Lâm Cẩn Ngôn ở trên bục phát biểu hơn mười phút, anh có thể khống chế cục diện rất tốt, toàn bộ hội trường yên tĩnh không một tiếng động. Phát biểu xong, hướng xuống phía dưới khom người  chào:" lần nữa cảm ơn mọi người đã đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay, chúc cho buổi tối hôm nay thành công tốt đẹp." Lâm Cẩn Ngôn lên tiếng xong, chính thức kêu gọi hoạt động quyên góp. Giản Vi nhìn theo bóng dáng của Lâm Cẩn Ngôn, đi dọc theo hồ nước tìm anh. Lâm Cẩn Ngôn cũng đang định gọi điện thoại cho Giản Vi, mới vừa lấy di động ra, phía sau truyền đến một giọng nữ:"Lâm tổng, đã lâu không gặp." Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình,quay đầu lại, đã thấy Tô Tinh Chứa đang đứng ở phía sau. Tô Tinh Chứa trong một chiếc váy dạ hội màu đỏ rực,nhan sắc xinh đẹp, một vẻ đẹp tùy tiện đến mê người. Bộ lễ phục ôm sát người càng làm nổi bật dáng vẻ  gợi cảm của cô ta. Khuôn mặt hết sức kiều diễm, ngay cả khóe miệng đều mang chút phong tình, toát lên khí chất cao quý trời sinh. Mọi người trong giới đều nói Tô Tinh Chứa là yêu tinh, khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn chinh phục được. Tô Tinh Chứa trong giới lăn lộn nhiều năm, tìm đến cô từ những gia tộc lớn cho đến những minh tinh hàng đầu trong giới giải trí, nhưng cô ta đến một người cũng không ưng. Cô đã từng tuyên bố rằng: Tô Tinh Chứa cô không thiếu tiền tuyệt nhiên sẽ không vì điều này mà kết hôn. Nếu kết hôn sẽ phải gả cho người mình thích. Chọn chọn lựa lựa nhiều năm, năm ngoái nhìn thấy Lâm Cẩn Ngôn ở tiệc từ thiện phát biểu, đối với Lâm Cẩn Ngôn nhất kiến chung tình. Nhưng mà cho tới bây giờ, Lâm Cẩn Ngôn vẫn không hề cho cô ta một cơ hội nào. Bất quá ngược lại khiến cô ta càng cảm thấy hứng thú. Nhìn Lâm Cẩn Ngôn cười hỏi:" Lâm tổng, lát nữa có thể với ngài một bài được không?" Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô ta một cái, ngữ khí nhàn nhạt:" xin lỗi,tôi không thích mấy chuyện này cho lắm." Là con trai cả của một gia tộc, điều này là một phạm trù xã giao cơ bản, nói như vậy cũng chỉ là lí do mà thôi. Tô Tinh Chứa hiểu rõ trong lòng dường như cô ta đã có một toan tính khác bèn cười nói:" nghe nói đêm nay người quyên tiền nhiều nhất sẽ được một đặc ân?" "Đúng vậy, là 1% cổ phần của Lâm thị." "Tôi không cần cổ phần, tôi chỉ muốn nhảy cùng anh một điệu." khóe miệng cong lên cười mang vài phần đắc ý. Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, nhìn về phía bên cạnh. Trợ lý vội vàng tiến lên giải thích nói:" Tô tiểu thư đêm nay là người quyên tiền nhiều nhất." Quyên tiền đã lén thống kê, tiệc đêm nay chỉ là hình thức. Tô Tinh Chứa trong mắt hiện lên vài phần đắc ý,Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô chằm chằm trong chốc lát,không nói thêm gì nữa. Thời điểm Giản Vi tìm thấy Lâm Cẩn Ngôn cũng là lúc hội trường sáng ngời ánh đèn, toàn bộ cửa đều đóng, từ trên đỉnh đầu chiếu xuống một ánh sáng nhu hòa,hội trường bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc, xung quanh nam nữ sôi nổi kéo tay, di chuyển bước chân cùng nhau khiêu vũ. Giản Vi lần đầu tiên thấy như vậy, nhếch miệng bật cười,ở trong đám người đổi tới đổi lui, nhìn khắp xung quanh, cảm thấy vô cùng xa lạ trong lòng có chút hưng phấn. Nghĩ thầm không  biết Lâm Cẩn Ngôn có thể khiêu vũ hay không? Cô đi khắp mọi nơi tìm anh,bỗng nhiên bị người khác dẫm vào chân, cô kêu lên một tiếng, lùi lại một bước, người nọ quay đầu xin lỗi. Cô xua xua tay, ngẩng đầu lại thấy xung quanh nhiều người đang lùi lại phía sau,để lại ở giữa một không gian rộng lớn. Giản Vi nhìn vào giữa, xa xa liền thấy Lâm Cẩn Ngôn đang cùng một người phụ nữ váy đỏ  khiêu vũ. Trên mặt nụ cười tức khắc ngưng trọng lại, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía Lâm Cẩn Ngôn. Anh tay trái cùng tay phải của người phụ nữa đó giao nắm, tay còn lại đặt trên eo của cô ấy, tay trái của cô gái ấy khẽ khàng đặt trên bả vai anh. Hai người chân trước chân sau, vô cùng ăn ý. Mọi người một lần nữa bắt đầu hòa nhịp cùng với hai người bọn họ, Giản Vi đứng ở chính giữa đại sảnh, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ thấy ở nơi xa nhất hai thân ảnh kia lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Không biết từ khi nào, chớp mắt liền thấy khuôn mặt lành lạnh, vô thức sờ lên mặt thế mà lại sờ thấy một vệt nước. Cô đột nhiên hoảng loạn, chạy ra ngoài. ................ Khiêu vũ trong năm phút,nhưng mới được 3 phút, Tô Tinh Chứa bỗng nhiên nhích lại gần Lâm Cẩn Ngôn, thấp giọng cười:" Lâm tổng cuối tuần này bớt chút thời gian được không, tôi muốn mời ngài dùng bữa." Trừ Giản Vi ra, Lâm Cẩn Ngôn không có thói quen cùng bất cứ một cô gái nào tiếp xúc quá thân mật. Khi Tô Tinh Chứa tiến lại, bất động thanh sắc mà buông lỏng tay côta ra,lùi lại phía sau một bước. Tô Tinh Chứa sắc mặt khẽ biến:" Lâm tổng, anh đây là có ý gì?" Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô ta một cái, biểu tình xa cách:" cảm ơn Tô tiểu thư đêm nay đã tài trợ lớn, chúc cô chơivui vẻ." Nói xong,liền xoay người đi ra ngoài. Tô Tinh Chứa chết đứng tại chỗ, cắn chặt môi, uất nghẹn không nói nên lời. 600 vạn đổi lấy 3 phút khiêu vũ,nét mặt tươi cười cũng không có. Lâm Cẩn Ngôn từ trong hội trường ra tới, vội gọi điện cho Giản Vi. Giản Vi ngồi xổm  trước cửa khách sạn, gió nhẹ thổi làm khô nước mắt trên gương mặt cô. Thấy Lâm Cẩn Ngôn gọi điện, bĩu môi không cảm xúc mà lên tiếng:" Làm gì?" "Ở đâu?" Lâm Cẩn Ngôn vừa đi ra ngoài vừa nhìn xung quanh. "Ở bên ngoài,dang chuẩn bị đi về." Giản Vi có chút mất kiên nhẫn, nghĩ đến vừa rồi anh cùng người phụ nữ khác khiêu vũ,trong lòng lập tức liền thấy không thoải mái. Lâm Cẩn Ngôn lập tức nhíu mày:" ở bên ngoài chờ, đừng chạy loạn anh lập tức tới đấy." Anh cúp điện thoại, lập tức đi nhanh ra ngoài. Mạnh Dao lập tức đuổi theo:" Lâm tổng,ngài phải đi sao?" Lâm Cẩn Ngôn "ừ" một tiếng, nói:" Giản Vi ngày mai còn phải đi báo danh, tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước, nơi này giao lại cho cô." "Ai, ngài yên tâm đi." Lâm Cẩn Ngôn từ trong hội trường đi nhanh ra cửa. Đi ra ngoài đảo mắt liền thấy Giản Vi đang ngồi ở bên ngoài. Ban đêm gió lớn, Giản Vi ngồi ở bên ngoài ôm lấy cánh tay,cúi đầu vào khuỷu tay. Thân thể cô vốn gầy yếu, cuộn tròn lại trông vô cùng nhỏ bé. Lâm Cẩn Ngôn cau nhẹ mày,lập tức đem áo vest cởi ra, tiến lên khoác ở trên vai cô. Hương vị quen thuộc xông vào mũi, Giản Vi rũ mắt nhìn chiếc áo ở trên vai, không biểu cảm mà gỡ chiếc áo kia xuống. Cô đứng lên, đem áo trả lại cho Lâm Cẩn Ngôn nói:" tôi không lạnh." Lâm Cẩn Ngôn thấy sắc mặt cô có chút trắng bệch, theo bản năng mà sờ lên trán cô:"mặt sao lại trắng như vây? có phải bị cảm hay không?" Giản Vi giống như bị cái gì đó kích thích, vô thức né tránh tay anh, âm điệu vô thức cất cao:" anh có thể đừng động chân động tay như thế nữa được không?" Lâm Cẩn Ngôn giật mình, nhìn chằm chằm cô. Giản Vi lùi lại hai bước giữ khoảng cách với anh:" tôi có chút mệt rồi, đi về thôi." Vừa lên xe, Giản Vi dựa đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Cô cảm thấy trong lòng đang vô cùng hoảng loạn, vốn dĩ coi Lâm Cẩn Ngôn như anh trai,nhưng khi thấy anh cùng người phụ nữ khác như vậy, trong lòng sẽ vô thức cảm thấy khó chịu. Về nhà mất hai tiếng đồng hồ, Giản Vi liều mạng thôi miên chính mình, sau cùng lại trở thành ngủ thật, khi về đến nhà cũng không tỉnh lại. Lâm Cẩn Ngôn chỉ cho rằng cô quá mệt mỏi, cũng không suy nghĩ nhiều, dừng xe lại, xuống xe, vòng qua bên ghế lái phụ, hơi cúi người, đem Giản Vi nhẹ nhàng bế ra, động tác, nét mặt đều tràn ngập sự ôn nhu, so với nét mặt với Tô Tinh Chứa khác xa một trời một vực. Giống như ôm trân tay một vật trân quý, bế Giản Vi trở về phòng. Dì Lan nghe thấy tiếng xe tiến vào trong sân, lập tức chạy ra mở cửa, cửa vừa mở liền thấy Lâm Cẩn Ngôn bế Giản Vi đứng ở bên ngoài,"trước..." Bà đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, thì thấy Lâm Cẩn Ngôn ra hiệu bằng ánh mắt cho mình, ý bảo bà giữ yên lặng. Dì Lan hiếu ý lập tức không nói thêm gì nữa. Lâm Cẩn Ngôn bế Giản Vi lên lầu, nhẹ nhàng đặt trên giường,lại kéo chăn đắp cho cô. Chỉnh độ ấm thích hợp, mới xoay người đi ra cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Xuống lầu dì Lan mới hỏi:" Vi Vi bị sao vậy?" " Chỉ là mệt chút thôi." Lâm Cẩn Ngôn đáp, lại hỏi:" đồ đạc ngày mai của cô ấy chuẩn bị thế nào rồi ạ?" " Đều chuẩn bị cả rồi." Lâm Cẩn Ngôn lúc này mới đáp lại một tiếng:" vất vả cho dì rồi, dì cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ạ." Nói xong, xoay người đi lên lầu. ............. Ngày hôm sau, hơn 6 giờ, Giản Vi liền rời giường, vệ sinh cá nhân, thay quần áo xuống dưới lầu đã là 7 giờ. Trong phòng bếp,dì Lan đang chiên sủi cảo, thấy Giản Vi đi vào, nhìn cô cười nói:"Vi Vi, con tới vừa đúng lúc, lên lầu gọi cậu ấy xuống ăn cơm đi." Giản Vi vẫn còn giận Lâm Cẩn Ngôn nói:" con không đi,không phải anh ấy sẽ xuống dưới này sao?" Vừa nói vừa mở cửa tủ lạnh từ bên trong lấy ra một hộp kem. Mở nắp,cả người lười biếng dựa vào cửa tủ lạnh, ăn kem. Dì Lan thấy thế, trong lòng không khỏi thở dài. Hai người này lại giận dỗi nhau rồi? Cậu ấy cũng thật là, thích con gái nhà người ta cũng không nói, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Thời tiết tháng chín vẫn nóng nực như cũ, miếng kem tan ra ở trong miệng, thoải mái cực kỳ. Giản Vi mang hộp kem từ phòng bếp ra ngoài,mới vừa đi đến phòng khách, đã có một bàn tay duỗi lại chỗ cô,trực tiếp lấy đi hộp kem ở trong tay cô. Cô sửng sốt,ngẩng lên đã thấy Lâm Cẩn Ngôn đứng ở trước mặt mình, cau mày, giọng nói hàm chứa sự tức giận:" đã nói bao nhiêu lần là không thể ăn lạnh, không sợ bị đau bụng sao?" Giản Vi vốn là đang giận anh, lúc này bị đoạt mất hộp kem, cắn môi trừng mắt nhìn anh,  duỗi tay muốn lấy lại. Lâm Cẩn Ngôn hướng ra bên cạnh, đem hộp kem ném vào trong thùng rác. Giản Vi trợn tròn đôi mắt khó tin mà nhìn anh. Lâm Cẩn Ngôn lạnh giọng mắng cô:" về sau nếu như  để anh phát hiện ra em ăn  vụng đừng trách anh tại sao lại mắng em." Nói xong đi vào nhà ăn. Giản Vi ngây ra tại chỗ, tức giận đến cắn chặt răng. Anh dựa vào cái gì mà quản cô? Lại coi cô như con gái? Từ lúc ăn cơm xong ra ngoài đến khi trên đường đến trường Giản Vi vẫn còn đang tức giận nên không nói với Lâm Cẩn Ngôn một câu nào, thậm chí đến liếc mắt nhìn một cái cũng không thèm. Trong xe cũng vì vậy không khí trầm xuống, Mạnh Dao ở phía trước lái xe, nhịn không được mà chốc chốc lại nhìn qua gương chiếu hậu xuống hàng ghế phía sau. Lâm tổng sắc mặt khó coi, Giản Vi thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đầy vẻ tức giận. Cô ấy trong lòng âm thầm thở dài: có thể khiến cho sếp của họ tính khí thất thường như vậy ngoài Giản Vi ra chưa chắc đã có người thứ hai. Xe tiến vào trong trường,thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh. Manh Dao đưa Giản Vi đi báo danh, Lâm Cẩn Ngôn ở bên ngoài chờ,cả người lười biếng mà dựa vào bên ngoài xe, hơi cúi đầu trong miệng hút thuốc. Vô số ánh mắt của các cô gái đi qua nhìn anh, khó mà dời tầm mắt đi nơi khác. Một vài cô gái mạnh dạn đến xin số điện thoại. Lâm Cẩn Ngôn mắt điếc tai ngơ, xem đối phương như không khí. Cuối cùng Mạnh Dao cũng đưa Giản Vi đi báo danh xong. Lâm Cẩn Ngôn dập tắt điếu thuốc, hơi nhường mày,nói:" tôi có bạn gái rồi." Mấy cô gái sôi nổi đều hướng theo tầm mắt anh quay đầu lại nhìn,sau một lúc lâu mới tiếc nuối tản ra. Báo danh xong việc tiếp theo chính là đi đến kí túc xá. Trường học quá lớn, Mạnh Dao phải hỏi mấy sinh viên trong trường mới đến được kí túc xá. Xe dừng lại,ra sau cốp lấy đồ của Giản Vi. Lâm Cẩn Ngôn xách túi dò nặng, còn lại một ít đồ nhẹ Mạnh Dao cầm. Giản Vi đeo cặp sách bên trong chỉ đựng một cái máy tính. Tầng lầu không thấp, Lâm Cẩn Ngôn không nói một lời trực tiếp lấy đi cặp sách ở chỗ cô. "Tôi tự mình cầm được..." "Đi trước dẫn đường." Hai túi đồ nặng Lâm Cẩn Ngôn mỗi tay một cái, cặp sách cũng ở trong tay đi nhanh lên lầu. Rõ ràng là đồ vật rất nặng nhưng Lâm Cẩn Ngôn xách ở trong tay hoàn toàn không mất nhiều sức lực. Chỉ mất một lúc đã đem hết đồ vật đến chỗ của Giản Vi. Trong phòng có bốn giường, trên giường dưới là bàn học. Ba chiếc giường đều đã có người chỉ còn lại một chiếc giường của cô. Giường của cô ở gần cửa, Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm giường, mày nhíu chặt:" Em buổi tối ngủ sẽ không lăn xuống dưới chứ?" Giản Vi lườm anh:" anh không cần phải nói quá lên vậy chứ, tôi đâu phải là khỉ mà lăn qua lăn lại..." Cô nhỏ giọng nói thầm, đối với Lâm Cẩn Ngôn cảm thấy vô cùng bất mãn. Lâm Cẩn Ngôn lại hết sức nghiêm túc trầm mặc một lát,nhìn Mạnh Dao nói:" một lát nữa tìm người đến chắn thanh giường cao thêm 30cm." Mạnh Dao vội đáp:" được." Mạnh Dao đáp lời, vội trèo lên trên giúp Giản Vi trải chăn màn. Lâm Cẩn Ngôn ở dưới nhìn chằm chằm Giản Vi dặn dò chuyện lớn chuyện nhỏ. Giản Vi cúi đầu, thái độ không mấy hợp tác. Lâm Cẩn Ngôn dặn dò nửa ngày thấy Giản Vi không có nửa điểm đáp lại, sắc mặt cũng có chút khó coi, đột nhiên lạnh giọng,:" em rốt cuộc có đang nghe hay không?" Anh đột nhiên cao giọng khiến Giản Vi sợ tới mức bả vai co rụt lại, ngẩng đầu:" quát cái gì, vẫn đang nghe." Lâm Cẩn Ngôn nhìn người trước mặt trong chốc lát. Còn không phải vì một hộp kem mà bây  giờ vẫn còn giận anh chứ? Đang chuẩn bị tiếp tục nói, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng cười nói, ngay sau đó cửa phòng được đẩy ra. Chu Tương Tương, Thẩm Đình, Trương Tâm đang đứng ở bên ngoài. Thấy trong phòng có người, Thẩm Đình tức khắc bật cười:" chào bạn cùng phòng mới!" Giản Vi thấy là bạn cùng phòng, lập tức chào hỏi:" chào mọi người,mình là Giản Vi." Ba cô gái kia cùng tiến lên giới thiệu. " Mình là Thẩm Đình." " Trương Tâm." " Còn mình là Chu Tương Tương." Chào hỏi qua liền biết nhau. Mấy người bọn họ nhìn nhau cười, nụ cười thân thiện, ấm áp. Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn lướt qua, tầm mắt một lần nữa dừng lại trên người Giản Vi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô hỏi:" lời anh vừa lúc nãy đều nghe rõ rồi sao?" "Rõ ràng." Giản Vi tức khắc quay ra nhìn Lâm Cẩn Ngôn vẻ tươi cười lúc ban nãy hoàn toàn biến mất. Lâm Cẩn Ngôn thấy cô không biểu cảm mà nhìn anh, cằm căng chặt, môi mím thành một đường, không vui nói:" nói lại lần nữa cho anh!" Giản Vi nhíu mày:" tôi đều nghe rõ." " Nói lại lần nữa!" Giản Vi trừng mắt nhìn anh, Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt,khí giận áp bức cô. Giản Vi cuối cùng đành phải đầu hàng, bĩu môi,không tình nguyện mà lặp lại lời anh nói khi nãy:" ăn cơm uống thuốc đúng giờ, nửa đêm không được đạp chăn, không được ăn đồ lạnh, phải giữ ấm, mỗi ngày đều phải gọi điện cho anh." Nói xong càng cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn xem mình như con gái mà chăm sóc,trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Lâm Cẩn Ngôn thấy cô nói xong, lúc này mới buông tha cho cô,lại nói:"Anh sẽ liên lạc với giáo viên xin nghỉ học quân sự cho em,nếu cảm thấy trong người có gì không khỏe lập tức gọi điện thoại cho anh, nghe rõ chưa?" " Biết rồi." Giản Vi cúi đầu không kiên nhẫn mà trả lời. " Kem lạnh không thể ăn, để anh phát hiện ra em tự gánh lấy hậu quả!" " Đã biết!" Giản Vi trong lòng thầm nghĩ không phải là bị anh mắng cho một trận rồi sao. " Lâm tổng, giường đã chuẩn bị xong."Mạnh Dao giúp Giản Vi trải giường xong, từ phía trên xuống dưới. Lâm Cẩn Ngôn nhàn nhạt "ừ" một tiếng phân phó:" ở bên ngoài chờ tôi." "Vâng!" Mạnh Dao sau khi rời khỏi,Lâm Cẩn Ngôn từ trong ví tiền lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng,đưa cho Giản Vi,:" nếu thiếu tiền có thể nói với anh, ăn nhiều một chút, đừng để bản thân mình bị đói." Giản Vi nhìn chằm chằm anh đưa đồ tới, liền giấu tay ra phía sau, không nhận lấy cũng không nói câu gì. Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô một cái, trực tiếp đem thẻ ném lên bàn, xoay người đi ra ngoài. Ra tới cửa, hơi dừng lại, quay đầu nói:" thứ bảy này là sinh nhật của anh, nhớ về nhà."