Lạc Đao Mai Phong
Chương 7 : Câu chuyện thứ bảy
Làm đàn ông, phải nhẫn nại được! Đây là gia huấn của nhà họ Lạc, Lạc Vô Thanh luôn ghi nhớ trong lòng.
Cho nên hắn hiện tại vẻ mặt đau khổ nhìn cái cà- vạt đeo trên cổ mình.
Đệt! Thứ này ai phát minh? Thực cần phải dùng thứ đồ chơi này thít lên cổ hắn, khẽ dùng lực, xoạch một tiếng, thế giới thanh tịnh rồi.
Lạc Vô Thanh thắt cà vạt xong đứng trước gương trong ký túc xá, xoay trái xoay phải, sau đó hỏi Mai Sơ Cửu lần thứ một trăm năm mươi sáu: “Tiểu Cửu, tôi đẹp trai không?”
Mai Sơ Cửu nhìn trời trợn trắng mắt một cái: “Anh em, vừa rồi tôi đã trả lời cậu vấn đề giống nhau ít nhất một trăm năm mươi lăm lần rồi, cậu rất đẹp trai, đẹp trai vô biên giống như bình thường.” Trời cao à, tha cho y đi! Chỉ là hẹn hò cùng cô y tá dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, tay không đánh bay kẻ cướp như vậy, về phần hắn sao... hẹn hò với phụ nữ, thật đúng là phải có giác ngộ trả giá tính mạng á!
Bình thường câu trả lời này khẳng định có thể làm cho Lạc Vô Thanh đắc ý huýt sáo bài ca chăn trâu rồi chạy đi ra ngoài rồi, nhưng hôm nay hắn lại hiển nhiên rất không hài lòng câu trả lời này.
Đẹp trai giống như bình thường? Chính là nói hắn giống như bình thường ba trăm sáu mươi lăm ngày không thay đổi? Vậy không phải chẳng khác nào không đẹp trai sao?
Lạc Vô Thanh mặc kệ rồi, bới tủ quần áo một hồi, tư thế này đặc biệt giống như tạo hình của một anh đẹp trai tóc đỏ thời kỳ game arcade(*) trước đây ấn kẻ địch trên mặt đất. Bới ra một đống đồ, Lạc Vô Thanh lại vung tay vung chân trước gương đến nửa tiếng, cuối cùng vừa lòng ra cửa.
(*)Game arcade: Trò chơi arcade (tiếng Anh: Arcade game) là một dạng trò chơi được chơi trên một loại máy giải trí sử dụng bằng đồng xu, loại máy này thường được lắp đặt ở những địa điểm kinh doanh công cộng, ví dụ như quán ăn, quán bar, và đặc biệt là tại những trung tâm giải trí game. Xem thêm tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/Game_arcade)
“Không phải cậu hẹn với cô ấy mười rưỡi sáng sao? Bây giờ mới chín giờ.” Mai Sơ Cửu có lòng tốt nhắc nhở hắn.
Lạc Vô Thanh nghiêm túc quay đầu lại nhìn về phía y: “Làm đàn ông, phải nhẫn nại được, không phải chờ một tiếng rưỡi thôi sao!”
Nói xong, Lạc Vô Thanh lấy một loại dũng khí ‘gió thổi vi vu sông Dịch lạnh ghê(**), tráng sĩ một đi không trở về’ bước ra bước đầu tiên của cuộc hẹn.
(**)Dịch thủy ca – Kinh Kha:
易水歌
風蕭蕭兮,易水寒,
壯士一去兮,不復還。
Dịch thuỷ ca
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
Sau lưng hắn, Mai Sơ Cửu dùng ánh mắt cực độ ghen tị nhìn chòng chọc hắn, hơi chua tràn đầy trong lòng toát ra một câu: Chờ tôi có bạn gái, một thứ hai lần! Một tuần sáu cuộc hẹn hò, cả tuần hẹn hò!
Quỷ đáng thương vạn năm không có bạn gái nào đó buồn bực ngồi xổm góc tường luyện móng vuốt với tường, xoạt một tiếng, lại là năm đường dấu móng tay chỉnh tề.
May mắn Nhu Nghê không có thói quen đến muộn, Lạc Vô Thanh đứng nghiêm nghỉ dưới mặt trời chói chang chừng một giờ, liền đón được bạn gái của mình.
Dựa theo cách thức hẹn hò thông thường, trước tiên đi dạo phố rồi uống trà, sau đó đi rạp chiếu phim nào đó chọn một bộ phim kinh dị để xem, nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ bé rồi xác định bước quan hệ tiếp theo, lần hẹn hò này coi như công đức viên mãn.
Sau đó, lúc đang tiến hành đến một bước uống trà này, Lạc Vô Thanh nhìn thấy một tờ thực đơn trong móng vuốt, lại yên lặng nhẩm gia huấn của nhà họ Lạc.
Đàn ông, phải nhẫn nại được!
Đối với nước khoáng giá trên trời thì nhẩm ít nhất năm lần đàn ông à mày phải nhẫn nại, Lạc Vô Thanh cuối cùng cố giữ mặt mũi đàn ông, trấn tĩnh tự nhiên chọn một suất ăn rẻ nhất, sau khi làm xong chuẩn bị tâm lý nửa tháng sau ăn chực cơm của Mai Sơ Cửu, đưa thực đơn cho Nhu Nghê, lộ ra một nụ cười mỉm vô cùng phóng khoáng: “Tiểu Nghê, tùy ý chọn đi!” Không phải là nửa tháng sau gặm dưa muối thôi sao! Có sá gì! Đàn ông, phải nhẫn nại được!
Nhu Nghê nhìn một lát, cũng chọn một suất rẻ nhất, sau đó nở một nụ cười xinh đẹp với hắn.
Nói đến, đây cũng không phải là lần đầu tiên Lạc Vô Thanh hẹn hò, nhưng tuyệt đối khẩn trương hơn lần đầu tiên hắn hẹn hò! Nhớ tới hồi hắn còn ở trường cảnh sát, hẹn hò với hoa hậu giảng đường y như chơi đùa, vừa gặm kem vừa hẹn.
Nhưng lần này không giống, lần này là Nhu Nghê đó, cô gái mềm mại như đóa hoa trắng nhỏ đó á...
Vừa nhìn thấy cô ái có mái tóc đen nhánh, bả vai nhỏ bé yếu ớt, cười đến dịu dàng kia, Lạc Vô Thanh lập tức khẩn trương lên luôn, tay chân cũng không biết nên để ở chỗ nào.
Đây là tình yêu thật sự, vừa nghĩ tới đối phương trong lòng liền như nai con đi loạn, là cảm giác chỉ có đối mặt với người mình thực sự thích mới có.
Tay Nhu Nghê đặt ở trên bàn, mịn màng, bóng loáng, hơi phản xạ ánh mặt trời, giống như một đoạn bạch ngọc thượng hạng. Lạc Vô Thanh nuốt nước miếng một cái.
Hắn là vào năm bảy tuổi đạt được Minh Linh Đao, trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy thanh đao nhỏ bé nhẹ nhàng kia, cũng giống như tâm tình bây giờ.
Muốn đi vuốt ve, muốn đi đụng chạm, nhưng lại chẳng dám, sợ vừa đưa tay vẻ đẹp giống như mộng ảo đó sẽ tan vỡ.
Cho nên Lạc Vô Thanh rút lại móng vuốt đang rục rịch, ở trong lòng lại một lần nữa nghiêm túc mà nhắc nhở mình, đàn ông, phải nhẫn nại được!
Ngay vào lúc Lạc Vô Thanh lặp đi lặp lại giãy dụa giữa duỗi móng vuốt và không không duỗi móng vuốt, cô y tá dùng ánh mắt e thẹn mềm mại đưa tình nhìn hắn một lát, sau đó nói: “Thanh Tử, chỗ em ngược đầu gió, hơi lạnh...”
Câu nói kế tiếp căn bản không cần phải nói ra, cho dù cửa sổ còn cách Nhu Nghê ít nhất hơn ba mươi mét có chỗ gấp khúc ‘đường núi mười tám khúc cong’(***), Lạc Vô Thanh cũng lập tức lĩnh hội tinh thần, nhanh chóng dọn ra một vị trí ở bên cạnh, nhìn cô y tá mềm nhũn mà kề vào trong lòng hắn, hai tay tự động tự phát vòng lên eo hắn, sau đó liền xiết một cái!
(***)Tên một bài hát, ý ở đây là nó ngoằn ngoèo
Cả người Lạc Vô Thanh run lên, nhanh chóng ở trong lòng nhẩm vô số tiếng đàn ông, phải nhẫn nại được!
Khi hắn nhẩm đến lần thứ ba trăm, Lạc Vô Thanh hít một hơi, vô cùng nghiêm túc tự nói với mình: Không nhẫn nại được nữa rồi.
Giây tiếp theo, hắn kiên định dịu dàng mà đẩy Nhu Nghê ra, nhìn đôi mắt đen như mực long lanh nước của cô gái mảnh mai ấy, nhàn nhạt mở miệng: “Tiểu Nhu.”
“Dạ?”
“Vừa rồi đại khái em quá kích động, đã dùng tới nội lực, xương sườn của anh có vẻ như... gãy rồi.”
Sau khi nói xong câu đó, Lạc Vô Thanh miệng sùi bọt mép, ngã thẳng tắp sấp mặt xuống.
Ngày đó các vị cư dân tiểu khu Đào Quan vào lúc tan tầm tận mắt nhìn thấy cảnh tượng cô Nhu Nghê luôn mảnh mai động lòng người chân không chạm đất, bế ngang anh cảnh sát đang hôn mê lên lao tới bệnh viện, đám bác gái vừa cảm thán, “Đây là sức mạnh của hiện trường hoả hoạn mà ~” vừa bắt đầu mơ màng vô hạn đặc biệt của phụ nữ trung niên, kết quả, buổi tối hôm đó lúc Nhu Nghê còn trông coi ở bên cạnh Lạc Vô Thanh, những đội ngũ báo chí, TV, tạp chí… liền cuồn cuộn ra vào phòng bệnh, nói rằng, y tá trực ban dũng cảm cứu cảnh sát nhân dân bị thương, đây chính là một khúc nhạc cảm động về mối tình cá nước cảnh – dân của xã hội hài hòa thời đại mới!
Có điều rất hiển nhiên, Lạc Vô Thanh và Nhu Nghê đều không có ý cảm kích. Sau khi cô y tá mỉm cười biểu diễn tay không làm vỡ giá ba chân của máy quay cho tất cả phóng viên, thuận lợi mà mời bọn họ đi ra ngoài, để lại một không gian nghỉ ngơi cho người bệnh.
Lạc Vô Thanh tựa lên giường, ánh mắt tịch mịch trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn nhìn bóng đêm tiêu điều ngoài cửa sổ, sau thời gian rất lâu, bấm số điện thoại của Mai Sơ Cửu, hờ hững mở miệng: “Cái gọi là một đường yêu đương, phải có giác ngộ lấy sinh mệnh để nói chuyện.”Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt cực kỳ u buồn, loáng thoáng mang theo một chút tịch mịch như lưu ly, Lạc Vô Thanh đắm chìm một lát, lại lần nữa thản nhiên mở miệng: “Tiểu Cửu, lúc đến đơn vị, nhớ mở máy tính của tôi, trong mục yêu thích phần võ học cậu mở ra cái thứ ba liên tiếp, phía dưới bên trái có thư đặt hàng bí tịch võ học, giúp tôi mua một quyển 《 Kim Chung tráo 》, nhớ rõ yêu cầu cuốn đóng bìa mềm mười đồng, không cần sách bìa cứng mười lăm đồng. Sau đó nhớ lưu lại số điện thoại, đăng ký hội bạn sách, sau này mua sách giảm tám mươi phần trăm.” Nói xong, hắn khẽ nhắm mắt lại, hai tay nắm thật chặt thành quả đấm ở bên người.
Mịa! Sau này bố mày nhất định sẽ luyện thành tuyệt đỉnh ngạnh công, mặc sức Tiểu Nhu ôm!!
Lạc Vô Thanh gào thét ở trong lòng!
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
12 chương
47 chương
11 chương
216 chương
16 chương