NỘI TẠNG SUY KIỆT “Hóa ra là như vậy!” Ông cụ Chiển nghe xong thì thở phào một hơi, vội hỏi: “Giáo sư Tần, hội trưởng Ngô, vậy thì người đột nhiê3n bị ngã nên gây ra tụt huyết áp như A Xuyên có phải là bình thường không? Có phải sau này chỉ cần thằng bé sẽ không đột nhiên1 ngã thì không xuất hiện tình trạng như vậy nữa?” Mắt Giáo sư Tần lóe lên, ông gật đầu rồi cười, trả lời: “Đúng vậy. N9ếu là tình hình này thì không cần phải lo lắng nữa.” Ông cụ Chiến đã học được cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt từ lâ3u, sau khi nhìn ánh mắt lóe lên của giáo sư Tần, lòng ông cụ trở nên nặng nề. “Tốt quá rồi!” Chiến Nhân Cẩm ở bên cạnh8 vui mừng đến mức chỉ thiếu nước vỗ tay. Ai cũng biết Chiến Lệ Xuyên chính là giới hạn của ông cụ. Chỉ cần Chiến Lệ Xuyên không sao thì nhà họ chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Có lẽ anh trai của ông ta sẽ không vì ba viên thuốc kia mà cắt giảm phần lớn thu nhập từ cổ tức của năm nay nữa. “Giáo sư Tần, tôi cần phải biết tình trạng bệnh của mình. Hơn nữa cho dù bây giờ ông không nói thì tôi vẫn có cách biết tình hình thực tế, cho nên ông không cần phải cố ý tránh tôi.” Mặt giáo sư Tần cứng lại, ông không biết mình có nên nói hay không. Cuối cùng, dưới sự ngầm đồng ý của ông cụ Chiến, giáo sư Tần nói một cách hối lỗi. “Là như thế này, thưa cậu ba. Tôi và giáo sư Hồng Lục đều đã xem qua kết quả kiểm tra sức khỏe những năm trước của cậu rồi, phát hiện hệ tuần hoàn của cậu nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, tình trạng này vô cùng hiếm gặp. Khi cậu khỏe mạnh, hệ tuần hoàn nhanh hơn là một chuyện tốt, đó là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tố chất cơ thể của cậu tốt hơn người bình thường. Nhưng trong trường hợp bị liệt nửa người trên thì hệ tuần hoàn của cậu bị ngăn trở và tắc nghẽn, hệ tuần hoàn lập tức từ hoàn hảo đến mức khiến người ta kinh ngạc trở thành còn không bằng người bình thường. Việc này dẫn đến cơ quan nội tạng của cậu không thể chịu được sự thay đổi như vậy, cho nên… gây ra hiện tượng suy tim.” “Suy… suy tim? Sao có thể chứ Trước đây tim của thằng bé rất tốt!” Nói xong, chân ông cụ mềm nhũn ra, nếu không có Cảnh Thiên đỡ thì sợ rằng ông cụ đã ngã xuống đất rồi. Sau khi Chiến Thư Du đang đỡ bên kia ông cụ nghe được lời của giáo sư Tần, cả người hóa đá tại chỗ, thậm chí cô ta còn không để ý thấy ông cụ suýt ngã xuống. “Sao lại như vậy chứ? sức khỏe của A Xuyên luôn rất tốt, làm sao tim lại có thể bị suy kiệt chỉ vì hệ tuần hoàn được? Vậy thì tại sao những bộ phận khác lại không xuất hiện tình trạng suy kiệt chứ?” Giáo sư Tần còn chưa kịp trả lời, Chiến Thư Du nói: “Khoảng thời gian trước Cảnh Thiên phát hiện có người muốn dùng chất độc hại A Xuyên, trước khi Cảnh Thiên phát hiện, có thể mỗi ngày A Xuyên đều hít phải khí độc này. Có phải vì độc tổ này nên mới tạo nên bệnh tình hiện tại không? Nếu chúng ta xử lý hết độc tố đó thì A Xuyên có khỏe lại không?” Nghĩ đến việc hôm nay khi xét nghiệm máu cho Chiến Lê Xuyên, phát hiện độc tố phosgene trong máu của anh hầu như đã không còn nữa, Chiến Thư Du vẫn ôm ảo tưởng Chiến Lê Xuyên chỉ bị trúng độc, chỉ cần độc tố bị loại bỏ thì anh vẫn có thể khỏe lại được. Giáo sư Tần nhướng mày: “Trúng độc? Cô đang nói về phosgene sao?” “Đúng vậy! Ngộ độc phosgene có thể gây ra suy nội tạng, có phải bệnh suy tim của A Xuyên là do ngộ độc phosgene gây nên không?” Giáo sư Tần nói: “Từ báo cáo kết quả xét nghiệm máu này cho thấy, đúng là trong cơ thể cậu ba còn sót lại một ít độc tố nhưng không nhiều, không đủ để gây ra suy nội tạng.” “Là thế này thưa giáo sư Tần. Lúc cậu ba đến bệnh viện kiểm tra, chỉ số phosgene trong máu vẫn vượt mức tiêu chuẩn.”