Lạc Nhật Đại Kỳ

Chương 6 : Một đóa hoa say lòng người

Cùng lúc tường đất đổ xuống, Kim thái tử đột nhiên xoay người, bởi vì hắn nhìn thấy một lão nhân mày trắng râu trắng, mặc áo bào vàng, hai mắt có thần, vẻ mặt hiền lành, không giận mà uy, đang từng bước từng bước đi tới. Lão nhân này cũng không động dung vì tường đổ, mỗi bước là một chiêu thức không có sơ hở, vừa công vừa thủ. Ánh mắt Kim thái tử sáng lên. Hắn lập tức nhìn chăm chú vào lão nhân này. Lão nhân này đến gần bên tường, tường đã đổ sụp, y nhìn gạch đá trên đất, lạnh nhạt hỏi: – Ai phá hư tường của ta? Kim thái tử liền nói: – Bởi vì ta thích. Lão nhân kia ngẩng đầu lên, ánh mắt như chớp, nhưng gương mặt vẫn tươi cười, chậm rãi nói: – Kim doanh đệ nhất cao thủ, Kim thái tử? Kim thái tử không cười, không động dung, ánh mắt lại vừa sáng vừa độc: – Hoài Bắc đệ nhất đại hiệp, Long Tại Điền? Ánh mắt hai người gặp nhau, giống như giữa không trung vang lên tiếng đao kiếm và chạm. Ngay lúc này, Ngã Thị Thùy đang theo tên máu xông về phía Hạ Hầu Liệt, Khách Lạp Đồ đang dùng bảy mươi hai đường Phong Hồn Nguyệt Nha sạn pháp truy sát Thẩm Thái Công. Thân hình Ngã Thị Thùy nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đánh ra mười hai quyền về phía Hạ Hầu Liệt. Tên máu đột ngột bắn ra, Hạ Hầu Liệt không kịp né tránh, vội dùng tay áo che lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó đã để Ngã Thị Thùy xáp đến gần. Lúc này Hạ Hầu Liệt mới biết, Ngã Thị Thùy sở dĩ dùng quyền đổi một chưởng, bản thân chịu nội thương, là đã tính đến cả một kích này. Không có một kích này, Hạ Hầu Liệt thắng; có một kích này, Hạ Hầu Liệt sẽ phải thất bại. Hay cho Hạ Hầu Liệt, vẫn kịp thời bay đá mười hai cước, dùng cước thế đá văng nắm tay Ngã Thị Thùy. Nhưng Ngã Thị Thùy lại húc đầu đến, đâm thẳng vào bụng Hạ Hầu Liệt. Hạ Hầu Liệt chỉ cảm thấy trong bụng khó chịu không thể hình dung, lập tức nhảy ngược lên, muốn hóa giải lực lượng, nhưng đã không kìm được miệng phun máu tươi. Hạ Hầu Liệt vừa bay ngược lên, Ngã Thị Thùy cũng lao theo. Hắn cố chịu một chưởng của Hạ Hầu Liệt để đổi lấy ưu thế, tuyệt đối không thể để nó mất đi. Cùng lúc đó, ở bên kia Tín Vô Nhị đang đại chiến với Tích Vô Hậu, Hô Tang Các và Hô Tang Khắc cũng giao chiến với Ninh Tri Thu, Thẩm Thái Công đang vòng quanh giữa bóng xẻng của Khách Lạp Đồ, đột nhiên sau lưng nổi lên tiếng gió, Thẩm Thái Công vội dùng thế “lừa điên lăn lộn” lách qua, “xoẹt” một tiếng, vạt áo đã bị xé rách một mảnh, hóa ra là Hoàn Nhan Trạc ám toán. Thẩm Thái Công vừa tránh, đầu xẻng lập tức ép đến. Thẩm Thái Công xoay người một cái giữa không trung, năm ngón tay như thép của Hoàn Nhan Trạc đã chụp tới mặt. Thẩm Thái Công vội dùng cần câu đâm ngược lại Hoàn Nhan Trạc, Hoàn Nhan Trạc trở tay bắt lấy thân trúc, hai người giằng co giữa không trung trong tích tắc, sau đó lập tức rơi xuống. Thẩm Thái Công chợt cảm thấy dưới chân tê rần, nguyên lai đã bị một hạt gỗ của Khách Lạp Đồ đánh trúng huyệt Hoàn Khiêu, lập tức mềm nhũn ngã xuống. Khách Lạp Đồ hét lớn một tiếng, một xẻng đánh xuống. Tại khoảnh khắc này, Hạ Hầu Liệt phía bên này đang vô cùng nguy cấp, Thẩm Thái Công phía bên kia cũng đang gặp nguy hiểm. Kim thái tử và lão nhân kia hét lên một tiếng, đột nhiên lộn vòng xông ra. Kim thái tử lộn một vòng, đã lướt tới trước người Ngã Thị Thùy. Ngã Thị Thùy cũng không thèm nhìn, đánh tới một quyền. Kim thái tử lại chẳng hề nhướng mày. Ngã Thị Thùy chợt phát hiện Kim thái tử trước mắt đã không thấy nữa, trái phải và phía sau đều có ba cái bóng Kim thái tử lao nhanh đến. Hay cho Ngã Thị Thùy, lập tức hét lớn, thu quyền, giữa không trung lại phóng lên cao, rơi xuống bên ngoài một trượng. Lúc nhìn lại, thấy Kim thái tử vẫn ở trước mặt, ngay cả ống tay áo cũng không động chút nào. Lão nhân kia nhẹ như lá cây, nhanh như cơn gió, vừa ra tay lại như rồng giận. Y đột nhiên bắt lấy Phương Tiện sạn của Khách Lạp Đồ, một đẩy một đưa, Khách Lạp Đồ lập tức ngã lui về phía sau bảy tám bước. Lão nhân kia xoay người, đột nhiên xuất kiếm, kiếm như rồng ngâm, ánh sáng lóa mắt. Hoàn Nhan Trạc không dám chống đỡ, vội che mắt lui nhanh. Mũi chân của lão nhân kia nhấc lên, giải huyệt Hoàn Khiêu cho Thẩm Thái Công. Thẩm Thái Công lập tức vọt dậy, kêu lên: – Long đại hiệp! Lão nhân kia gật đầu, không nhìn Thẩm Thái Công mà lại nhìn Kim thái tử. Bởi vì lúc này thái tử cũng đang nhìn y, ánh mắt giống như một con sói. Hạ Hầu Liệt và Thẩm Thái Công còn chưa định thần, Ngã Thị Thùy, Khách Lạp Đồ và Hoàn Nhan Trạc vẫn thở hổn hển. Bọn họ đều nhìn Kim thái tử và Long Tại Điền. Tín Vô Nhị, Tích Vô Hậu, Ninh Tri Thu và huynh đệ Hô Tang cũng ngừng tay. Hai người Tín, Ninh đều vái chào Long Tại Điền, nói: – Đại ca tới vừa kịp lúc. Long Tại Điền cười nói: – Hai vị đệ đệ bị hoảng sợ rồi. Ninh Tri Thu nói: – Nếu không phải tam ca tới nhanh, e rằng tiểu đệ đã mất mạng dưới tay đám tặc tử này rồi. Tín Vô Nhị nói: – Nếu không nhờ hai vị đại hiệp này tới kịp lúc, đệ và lão Tứ đều không còn mạng rồi. Long Tại Điền quay sang Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công vái chào nói: – Hai vị chắc là Ngã Thị Thùy đại hiệp hành hiệp giang hồ, làm việc trượng nghĩa, cùng với Thẩm Thái Công tiên sinh vui đùa nhân gian, bênh vực kẻ yếu. Thẩm Thái Công cười nói: – Không dám, không dám, một kiếm vừa rồi của ngài, đúng là danh bất hư truyền. Ngã Thị Thùy hỏi: – Ngài là Long đại hiệp? Long Tại Điền nói: – Chính là Lão phu. Ngã Thị Thùy lại hỏi: – Có gặp Phương đại ca không? Long Tại Điền ngạc nhiên nói: – Phương Chấn Mi Phương công tử? Lão phu đã mời từ lâu, nhưng vẫn chưa tới. Ngã Thị Thùy nói: – Y cùng xuất phát với chúng tôi tại Giang Nam, còn sớm hơn chúng tôi ba ngày, lẽ ra phải đến rồi mới đúng. Long Tại Điền cười khổ nói: – Đáng tiếc lão phu còn chưa được cung nghênh đại giá của Phương công tử. Ba vị từ ngàn dặm xa xôi tới Hoài Bắc, không biết là vì chuyện gì? Ngã Thị Thùy nói: – Ngu tướng quân lãnh binh đánh chó Kim, chúng tôi sao có thể ngồi nhìn? Chúng tôi đặc biệt tới hội họp với Long tiền bối, xin gia nhập dưới trướng Ngu tướng quân, giết chó Kim ra khỏi Hoài Bắc. Lời này vừa nói ra, Long Tại Điền, Tín Vô Nhị, Ninh Tri Thu đều giật mình; Kim thái tử, Hạ Hầu Liệt, Khách Lạp Đồ, Hoàn Nhan Trạc, Tích Vô Hậu, Hô Tang Khắc, Hô Tang Các đều biến sắc. Chuyện quan trọng như vậy, Ngã Thị Thùy lại tùy tiện nói ra, khiến những người có mặt không ai không động dung. Có kẻ hận hắn đả thương người, có người cảm thấy kinh hãi, có người trách hắn tiết lộ cơ mật, có người lại cảm thấy hắn nói năng quá không kiêng dè. Chỉ có Thẩm Thái Công vẫn ung dung tự đắc, giống như Ngã Thị Thùy dĩ nhiên nên nói như vậy vào lúc này, trong trường hợp này. Kim thái tử và Long Tại Điền giống như một đôi tử địch trời sinh, mặc dù tuổi tác cách xa nhau. Kim thái tử lạnh lùng nói: – Các ngươi muốn lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe sao? Long Tại Điền cười nói: – Nguyên tắc của tệ quốc xưa nay, đó là “người không phạm ta, ta không phạm người”. Nếu quý quốc lui ra khỏi biên giới nước ta, mọi chuyện đều vui, xin thái tử trở về góp ý mấy câu! Kim thái tử cười lạnh nói: – Ta có thể trở về, còn ngươi chỉ sợ không có mạng để về. Long Tại Điền cười nói: – Sống chết của thất phu có gì luyến tiếc. Chỉ cầu Kim thái tử nghĩ đến quân dân hai nước, không nên gây chiến, tàn hại sinh linh. Kim thái tử gật đầu nói: – Nước Tống đầu hàng, không phải được rồi sao? Long Tại Điền không cười nói: – Nước Kim đầu hàng, càng thích hợp hơn. Sắc mặt Kim thái tử biến đổi, vẫy tay, Tích Vô Hậu liền chạy tới. Kim thái tử lấy cờ Tống ra, dùng một chân giẫm đạp nó trên đất, nói: – Lá cờ này là ta giết quân Tống đoạt được ở Thải Thạch. Nghe nói trong chiến dịch Thải Thạch, đệ đệ của ngươi là Long Ứng Tiềm cũng chết ở đó, nói không chừng là vì tranh đoạt lá cờ này. Ngươi có dám đoạt lại không? Long Tại Điền cười lớn vang dội, nói: – Sợ gì không dám! Kiếm như rồng ngâm, hóa thành rồng dạo trên trời, chém tới Kim thái tử. Long Tại Điền vừa lao lên, Ngã Thị Thùy liền nói với Thẩm Thái Công: – Nếu Phương Chấn Mi có ở đây thì tốt, chúng ta có thể thoải mái đánh một trận. Thẩm Thái Công chưa từng giao thủ với Kim thái tử, vì vậy hỏi: – Ngươi không thắng được tên chó Kim này sao? Ngã Thị Thùy trầm giọng nói: – Giao thủ chỉ một chiêu. Thẩm Thái Công hỏi: – Như thế nào? Ngã Thị Thùy nói từng chữ từng câu: – Ta tuyệt đối không thắng được hắn. Thẩm Thái Công trầm ngâm nói: – Đúng vậy, nếu Phương Chấn Mi có ở đây thì tốt, sao hắn vẫn còn chưa đến? Thực ra Phương Chấn Mi đích xác nửa ngày trước đã đến. Bởi vì mùa đông vừa trôi qua, hoa mùa xuân bắt đầu nở nhụy, lá xanh tươi mới trải đầy chạc cây. Sự mát mẻ của mùa xuân, mang theo cơn gió hiu hiu thổi tới, khiến Phương Chấn Mi nhẹ nhàng khoan khoái, giống như câu “gió xuân như tắm”, đây thật là gió mát như nước. Hoa xuân nở rộ ở đầu cành, nhưng hoa xuân cũng nở rộ ở đầu đường. Hoa ở đầu cành là hoa, hoa ở đầu đường là người. Phương Chấn Mi ngồi trên lưng ngựa, ung dung vui vẻ, từ từ thúc ngựa đi về hướng Ninh phủ. Ngay lúc này, một cô gái cười híp mắt bỗng đi đến, bím tóc vừa đen vừa bóng vừa sáng, mặc áo khoác màu đỏ, trong giỏ đều là hoa tươi. Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, tại sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại không thể ở vườn nhà thưởng thức hoa tươi khoe sắc, mà lại phải xuất đầu lộ diện bên ngoài, bán hoa ở đầu đường? Phương Chấn Mi lại nghĩ tới những lão nhân rao hàng ở đầu đường, “kẹo hồ lô đây kẹo hồ lô”, “mài dao đây mài dao”, “chỉ năm màu đây chỉ năm màu”, những tiếng rao hàng buồn bã, cùng với gương mặt đầy nếp nhăn, không nhà để về… trong lòng hắn lại cảm thấy chua xót. Giống như trong mùa xuân này có mùa đông vô tận. Nhưng đây dù sao cũng là mùa xuân. Cô gái kia lúc không cười đã đủ ý cười, khi cười lên mắt cũng híp lại, giống như nước xuân chảy qua, sau đó yểu điệu nói: – Công tử mua hoa, công tử mua hoa, công tử mua đóa hoa, tặng cho tiểu thư cài, trong lòng tiểu thư như hoa nở, công tử mua đóa hoa mà cắm! Phương Chấn Mi cười cười. Cô gái này chẳng những có gương mặt xinh đẹp, còn có một cái miệng khiến người ta yêu thích, có ai không mua hoa của nàng? Phương Chấn Mi tiện tay ném hai mảnh bạc vụn vào trong giỏ của cô gái này. Cô gái cười càng vui vẻ, hàm răng vừa trắng vừa đều thốt ra những lời ngọt ngào: – Cám ơn công tử, nào, hoa ở đây, công tử cứ chọn đi! Phương Chấn Mi cười cười nói: – Lần này ta phải lên đường gấp, không có thời gian rảnh để ngắm hoa. Cô cứ giữ lại bán cho người khác, ta nhìn qua cũng xem như mua rồi. Cô gái này lắc lắc bím tóc, nghiêng mặt nói: – Thời tiết tốt như vậy, thời gian tuyệt như vậy, sao công tử lại gấp rút lên đường, xem khắp nơi một vòng không phải tốt hơn sao? Khu vực Hoài Bắc này có rất nhiều cảnh đẹp. Nghe khẩu âm của công tử, chắc là đến từ Giang Nam phải không? Phương Chấn Mi ngẩng mặt lên trời, buồn bã thở dài: – Giang sơn tuy đẹp, nhưng nếu không giữ lấy, núi sông quý giá cũng sẽ tặng cho người khác. Lại nhìn cô gái cười một tiếng nói: – Ta đúng là lữ khách Giang Nam, có chuyện phải làm. Tiểu cô nương, xin từ biệt ở đây! Cô gái này làm động tác cản lại. Phương Chấn Mi sợ ngựa đụng phải nàng, vội siết dây cương. Cô gái bĩu môi nói: – Ngài thật sự không lấy một ít hoa rồi đi sao? Phương Chấn Mi cười khổ, biểu thị muốn lên đường. Cô gái vội nói: – Này này này, vậy tôi tặng đóa hoa này cho ngài, công tử sẽ không ghét bỏ chứ? Nói xong mặt lại đỏ lên, trong nắng xuân càng hiện lên vẻ khả ái. Phương Chấn Mi thở dài cười nói: – Sao lại ghét. Cô gái dùng đôi tay nho nhỏ đưa lên một đóa hoa nhụy đỏ cánh trắng, lộ ra cổ tay như tuyết, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc bích và một chiếc nhẫn khảm mã não đỏ. Phương Chấn Mi cười nhận lấy, lại định đi tới. Cô gái vội nói: – Tôi tặng hoa cho công tử, công tử cũng không nhìn một cái, ngửi một cái đã đi rồi! Phương Chấn Mi thấy gương mặt mong đợi của nàng, một chút ngượng nghịu bất an khiến nàng càng có phong vận thiếu nữ. Hắn áy náy cười một tiếng, ngửi ngửi cánh hoa, chỉ cảm thấy mùi thơm phả vào mũi, giống như chưa từng có thứ gì thấm đượm mùi hương hơn đóa hoa này, liền khen ngợi: – Thơm quá… Đột nhiên sắc mặt biến đổi, giống như hương thơm không chỉ đến từ đóa hoa, mà xung quanh đều là mùi thơm nồng nặc, “phịch” một tiếng ngã xuống ngựa. Phương Chấn Mi vừa ngã xuống ngựa, lập tức ở đầu đường sau hẻm có bốn người áo xám lướt ra như chớp, khi Phương Chấn Mi còn chưa chạm đất thì đã đỡ lấy hắn, lại lách vào trong một thùng xe. Cô gái kia cũng lướt vào, chiếc xe khởi động, bốn ngựa cùng phi, lập tức rời khỏi thành Hạ Quan. Người đi đường chỉ thấy Phương Chấn Mi đột nhiên không còn trên ngựa nữa, đầu đường chỉ còn lại một con ngựa, một giỏ hoa tươi, cùng với một đóa hoa nhỏ màu trắng đỏ mùi thơm cực nồng. Chu A Ngưu ở hẻm phía tây và Tiểu Linh Tinh trong miếu chạy đến gần ngửi ngửi, lập tức hôn mê năm ngày năm đêm, khi tỉnh lại mới từ Hoài Bắc đệ nhất danh y Nhiếp Vi Thanh biết được, loại hoa này gọi là “bách nhật túy”, là kỳ hoa Tây Vực, đồng thời còn được bôi thuốc mê lên, một khi ngửi nhất định sẽ mê man mấy ngày, căn bản không thuốc cứu chữa. Ngươi nói xem Phương Chấn Mi sẽ ngủ tới khi nào? Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công đã không nói về Phương Chấn Mi nữa, ánh mắt bọn họ đang bận nhìn, miệng cũng không kịp nói chuyện. Ninh Tri Thu có ngoại hiệu là “Long Ngâm Kiếm”, kiếm thế đã kinh người, nhưng so với Long Tại Điền thì quả thật không giống như đang dùng kiếm. Kiếm của Long Tại Điền chính là rồng trong rồng dạo chín tầng. Lúc này Thẩm Thái Công mới hiểu vì sao Long Tại Điền tại khu vực Hoài Bắc có thể xưng là đệ nhất, hai phe hắc bạch không ai không phục, ngay cả Đinh Đông Đình của Hoài Bắc đệ nhất gia, Lý Long Đại của Hoài Dương tiêu cục đều rất kính phục y; còn có Hạ Quan tri phủ Ninh Tri Thu, “Kim Toán Bàn” Tín Vô Nhị, “Toán Bàn Tiên Sinh” Bao Tiên Định cũng gọi y là đại ca. Nguyên lai thành tựu kiếm thuật của Long Tại Điền thật sự đã cao đến mức khiến người ta cảm thán. Thẩm Thái Công cảm thấy nếu mình giao đấu với Long Tại Điền, e rằng sau ba mươi chiêu sẽ phải bại trận. Thẩm Thái Công lại nghĩ tới Ngã Thị Thùy, chắc hẳn Ngã Thị Thùy có thể chống được bốn năm chục chiêu, còn một trăm chiêu thì chưa chắc có thể vượt qua. Ngã Thị Thùy vẫn lạnh người. Bởi vì hắn biết, Long Tại Điền võ công tuy cao, kiếm pháp tuy giỏi, kinh nghiệm tuy nhiều, nhưng không thể qua nổi năm trăm chiêu của Kim thái tử. Long Tại Điền kiếm thế như cầu vồng, nhưng không phong tỏa được thế công của Kim thái tử. Ngã Thị Thùy càng nhìn ra được, trong mắt Kim thái tử căn bản không có thanh kiếm trên tay Long Tại Điền. Giao đấu với cao thủ như Long Tại Điền, Kim thái tử vẫn có thể trong mắt không kiếm. Ngã Thị Thùy không nhịn được thầm lo lắng cho Long Tại Điền. Hắn sợ rằng Long Tại Điền sau hai trăm chiêu sẽ có dấu hiệu thất bại. Hắn không kìm được âm thầm suy nghĩ, nếu Phương Chấn Mi và Kim thái tử đấu một trận thì sao? Là ai thắng ai bại? Nhưng hiện giờ Phương Chấn Mi rốt cuộc ở đâu? Phương Chấn Mi đang ở trên xe. Xe chạy ra khỏi thành Hạ Quan. Người đánh xe là một lão nhân áo xám, tướng mạo như chim ưng. Trong xe có bốn người, ngoại trừ cô gái áo đỏ kia thì còn có ba người áo xám khác. Người áo xám thứ nhất rất trẻ tuổi, trầm mặc không nói. Người áo xám thứ hai đã vào tráng niên, tướng mạo đường đường. Người áo xám thứ ba khoảng bốn năm chục tuổi, dưới cằm có ba chòm râu dài, dáng vẻ gầy gò. Người áo xám thứ ba giơ ngón cái lên, tấm tắc khen: – Tiểu sư muội, thật lợi hại. Cái gì Giang Nam danh hiệp, vừa xuất hiện đã bị tiểu sư muội đánh ngã rồi, đúng là một kẻ vô dụng! Người áo xám thứ hai cũng khen: – Tiểu tử này có bao giờ từng thấy tiểu quận chúa… Người áo xám trẻ tuổi thứ nhất “hử” một tiếng. Sắc mặt người áo xám trung niên lập tức tái nhợt, cúi đầu nói: – Tứ đệ đáng chết, gọi ra tiểu sư muội… Thanh niên kia trừng mắt một cái, sát khí lộ ra: – Ngươi nói nữa thử xem! Người áo xám trung niên này vội lắc đầu: – Không dám, không dám… Thanh niên áo xám mắt hiện sát khí, quét qua mỗi góc trong xe, sau đó lạnh lùng nói: – Trước khi đi sư phụ đã dặn chúng ta thế nào? Nếu mọi người không cẩn thận, ta đành phải chấp hành hình phạt thôi! Người trung niên và người tráng niên kia đều cúi đầu nói: – Rõ! Thanh niên này ánh mắt như chớp, nhìn chăm chú vào Phương Chấn Mi nằm trên sàn, chậm rãi nói: – Đêm dài lắm mộng, không bằng giết hắn! Tam sư đệ! Trung niên kia lập tức cung kính đáp lời, quay người đến gần Phương Chấn Mi, giơ chưởng đánh xuống. Cô gái áo đỏ kia bỗng quát một tiếng: – Chờ đã! Trung niên kia giống như rất e ngại “tiểu sư muội”, không dám hạ thủ, đành nhìn sang thanh niên kia. Thanh niên kia trong mắt thoáng hiện lên vẻ sắc bén, lại hóa thành ý cười, hỏi cô gái áo đỏ: – Tiểu sư muội, như thế nào? Cô gái áo đỏ giống như cũng rất e ngại thanh niên này, nhỏ giọng nói: – Đại sư huynh, sư phụ chỉ bảo chúng ta bắt sống người này, không nhất định phải xử tử hắn. Bây giờ không phải lúc cần thiết, hắn đã bị chúng ta bắt giữ, cần gì phải dồn hắn vào chỗ chết? Hơn nữa, tiểu muội luôn cảm thấy… cảm thấy… Đại sư huynh kia ôn nhu cười nói: – Cảm thấy thắng không vinh quang, đúng không? Vừa nói vừa mỉm cười nhìn tiểu sư muội. Tiểu sư muội cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy rùng mình. Sắc mặt Đại sư huynh dần dần trở nên uy nghiêm, hỏi: – Tiểu sư muội, trước khi mười ba người chúng ta đi chuyến này, sư phụ đã giao phó cho muội làm việc, hay là nghe lệnh của ta? Sắc mặt tiểu sư muội tái đi, miệng dẹp ra, nói không nên lời. Đại sư huynh lại quát lên: – Đi lại trên giang hồ, kị nhất là loại “lòng dạ Bồ Tát” giống như muội! Tiểu sư muội, muội có thân phận gì, đừng bị tên mặt trắng nhỏ trói gà không chặt này… Lúc này xe ngựa đang phi nước đại đột nhiên dừng lại, bên ngoài vang lên một tiếng quát, màn vải mở ra, lại có hai ba con gà mái gà trống bay vào. Trong lúc bất ngờ, ngay cả Đại sư huynh cũng bị phân gà bắn vào mặt. Hắn lập tức hét lớn: – Nhị sư đệ, có chuyện gì? Bên ngoài vang lên một giọng nói già nua: – Có địch xâm phạm. Theo sau là tiếng đao kiếm va chạm. Cùng lúc này, có ba bóng người xông vào trong xe, muốn cứu Phương Chấn Mi. Hai tay Đại sư huynh cuốn lên, ba người xông vào đều ngã ra ngoài xe. Tam sư đệ và Tứ sư đệ đã lần lượt rút đao kiếm, xông ra ngoài xe, chỉ thấy trên đường có khoảng hơn hai mươi tên hán tử to khỏe. Tam sư đệ trầm giọng quát lên: – Kẻ nào? Một đại hán cầm đầu mặt đầy râu ria vung đại đao lên, quát lớn: – Hừ, ta là gia tướng của Đại Tống Ngu Doãn Văn Ngu tướng quân, Trương Trấn Khuyết. Chó Kim, mau giao Phương Chấn Mi ra! Tam sư đệ và Tứ sư đệ từ hai bên vén màn che lên. Đại sư huynh chậm rãi đi ra, vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói: – Kẻ tìm chết tới rồi. Nhị sư đệ, Tam sư đệ và Tứ sư đệ đều cười sằng sặc, vô cùng ngông cuồng. Đại sư huynh lại nói: – Các ngươi cho rằng bằng mấy con gà là có thể đục nước béo cò, lẻn vào cướp người được sao? Nhị sư đệ, ngươi tới giết Phương Chấn Mi, cho thủ hạ Ngu tướng quân nhìn một chút! Nhị sư đệ lập tức đáp lời, quay người nắm lấy cổ áo Phương Chấn Mi, vung đao chém xuống. Trương Trấn Khuyết hét lớn một tiếng, có khoảng hai mươi hán tử chia làm hai đường, lao thẳng về hướng thùng xe. Nhưng thùng xe lại bị trường đao của Tam sư đệ và trường kiếm của Tứ sư đệ múa đến mưa gió không lọt, không một ai có thể xông vào. Trương Trấn Khuyết lướt ra, đại đao cuốn về phía Tứ sư đệ trung niên kia. Cùng lúc đó, Đại sư huynh đã xông đến trước người Tứ sư đệ, kiếm vẫn chưa rời khỏi vỏ, nhưng đã hoàn toàn phong tỏa thế công của Trương Trấn Khuyết. Trông thấy Phương Chấn Mi sắp sửa mất mạng đương trường, bỗng một tiếng “keng” vang lên, đốm lửa tung tóe, một thanh đoản kiếm đã ngăn cản Nhạn Linh đao. Lão nhân kia ngẩn người, nói: – Tiểu quận… tiểu sư muội… Tiểu sư muội thu đoản kiếm lại, nói: – Nhị sư huynh, đắc tội rồi! Quay đầu lại thấy Đại sư huynh liên tục tung chưởng, đánh cho “Đại Hồ Tử” Trương Trấn Khuyết văng ra ngoài xe, hai mắt như đao đang nhìn chằm chằm vào nàng. Tiểu sư muội hoảng sợ cúi đầu, nói: – Đại sư huynh, tiểu muội có một yêu cầu quá đáng, không biết sư huynh có chịu đáp ứng hay không? Đại sư huynh cười lạnh nói: – Chẳng lẽ muội muốn thả hắn sao? Tiểu sư muội nói: – Không dám, tiểu muội nghe nói người này cũng rất có hiệp danh, được người trong võ lâm tôn trọng. Cho dù chúng ta lừa gạt bắt giữ hắn, cũng không nên giết khi hắn không thể chống cự, nếu không thì khó phục người trong thiên hạ. Chỉ cầu đại sư huynh giải hắn trở về gặp sư phụ sư bá, để cho hai vị lão nhân gia định đoạt. Đại sư huynh hừ một tiếng nói: – Chẳng lẽ muội chưa từng nghe đến cố sự Tống Tương Công bại binh ở Hoằng Thủy? Ta cứ giết hắn, muội sẽ làm gì? Vào thời đại Xuân Thu, Tống Tương Công là một quân vương nhân từ. Đại quân của y và Sở binh gặp nhau tại Hoằng Thủy, đó là lúc người Sở đang vượt sông giữa chừng. Đại Tư Mã phe Tống khuyên Tương Công chặn đánh, Tương Công phản đối. Chỉ chốc lát sau người Sở lên bờ, nhưng chưa chỉnh đốn đội ngũ. Đại Tư Mã lại khuyên y tấn công, y vẫn không đồng ý. Đợi đến khi người Sở dàn trận xong, lương tâm của y mới cho phép hạ lệnh tiến công. Kết quả quân Tống đại bại, Tống Tương Công cũng bị thương ở hông, dẫn đến cái chết. Trước khi chết còn chủ trương: “Quân tử lâm trận, không thể thương càng thêm thương, không bắt lão nhân tóc bạc, người xưa dụng binh, không dựa vào hiểm trở, quả nhân tuy là người mất nước, sao có thể nổi trống tấn công kẻ địch còn chưa thành hàng”. Đại sư huynh nói những lời này, đương nhiên là muốn chỉ trích tiểu sư muội “lòng dạ đàn bà”. Tiểu sư muội than: – Đại sư huynh, tiểu muội vẫn luôn tôn kính huynh là anh hùng, nhưng nếu… Đại sư huynh biến sắc, đột nhiên rút ra một tấm lệnh bài màu đen, nói: – Lệnh bài chưởng môn ở đây, muội dám kháng lệnh? Tiểu sư muội cúi lạy nói: – Đệ tử không dám. Lại ngước mắt lên, trong hốc mắt có lệ, đi vào trong khu rừng phía sau, loáng thoáng truyền đến tiếng nghẹn ngào, dần dần đi xa. Nhị sư đệ vội kêu lên: – Tiểu sư muội, muội đi đâu vậy? Đừng đi! Đại sư huynh cười lạnh nói: – Cô ta đi đến tổ của Ngũ sư đệ thôi, chúng ta không cần để ý, lúc hội họp mới cho cô ta xem thử. Nhị sư đệ, trước tiên giết Phương Chấn Mi rồi tính sau! Nhị sư đệ khom người nói: – Rõ! Lúc này hơn hai mươi tên đại hán bên ngoài, người trước ngã xuống người sau tiến lên, xông vào thùng xe, nhưng Tam sư đệ và Tứ sư đệ vẫn ung dung ứng phó. Đám đại hán kia lần lượt lùi lại, có hai người còn bị thương. Trương Trấn Khuyết hét lớn xông lên, tay trái dùng “Long Bàn trảo”, tay phải dùng “Lục Đinh Khai Sơn” đánh thẳng vào Đại sư huynh. Lưỡi kiếm của Đại sư huynh nhấn một cái, đã gác lên tay trái của Trương Trấn Khuyết, thân kiếm quét ngang, đã ngăn cản đại đao, lại mượn đao đẩy Trương Trấn Khuyết văng ra ngoài xe. Lúc này Nhị sư đệ cũng vung đao chém vào cổ Phương Chấn Mi. Trương Trấn Khuyết vô cùng nóng nảy, cường hành giữa không trung lật người một cái, một lần nữa xông vào thùng xe. Đại sư huynh cũng không ngờ Trương Trấn Khuyết lại tập kích nhanh như vậy, kịp thời ngăn cản. Trương Trấn Khuyết giận dữ quát một tiếng, đại đao rời tay ném về phía Đại sư huynh. Đại sư huynh dùng thân kiếm cản lại, đánh bay đại đao. Trương Trấn Khuyết lại thừa cơ xông vào trong xe. Trên mặt Đại sư huynh chợt hiện sát khí, lạnh lùng nói: – Giết hết toàn bộ! Một tên cũng không lưu lại… Kiếm xuất ra, đâm thẳng vào lưng Trương Trấn Khuyết. Trương Trấn Khuyết nóng lòng cứu người, không kịp ngăn cản, trông thấy đã sắp mất mạng dưới kiếm. Lúc này mũi đao của Nhị sư đệ cũng vừa lúc chém đến cổ Phương Chấn Mi. Nhưng cổ của Phương Chấn Mi lại đột nhiên biến thành ngón tay. Hai ngón tay, ngón cái và ngón trỏ. Nhị sư đệ kinh hãi, đao đã không rút ra được, bởi vì hai ngón tay kia đã khép lại, kẹp chặt thân đao, giống như Ngũ Chỉ sơn đè Tề Thiên Đại Thánh, dù ngươi có bảy mươi hai phép biến hóa cũng biến không ra. Hai ngón tay kia xiết chặt, đao giống như bột mì bị bẽ gãy, lại búng một cái, mũi đao lập tức bắn ra. Mũi đao gãy chợt lóe lên trong thùng xe tối tăm, “keng” một tiếng kịp thời đụng vào mũi kiếm của Đại sư huynh. Đại sư huynh chỉ cảm thấy cổ tay chấn động, mũi kiếm lướt qua chỉ cách lưng Trương Trấn Khuyết hai tấc, Trương Trấn Khuyết may mắn thoát khỏi hiểm cảnh. Đại sư huynh không tiếp tục truy sát Trương Trấn Khuyết, chỉ âm hiểm nhìn chằm chằm vào trong xe. Nhị sư đệ trợn mắt há mồm, nhìn đao gãy trên tay mình. Phương Chấn Mi trên xe hờ hững cười cười, nhẹ nhàng vươn người, từ từ đứng lên, nói với Nhị sư đệ: – Thật xin lỗi, nóng lòng cứu người, đã làm gãy đao của ngươi rồi! Nhị sư đệ trừng mắt nhìn hắn, giống như nhìn một con quỷ. Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công nhìn kiếm thế của Long Tại Điền, giống như nhìn một vị thần. Long Tại Điền thi triển “Phi Long Tại Thiên”, “Long Du Cửu Thiên”, “Kháng Long Hữu Hối”, một chiêu nối tiếp một chiêu, kiếm thế dùng đơn giản thắng phức tạp. Không chỉ có Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, những người có mặt cũng cảm thấy hoa mắt, quên mất đây là một trận chiến sinh tử. Long Tại Điền kiếm thế vô song, nhưng lại giống như không có hiệu lực với Kim thái tử. Hai trăm chiêu đã qua, vẫn chưa phân thắng bại. Mà Ngã Thị Thùy lại càng lúc càng lo lắng, bởi vì hắn biết với tuổi tác của Long Tại Điền, cứ đánh tiếp như vậy Kim thái tử sẽ chiếm được ưu thế. Chợt nghe một tiếng quát lớn giữa không trung, hai bóng người nhanh chóng phân ra, loạng choạng lui về trận doanh hai bên, lại vững vàng đứng thẳng.