Đọc được câu này, Lạc Dao suýt bật cười. Đột nhiên cô cảm thấy dường như có một bóng người ở sau lưng mình. Cô liế3c ra sau lưng. Ôi chao! Sao cô lại quên mất là Tân Dương vẫn đang ngồi sau mình nhỉ? Thế Tân Dương có đọc1 được nội dung cuộc nói chuyện của cô không? Lạc Dạo quay người lại liếc nhìn Tần Dương, thấy ánh mắt anh ta vẫn bình thả9n, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú viết đầy sự lạnh lùng “đừng rớ vào ông đây”. The… Chắc là chưa đọc được đ3âu nhỉ? Cảnh Lạc diễn vai nữ phụ thứ ba, nữ phụ thứ ba là em gái của nữ chính, là kiểu em gái cùng cha khác mẹ, h8ồi nhỏ bị bệnh màu trắng nên mẹ kế của nữ chính bắt nữ chính khi ấy mới có 3 tuổi hiến tủy cho em gái, dẫn đến DNA của nữ chính và nữ phụ thứ ba giống nhau. Sau này nữ phụ thứ ba biết nữ chính là tiểu thư nhà giàu đỉnh cấp thì mưu đồ mạo danh. Nữ phụ thứ ba là dạng bạch liên hoa điển hình, vô cùng phù hợp với bản thân Cảnh Lạc. Đạo diễn Phan phát hiện ra, tuy Cảnh Thiên và Cảnh Lạc đều là người mới nhưng lại rất có thiên phú diễn xuất. Hai người đi cửa sau mà ông coi thường nhất lại diễn đạt tính chất nhân vật nhất. Ba ngày duyệt kịch bản kết thúc, trường quay cũng đã xây dựng xong, hôm sau sẽ khai máy. Buổi tối đạo diễn mở tiệc mời mọi người ăn cơm, Cảnh Thiên lại xin phép đến bệnh viện. Tuy có lọ thuốc do chính tay cô điều chế nhưng cô cũng sợ sự nỗ lực của mình trước đó sẽ thành công cốc trước đám nói kia, vì vậy cô vẫn phải về xem thế nào, thuận tiện thuyết phục Chiến Lê Xuyên tìm Hồng Lục làm phẫu thuật cho anh. Vừa đi đến cửa phòng bệnh, cô thấy Chiến Nghệ Hòa đỏ hoe mắt đi từ bên trong ra. Trông thấy Cảnh Thiên, Chiến Nghệ Hòa nuốt ngay nước mắt vào trong rồi cười mỉa: “Ha ha, giờ cô hài lòng rồi chứ?” Cảnh Thiên: ??? Hài lòng cái gì cơ? Sau khi thắc mắc, Cảnh Thiên nở nụ cười yêu nghiệt và xán lạn: “Tuy không hiểu chị đang hỏi tôi hài lòng về cái gì, nhưng thấy chị không hài lòng là tôi hài lòng rồi ” “Cô…” Chiến Nghệ Hòa thực sự bị Cảnh Thiên chọc cho tức chết, mắt đỏ hoe nhưng cô ta vẫn cười lạnh: “Cô chỉ là một con đàn bà được nhà họ Chiến mua về để lấy may cho Chiến Lê Xuyên mà thôi, không có thân phận không có tài nguyên, cô tưởng mình ghê gớm lắm đấy à? Cảnh Thiên, có giỏi thì cô cầu mong cho Chiến Lê Xuyên luôn khỏe mạnh đi, nếu không tôi sẽ khiến kết cục của cô còn thảm hại hơn tới bây giờ gấp trăm lần!” “Chiến Nghệ Hòa!” Chiến Vũ Hằng sầm mặt đi từ trong phòng bệnh ra, nghe thấy tiếng chửi của Chiến Nghệ Hòa, anh ta vừa cạn lời vừa tức giận, gầm lên. Chiến Nghệ Hòa giật mình, vội vàng quay người lại. Cô ta thấy một bóng người cao lớn mạnh mẽ bước đến, lửa giận đang ngùn ngụt trên khuôn mặt gần như muốn đốt cô ta thành tro. “Xin lỗi đi!” Nghe thấy cậu ra lệnh này, Chiến Nghệ Hòa muốn trào nước mắt. Cô ta cảm thấy từ sau khi gặp phải Cảnh Thiên, cô ta đã gặp hết vận xui của cả cuộc đời này. Chiến Nghệ Hòa hít sâu một hơi: “Xin lỗi.” “Chị xin lỗi tối vì cái gì?” “Tôi không nên chửi cô, tôi không nên nói những lời ban nãy, mong cô hãy tha thứ cho tôi.” Ngay sau đó, Cảnh Thiên giơ tay lên và một cái “bốc” khiển Chiến Nghệ Hòa không đứng vững nổi, ngã thẳng vào lòng Chiến Vũ Hằng, tai ong lên. “Co…” “Bốp!” Lại là một cái tát không hề nương tay. “Cảnh Thiên!” Chiến Nghệ Hòa xù lông lên. Cảnh Thiên mỉm cười: “Cái tát này là tôi đánh thay ông nội.”