Lâm Cẩn Ngôn ngồi ở trên giường một lúc, bỏ hết cảm xúc qua một bên, lát sau mới xỏ dép xuống giường. Đi vào phòng tắm tắm rửa, dòng nước ấm áp từ trên đầu dội xuống, làm cho những suy nghõ rối loạn, hỗn độn trong đầu anh biến mất. Mười phút sau, mặc áo dài tắm ra tới, đem khăn lông lau qua rồi tùy tiện ném lên đầu giường,thay quần áo xuống lầu, bản thân đã hoàn toàn khôi phục được bình tĩnh. Dưới lầu, Giản Vi đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang định lên lầu gọi Lâm Cẩn Ngôn xuống dùng bữa, vừa mới đi được vài bước đã thấy anh từ trên lầu đi xuống. Vừa nhìn thấy anh, liền lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua, khẩn trương nhìn anh,thật cẩn thận hỏi:" anh.... anh chỗ kia không việc gì chứ?" Lâm Cẩn Ngôn"ừ" một tiếng, cũng không tính là sẽ trả lời cô, lập tức đi ra ngoài cửa, từ cửa cầm tờ báo của ngày hôm nay, xoay người vào phòng, ngồi trên ghế sô pha. Lâm Cẩn Ngôn cả người tản ra một cỗ xa cách, Giản Vi lại có chút sợ anh, không dám hỏi lại, chỉ nhỏ giọng nói một câu:" cơm sáng làm xong rồi...." Lâm Cẩn Ngôn "ừ" một tiếng, lại nói:" tôi vào sau." Giản Vi gật đầu yên lặng xoay người, vào trong nhà ăn ăn sáng. Trong lòng có chút lo sợ bất an, Lâm Cẩn Ngôn tỏ ra xa cách với cô rồi. Giản Vi đã xử lí xong một nửa bữa sáng, Lâm Cẩn Ngôn mố đi vào, cô vội đứng dậy nói:" tôi giúp anh lấy cháo." Nói xong liền chạy đến phòng bếp lấy cho anh một bát cháo, trở ra đưa cho Lâm Cẩn Ngôn. Lâm Cẩn Ngôn duỗi tay tiếp nhận, ngữ khí bình đạm mà đáp lại một câu:" cảm ơn." Giản Vi lắc đầu, ngượng ngùng ngồi xuống. Hai người dùng bữa, không ai nói chuyện với ai. Giản Vi thường trộm ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, nhưng đối phương hoàn toàn không hề hay biết, một bên ăn cớm một bên cầm tớ báo kịn tế chăm chú xem. Giản Vi trộm ngắm rất nhiều lần, nhưng anh không hề phát hiện ra, rốt cuộc nhịn không được bèn mở miệng, nhỏ giọng nói:" Lâm Cẩn Ngôn có phải anh đang giận tôi không? sự việc tối ngày hôm qua không phải do tôi cố ý, anh đừng nóng giận có được không?" Trong lời nói mang theo vài phần ý tứ lấy lòng, Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Giản Vi mím môi, đôi mắt tròn xoe, khẩn trương nhìn anh. Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô, trầm mặc vài giây rốt cuộc mở miệng, đáp lại:" không giận cô." " Vậy tại sao lại không để ý tôi?" Giản Vi lập tức hỏi. Ngày hôm qua còn mua giày mới cho cô, ngày hôm nay vậy mà đối với cô lại lạnh nhạt, xa cách. "......" Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên không biết đáp lại như thế nào, lại không thể nào nói ra đang giữ khoảng cách với cô. Suy nghĩ một lát mới đáp lại cô:" đang suy nghĩ công việc, không chú ý." Giản Vi nghe xong, tức khắc tiến tới trước mặt anh, đôi mắt sáng lên:" thật vậy sao?" Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm người trước mặt trong chốc lát, sau một lúc lâu, đột nhiên nâng tay lên, búng một cái vào giữa trán cô, thấp giọng giáo huấn:" toàn suy nghĩ vớ vẩn." Nói xong liền đứng lên, xoay người đi ra ngoài. Giản Vi nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn của Lâm Cẩn Ngôn, giơ tay sờ sờ chỗ bị Lâm Cẩn Ngôn búng, tự nói:" đau chết đi được." Quay đầu lại, tầm mắt vô tình dừng lại ở tờ báo trên mặt bàn. Nghĩ tới bộ dạng nghiêm túc của anh, tò mò đem tờ báo kia cầm lên. Xem một lúc, cuối cùng nhíu nhíu mày, khó hiểu lẩm bẩm:" buồn tẻ như vậy đối với anh ta có gì hay chứ?" Cô bĩu môi, đem tờ báo để lại chỗ cũ, thu dọn bát đũa. ....... Hôm nay là ngày 30 tháng một, sinh nhật của Giản Vi. Cô đã rất nhiều năm chưa ăn sinh nhật, nên măc dù đã mười tám tuổi, cũng hoàn toàn khômg để ý. Đã thành thói quen mất rồi. Rửa xong chén bát từ phòng bếp ra tới, Lâm Cẩn Ngôn đang ngồi ở trên sô pha, tay cầm văn kiện, nghiêm túc lật xem. Giản Vi đi tới, ở một bên sô pha an tĩnh ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Là tin nhắn Giang Lẫm gửi cho cô, hẹn ra ngoài chơi. Cô không muốn đi nên cự tuyệt. Trả lời xong tin nhắn, nhịn không được hỏi:" Lâm Cẩn Ngôn, anh hôm nay ở nhà sao?" Hôm nay vừa đúng là cuối tuần, thỉnh thoảng Lâm Cẩn Ngôn sẽ ở nhà. Lâm Cẩn Ngôn không ngẩng đầu, nhàn nhạt trả lời cô:" buổi chiều có hạng mục cần phải đàm phán, không có ở nhà." " tối có trở về không? nếu anh về, tôu một lát sẽ đi mua đồ ăn, chúng ta...." " Buổi tối còn có tiệc từ thiện." Lâm Cẩn Ngôn mở miệng ngắt lời, Giản Vi ngẩn ra, lời nói còn lại nghẹn ứ trong cổ họng. Lâm Cẩn Ngôn ngước mắt nhìn cô hỏi:" có việc?" Giản Vi lắc đầu, cười nói:" không, không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi." Cô nói xong liền quay đầu đi, nhìn về nơi khác. Tring lòng bỗng dưng có điểm mất mát, còn tưởng rằng Lâm Cẩn Ngôn sẽ ở nhà. Sinh nhật mười tám tuổi của cô lại phải một mình trải qua rồi. Giản Vi ngồi ở trên sô pha, Lâm Cẩn Ngôn tiếp tục công việc. Cô cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng không có tâm trạng lên lầu học bài, mới vừa được nghỉ tưởng như đã nghỉ được hai ngày rồi. Rất nhiều lần muốn tìm Lâm Cẩn Ngôn nói chuyện, nhưng thấy anh rất bận, lại không dám quấy rầy. Từ sô pha đứng lên, đi ra ngoài cửa. Tuyết mỗi ngày đều rơi chẳng mấy chốc cả sân viện đã phủ đầy tuyết. Giản Vi lấy giày từ trong tủ ra, ngồi xổm xuống xỏ giày rồi mở cửa. Cửa vừa mở ra, gió lạnh thổi vào, lạnh đến nỗi khiến cô rụt bả vai lại, lúng túng mà đem cửa phòng lập tức đóng lại. Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô, từ giây phút cô từ sô pha đứng lên. Nhìn cô nhẹ nhàng đi ra cửa, nhìn cô khẽ khàng mở tủ giày ngồi xổm xuống xỏ giày, lại nhìn cô mở cửa bị gió lạnh thổi đến rụt cổ lại, run run rẩy rẩy mà đóng cửa phòng lại. Không nhìn thấy mặt cô, nhưng đại khái có thể hình dung ra khuôn mặt của cô bị gió lạnh thổi cho đến cau chặt lại. Quả nhiên, quay người lại, liền thấy cô khuôn mặt nhỏ nhắn dúm dó, mất hứng, không biết trong miệng đang lẩm bẩm cái gì. Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, khóe miệng cong lên rất nhạt, bỗng nhiên có điểm muốn cười. Giản Vi không phát hiện ra Lâm Cẩn Ngôn nhìn mình, từ cửa đi vào, liền hướng lầu mà chạy mất. Vừa bị gió lạnh thổi, mặt cô tưởng như muốn đóng băng ngay tức khắc. Thịch thịch chạy lên lầu," phanh" một tiếng đem cửa phòng đóng lại. Lâm Cẩn Ngôn ở dưới nghe, trong mắt ý cười càng sâu, lắc đầu, lại tiếp tục công việc. Vốn tưởng rằng, Giản Vi trở về phòng sẽ không xuống nữa, nhưng không quá mười phút, lại nghe thấy tiếng bước chân. Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình, quay đầu lại, đã thấy Giản Vi bọc mình kín mít từ trên lầu đi xuống. Áo lông vũ màu hồng nhạt dài ngang đầu gối, khăn quàng cổ mũ bao tay, mang không sót một thứ gì. Lâm Cẩn Ngôn tò mò, nhịn không được hỏi cô một câu:" đi đâu đấy?" Giản Vi nghe thấy giọng của Lâm Cẩn Ngôn, nhìn về nơi phát ra giọng nói, nhếch miệng cười:" tôi ra ngoài chơi một lát". Nói xong liền lập tức chạy ra phía của thay giày ra ngoài. Trong viện tích đầy tuyết, Giản Vi tìm một chỗ ngồi xổm xuống, nắm một ít bắt đầu đắp người tuyết. Kỳ thật mỗi khi có tuyết đều rất vui, có thể cùng nhau đắp người tuyết, chơi ném tuyết. Khi còn nhỏ, cũng có rất nhiều người chơi cùng cô, nhưng về sau cha thiếu nợ, thường xuyên có người tới đòi nợ. Từ đó về sau, nhà hàng xóm đều cho con cái cách xa cô một chút, lúc ấy tuổi còn nhỏ, chỉ cảm thấy mình bị cô lập có chút khó chịu, nhưng hiện tại ngẫm lại, nó lại là chuyện gì đó rất bình thường, cha mẹ nào cũng đều không muốn con của họ chơi với một người như vậy. Bất quá từ nhỏ đã cô độc một mình nên bây giờ tự bản thân cũng có thể tạo ra trò để tiêu khiển. Tự mình nặn ra một người tuyết cũng rất vui, chỉ một lát sau tác phẩm của cô đã thành hình. Giản Vi lùi ra sau hai bước, tự đánh giá tác phẩm của mình, quả thực rất vừa lòng, nhếch miệng cười cười. Lâm Cẩn Ngôn đứng ở cửa phòng, khoanh tay trước ngực, thân thể lười biếng dựa vào khung cửa, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phái Giản Vi. Không có gọi, cũng không nói gì. Cứ như vậy nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới rốt cuộc nhấc chân hướng phía cô đi tới. " Chơi vui vậy sao?" Giản Vi đang nặn cầu tuyết, nghe thấy giọng Lâm Cẩn Ngôn, ngẩn ra, ngay sau đó đột nhiên quay đầu lại. Lâm Cẩn Ngôn đứng ngay sau lưng cô, hai tay đút túi quần, rũ mắt nhìn người phía dưới. Giản Vi cong mắt cười nói:" chơi rất vui, anh cũng ra đây nặn người tuyết sao?" Lâm Cẩn Ngôn:" nhìn cô chơi vui như vậy, tôi cũng muốn thử." "......." Giản Vi liếc anh một cái, bĩu môi, quay đầu không thèm đáp lại. Đột nhiên không khí trùng xuông, Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, cô bé tính tình rất trẻ con nha. Đứng ở phía sau Giản Vi một lát mới nhấc chân đến bên cô ngồi xổm xuống. Giản Vi cho người tuyết đội mũ. Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm một lát, sau đó đêm tuyết ở trên mặt đất học theo cô bắt đầu nặn thành một hình cầu:" là như thế này sao?" Giản Vi ngẩn ra vài giây, nghiêng đầu liền thấy Lâm Cẩn Ngôn đang cầm quả cầu tuyết. Ngừng lại vài giây, nhịn không được liền phì cười:" người tuyết thân dưới quá xấu." Tròn khôn ra tròn, méo chẳng ra méo, hoàn toàn không ra một hình dạng gì. Giúp Giản Vi nặn cầu tuyết lại bị ghét bỏ, Lâm Cẩn Ngôn đôi mắt hơi nhíu lại, thấp giọng hỏi:" xấu? cô chắc chắn?" Giản Vi ha ha cười:" thật sự là quá xấu, anh xem anh làm người tuyết đều không có hình dạng gì....A." Giản Vi chưa nói xong, trên mặt lập tức xuất hiện khí lạnh. Cô nghẹn họng, trâng trối nhìn ngườ trước mặt trừng mắt. Anh lại nganh nhiên đem cái thứ xấu xí kia ấn lên mặt cô! Tuyết ấn lên mặt, còn đọng lại từng hạt màu trắng. Lâm Cẩn Ngôn nhìn Giản Vi mở mắt tròn xoe, bộ dạng há to miệng, không khỏi bật cười, duỗi tay từ trong túi quần lấy di động, mở camera, hướng người trước mặt chụp liên tiếp vài tấm. Cô ngồi xổm bên cạnh người tuyết, đôi mắt tròn xoe mở to, miệng há hốc, bộ dạng có chút ngốc nhưng lại rất đáng yêu. Máy ảnh rắng rắc mấy tiếng, Giản Vi rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, kêy to:" Lâm Cẩn Ngôn anh chết với tôi!" Cô vừa nói vừa vơ lấy nắm tuyết trên mặt đất hướng mặt Lâm Cẩn Ngôn mà ném tới. Lâm Cẩn Ngôn theo bản năng cầm lấy tay cô, nhưng Giản Vi đâu chịu buông tha, cả người bổ nhào về phía anh. Lâm Cẩn Ngôn vốn là ngồi xổm trên mặt đất, bị Giản Vi đẩy cả người ngã đổ về phía sau. Giản Vi trong đầu chỉ có một suy nghĩ là muốn cho anh nếm thử một ít tuyết trên mặt là như thế nào, còn lại như nào không rảnh để suy xét, cô lấy hai tay đầy tuyết hướng người Lâm Cẩn Ngôn mà nhào tới. Lâm Cẩn Ngôn theo bản năng né về một bên, tưởng có thể đứng lên, nhưng cô nhanh quá, trực tiếp bổ nhào đến, hai người đè lên nhau. Giản Vi mau chóng tấn công mặt của Lâm Cẩn Ngôn. Tuyết lạnh thấu xương khiến anh phải kêu lên một tiếng, phản xạ có điều kiện mà bắt lấy tay cô. Giản Vi ngồi dậy vui vẻ cười to, đôi mắt cong lên, vui sướng khi người khác gặp họa, nói:" ai bảo anh gây sự trước. thế nào, lạnh không lạnh không?" Giản Vi chỉ lo "trả thù" ai kia căn bản không để ý đến tình huống lúc này như thế nào. Cô đang ngồi ở trên hông anh, đầy mặt hưng phấn. Mông cô đang ở trên bụng nhỏ của anh, chỉ cần dịch xuống một chút là đến chỗ đó. Lâm Cẩn Ngôn từ trước đến nay căn bản chưa bao giờ cùng cô gái nào thân mật quá đến vậy, chau mày, hô hấp thô nặng vài phần:" đi xuống!" " A?" Giản Vi trong lòng đang mải vui sướng vì trả được thù, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp. Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Vi vẻ mặt mờ mịt, sắc mặt đen kịt, nghiến răng nghiến lợi mà phun ra mấy chữ:" cô xem cô đang ngồi ở chỗ nào. Giản Vi có phải cô muốn chết hay không?" Giản Vi sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn anh chằm chằm. Sau một lúc lâu, theo bản năng nhìn xuống phía dưới, sau đó đột nhiên bất chợt phát hiện ra chính mình đang ngồi trên người Lâm Cẩn Ngôn. Vừa lúc nãy chỉ lo trả thù anh, căn bản không có nghĩ nhiều như vậy. Giờ phút này, cả người như có luồng điện chạy qua, từ phía Lâm Cẩn Ngôn bắn tới. Giản Vi đứng dậy trong nháy mắt, Lâm Cẩn Ngôn cũng ngồi bật dậy. Nhưng mà trên mặt đất đều là tuyết, thật trơn. Giản Vi vừa mới đứng dậy, dưới chân không biết giẫm phải cái gì, đột nhiên trượt một cái, không kịp khống chế, cả người lần nữa đem Lâm Cẩn Ngôn đè xuống dưới thân, lần này nghiêm trọng hơn lần trước cô vậy mà lại hôn anh. Chưa kịp hét lên thì môi cô đã phủ lên môi anh. Đôi môi dán chặt vào nhau, hai người kinh hãi mà mở to mắt nhìn, trong lúc nhất thời mọi thứ như ngừng lại, tĩnh lặng. Không biết qua bao lâu, Giản Vi bỗng nhiên hoàn hồn, giống như chịu một cái gì đó vô cùng khiếp sợ, hoang mang từ trên người Lâm Cẩn Ngôn lồm cồm bò dậy, đôi mắt hoàn toàn không dám hướng lên người anh, lập tức bỏ chạy. Nào ngờ đâu tuyết quá trơn, trên đường chạy trốn lại một lần nữa bị ngã ngồi trên mặt đất. Cô " ai da" một tiếng, không màng đau đớn, hoảng hốt từ trên mặt đất bò dậy, che mông lại tiếp tục chạy trốn. Giống như một chú thỏ con đang chạy trối chết. Lâm Cẩn Ngôn cũng sững sờ mất nửa ngày, nhìn bóng dáng cô bỏ chạy, nhìn cô té ngã lại tiếp tục che mông bỏ trốn, anh vẫn không lên tiếng, mãi đến khi cửa nhà đóng lại, mới hồi phục lại tình thần. Từ trên mặt đất đứng lên, nhất thời không biết phải làm sao. Vô thức liếm môi dưới, xúc cảm mềm mại vô thức còn đọng trên môi. Anh tại chỗ trố mắt vài giây, mới đột nhiên nâng tay lên, đau đầu mà ấn xuống ấn đường. Ách, phải làm sao bây giờ?