Buổi sáng hôm sau, còn chưa đến 6 giờ, Giản Vi còn hơi ngái ngủ nhưng vẫn từ trên giường bò dậy. Bụng vẫn còn hơi đau, ngồi trong nhà vệ sinh hơn nửa ngày, mắt nhìn thời gian không còn nhiều mới đứng dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo xuống dưới lầu. Dì Lan đã chuẩn bị xong bữa sáng đang định lên lầu gọi Giản Vi, thấy cô xuống dưới, vội vẫy tay:" Vi Vi mau xuống đây, hôm nay dì nấu đường đỏ với bánh trôi." Giản Vi sửng sốt, vừa xuống lầu liền nói:" hôm nay sao lại ăn bánh trôi vậy ạ?". " Còn không phải cậu ấy nói con bụng không thoải mái sao, làm bữa sáng nóng, dì cố ý cho thêm nhiều đường đỏ một chút, ấm bụng." " Cảm ơn dì Lan." Giản Vi nói. Đi đến nhà ăn, hai chén bánh trôi, một chén bánh trôi còn nóng hôi hổi hơi nóng vẫn còn bốc lên, một chén đã sớm trống không. Giản Vi dáo dác nhìn xung quanh:" Lâm Cẩn Ngôn đâu rồi ạ?" Dì Lan đáp lại, nói:" mới vừa ăn xong, lên lầu rồi." Giản Vi gật đầu, kéo ghế ngồi xuống. Bóng trôi vẫn còn bốc hơi nóng, bởi vì thả rất nhiều đường đỏ, nước cơ hồ có màu nâu đậm, Giản Vi uống một ngụm, vừa ngọt vừa nóng, trôi xuống dạ dày, vô cùng thoải mái. Ăn xong bánh trôi, cùng với nước đường đều uống sạch. Ăn xong bữa sáng, từ nhà ăn đi ra, Lâm Cẩn Ngôn đang xuống lầu, áo sơ mi trắng, tay áo hơi xắn lên, áo vest màu xanh dương được vắt gọn gàng trên cánh tay. Anh vừa trên lầu đi xuống, chân thon dài, thân hình đĩnh đạc. Giản Vi nhìn bóng dáng của người ở trên lầu đi xuống trước mặt mình, đôi mắt có chút khó chịu. " Ăn?" Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng, nháy mắt đem Giản Vi đang hồn treo lơ lửng kéo quay trở về, vội gật đầu:" ăn" Lại hỏi:" Anh sớm vậy đã ra khỏi cửa rồi sao?" Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, nói:" đến công ty, thuận tiện đưa cô đến trường." Giản Vi nghe xong, vội nói:" không cần đâu, tôi đi một chút là đến trường rồi." Buổi sáng nào cũng đều là cô tự mình đến trường, chỉ có buổi tối là bác Thúc lái xe đến đón. Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái nói:" tiện đường." Dì Lan từ trong bếp chạy ra, trong tay cầm bình giữ ấm, đưa cho Giản Vi nói:" đây là nước gừng ngọt, con mang tới trường mà uống." Giản Vi vội nhận lấy, cảm kích nói:" cảm ơn dì." Dì Lan cười tủm tỉm nói:" không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, là do cậu ấy." Lâm Cẩn Ngion khụ một tiếng, dì Lan sửng sốt, tức khắc phát hiện ra mình lỡ lời, vì thế lập tức lảng sang chuyện khác, nhìn Giản Vi nói:" ngày hôm qua, quần áo hẳn không sai biệt lắm, dì lên lấy cho con." Nói xong liền hướng lên lầu. Giản Vi nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn Ngôn không chớp mắt. Lâm Cẩn Ngôn bị cô nhìn chằm chằm như vậy, liếc cô một cái hỏi:" có chuyện gì vậy?" Giản Vi cong khóe miệng cười, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, thanh âm ngọt ngào, nói:" cảm ơn anh, Lâm Cẩn Ngôn." Lâm Cẩn Ngôn bị cô nhìn chằm chằm kèm theo một nụ cười không thể nào thiện ý hơn, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ cảm giác khác lạ. Liếc nhìn cô một cái, nói:" trong xe chờ cô." Nói xong liền cất bước đi ra ngoài. Dì Lan đem áo của Giang Lẫm tới. Đêm qua, Giản Vi vốn dĩ đem áo đi giặt, vốn dĩ là đã xả nước, Lâm Cẩn Ngôn đi tới tức giận mà bắt cô về phòng, quần áo liềm giao cho dì Lan giặt sạch. Giản Vi một bên quần áo nhận lấy, nói lời cảm ơn với dì Lan. Dì Lan tươi cười, nói:" không có gì." Bà mỉm cười nhìn kĩ Giản Vi. Lần đầu tiên nhìn thấy, không cảm nhận thấy cô bé này có điểm nào đẹp, vừa gầy, sắc mặt cũng không được tốt, lúc mố tới, thường xuyên nép vào một bên, nhút nhát sợ sệt, không thể nào nói chuyện. Hiện giờ ở chung lâu rồi, nhưng thật ra càng nhìn càng xinh đẹp, khó trách tiên sinh nhà bọn họ... Giản Vi nhìn thấy dì Lan nhìn mình chằm chằm, cho rằng trên mặt có thứ gì, theo bản năng sờ sờ mặt, hỏi:" dì Lan, dì nhìn cái gì vậy?" Dì Lan nhìn cô, khóe mắt mang theo ý cười, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng bộ dạng muốn nói lại thôi, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là điều gì cũng chưa nói, cười nói:" khômg có gì, không còn sớm, con mau đi học đi." Giản Vi nghĩ Lâm Cẩn Ngôn còn ở bên ngoài chờ mình, cũng không hỏi thêm gì nhiều, chào dì Lan, lấy cặp sách liền đi ra ngoài. Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở trong xe, cầm di động nhắn tin. Giản Vi kéo cửa xe ra, ngồi vào trong, không quấy rầy anh, yên lặng cài dây an toàn, liền an tĩnh mà ngồi ở đó chờ anh. Lâm Cẩn Ngôn nhắn tin xong, ném điện thoại vào trong ngăn kéo, ghé mắt nhìn Giản Vi liếc mắt một cái. Hai người đối diện trong chốc lát, ai đều không nói câu gì, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, Lâm Cẩn Ngôn cười nhạo nói:" ngốc, nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Giản Vi nhìn anh:" rõ ràng anh nhìn tôi trước mà." Lâm Cẩn Ngôn cười một tiếng, không muốn cùng cô tranh cãi nữa, khởi động xe, chậm rãi rời khỏi sân. Lâm Cẩn Ngôn đôi tay đặt ở trên tay lái, Giản Vi tầm mắt chợt lóe, liền phát hiện mu bàn tay phải có một bọng nước, giống như bị bỏng. Giản Vi trong lòng căng thẳng, vội hỏi:" tay anh làm sao vậy?" Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình, tầm mắt nhìn lướt qua mu bàn tay, không sao cả nói:" không có gì." Giản Vi nhíu mày, lo lắng hỏi:" anh bôi thuốc chưa? đêm qua không phải là không có sao? bị như vậy khi nào?" " Không cẩn thận bị bỏng một chút thôi, qua mấy ngày là khỏi." Anh sắc mặt bình đạm, hoàn toàn không cảm thấy đau. Nhưng Giản Vi đã từng bị bỏng một lần, nổi lên bọt nước chạm vào là cảm thấy đau. Đột nhiên nhớ tới Lâm Cẩn Ngôn hôm qua nấu nước đường cho mình, sắc mặt có chút ngưng trọng, hỏi:" Lâm Cẩn Ngôn, có phải hôm qua vì nấu cho tôi nên anh mới bị bỏng không?" " Không phải" Lâm Cẩn Ngôn phủ nhận. " Nhưng không phải là tối hôm qua vẫn còn tốt sao?" Giản Vi khôngq úa tin, chắc chắn là tối hôm qua nấu nước cho cô nên bị bỏng, nói:" lúc này tiệm thuốc mở cửa chưa? đi mua thuốc bôi đi?" " Không cần, không mau cô sẽ muộn học." Lâm Cẩn Ngôn không đồng tình, một đường đưa Giản Vi đến trường. Giản Vi cởi dây an toàn, sốt ruột dặn dò Lâm Cẩn Ngôn nói:" anh chờ tôi một lát, đừng đi đâu." Nói xong liền lập tức xuống xe, đi nhanh vào trong trường. Bên cạnh phòng bảo vệ là phòng y tế, cô chạy tới mua một hộp cao trị bỏng, mau chóng đi ra ngoài. Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở trong xe, xa xa liền thấy Giản Vi tay cầm hộp thuốc. Ánh mắt hơi trùng xuống, trong lòng đột nhiên mềm mại một chút. Giản Vi mở cửa lên xe, một bên đêm hộp thuốc mở ra, một bên nói:" bị bỏng phải lập tức bôi thuốc, bây giờ nổi bọng nước phải lâu mới khỏi được, hơn nữa ngày thường phải chú ý một chút, không để bị vỡ, sẽ rất đau." Cô nói xong, đem thuốc mỡ bóp một ít ra tay, nhẹ nhàng hướng đến chỗ bị bỏng của anh, cô cúi đầu, động tác nhẹ nhàng, ngón tay trắng trẻo bị ánh nắng chiếu vào phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Thuốc mỡ lạnh lạnh, Lâm Cẩn Ngôn trong lòng đột nhiên bị chọc một chút, mềm đến rối tinh rối mù. Anh ánh mắt thật sâu mà nhìn Giản Vi. Mái tóc thật dài buộc cao ở sau đầu, một sợi tóc còn sót lain từ phía sau rơi xuống, dính ở bên má. Anh nhìn cô, nhịn không được vươn tay, đem sợi tóc kia nhẹ nhàng cầm, bàn tay không ngờ chạm phải mặt cô, hơi nóng. Giản Vi bị dọa cho nhảy dựng, đột nhiên ngẩng đầu. Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, ánh mắt rất sâu, nhìn không ra được là đang suy nghĩ cái gì. Giản Vi mặt ửng đỏ, theo bản năng sờ vào chỗ vừa bị Lâm Cẩn Ngôn chạm qua:" sao, sao vậy?" Lâm Cẩn Ngôn đưa tay ra, đem sợi tóc cài ra phái sau tai cô, giọng nói có chút khàn khàn, nói:" tóc rơi xuống." Giản Vi lúc này mới bừng tỉnh, vội bôi thuốc, cười gượng nói:" có chỗ ngắn, buộc không được." Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, dời tầm mắt đi chỗ khác. Anh âm thầm điều chỉnh hô hấp, thật lâu sau, thấp giọng nói:" mau đi học đi, buổi tối bác Thúc sẽ đón cô." Giản Vi gật gật đầu, đem thuốc mỡ nắp lại ném vào trong ngăn kéo, nói:" anh nhớ rõ cách một hai giờ liền bôi thuốc một lần, hạn chế đụng vào nước." " Ừ, đã biết." Giản Vi lúc này mới ôm cặp sách xuống xe, đứng ở ngoài, đối diện anh vẫy vẫy tay. Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, quay đầu xe, rời khỏi trường học. Xe mau chóng biến mất khỏi tầm mắt, Giản Vi lúc này mới đem cặp sách ở trên lưng, chậm rãi đi vào trong trường. Cô trong tay ôm bình giữ ấm, trong lòng cũng theo đó vừa ngọt vừa ấm, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười, nói không nên lời vô cùng vui vẻ. ........ Trước ngày thi đại học, cuối cùng trường học cho xả hơi hai ngày, điều chỉnh tâm trạng, giảm thời gian học thêm, không thể khiến cho bản thân mình thêm áp lực. Tâm trạng của cô không quá tốt, khẩn trương là không thể tránh khỏi, vái buổi tối không thể ngủ ngon giấc. Sáng sớm thứ bảy, cô mới vừa rời giường, chuẩn bị thu dọn một chút rồi học bài, đột nhiên có tiếng gõ cửa. " Tới liền." Giản Vi chạy đến mở cửa, mở cửa ra. Lâm Cẩn Ngôn đứng ở bên ngoài, mặc áo thun màu trắng, quần đùi màu đen. Cửa vừa mở ra, bèn ngẩng đầu lên nhìn Giản Vi. Giản Vi vưa mới rời giường, tóc còn hơi rối. Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười, duỗi tay đánh cô một cái:" sao ngủ loạn như vậy, loạn lên như tổ quạ." Giản Vi sờ sờ tóc, cười cười:" cứ như vậy ngủ thôi." Lại hỏi:" sao anh dậy sớm vậy?" Lâm Cẩn Ngôn đáp cô:" đưa cô đến một nơi, sửa soạn một chút, xuống lầu ăn sáng." Nói xong liền xoay người, đi xuống lầu. Giản Vi lúc này mới nhớ ra lần trước Lâm Cẩn Ngôn nói cuối tuần sẽ đưa cô đi ra ngoài, vội về phòng sửa soạn, xuống lầu ăm cơm, sau đó lại trở về phòng thay quần áo, Lâm Cẩn Ngôn bảo cô mang một bộ quần áo, cô sợ không đủ liền mang thêm một bộ. Xuống dưới lầu, Lâm Cẩn Ngôn đã chuẩn bị xong. Áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, đang đứng ở cửa sổ sát đất gọi điện thoại. Cúp điện thoại, quay đầu lại, liền thấy Giản Vi ôm cặp sách, ngoan ngoãn ngồi đợi ở trên ghế sô pha, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm anh. Anh nhướng mày, đi tới:" đều chuẩn bị tốt?" Giản Vi " ừ" một tiếng, gật đầu. Lâm Cẩn Ngôn đi qua, cầm lấy cặp sách của cô. Kết quả vừa cầm lấy, có chút nặng, ngước mắt nhìn cô:" bỏ đá vào đây sao?" Giản Vi bị hỏi đến phát sặc, giải thích:" là sách,hai quyển." Lâm Cẩn Ngôn ấn đường nhíu lại, liếc nhìn cô một cái, trực tiếp đem cặp sách mở ra:" đi ra ngoài chơi, đem sách theo làm gì." Giản Vi sửng sốt, kinh ngạc mà mở to mắt, " đi chơi?" Lâm Cẩn Ngôn không đáp cô, mở cặp sách ra, tưởng có thể giúp cô bỏ sách cở ra ngoài, kết quả vừa cúi đầu nhìn thấy quần áo của cô, đồ lót màu trắng kẹp ở trong áo thun, lộ ra một góc. Anh khóe mắt nhìn hai cái, đem cặp sách quẳng lại cho cô:" tự mình lấy ra." " nga......" Giản Vi không rõ nguyên do mà nhận lại cặp sách, cúi đầu chuẩn bị lấy sách, kết quả liếc mắt một cái liền phát hiện quần áo lót của mình đều lộ ra ngoài, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên ngẩng đầu, theo bản năng nhìn về phía Lâm Cẩn Ngôn. Lâm Cẩn Ngôn sắc mặt thật bình thường mà nhìn cô. Giản Vi thẹn thùng, đỏ mặt, đem sách vở bỏ ra, lại dùng sức đem nội ý giấu thật sâu vào bên trong, kéo khóa, đen cặp sách gắt gao ôm vào trong ngực. Đánh chết cũng không cho Lâm Cẩn Ngôn chạm vào cặp sách của cô. Lâm Cẩn Ngôn thấy cô mím môi, đem cặp sách gắt gao ôm vài ngực, trong mặt nhìn không được một tia ý cười, một lát, bỗng nhiên nói:" lần sau đem đồ lót để vào trong túi nhỏ." Giản Vi ngẩn ra, bỗng dưng trợn tròn mắt. Lâm Cẩn Ngôn lại cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Giản Vi chết tại chỗ, mặt đỏ bừng, cắn chặt môi, vừa tức vừa bực. Người này thật là.... đồ gian tà! Không thể nào tỏ ra mình cái gì cũng chưa thấy không được sao?!!!!!!!!