Giản Vi giọng nói lạc đi, Lâm Cẩn Ngôn tức đến nỗi không nói nên lời, lạnh mặt nhìn chằm chằm Giản Vi trong chốc lát, cuối cùng cái gì cũng coi như chưa nói, cười lạnh, xoay người về phòng. Cửa phòng " rầm" một tiếng mà đóng lại, phát ra âm thanh thật lớn. Giản Vi sợ tới mức bả vai co rụt lại, đi tới cửa phòng đang đóng chặt của Lâm Cẩn Ngôn mà xem qua. Cắn cắn môi thầm nghĩ: có phải cô đã quá nặng lời với anh rồi hay không? Dì Lan từ dưới lầu đi lên tới, vẻ mặt lo lắng hỏi:" Vi Vi, cậu ấy làm sao vậy?" Bà ở dưới phòng bếp thu dọn, nghe thấy tiếng đóng cửa liền lập tức chạy lên. Giản Vi chột dạ mà sờ sờ mũi, gượng cười, nói:" không có gì đâu ạ...." Giản Vi khiến cho Lâm Cẩn Ngôn tức giận, một thời gian dài liền không đoái hoài gì đến cô. Rất nhiều lần hai người gặp nhau ở cầu thang, Giản Vi vốn dĩ muốn lên tiếng gọi anh, kết quả Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp coi cô như không khí mà lướt qua. Khi ăn cơm, không ăn ở nhà ăn mà bảo dì Lan mang lên phòng. Một thời gian dài lạnh nhạt, hai người cơ hồ chưa nói với nhau câu nào. Giản Vi vốn dĩ muốn giữ khoảng cách với Lâm Cẩn Ngôn cho nên cũng không chủ động làm lành. Cô ban ngày ra ngoài đi làm thêm, tối về liền ở trong phòng viết tiểu thuyết:" tổng tài bá đạo." Hơn nữa trong khoảng thời gian này Lâm Cẩn Ngôn cũng rất bận, đi sớm về muộn, kì thật việc hai người vô tình chạm mặt cũng không nhiều lắm Trận chiến này vẫn kéo dài cho đến ngày Giản Vi điền nguyện vọng, Lâm Cẩn Ngôn rốt cuộc chịu không nổi nữa. 9 giờ sáng, lên lầu 3 gõ cửa phòng Giản Vi. Buổi sáng, khi Lâm Cẩn Ngôn gõ cửa, Giản Vi đang chuẩn bị điền nguyện vọng. Nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu hướng ra cửa liếc mắt một cái, sau đó mới đứng lên mở cửa. Thấy Lâm Cẩn Ngôn đứng ở cửa, cô hơ ngẩn ra. Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp đẩy cửa đi vào trong, hỏi:" nguyện vọng điền chưa?" Anh sắc mặt vẫn không thay đổi, dường như trước đó chưa hề xảy ra chuyện gì Giản Vi cũng không muốn cùng anh xảy ra tình huống khó xử, vội chayh nhanh vào trong, một bên hướng đến bàn học, nói:" chưa, tôi mới bắt đầu thôi." Trên bàn để tờ giấy điền nguyện vọng, màn hình máy tính đang hiển thị thông tin các trường. Ngày đó vẫn còn trong thời gian lạnh nhạt, cô có tới nói kết quả thi với anh, ngoài mặt tỏ ra không quan tâm nhưng vẫn luôn nhớ rõ. Đi qua, cầm tờ giấy nguyện vọng đến trước mắt cô, nói:" đại học b, đại học q, chọn một trong hai trường này đi." Giản Vi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh:" vì sao?" " Điểm vậy cao rồi, tùy tiện chọn một trường cũng có khả năng đậu." Lâm Cẩn Ngôn nói. Giản Vi nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói:" tôi muốn báo danh ở nơi khác." Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt lập tức trầm xuống, âm điệu cất cao vài phần:" Em nói lại lần nữa!" Trong giọng nói rõ ràng lộ ra vài phần uy hiếp. Giản Vi cắn môi, khó hiểu ngẩng đầu hỏi:" vì lí do gì mà anh một hai bắt tôi phải ở lại Bắc Kinh?" Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, nói:" anh không yên tâm về bệnh tình của em. Nếu khi đó xảy ra chuyện gì, thì mọi công sức chữa trị trước đây đều uổng phí." Lí do này quả thực không chê vào đâu được, Giản Vi cũng vì thế mà không thể phản bác. Thực sự cô cũng không muốn rời xa nơi này, mấy ngày nay xem rất nhiều thông tin, cùng với sở thích của bản thân quyết định điền nguyện vọng vào đại học q khoa tâm lí. Lâm Cẩn Ngôn đứng ở một bên nhìn cô điền xong nguyện vọng, rốt cuộc mới thở phào. "Chờ khi nào rảnh, anh sẽ đưa em đi tham quan trường." Lâm Cẩn Ngôn nói Giản Vi " nga" lên một tiếng, thuận tay đem máy tính đóng lại. Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, tầm mắt đột nhiên nhìn thấy trên tay trái của cô đỏ hồng một mảng, mày nhăn lại, một tay đem tay cô cầm lên:" tay làm sao vậy?" Giản Vi cúi đầu nhìn mu bàn tay, thấy không việc gì liền nói:" không cẩn thận bị bỏng nhẹ thôi." Gần đây cô làm thêm ở tiệm trà sữa, đồng nghiệp không cẩn thận va vào cô khiến nước sôi bắn vào mu bàn tay, để lại vết bỏng. Cô muốn rút tay lại, lại bị Lâm Cẩn Ngôn mau chóng bắt lại. Cô ngẩng đầu, Lâm Cẩn Ngôn đen mặt trừng cô một cái:" chân tay vụng về!" Giản Vi bị mắng liền không vui, nhịn không được bèn trừng mắt nhìn anh. " A, mấy ngày không nói chuyện, em bản lĩnh ngày càng lớn nha! Còn học được thói trừng mắt cơ đấy!" Lâm Cẩn Ngôn mắng xong một trận liền không tranh cãi thêm nữa, lúc này cô đã phát cáu, anh liền thấy những bực mình ngày trước liền biến mất hết. Nói:" chờ anh." Anh xoay người ra cửa, trở về đã thấy cầm trên tay lọ thuốc bỏng, là lọ thuốc lần trước cô mua ở phòng y tế cho anh. Cầm tay Giản Vi,thật nghiêm túc mà giúp cô bôi đều đều Động tác thật nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay của Giản Vi Sự đụng chạm khiến cô cảm nhận được nhiệt độ nơi bàn tay anh. Cô nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên có chút vắng vẻ. Không biết còn có thể ở cùng nhau bao lâu, cũng không biết môt ngày nào đó sẽ phải rời xa nơi này, cho nên thời gian ngắn ngủi như vậy, thật sự không nên giận dỗi lạnh nhạt với anh. Lâm Cẩn Ngôn một bên giúp Giản Vi bôi thuốc, một bên nói:" không cần phải đi là thêm, anh không thiếu một chút tiền như vậy. Trời nắng nóng, mỗi ngày chạy tới chạy lui không biết mệt sao?" " Dù sao tôi ở nhà cũng không có việc gì làm, hơn nữa học sinh cũng nên làm thêm vào dịp hè mà." Cô muốn tự mình có thể chi trả tiền học phí, không muốn dựa vao Lâm Cẩn Ngôn. Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, trầm mặc một lát bỗng nhiên nói:" nếu muốn đi làm thêm vậy đến công ty làm đi." Giản Vi kinh ngạc mở to mắt:" công ty anh có nhận làm thêm vào dịp hè sao?" "Em cảm thấy thế nào?" Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, hỏi lại "Ách, tôi cảm thấy... không có khả năng." Một công ty lớn như vậy sao có thể chỉ tuyển nhân viên làm thêm vào dịp hè. Lâm Cẩn Ngôn đậy nắp hộp thuốc lại:" biết được là tốt, anh có thể châm trước cho em." Giản Vi đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, cong mắt cười y hệt hồ ly nhỏ, đầy mặt chờ mong hỏi:" ông chủ, tôi có thể hỏi anh tiền lương là bao nhiêu không?" Lâm Cẩn Ngôn cong môi cười, hỏi:" em muốn bao nhiêu?" Giản Vi chớp chớp mắt, nói:" tiền lương không phải do anh quyết định sao?" Lâm Cẩn Ngôn trong mắt mang theo vài phần ý cười, giơ tay xoa đầu cô,nói:" đến lúc đó xem biểu hiện của em." Giản Vi nghỉ làm ở tiệm trà sữa, đến công ty của Lâm Cẩn Ngôn làm việc. Gần một tháng, tâm tình cô luôn luôn thay đổi, từ ban đầu cảm thấy khổ sở khi cùng anh cãi cọ đến cố tình tránh mặt anh, bây giờ liền hi vọng có thể cùng anh lưu giữ những hồi ức đẹp trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, vì thế lại hòa hợp như trước. Tuy rằng Lâm Cẩn Ngôn cho cô đến công ty làm việc, nhưng dù sao cô cũng chỉ là học sinh mới tốt nghiệp việc thật sự có thể làm không nhiều lắm. Lâm Cẩn Ngôn cho cô làm ở bộ phận hành chính, mỗi ngày giúp đỡ phân phát tài liệu, nhận điện thoại. Việc Giản Vi tới bộ phận hành chính khiến mọi người đều nơm nớp lo sợ. Đây là nữ chủ nhân tương lai của bọn họ. Nếu có sơ ý một chút bọn họ liền chết lúc nào không hay. Thế nên khi Giản Vi vừa đến đây, mặc dù dã làm được 2 ngày nhưng đều không có ai phân phó việc cho cô, cô chủ động đi hỏi thì mọi người đầy mặt tươi cười nói không có việc cho cô làm. Nhưng mà không có gì làm thật sao thật sao, bọn họ trên thực tế mỗi ngày đều bận đến nỗi ngay cả thời gian ăn trưa cũng không có. Giản Vi ngượng ngùng nhàn rỗi, đành phải tự mình đi kiếm việc để làm, thấy đồng nghiệp vội liền giúp photo tài liệu, giúp lầu trên lầu dưới chuyển tài liệu, đồng nghiệp vội đến nỗi không có thời gian ăn cơm liền giúp đỡ mua cơm hộp đồ uống Tóm lại, đều là những công việc đơn giản nhưng cô đều cố gắng nỗ lực hoàn thành. Mọi người đối với cô dần có chút thân thiết, đặc biệt cô rất dẻo miệng lễ phép, quan hệ cũng dần được kéo gần lại. Buổi sáng hôm nay không có việc gì bận, ngồi ở phía trước có một mĩ nữ đột nhiên ngồi đến gần Giản Vi, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm cô:"Vi Vi à, chị có thể hỏi em một vài vấn đề được không?" Giản Vi đang ngửa cổ uống nước, nghe thấy vội gật đầu. Chu Dĩnh cười đầy ái muội, thần thần bí bí mà tiến đến trước mặt Giản Vi,thấp giọng hỏi:" Vi Vi à, có phải em là bạn gái của sếp tổng không?" Giản Vi nghe thấy câu hỏi liền bị sặc kịch liệt ho khan. Mọi người sôi nổi vây lại,Chu Dĩnh vội xoa lưng cho cô:" ai, đây là phản ứng gì vậy?" Giản Vi ho đến cả mặt đỏ lên, mãi một lúc sau mới ngừng lại, đặc biệt nghiêm túc nhấn mạnh:" mọi người đừng hiểu lầm, em sao có thể là bạn gái của Lâm Cẩn Ngôn, chuyện đó là không có khả năng!" Mọi người sửng sốt:" thật ư? Mọi người đều cho rằng em là bạn gái của Lâm tổng." Nhớ tới lần trước ở nhà ăn Lâm tổng chiếu cố cô như vậy ai cũng đều suy nghĩ đến phương diện kia. Giản Vi vội sửng sốt giải thích:"Không đúng không đúng, mọi người đừng hiểu lầm, anh ấy...anh ấy có thể coi như anh trai của em đi." Mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng lại thấy như vậy cũng hợp tình hợp lí. Mọi người đều cơ hồ cảm thấy sếp của họ hẳn sẽ thích một cô gái xinh đẹp, cao quý, thông minh,xứng đôi với anh. Từ khi biết Giản Vi không phải là phu nhân tương lai, mọi người thực sự gần gũi với cô hơn rất nhiều, Giản Vi mỗi ngày nếu không phải làm việc thì sẽ cùng mấy chị em trong văn phòng nói chuyện phiếm, họ bàn về quần áo, còn về cả chuyện yêu đương. Tất cả mọi người khuyên cô: phải yêu đương lúc còn sớm, 4 năm đại học ngàn vạn lần đừng lãng phí. Bởi vì khi tốt nghiệp sẽ không còn cơ hội nữa. Giản Vi liền nghĩ đến Lâm Cẩn Ngôn, tâm tình lại có chút phức tạp. Kỳ nghỉ hè thật sự qua mau, còn mấy ngày nữa là kết thúc, Giản Vi liền nhận đượcbó hoa hồng từ một anh nhân viên kĩ thuật phòng bên cạnh. Giản Vi lần đầu tiên nhậnđược hoa, không biết phải làm sao, các chị ở văn phòng đều khuyên cô thử xem, cô chỉ mỉm cười cho qua, không có đáp lại. Tuy rằng không thích nhưng người khác tặng hoa không tiện từ chối, chỉ có thể mang về nhà. Buổi tối Lâm Cẩn Ngôn tăng ca, Giản Vi chờ mọi người về hết, thu dọn rồi lên tìm anh. Cô mỗi ngày đều về cùng Lâm Cẩn Ngôn, nhưng lại sợ mọi người hiểu lầm nên cũng không nói cho mọi người biết sợ họ lại hiểu lầm. 7 giờ tối, Giản Vi đi đến tầng trên cùng, đại sảnh trống rỗng tất cả mọi người đều đã tan làm, duy chỉ có văn phòng của Lâm Cẩn Ngôn vẫn sáng đèn. Trên lầu yên tĩnh không một tiếng động, Giản Vi nhẹ bước đi đến bên ngoài văn phòng động tác thực nhẹ mà đẩy cửa ra, từ khe cửa thăm dò, đôi mắt đảo quanh khắp nơi, liếc mắt một cái liền thấy Lâm Cẩn Ngôn đang nghiêm túc làm việc. Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy động khẽ nâng mắt,thấy Giản Vi đang lấp ló ngoài cửa, đôi mắt đang nhìn chằm chầm anh, tức khắc dở khóc dở cười,gọi cô:" em trốn ở chỗ đó làm gì? Mau vào đây!" Giản Vi lặng lẽ cười, lúc này mới đẩy cửa ra đi vào. Lâm Cẩn Ngôn thấy cô ôm bó hoa mặt tức khắc trầm xuống:" ai tặng hoa?" Giản Vi đáp lại, nói:" một anh trai bên bộ phận kĩ thuật." Lâm Cẩn Ngôn nghe cô nói, sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn,cau mày nói:" mau ra ngoài ném đi!" Giản Vi sửng sốt:" vì sao vậy? Đây là tâm ý của người ta, tôi không nghĩ..." "Anh bị dị ứng phấn hoa!" Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô trừng mắt một cái nói. Giản Vi ngây ra một lúc, sau đó liền hiểu ra, không do dự liền ôm bó hoa ra bên ngoài, suy nghĩ một lát đem nó bày trên ban công. Trở lại văn phòng, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực:" Lâm Cẩn Ngôn dị ứng phấn hoa? Không phải trong sân trồng rất nhiều hoa sao? Hay chỉ dị ứng với hoa hồng?" Giản Vi đem hoa ra ngoài, tâm tình Lâm Cẩn Ngôn cũng theo đó tốt lên, vừa rồi cảm thấy vô cùng chói mắt. Giản Vi ngồi vào ghế sô pha, hỏi anh:" anh làm việc bao lâu nữa mới xong?" "Một lát nữa, nếu em cảm thấy mệt thì vào trong nghỉ đi." Giản Vi lắc đầu:" tôi ngồi ở đây được rồi." Giản Vi ngồi trên sô pha chơi trò chơi trong điện thoại chờ Lâm Cẩn Ngôn tan làm. Một mạch liền chờ đến hơn 10 giờ tối,Giản Vi hôm qua gần sáng mới đi ngủ, giữa trưa lại không ngủ trưa, cảm thấy buồn ngủ, ngáp liền mấy cái, lúc này đã không chống lại được, nghiêng đầu và ghế sô pha ngủ thiếp đi. Trong phòng hơi lạnh, Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Vi ngủ rồi,đứng dậy đi đến trước mắt cô, cúi người liền nhẹ nhàng bế lên, xoay người vào trong phòng nghỉ. Lâm Cẩn Ngôn đặt cô lên giường, Giản Vi ngủ thật sâu, hoàn toàn không có phản ứng. Đầu giường ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên mặt cô, đem ngũ quan trở nên vô cùng ôn nhu. Đêm khuya tĩnh lặng, không một tiếng động, Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, một cảm giác khác thường trong cơ thể bắt đầu rục rịch. Tầm mắt dừng ở trên cánh môi màu hồng nhạt, Lâm Cẩn Ngôn nuốt nước bọt, do dự một lát,chậm rãi cúi đầu xuống. Giản Vi ngủ thật sâu, khóe miệng hơi cong,chắc là mơ thấy mộng đẹp. Khoảng cách càng ngày càng gần, hô hấp dần dần đan chéo vào nhau. Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt gắt gao nhìn Giản Vi, kéo theo khoảng cách hai người càng ngày càng gần,hô hấp không tự giác mà tăng thêm. Đôi môi cách nhau chỉ một khoảng ngắn, Giản Vi đột nhiên cất tiếng khuôn mặt nhăn lại trở mình. Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, bỗng nhiên nhớ tới cái tát lần trước, cả người nháy mắt sực tỉnh. Anh nhìn cô trong chốc lát, khóe miệng hơi cong, trong mắt bất đắc dĩ chứa vài phần sủng nịnh, xoa đầu cô, đứng dậy giúp cô đắp chăn, sau đó mới xoay người đi ra ngoài. Trước khi nhập học một ngày, công ty tổ chức tiệc từ thiện tối, nghe noi mọi người đều phải tham gia. Giản Vi miễn cưỡng có thể coi là một nhân viên trong công ty. Lần đầu tiên tham gia một bữa tiệc long trong như vậy, buổi tối trước đó kích động không ngủ được liền đem toàn bộ quần áo lần trước Lâm Cẩn Ngôn mua cho cô ra thử. Từ trong đống quần áo lấy ra một chiếc váy trắng, thay xong liền chạy xuống dưới lầu. Dì Lan đang xem TV ở phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, nháy mắt thấy Giản Vi liền nở nụ cười:" bộ này rất đẹp!" "Có thật không ạ?" "Thật!" Dì Lan vẻ mặt chân thành. Giản Vi cười, nhìn khắp xung quanh:" dì Lan, Lâm Cẩn Ngôn đâu rồi ạ?" "Cậu ấy chắc là đang ở trong thư phòng" Giản Vi "ai" một tiếng, nói:" con đi lên tìm anh ấy." Nói xong liền chạy lên lầu. Trong thư phòng, Lâm Cẩn Ngôn đang làm việc, Giản Vi đẩy cửa đi vào, anh liền ngẩng đầu, thấy cô trong mắt lập tức hiện lên một tia kinh diễm. Giản Vi nâng váy đi vào, nghiêm túc hỏi anh:" đẹp không?" Lâm Cẩn Ngôn lấy lại tinh thần, gật đầu đáp:" đẹp!" Giản Vi nhìn anh, không hề có chút tin tưởng nào. Cô lại chạy về phòng, thay một chiếc váy màu hồng nhạt rồi lại xanh nhạt. Mỗi lần đều cho Lâm Cẩn Ngôn xem, mỗi lần anh đều do dự, liền đem mấy chiếc váy đến trước mặt anh:" anh chọn giúp tôi đi." Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày cười:"muốn anh giúp em?" Giản Vi vội gật đầu. Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô cười, vẫy tay:" lại đây!" Giản Vi đi qua, nghiêm túc mà nhìn anh. Lâm Cẩn Ngôn khóe miệng hơi cong, nhìn cô nói:" cầu xin anh đi, anh liền chọn giúp em." Giản Vi chắp tay trước ngực:" cầu do anh đấy!" Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, trong mắt ý cười thâm thúy, giơ tay chỉ vào chiếc váy màu trắng. "Cảm ơn!" Giản Vi vui vẻ, lập tức đi tới cầm váy lên, vui mừng chạy ra bên ngoài. Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều chờ mong bữa tiệc từ thiện của công ty. Nghe nói đây là ngày hội lớn nhất năm của công ty, mọi người đều có mặt. Giản Vi lần đầu tiên tham gia, ngoại trừ đều mong chờ như mọi người còn vô cùng hưng phấn. Tối hôm qua,ở trong nhóm lớp nói tới việc tham gia tiệc từ thiện nhưng xem ra mọi người đều hưng phấn quá rồi, một đám người đen tìm cô xin chữ kí. Nghĩ đến chuyện này, cô tiến đến hỏi Chu Dĩnh:"chị Chu Dĩnh, buổi tối Chân Ý sẽ đến tham gia sao?" Chu Dĩnh cười tủm tỉm:" tới,mỗi năm đều sẽ tới." Trong lớp có mấy nam sinh là fan cuồng của Chân Ý Ý, đau khổ cầu xin cô nhất định phải giúp họ lấy được chữ kí, hận đến nỗi không thể quỳ xuống mà cầu xin cô. Giản Vi mỉm cười, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy chiếc khăn tay bỏ vào trong túi sách, chờ lát nữa tìm được Chân Ý Ý xin kí tên. Cô suy nghĩ kĩ, nếu kí tên trên giấy rất dễ mất, áo thun cô chưa kịp chuẩn bị, liền xin dì Lan mấy chiếc khăn tay. Mấy chiếc khăn tay không dùng được nhưng cũng có thể dùng cất đi. Rốt cuộc cũng tan làm, tiệc tối được tổ chức ở khách sạn lớn Giản Vi vốn là muốn đi cùng đồng nghiệp. Nhưng vừa đến trước cửa thang máy liền nhận được điện thoại của Lâm Cẩn Ngôn, kêu cô lên lầu. Cô nhíu nhíu mày, bảo với mọi người là mình có chút việc bận, bảo bọn họ đi trước. Mọi người sôi nổi đi vào thang máy, Chu Dĩnh hôn gió tạm biệt cô, đầy mặt tươi cười:" Vi Vi, tới sớm một chút nha mọi người sẽ giữ chỗ cho cô." "Ai, sẽ tới ngay!" Giản Vi không tình nguyện mà đi lên lầu. Trong văn phòng Lâm Cẩn Ngôn đang mặc lễ phục.Áo sơ mi trắng được bao phủ bởi một thân tây trang đen. Giản Vi đã được nhìn qua dáng người anh, bả vai rộng, thân hình vô cùng cao lớn, cơ bụng cơ ngực không phải khoa trương mà nói vô cùng mĩ cảm. Cô cảm thấy cũng chỉ có anh mới có thể mặc đẹp như vậy, người đứng ở nơi đấy cái gì cũng không cần nói, có thể trong nháy mắt hạ gục một đám ngươi, cả đều toát lên khí chất trời sinh. Rõ ràng mỗi ngày đều nhìn thấy, hôm nay tựa hồ cảm thấy vô cùng đẹp trai, đẹp tới nỗi cô không thể dời mắt được. Lâm Cẩn Ngôn mặc xong trang phục, chuẩn bị thắt cà vạt. Thấy Giản Vi đang ngây ngốc đứng ở bên cạnh gọi cô:" lại đây!" Giản Vi lúc này mới hoàn hồn đi tới chỗ anh:"sao vậy?" Lâm Cẩn Ngôn đưa cà vạt cho cô:" thắt cho anh." Giản Vi sửng sốt có chút buồn bực mà nhìn anh:"anh không tự mình thắt được sao?" Lâm Cẩn Ngôn:" bảo em thắt thì em thắt đi, nói nhiều lời làm cái gì!" Giản Vi duỗi tay nhận lấy, bĩu môi,nhỏ giọng oán trách:" cả ngày chỉ biết bắt nạt tôi!" Anh đau đầu cô liền giúp anh mát xa, đi làm đến nửa đêm đói bụng liền gọi cô làm đồ ăn khuya, cà vạt chính mình có thể tự thắt nhưng một hai vẫn bắt cô làm. "Em nói cái gì?" Giản Vi nhỏ giọng thì thầm nhưng vẫn bị anh nghe thấy, đôi mắt gian gian nhìn cô. Giản Vi nói:" tôi nói tôi thắt cho anh xấu anh cũng đừng có mà trách tôi." Lâm Cẩn Ngôn nhìn bộ dạng nghiêm túc thắt cà vạt cho anh, khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập ý cười, tâm tình vô cùng tốt. Giản Vi cùng Lâm Cẩn Ngôn đi đến khách sạn, đã thấy rất nhiều phóng viên đã có mặt ở đó. Lâm Cẩn Ngôn lái xe một vòng đến bãi đỗ xe. Lâm Cẩn Ngôn là người khỏi xướng quỹ từ thiện này, tất nhiên phải ra ngoài tiếp nhận phỏng vấn, nhưng anh vẫn đưa cô tới hội trường trước. Giản Vi biết anh vội, tất nhiên không dám làm chậm trễ, luôn miệng giục anh đi làm việc của mình. Hội trường quá lớn, anh không yên tâm để cô một mình, vội gọi điện cho Mạnh Dao bảo cô ấy đến đón Giản Vi. Kết thúc cuộc gọi lại cẩn thận dặn dò:" em không được đi lung tung đâu đấy, tiệc tối 10giờ sẽ kết thúc, em ở bên trong đợi xong việc anh gọi cho em cùng nhau về nhà." "Về nhà" hai chữ nghe đơn giản nhưng quả thực vô cùng ấm áp, Giản Vi cười vui vẻ, ngoan ngoãn gật đầu. Lâm Cẩn Ngôn chờ đến khi Mạnh Dao tới, đem Giản Vi giao cho cô ấy lúc sau mới đi xã giao. Ở giữa hội trường có một đài phun nước, ánh đèn màu phản chiếu xuống dưới mặt nước. Bốn phía xung quanh đều là bàn ăn, trên mặt bàn được trải khăn tơ lụa màu trắng, trên mặt bàn để giá cắm nến màu trắng, ánh nến vàng bị gió nhẹ thổi khẽ lay động. Trên bàn bày đủ các loại đồ ăn: điểm tâm,trái cây, đồ uống, hải sản...mỗi loại nhìn qua đều vô cùng hấp dẫn. Buổi trưa Giản Vi các chị trong văn phòng đều nói buổi tối có rất nhiều đồ ăn ngon, Giản Vi bèn nhịn bữa trưa để dành bụng chờ bữa tối. Lúc này thấy nhiều món ngon như vậy, cảm thấy thèm vô cùng, lôi kéo Mạnh Dao nhỏ giọng hỏi:" chị Mạnh Dao, đồ ăn có thể ăn được chưa?" Mạnh Dao mỉm cười gật đầu:" đương nhiên có thể." Nói xong liền đưa Giản Vi đến trước bàn ăn lấy một cái đĩa đưa cho cô:" muốn ăn gì có thể tự mình lấy." Giản Vi vui vẻ cười híp mắt, tự mình lấy một miếng bánh kem, ăn ngon cực kì. Giản Vi vừa ăn vừa hỏi Mạnh Dao:" chị Manh Dao, trình tự bữa tiệc hôm nay như nào vậy?" Mạnh Dao giải thích nói:" một lát nữa, Lâm tổng sẽ lên phát biểu, tiếp theo kêu gọi quyên góp, cuối cùng mới là tiệc tối." Giản Vi nghe xong, miếng bò bít tết đang ăn dở trong miệng không biết là nên nhổ ra hay là nên nuốt xuống." Khó trách mọi người vẫn chưa an cái gì ở trên bàn. Mạnh Dao thấy thế mỉm cười:" không sao cả, Lâm tổng đa có ý dặn dò,không thể dễ em đói bụng, cảm thấy đói liền có thể ăn." Giản Vi cảm thấy ngượng vô cùng, bèn cười cười nói:"vẫn là để chốc nữa ăn đi,vừa mới ăn một miếng bánh kem,cảm thấy có chút no bụng rồi." Có chút xấu hổ, ngượng ngùng mà đem đĩa trên tay đặt xuống. Manh Dao thấy cô vì ngượng mà đỏ mặt cúi đầu,cảm thấy buồn cười. Khó trách sếp của cô ấy lại thích như vậy, thật là một cô bé dễ thương. Bỗng nhiên lướt qua Giản Vi thấy một thân ảnh quen thuộc. Một người khoác trên mình một bộ tây trang màu xám, diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn toát ra vẻ đẹp của một người đàn ông trưởng thành đang đứng ở phía đối diện. Mạnh Dao lập tức đi tới, lễ phép tiếp đón:"Chu tổng, đã lâu không gặp." Chu Lâm Duyên cười một cái:" thư ký Mạnh, đã lâu không gặp." " Chu tiểu thư đã tìm thấy chưa?" Chu gia có một đứa con gái mất tích, lần trước bàn chuyện làm ăn, Chu Lâm Duyên có nhờ Lâm Cẩn Ngôn để mắt tới. Chuyện cách đây mấy tháng Mạnh Dao liền quan tâm mà hỏi một câu. Chu Lâm Duyên lắc đầu, tay phải đút trong túi quần, có chút ngưng trọng. Mạnh Dao có chút tự trách, vội xin lỗi:" thực xin lỗi Chu tổng, tôi không phải cố ý.." " Không có việc gì" Chu Lâm Duyên nhẹ giọng nói. "Đúng rồi, Chu tổng, lần trước ngài cùng Lâm tổng bàn chuyện hạng mục kia, Lâm tổng có ý là..." Giản Vi cười ái muội, đi lên:" Chị Mạnh Dao, anh chàng đẹp trai này là ai vậy?" Mạnh Dao thấy nụ cười ái muội của cô, lắc đầu cười nói:" suy nghĩ đi đâu vậy, đó là tập đoàn thân thiết với chúng ta, cùng chúng ta đi sâu hợp tác, bèn đi qua chào hỏi một chút." Giản Vi bừng tỉnh, hóa ra là như vậy. Không nén nổi tò mò mà hướng về phía người đàn ông đó nhìn thoáng qua, tầm mắt vừa chuyển đến chỗ đó, anh ta cũng vừa lúc nhìn về phía cô. Giản Vi sửng sốt,ngay sau đó liền lễ phép mỉm cười, ngay sau đó quay đầu nhìn đi nơi khác. Hội trường bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng vỗ tay,Giản Vi ngẩn ra, lập tức nhìn theo hướng đám người đang sôi trào. Lâm Cẩn Ngôn nhìn xuống phía dưới sau đó liền đi lên phía trên bục phát biểu. Anh thân hình vô cùng đĩnh đạc, đứng ở trên bục phát biểu, chỉ trong nháy mắt cả hội trường đều yên lặng, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Giản Vi đi tới phía trước hai bước, đôi mắt không chớp mà nhìn anh. Anh vô cùng thong dong mà đứng ở vị trí thu hút ánh mắt của mọi người, thanh âm trầm thấp bao quanh hội trường. Giản Vi xa xa nhìn anh, đôi mắt lấp lánh sáng lên, trong mắt tràn đầy sự sùng bái ngưỡng mộ không thể nào che giấu được.