Lạc Tâm

Chương 6 : Chân tình

Hoàng cung Mạc quốc, Thuận Như – năm thứ 6 Cuối cùng hoàng đế cũng lập Hoàng Hậu, còn có thêm Thuý phi, Hiền phi… Chưa kể bảy quý nhân và vô số cung tần mỹ nữ khác. Cả nước cùng chúc hỷ, ngôi vị Hoàng hậu đã bỏ trống bao nhiêu năm cuối cùng cũng có chủ. Hoàng hậu tương lai vốn là nhị tiểu thư của Tướng quân Lý Ân – tên Lý Minh Anh – vừa nhập cung hai tháng đã được phong làm Đức phi, một năm sau thì lên ngôi Hoàng Hậu. Thời gian này hậu cung vô cùng bận rộn vì chuẩn bị đại lễ tấn phong. Hiền phi dẫn đầu đoàn người mang y phục cùng trang sức đến cung Dực Cảng. _ Muội muội vấn an Hoàng Hậu! – Hiền phi nhúng người mỉm cười chào Lý Minh Anh đang được cung nhân chải tóc. _ Muội muội đa lễ quá! Tỷ đây không dám nhận. Ta cũng chưa chính thức được sắc phong, nên muội đừng vội kính hô – Ngoài miệng thì khiêm tốn không thừa nhận, nhưng trong lòng Lý Minh Anh vô cùng hả hê. Cuộc chiến hậu cung kẻ thắng là nàng. Nhờ vào thế lực của gia tộc mà ngôi vị hoàng hậu kia thuộc về mình. Nay kẻ thua cuộc lại đến chúc mừng nàng thì há chẳng phải là khẩu phật tâm xà. _ Hoàng thượng đã ra chiếu chỉ. Đại lễ sắc phong chỉ còn ba ngày nữa là đến. Tỷ tỷ lo gì lọt mất ngôi vị hoàng hậu của mình? Tướng gia ắc chắc chu toàn cho tỷ tỷ. Biết Hiền phi cố ý nhắc đến gia tộc mình, khoé miệng nàng mỉm cười:” Là gia ta thực tài giỏi được Hoàng thượng đắc dụng. Đó là phước của Lý gia nhà ta. Muội muội đừng chê cười” Hiền phi giận tím mặt, nàng nhập cung trước Đức Phi một năm nhưng cũng đành trách nàng số không tốt. Cùng Đức phi mang long thai, nàng sinh tiểu công chúa, Lý Minh Anh hạ sinh hoàng tử. Lẽ dĩ nhiên, ngôi vị hoàng hậu đã thiên về phía Đức phi. Lại còn được Lý gia hậu thuẫn, quả không thể so sánh kịp! Buổi trưa sau khi ngự thiện, Dương Vương Vũ tiếp Thái tử Lôi Quốc – A Mã Trác Hy sang dự đại lễ tấn phong. Lôi quốc chủ đặc biệt chuẩn bị riêng lọ tinh hương cho Hoàng hậu tương lai. Lâm tổng quản mở bình hương kiểm tra thì hương thơm ngát bay toả khắp khách phòng. Lý Minh Anh vô cùng thích thú, bởi chưa bao giờ nàng ngửi được hương thơm tuyệt hảo đến thế. _ Thái tử, tinh hương này có tên là gì? _ Lạc Tâm – đây là tinh chế cực phẩm của một nghệ nhân thần bí của bổn quốc. Người này tinh thông hương liệu, nhưng tính tình cổ quái. Chỉ cần trả lời đúng câu hỏi của y, y liền tặng người bất kì tinh hương nào. Bất quá thì nghệ nhân kia có gương mặt thật là say đắm lòng người đi. Về Lôi quốc, nhất định y phải tìm gặp người kia mà hảo kết thân. _ A, vậy Thái tử đã trả lời được câu hỏi của nghệ nhân đó? – Lý Minh Anh vô cùng hiếu kì. _ Người này hỏi ta: Trên thế gian này, điều gì là quý nhất! Theo nương nương, thứ quý giá nhất trên đời này là gì? Đức phi chao đôi mắt phượng nhìn lọ tinh hương trên tay mình. Quý giá nhất trên đời, đối với ta là ngôi vị Hoàng hậu kia. Nhưng trước mặt hoàng thượng, nàng không dám mở lời. Bèn nói cách khác: _ Thứ quý giá nhất trên đời này phải tuỳ tâm mỗi người. Có kẻ là kim cương ngân báo, có kẻ là giai nhân nghiêng nước. Ta thật không biết a. _ Nương nương có biết ta trả lời như thế nào không? – Vị thái tử kia mỉm cười:” Là chân tình ” Dương Vương Vũ từ lúc khơi cuộc luôn im lặng, bỗng nhiên cười to làm cho cả khách phòng hoảng hốt. Lý Minh Anh, A Mã Trác Hy sửng sốt nhìn vị hoàng đế ngồi trên cao. _ Bẩm hoàng thượng, tại sao ngài lại cười? – Thái tử ngạc nhiên lo sợ hỏi hoàng đế. _ Ân, ta chợt nhớ cách đây vài năm. Có một người nói với ta về chân tình – Dương Vương Vũ trầm giọng nói. _ Vậy đó chắc phải là tri kỷ tri bì với hoàng thượng? – A Mã Trác Hy thấy chút hưng phấn trong câu hỏi của mình. Hoàng đế Mạc quốc từ trước đến nay ngoài việc trị quốc nghiêm pháp, còn vốn nổi tiếng phong lưu đa tình, mỹ nhân vô số trong hậu cung, không biết là giai nhân nào thật sự là tri kỷ của y. _ Là kẻ mà ta hận tận xương tuỷ. Xác của hắn đã bị cá trên sông Hàn Ngư rỉa không còn một miếng thịt. – Vương Vũ cười khinh bỉ chính mình. Thấy không khí bắt đầu ngột ngạc, Lý Minh Anh vội cho đoàn sứ giả Lôi quốc về nghỉ ngơi. Nàng cũng cáo lưu quay về tẩm cung. Chỉ còn có tinh hương thoảng thoảng ở lại. Lạc Tâm a, cái tên thật xứng với mỹ hương thượng đẳng này. Hương thơm khiến cho lòng người ngọt ngào dù tim gan như xé nát. Dương Vương Vũ một mình tại vị, đôi mắt nhắm nghiền. Năm năm trôi qua mà tâm hắn vẫn chưa bao giờ lặng. Hắn vẫn chưa cho phép kẻ kia chết, cư nhiên lại dám đứng trước mặt hắn nhảy sông tự vận. Đau đớn nhất trên thế gian không phải là không thể có được….mà là…không còn có được