Duẫn Nguyệt Tình giữ lại cho bản thân mình hai ba món kỳ trân dị bảo, phần còn lại hắn đem cầm đổi lấy tiền, phân phát cho người nghèo. “Xong rồi, coi như là hành thiện tích đức.” Duẫn Nguyệt Tình thật vừa lòng với kết quả hiện tại, “Nào, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi Hàng Châu thôi.” “Ngươi bây giờ mới xuất phát có e là đã quá muộn không?” Diệp Lăng Hiên hỏi. Từ giờ đến đại thọ năm mươi của Tề ngự Thiên chỉ còn một ngày, muốn đi từ Tô Châu tới Hàng Châu trong vòng một ngày là không thể. Bất quá dùng khinh công của Duẫn Nguyệt Tình, như vậy chỉ cần ba canh giờ là có thể tới nơi, có điều nếu Duẫn Nguyệt Tình dùng khinh công mang hắn đi luôn thì quả thật sẽ tốn đi rất nhiều nội lực. Duẫn Nguyệt Tình ngâm ngâm cười, “Vấn đề này ta có biện pháp giải quyết đó.” Hắn huýt sáo một hơi, sau chốc lát, có tiếng vó ngựa vang lên, một con bảo mã trắng như tuyết xuất hiện trước mặt Diệp Lăng Hiên. “Đạp Tuyết, ngựa cưng của ta á.” “Quả là ngựa tốt!” Diệp Lăng Hiên khen. Toàn thân tuyết trắng không có một sơi lông tạp, đích thực là thượng thừa thiên lý mã. “Nhưng lúc ta gặp ngươi, ta đâu có thấy nó? Hơn nữa hai ngày qua cũng không hề nhìn thấy a?”Diệp Lăng Hiên có nghi vấn. “Ta cho nó tự đi kiếm ăn, để mặc nó tự do. Chỉ cần ta huýt sáo, nó sẽ trở về, rất có linh tính đó nha.” Duẫn Nguyệt Tình vỗ vỗ ngựa cưng một cách trìu mến. “Đến đây đi, lên ngựa!” Không chờ Diệp Lăng Hiên phản ứng, Duẫn Nguyệt Tình đã lập tức ôm lấy hắn ngồi lên lưng ngựa, giật dây cương, Đạp Tuyết tát khai bốn vó, chạy như bay đến Hàng Châu. Quả nhiên nhờ có Đạp Tuyết, trong vòng một ngày, bọn họ đã tới được Hàng Châu. Đại thọ năm mươi của Nam Lục tỉnh võ lâm minh chủ chính là sự kiện đình đám trên giang hồ. Võ lâm hào kiệt từ khắp nơi tụ họp tại đây, tính ra không dưới hai trăm người. Ba năm trước, Tề Ngự Thiên được đề cử làm võ lâm minh chủ. Tuy võ công của Tề Ngự Thiên chưa phải là thượng thừa nhất trong số các cao thủ Nam Lục tỉnh, nhưng tính cách của hắn chính trực, hào sảng khiến cho rất nhiều người vui lòng phục tùng. Nhìn dòng người lui tới Tề phủ, Duẫn Nguyệt Tình cảm thấy chán ngán, hắn rất khinh thường những kẻ nịnh nọt ấy. Đại đa số người đến, đều là vì lấy lòng Tề Ngự Thiên mà đến. Còn Diệp Lăng Hiên thì không để ý tới chuyện này, giang hồ là thế mà, hắn thấy đó là chuyện thường tình thôi. “Chúng ta đợi đến lượt chót hẳn vào, chúng ta không có thiệp mời á.” Diệp Lăng Hiên nói với duẫn Nguyệt Tình, “Phải rồi, ngươi đối với việc này không hứng thú, cớ sao còn đến làm gì?” Diệp Lăng Hiên tò mò hỏi. “Ha hả, bởi vì ta thích xem náo nhiệt đó mà.” Duẫn Nguyệt Tình ha hả cười nói. Đáp án này quả rất đúng với tác phong của hắn. Chờ dòng người đi vào gần hết, hai người mới bước chân vào đại môn, tay cầm lễ vật giao cho tiếp tân. Bọn họ ngồi ở một cái bàn trong góc đình viện. Ngồi cùng bàn với bọn họ còn có bốn người trong võ lâm, tuy nhiên vừa nhìn đã biết những người này chẳng phải thuộc hạng tiếng tăm gì. Bốn người kia đưa mắt liếc nhìn bọn họ một cái rồi lơ bọn họ luôn. Hai người cũng không thèm để ý, từ từ nhàn nhã đánh giá những quan khách mới đến. “Đó là ai thế?” Diệp Lăng Hiên chỉ vào một vị mặc đạo bào trong đại sảnh mà hỏi Duẫn Nguyệt Tình. Hắn lâu lắm không ra giang hồ, có rất nhiều người hắn không biết. “Đó là tân nhậm chưởng môn của phái Thanh Thành –  Thiên Nhất đạo trưởng. Thanh Thành, Nga Mi, Võ Đang, Côn Lôn, Không Động, Điểm Thương, Hoa Sơn, Thiếu Lâm, chưởng môn của bát đại phái đều đến đây cả, xem ra danh tiếng của Tề Ngự Thiên cũng rất lớn a.” Duẫn Nguyệt Tình vừa nói vừa cho một hạt đậu phộng vào mồm. “Hắn là Nam Lục tỉnh võ lâm minh chủ, chưởng môn các đại phái đến chúc thọ hắn cũng đúng thôi.” Diệp Lăng Hiên chẳng thấy điều này có gì khác thường. Lúc này, người hầu tiếp đãi ở cửa hô lớn: “Thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang – Triệu Kiếm Phi đến chúc thọ!” Một thiếu niên áo lam, mặt đầy ngạo khí tiến đến. Tề Ngự Thiên và chưởng môn bát đại phái cùng đứng lên nghênh đón hắn. Thiếu niên áo lam sau khi hướng bọn họ chắp tay khách sáo, liền cùng bọn họ đi vào đại sảnh. (thằng này chảnh ớn =.=) “Ngự Kiếm sơn trang? Chính là cùng Lạc Diệp cốc, Lưu Tình bảo nổi danh tam đại võ lâm chí tôn – Ngự Kiếm sơn trang đó sao?” Diệp Lăng Hiên tìm tòi trong trí nhớ chuyện có liên quan đến Ngự Kiếm sơn trang. “Đúng vậy, có điều Ngự Kiếm sơn trang kém tiếng nhất, Lạc Diệp cốc là số một, Lưu Tình bảo xếp thứ hai.” Duẫn Nguyệt Tình vô tư trả lời. Tề Ngự Thiên thấy mọi người đều đến đông đủ, bèn đi tới cửa đại sảnh, hướng về phía mọi người vốn đang ngồi trong đình viện, ôm quyền nói, “Hôm nay là đại thọ năm mươi của lão phu, đa tạ các vị võ lâm đồng đạo đến chúc thọ, lão phu vô cùng cảm kích, có chuẩn bị chút rượu nhạt, thỉnh mọi người thưởng thức!” Quả nhiên có phong thái võ lâm minh chủ a. Diệp Lăng Hiên và Duẫn Nguyệt Tình mới ngồi một lát, Duẫn Nguyệt Tình liền nghĩ muốn rời đi, “Còn tưởng rằng sẽ có cái gì náo nhiệt để thưởng thức, kết quả cái gì cũng không có, thật sự là nhàm chán, Tiểu Hiên Hiên, chúng ta đi thôi.” Diệp Lăng Hiên với chuyện này cũng không có hứng thú gì. Vào lúc hai người đang chuẩn bị rời đi, Diệp Lăng Hiên phát hiện trong không khí có một loại mùi hương kì quái không dễ phát hiện, đây là… Diệp Lăng Hiên trong đầu chợt lóe, không tốt! Hắn vội lấy ra từ trong ngực một cái bình nhỏ, sau đó dốc ra hai viên thuốc màu trắng, lấy một viên đưa cho Duẫn Nguyệt Tình, “Mau nuốt vào!” Duẫn Nguyệt Tình nhìn sắc mặt Diệp Lăng Hiên liền biết có việc phát sinh, vội vàng làm theo, “Có chuyện gì vậy?” “Trong không khí có mùi hương của Túy Hải Đường, có người sử dụng Túy Hải Đường, nơi đây hẳn là sẽ phát sinh chuyện không hay.” Nét mặt Diệp Lăng Hiên hiện lên một vẻ nghiêm túc hiếm thấy. “Túy Hải Đường? Chính là loại mê dược không dễ phát hiện, có thể khiến người ta tay chân run rẩy, cả người vô lực – Túy Hải Đường đó sao?” Duẫn Nguyệt Tình đối với thứ này cũng có chút hiểu biết. “Đúng vậy, chính nó a!” “Chắc đợi lát nữa là có chuyện vui xem rồi, ha hả, Tiểu Hiên Hiên, huynh biết y thuật hả?” Duẫn Nguyệt Tình có một tia hưng phấn, xem ra lần này không về tay không. “Ừ, cha ta biết y thuật, ta cũng học được chút ít.” Điểm ấy hắn không nói sai. Chỉ một lát sau, hơn hai trăm người trong đình viện đều ngã xuống.”Sao lại thế này?!” Tề Ngự Thiên, bát đại chưởng môn cùng Triệu Kiếm Phi đi ra đại sảnh, hốt hoảng nhìn đám người đang ngã xuống. “Có người hạ độc?!” Triệu Kiếm Phi thấy thế, vội vàng vận khởi nội lực, không ngờ có một trận vựng huyễn đánh úp lại, làm hắn thiếu chút nữa đứng không vững té xuống đất. Tề Ngự Thiên cùng bát đại chưởng môn cũng vận khởi nội lực, tất cả đều bị như Triệu Kiếm Phi. “Là ai làm!” Tề Ngự Thiên cả kinh nói. Chẳng lẽ có người định đến quấy rối? “Ha hả, Tề đại minh chủ, đây là lễ vật ta tặng cho ngươi a! Thấy thế nào? Hương vị của Túy Hải Đường cũng không tệ lắm đúng không!” Theo giọng nói truyền đến, một gã hắc y nhân từ trên mái hiên nhảy xuống. “Ngươi là ai? Vì sao phải làm như vậy?! Ta và ngươi không hề quen biết!” Tề Ngự Thiên căm giận nhìn chằm chằm người trước mắt, hắn xác định hắn căn bản không biết kẻ đó. “Chúng ta đúng là chưa hề quen biết, thế nhưng các ngươi là chướng ngại vật cản trở U Hỏa giáo chúng ta nhất thống võ lâm Trung Nguyên, cho nên chúng ta không thể nào không làm vậy được.” Hắc y nhân vừa dứt lời, trên tường viện đã xuất hiện thêm mấy chục hắc y nhân ăn mặc y chang nhau, trên hắc y đều có thêu hình ngọn lửa. “Các ngươi là U Hỏa giáo? Mười mấy năm nay, U Hỏa giáo không hề bước vào Trung Nguyên, vì sao hiện tại…” Thiên Nhất đạo trưởng thắc mắc hỏi. “Tiền nhiệm giáo chủ không có chí lớn, cho nên mười mấy năm qua không hề tiến vào Trung Nguyên. Tân nhậm giáo chủ của chúng ta tham vọng nhiều, hiện tại muốn U Hỏa giáo phải nhất thống võ lâm Trung Nguyên!” “A di đà phật, biển khổ vô biên, quay đầu lại là bờ a.” Chủ trì Thiếu Lâm – Trí Tâm đại sư chắp tay khuyên nhủ. “Các ngươi có nói gì cũng vô dụng thôi, hiện tại các người đều là cá nằm trên thớt, chờ chúng ta xử lý a. Ha ha ha!” Hắc y nhân đắc ý, cười ha hả. “Đáng giận! Ta liều mạng với ngươi!” Triệu Kiếm Phi rốt cuộc nhịn không được, hắn là thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang, làm sao có thể chịu đựng được loại xỉ nhục này! Hắn nỗ lực vận động thân mình, nghĩ muốn xông lên, cùng hắc y nhân chiến đấu đến cùng. Tề Ngự Thiên một phen giữ chặt hắn, “Hiền chất, không cần xúc động a!” “Nga, ngươi là thiếu trang chủ Ngự Kiếm sơn trang à, chính là một trong tam đại võ lâm chí tôn của Trung Nguyên – Ngự Kiếm sơn trang đó sao? Ha hả, xem ra cũng chẳng khá khẩm gì.” Hắc y nhân trào phúng cười nói. “Ngươi…” Triệu Kiếm Phi tức giận công tâm, ngất luôn. “Tề Ngự Thiên, bát đại chưởng môn, hiện tại có hai con đường cho các ngươi chọn. Một là quy thuận chúng ta, còn hai, chính là phải chết!” “Phi! Quy thuận các ngươi, mơ tưởng đi!” Chưởng môn Côn Lôn tỏ vẻ kiên định, thà chết chứ không chịu khuất phục. “Muốn chọn con đường chết sao, được lắm, ta cho các ngươi toại nguyện!” Sắc mặt Hắc y nhân trở nên lạnh lùng, hắn vận chưởng tiến đánh Tề Ngự Thiên. Lúc này, một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, “Ta nói vị lão huynh này a, hành động của ngươi không quang minh lỗi lạc gì hết, lớn tuổi như thế còn làm chuyện vậy, thật không biết xấu hổ là gì hả?” “Người nào?!” Hắc y nhân cả kinh, thu hồi chưởng lực, xoay người hướng phía đình viện nhìn lại. Chỉ thấy trong số hơn hai trăm kẻ ngã xuống, có một vị tuấn mỹ thiếu niên áo tím đứng cười hì hì, bên cạnh là một vị thư sinh áo trắng ôn hòa, nhã nhặn.