“Cảnh Thiên, nghe nói Una đã giành được vai nữ thứ chính cho Tiểu Lạc, vậy mà lại bị con làm hỏng, con còn đuổi việc bà ta nữa? Vì sao con lại làm vậy? Chỉ vì hôm qua con đến nhà Tần Dịch rồi nghĩ linh tinh ra một kết quả, sau đó đổ lên đầu Tiểu Lạc thế à? Cảnh Thiên, con là chị ruột của Tiểu Lạc, sao con lại có thể đối xử với Tiểu Lạc như thế?” Ừm, tuy đã lường trước được rồi, nhưng những lời Trình Thục Ngọc nói vẫn khiến sắc mặt Cảnh Thiên sầm xuống. Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như bố mẹ cô luôn luôn như vậy. Chỉ cần lợi ích của cô không xung đột với lợi ích của Cảnh Lạc, họ có thể thỏa mãn cô đôi phần. Nhưng một khi lợi ích của cô và lợi ích của Cảnh Lạc xảy ra xung đột, cô là chị gái nên luôn phải nhường nhịn. Nguyên chủ sẽ nhường, cô thì còn lâu! Cảnh Thiên đang định cà khịa lại thì bên kia vọng sang tiếng của ông Cảnh. “Bà nói chuyện với con kiểu gì thế? Thiên Thiên đã rất tốt với Cảnh Lạc rồi, cái gì cũng nhường cho em. Lần này là Cảnh Lạc không tốt, chị nó đối xử với nó như vậy là đáng còn gì nữa. Đáng đời nó! Bà nói Thiên Thiên làm gì?” đầu bên kia, bà Cảnh vẫn đang cãi nhau với ông Cảnh, điện thoại bị ông Cảnh giật lấy. “Thiên Thiên.” Giọng ông Cảnh rất hiền hòa, khác hẳn với bà Cảnh: “Con đừng giận mẹ, bà ấy chỉ lo em gái con phát bệnh nên mới cáu gắt vậy thôi. Hôm qua con nói con phải ở lại với cậu ba nên không có thời gian về, hôm nay có rảnh về nhà một lát không?” Nghe lời ông Cảnh nói, vẻ lạnh lùng trong mắt Cảnh Thiên mới thoáng dịu đi. “Con xem mấy hôm nay xảy ra nhiều việc lớn như vậy, bố mẹ lại chẳng hay biết gì cả. Bố mẹ cũng không thể chỉ nghe lời một phía của Tiểu Lạc được, đúng không nào? Hôm nay lúc nào con rảnh, bố bảo di Ngô nấu món mà còn thích ăn nhất nhé.” Cảnh Thiên nhìn đồng hồ, lúc này đã gần trưa rồi, di Ngô lại còn nấu món mà cô thích nữa? “Thế thì để tối đi ạ.” “Được! Được! Tối bố sẽ bảo dì Ngô nấu món tôm hùm đất om dầu mà con thích ăn nhất nhé?” Tôm hùm đất? Cảnh Thiên cau mày: “Cái đó bé quá, con không thích bóc vỏ, bố bảo di ấy làm tôm hùm Boston hấp tỏi băm và của hoàng đế Alaska đi, thêm mỳ và ớt cựa gà nữa.” Ông Cảnh: … Bởi vì bình thường những món này chỉ ăn khi mời khách ở bên ngoài, làm gì có chuyện ăn những món đắt thế này ở nhà? Nhưng ông Cảnh vẫn đồng ý một cách thoải mái. “Được, thể thì để bố bảo với dì Ngô, để di ấy cố gắng làm.” Những món này chỉ là món ăn bình thường nhất đối với Cảnh Thiên, nhưng đối với nhà họ Cảnh gần như đã phá sản thì đây chẳng khác nào một bữa tiệc thịnh soạn. “Về nhà mình mà còn đòi tôm hùm Boston với cua hoàng đế, nó làm mợ chủ nhà giàu được mấy hôm, quên luôn cả họ của mình rồi à?” Tâm trạng ông Cảnh không vui cho lắm, ông bực mình nói: “Bà có thể nói ít vài câu đi được không? Bà chưa nghe câu ở dưới hiên nhà người ta thì phải biết cúi đầu à? Cảnh Lạc làm sai việc, bây giờ Cảnh Thiên đang giận, bà còn muốn mắng Cảnh Thiên nữa, đang yên đang lành mà bà lại cứ phải gây chuyện thể ?” Thấy bà Cảnh còn định nói tiếp, ông Cảnh tức giận: “Bà mà làm Cảnh Thiên giận, sau này nó cắt đứt quan hệ với chúng ta, bà lấy năm mươi triệu ở đầu ra? Bà bảo tôi đi lấy tài nguyên bất động sản kia ở đầu ra? Bà đi đầu giành vai cho Cảnh Lạc? Sao bà không biết nhìn xa trông rộng gì thế nhỉ? Thiên Thiên vì chúng ta và Tần Dịch nên mới phải nhẫn nhục gả vào nhà họ Chiến, bây giờ nó phát hiện Tần Dịch và Tiểu Lạc mới là một cặp, chúng ta lại muốn đứng về phía Tiểu Lạc, chuyện này mà là tôi thì ông đây thà cắt đứt toàn bộ quan hệ với cái nhà này, với Tần Dịch rồi ở bên nhà họ Chiến làm cô cháu dâu tốt còn hơn. Mỗi năm nhận được một trăm triệu tiên sinh hoạt, lại thêm tài nguyên của nhà họ Chiến nữa, trở thành Ảnh hậu chả tốt hơn à?”