào bên cạnh Tạ Lâm: “Nhắc mới nhớ, thật ra A Lâm mới là người Quảng Đông ấy, chỉ tiếc là từ nhỏ đã không thích ăn món ăn Quảng Đông rồi. Nói thế nào nhỉ, thân là người Quảng Đông lại không thích ăn món Quảng Đông, rõ ràng là một sự sỉ nhục, là một bí mật không thể nói ra.” Lâm Nhược gắp một miếng sủi cảo tôm thịt, nheo mắt cười: “A Lâm, hôm đó chị nói với em như thế nhỉ?” Tạ Lâm lén lườm Lâm Nhược, chắc chắn là con nhóc thối này cố tình, khi không lại đi phá lung tung. Có một số chuyện, chỉ nói vừa tới là được rồi! Lâm Nhược ăn miếng sủi cảo xong liền cười nói: “Em ra ngoài thử vai trước. Mọi người ăn đi.” Khi đi ngang qua người Lâu Kiều, cô còn cố tình nhỏ giọng cười một tiếng. Sắc mặt Lâu Kiều chợt trở nên hơi lúng túng. Rốt cuộc Tiểu Lý cũng chậm chạp hiểu ra gì đó, vội đặt đũa xuống, nuốt chửng miếng thịt: “À, em ra xem chị Lâm Nhược thử vai!” Còn chưa dứt lời, người đã chạy biến ra ngoài nhanh như chớp. Lâu Kiều trầm giọng ho khan một tiếng nói: “Tại An Tiệp gọi điện thoại nói Lâm Nhược thích ăn món Quảng Đông, nên…” không phải tôi cố tình mua cho cô đâu. Nói xong, chính Lâu Kiều cũng cảm thấy mất hứng trước. Một người Quảng Đông sao có thể không thích ăn món ăn quê hương của mình chứ, đúng là kỳ quái!!! Trong mắt Tạ Lâm thoáng có ý cười, Lâm Nhược thích nhất là ăn món cay Tứ Xuyên, đối với món Quảng Đông chỉ gọi là ăn được chứ cũng không thích thú gì. An thiên vương làm sao có thể gọi đến dặn dò chuyện đó được. Viện cớ cũng vụng về! “Anh không ra xem tiểu Nhược thử vai à?!” Tạ Lâm cũng đứng dậy đi ra cửa. Hôm nay Lâu Kiều tới đây vốn là vì muốn đề cử với đạo diễn Trần An để Lâm Nhược diễn vai nữ chính Phù Nguyệt, kết quả là không ngờ Lâm Nhược đã tự giành được vai nó, sau đó còn từ chối để thử vai nam chính. Lâu Kiều hoàn toàn tin tưởng vào khả năng diễn xuất của Lâm Nhược, nhưng là một người phụ nữ mà phải diễn vai nam, hơn nữa còn là loại đàn ông thuần thục cứu cả nhân loại, cô thực sự có thể làm được sao?! “Đi.” Lâu Kiều khẽ gật đầu rồi đi ra cùng Tạ Lâm. Về lý mà nói thử vai buổi sáng đã hoàn toàn chấm dứt, người đến tham gia thử vai cũng đều nên về rồi, nhưng kết quả là sau khi mọi người đi ăn cơm trưa xong lại đều quay về đây hết như đã hẹn nhau trước vậy. Cả căn phòng trống trải lại đầy chật người. Nhóm Trần An đã ngồi vào chỗ, chờ Lâm Nhược chuẩn bị xong xuôi, cũng bắt đầu một buổi thử vai đặc biệt hoàn toàn mới mẻ. Khi Lâm Nhược bước ra từ đường dành cho nhân viên, ánh mắt mọi người đều bị thu hút qua đó. Dáng người cô cao, gầy, tỉ lệ rất cân đối, bộ quân trang lục quân màu xanh vàng phủ lên người cô như được may theo số đô vậy, dù hơi gầy nhưng cũng không làm giảm đi vẻ cứng cáp, tuấ tú. Mọi người đều hơn trợn tròn mắt, đó là Lâm Nhược thật sao?! Không phải vì diện mạo của Lâm Nhược thay đổi quá nhiều đến mức không nhìn ra khuôn mặt vốn có, mà vì khí phách toàn thân của cô, vừa cứng cỏi, vừa tuấn tú, hoàn toàn không hề có vẻ mềm mại uyển chuyển của phụ nữ nữa. So với vai diễn Phù Nguyệt sáng nay cô vừa diễn tay đôi với Quan Vũ Tình thì cảm giác như hai người khác hẳn nhau. Đây mới diễn xuất thực sự sao?! Thực sự có thể tự mình lột tả ra những nhân vật với khí phách và phong thái hoàn toàn khác hẳn nhau, hơn nữa, mỗi nhân vật đều vô cùng chân thực, đánh thẳng vào trái tim của người xem. Lúc này, mọi người đều chỉ có một câu cảm thán. Ôi! Lâm Nhược như vậy mà còn không nổi tiếng, thì không biết diễn viên như thế nào mới có thể nổi tiếng được. Sau khi hóa trang, dung mạo vốn thanh tú xinh đẹp của Lâm Nhược đã bị giấu đi hết, khiến cho khuôn mặt trở nên góc cạnh, thâm sâu hơn, càng bộc lộ rõ khí khái anh hào, sáng sủa trong đôi mắt! Nhìn quân thiếu Cảnh Vũ đang chậm rãi đi tới, biên kịch bất giác đứng bật dậy. Đúng, Cảnh Vũ hoàn mỹ nhất trong tưởng tượng của anh ta phải là như thế. Khóe môi nhếch lên nụ cười khẩy bất cần đời, vẻ mặt luôn không bận tâm đến bất cứ chuyện gì, nhưng ánh mắt trong trẻo vô cùng kiên định. Hắn mang theo khí tức quân binh lưu manh, hắn sẽ chửi bậy, nhưng trong đáy lòng hắn vẫn có chính nghĩa tồn tại. Biên kịch kích động đến mức run rẩy cả hai tay đang đặt trên bàn, không kìm được liền trầm giọng gọi một tiếng: “Cảnh Vũ!” Lâm Nhược khẽ mỉm cười, dừng bước trước mặt biên kịch, vỗ mạnh vào vai biên kịch một cái: “Ồ! Trần Đạt, lâu rồi không gặp, sao tên nhóc nhà cậu vẫn ốm yếu thư sinh thế hả?” Trong kịch bản, Trần Đạt cũng là học sinh tốt nghiệp trường Quân đội như Cảnh Vũ, có điều, Trần Đạt là học sinh ba tốt điển hình được các thầy cô khen ngợi, còn Cảnh Vũ thì luôn phá phách gây chuyện bị huấn luyện viên trừng phạt. Hoàn toàn là hai thái cực khác hẳn nhau. Ban đầu, Trần Đạt là nhân vật vô cùng im lặng, còn cực kỳ ghét Cảnh Vũ, cho rằng một kẻ phá phách nghịch ngợm như vậy chẳng khác nào con sâu làm rầu nồi canh. Cho đến khi liên tục tìm hiểu sâu rồi mới phát hiện, thật ra tính cách Cảnh Vũ rất chính trực lương thiện, hơn nữa còn rất thông minh, nên dần dần mới thay đổi quan điểm, cuối cùng còn trở thành bạn thân có thể chia sẻ tất cả mọi chuyện, vào lúc tận thế, họ lại là cộng sự tuyệt hảo có thể giao phó sau lưng mình cho nhau. Cái vỗ vai của Lâm Nhược khiến biên kịch hoàn toàn choáng váng, chỉ biết ngẩn người nhìn Lâm Nhược mà không biết phải nói tiếp thế nào. Đầu óc anh ta trống rỗng, thậm chí còn quên mất nhân vật Trần Đạt có tính cách thế nào. “Bao nhiêu lâu không gặp, dáng vẻ lưu manh cà lơ của cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả!” Một giọng đàn ông thanh thoát lạnh lùng vang lên, mọi người chợt quay đầu nhìn. Mặt Lâu Kiều không chút cảm xúc nào, bước từ lối đi của nhân viên ra, ngước mắt uể oải nhìn qua liệt kê đặc điểm tính cách nhân vật Trần Đạt ở trên màn hình 3D, thản nhiên đón lời của Lâm Nhược. Lâm Nhược cười, lùi lại nói: “Thằng ôn này, người ngoài không biết còn tưởng cậu thanh liêm chính trực lắm, chỉ có tôi mới biết, thật ra đầu cậu chỉ đầy những ý đồ xấu, còn độc mồm độc miệng muốn chết. Sao rồi, giải quyết xong vụ zombie lây lan ở thành phố J chưa?” Khóe môi Lâu Kiều hơi nhếch lên một chút, nở nụ cười cực kỳ nhẹ: “Xử lý hoàn hảo!” Lâm Nhược cười ha ha một tiếng rồi bước nhanh về phía trước, nắm tay lại đấm vào vai Lâu Kiều một quyền: “Cừ thật! Để cậu ra mặt là quá chính xác!” Hai người nhìn nhau cười rồi đều giang hai cánh tay trao cho đối phương một cái ôm thật chặt. Mọi người xung quanh lại đều có thể cảm nhận được sự lo lắng của Cảnh Vũ dành cho bạn thân của mình dưới cái ôm thân thiết này, đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ và kiêu ngạo vì sự mạnh mẽ của bạn mình. Cảnh tượng xung quanh như biến mất trong nháy mắt, bọn họ như đang đứng trong ngày tận thế nơi nơi đều là nạn nhân nhiễm độc zombie, nơi nơi đều tràn ngập hơi thở lo âu thấp thỏm, mỗi một chiến sĩ đi nhận nhiệm vụ đều có thể một đi không trở lại, trở thành zombie bị đồng đội tiếp theo của mình đuổi giết. Trong hoàn cảnh mọi người đều gặp nguy hiểm như vậy, họ mang trong mình chính nghĩa và hy vọng, dũng cảm đấu tranh nhưng đồng thời cũng đầy âu lo, sợ hãi. Sợ rằng thế giới vĩnh viễn chỉ có thể như vậy, nhưng lại khao khát bọn họ có thể cứu vớt nhân loại, trả lại cho nhân loại một thế giới hòa bình, an khang. Bọn họ vừa hy vọng lại vừa sợ hãi, sự mâu thuẫn khiến họ càng dũng cảm và kiên cường hơn. Họ vừa tín nhiệm vừa ỷ lại nhau, trở thành chỗ dựa và tín ngưỡng của nhau. Giống như Cảnh Vũ và Trần Đạt vậy! “Không hiểu sao, tự dưng rất muốn khóc.” Trong đám người đứng xem ở bên ngoài, có cô gái đưa tay lên lau nước mắt đang rơi xuống. “Đúng là rất cảm động.” Có một cậu con trai cũng lặng lẽ đưa tay lên thấm khóe mắt ướt át, ngẩng đầu tươi cười nói: “Là bị cảm động vì thứ tình cảm kề vai sát cánh này.” Bất cứ lúc nào, tình cảm chân thành vĩnh viễn đều có thể tác động vào lòng người!