Lạc cư
Chương 15 : Vùng đất trắng
Nhờ học được số đếm từ Lĩnh suốt chặng đường bay về phía đông nơi những núi tuyết hiện hữu, Tân nói với Lĩnh số lượng thực tế của nhóm.
“Nhóm bọn anh có khoảng bốn mươi thú nhân trưởng thành, trong đó hơn phân nửa đã có bạn đời là những Phụ thú nhân bọn anh cứu được, hoặc là Phụ thú nhân vì không muốn tiếp tục sinh sống ở lại bộ lạc mình, tình nguyện đi theo thú nhân lạc loài từ trước. Số còn lại là các tiểu thú nhân lạc loài và một số Phụ thú nhân dị tật. Tổng cộng như vậy cũng gần cả trăm người.”
“Nhiều vậy ư?” Lĩnh ép mình xuống mớ lông mềm mại trên cổ anh, tốc độ đập cách của nhóm Tân rất chậm nhưng lại di chuyển vô cùng nhanh, với tốc độ đó ở trên không Lĩnh không dám ngồi thẳng dù chỉ một lần.
“Đúng vậy, bọn anh biết chỉ có đoàn kết mới sống sót được ở nơi đây nên đã hợp lại cùng nhau thành một nhóm, cứu giúp và che chở bất cứ ai cần sự giúp đỡ.”
Nghe vậy bất giác cánh ta đang đặt ở cổ anh của Lĩnh vuốt nhẹ, cậu tựa đầu mình lên cái cổ dài và mềm mại của anh, ngắm nhìn từng cụm sương mỏng trôi qua người mình, dưới kia nơi tầm mắt Lĩnh có thể thấy là những mảng xanh âm trầm nối dài như vô tận.
“Bọn anh làm đúng rồi,” cậu nói, “em tin với việc làm mà bọn anh đã làm thần thú sẽ thấy, ngài ấy sẽ hiểu mình đã sai và sẽ cho chúng ta một nơi để về.”
Tân lắc mình nghiêng đi khi gặp phải cụm núi đá cao chót vót, anh bay một vòng quanh nó, nơi đây ánh mặt trời vàng chói không bị mây hay sương lạnh che khuất, từng tia ấm áp chiếu xuống phủ trọn thân anh, sưởi ấm nó và cả lòng anh nữa.
Anh tự hỏi, điều Lĩnh nói đã xảy ra chưa?
Rồi cũng chính anh tự trả lời với mình rằng: có lẽ nó đang xảy ra bởi cậu, người đang ngồi trên lưng anh đây, cậu có lẽ chính là món quà thần thú gửi cho thú nhân lạc loài.
Nghĩ như thế Tân liền vỗ mạnh cách lao vút lên, khiến Lĩnh phía trên phải ôm chặt anh vội hỏi:
“Sao vậy? Có chuyện gì mà anh bay lên cao thế?”
“Ở những nơi trời ít mây, thường sẽ rất đẹp. Em nhìn xuống thử đi.”
Nói rồi anh bay ngang cố giữ thăng bằng để Lĩnh nhìn xuống.
Quả nhiên như Tân nói, nơi khoảng trời không mây cây cối xanh mượt nối liền nhau, đôi ba mảng xen giữa chúng là lũ cây với lá và hoa lạ màu trông như dải tơi lụa mềm mại, chốc chốc đường vải ấy lại gặp phải đôi ba gò núi cao sậm màu, rồi đôi ba con suối ngoằn ngoèo uốn lượn, đi xa hơn chút nữa Lĩnh thấy được cả cảnh tượng con thác đổ hùng vĩ chiếm trọn một vùng.
Thiên nhiên nơi đây thật hùng vĩ, sự hùng vĩ ấy kì diệu tới mức một người vô thần như Lĩnh cũng phải thầm thán phục vị tác tạo là thần thú ở thế giới này.
Qua đi vùng đất ít mây họ lại bay vào khu nhiều mây, và cũng từ đoạn đường này, mây, sương ngày một dày hơn, nhiệt độ thấp dần theo từng lần vỗ cánh của Tân.
...
Sau bốn ngày bay liên tục vào ban ngày, nghỉ khoảng vài ba giờ ban đêm khi trời đã khuya, cuối cùng khi bình minh của ngày thứ năm lên họ tới sát núi băng.
Nhiệt độ nơi đây lạnh đến mức giờ đây vốn cả vùng đất đang trong mùa hè nhưng nơi này không khác gì mùa đông ở nước Việt, lạnh buốt.
Họ đáp xuống một khoảng không trắng xóa với hàng trăm cây lá trắng thân trắng, chúng không bị phủ bởi tuyết mà là màu sắc tự nhiên như thế. Nơi đây vốn đã lạnh lẽo giờ nhờ những loài cây họ kim màu trắng này càng khiến nó trở nên tiêu điều hơn.
Vân co ro quấn mình trong mớ da thú dày dặn, cô lại gần Lĩnh người quấn mình chặt không kém cô.
“Nơi này lạnh quá, chúng ta có thể sống được ở đây chứ?”
Lĩnh cười môi cậu tím tái, mái tóc đỏ thôi không còn rực rỡ ảm đạm giữa trời trắng, cậu nhỏ giọng trả lời Vân:
“Chắc là sống thoi thóp!”
Nghe vậy Vân cười, nhưng vì lạnh nên cái nụ cười ấy cũng chả tươi là mấy.
Bên cạnh họ nhóm thú nhân buông mình trần, thân dưới quấn váy da thú sơ sài, chống gió lạnh không một cảm xúc hay phản ứng.
Nhìn thấy thế Lĩnh khâm phục không thôi.
Lục đi tới cạnh cậu, nhìn cậu quấn tròn vo cười lớn, trêu:
“Trời ơi nhìn cậu như con gấu màu nâu vậy đó!”
Lĩnh lườm cậu ta một cái rồi hỏi:
“Cậu không thấy lạnh à?”
Lục lắc đầu:
“Mát, không lạnh, nếu thế này mà gọi là lạnh mùa đông tới cậu sẽ chết vì cóng.”
Lĩnh rùng mình, cậu bước nhanh đến bên Tân thú nhân nhà mình rầm rì với anh:
“Mình phải đi khỏi đây trước mùa đông, không là em chết chắc đó. Quá lạnh!”
Tân một tay xách đồ một tay vươn lên vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung của cậu, gật đầu:
“Anh cũng tính vậy, hôm nay về gặp nhóm người anh sẽ nói với họ luôn kế hoạch của chúng ta.”
Lĩnh nhích lại gần anh, tóm lấy cánh tay không bận bịu của anh ôm lấy nhét nó vào mớ da thú của mình, run run nói:
“Tay anh lạnh quá.”
Tân cười, để yên tay mình trong lòng cậu hạnh phúc băng qua vùng đất cây trắng với mặt đất khô cằn không một ngọn cỏ xanh, tiến sát núi băng khổng lồ, rồi vòng vèo vài ba lần luồn qua giữa các kẽ núi băng trong suốt như gương màu trắng xanh lạnh lẽo.
Anh đưa cả nhóm vào một thung lũng rộng giữa núi băng, nơi đây gió không lùa tới nhưng cái lạnh được tỏa ra từ núi băng thì không yếu đi chút nào.
Vừa vào tới thung lũng anh liền huýt một tiếng lớn vang dội. Ngay khi tiếng huýt tan đi lục tục những chiếc lỗ tối màu được mở ra từ bốn bề núi băng xung quanh.
Lĩnh ngạc nhiên nhìn từng người vui mừng bước ra khỏi hang động xung quanh núi băng bấu chặt tay Tân.
Tân nhìn cậu nói nhỏ:
“Bọn anh đục lỗ sâu vào trong núi băng làm nơi trú tạm, tuy vẫn lạnh nhưng còn đỡ hơn là ở ngoài trời.”
Lĩnh gian nan gật đầu, đứng đây cậu đã lạnh đến run người, nếu vào trong đó ở không biết cậu sẽ thành gì đây, có lẽ là hóa thạch băng trăm năm chăng?!
Một nhóm lớn thú nhân, Phụ thú nhân, tiểu thú nhân đủ màu tóc bước tới. Họ vui mừng đón chào thủ lĩnh trở về với từng tiếng hoan hô hú hét lạ kì, cùng những cái vỗ tay bất quy tắc.
“Miễu sao rồi thủ lĩnh?”
Bất thình lình một Phụ có mái tóc không khác gì Miễu chen ra từ nhóm người phóng về đây.
Cậu ta khá gầy, nước da nhợt nhạt, dáng người cao dỏng. Vừa hỏi vừa chen vào nhóm Tân hòng tìm Miễu.
“Mình đây?” Tiếng Miễu yếu ớt vang lên.
Ngay sau đó là tiếng khóc rấm rứt của vị Phụ thú nhân ấy. Miễu và cậu ta ôm lấy nhau vui mừng đến phát khóc.
Nhóm thú nhân vây quanh nhìn thấy Miễu đồng loạt hoan hô, hô tên cậu ta, tay múa may không ngừng.
Sau một vài giây gặp gỡ hạnh phúc ấy, Tân lôi kéo Lĩnh đến trước mặt mọi người, ra dấu cho họ im lặng mở lời giới thiệu cậu.
“Đây là Lĩnh Phụ thú nhân chúng tôi gặp trên đường, em ấy là một món quà lớn do thần thú ban cho tôi, tôi và em ấy đã quyết định bên nhau mong mọi người hãy chúc phúc cho chúng tôi.”
Nghe vậy nhóm thú nhân lần nữa vang lên tiếng hoan hô, tiếng huýt đủ loại như tiếng chim hót, người thì vỗ tay, các Phụ thú cùng tiểu thú nhân thì chúc phúc không ngừng.
Lĩnh vừa ngại vừa vui. Ngại vì cậu chưa chuẩn bị gì hết lại bị ép ra mắt toàn bộ đại gia đình nhà chồng, nhưng cũng vui vì họ đều mộc mạc đơn sơ rất nhanh đã chấp nhận cậu.
Tân lần nữa vươn tay để đám đông ‘gia đình’ nhà mình trật tự, anh ra dấu mời Vân tiến lên đây.
Khi cô đứng trước mặt mọi người, toàn bộ thú nhân trong nhóm liền im lặng, họ nhìn cô, chăm chú tới mức Vân ngại ngần không dám nhìn ai.
Tiếp đó không biết là ai mở đầu, tiếng huýt gió vang lên, cùng lúc toàn bộ nhóm thú nhân chưa có bạn đời liền làm theo huýt đủ thứ tiếng theo tộc chim của mình, tỏ ra cực kì thích thú khiến khuôn mặt vốn tái vì ngại của Vân đỏ bừng lên, cô nép vội vào lưng anh mình, không dám nhìn thẳng ai.
“Tụi bay im đi không là tao bẻ cánh hết bây giờ!” Anh hăm dọa nhóm thú ế lâu năm trong gia đình khiến bọ họ cười cười thu liễu lại chút đỉnh.
“Đây là Vân cô ấy là một thầy thuốc, và từ nay cô ấy sẽ là thầy thuốc của nhóm chúng ta.”
Nghe vậy mọi người liền im lặng, họ nhìn nhau xầm xì vài tiếng nhỏ rồi cũng không biết là ai mở đầu, tiếng hoan hô lần nữa vang lên. Lần này họ gần như nhảy lên vì sung sướng, không ít hơn năm thú nhân trong đó chuyển về hình thú bay vút lên cao kêu lớn không ngừng.
Nhìn sự vui mừng được thể hiện trên mặt họ không hiểu sao Lĩnh cũng vui lây, cậu nắm chặt tay Tân cười không ngừng.
Phía bên kia Vân dưới sự chào đón nồng nhiệt của các Phụ, và tiểu thú nhân đang vây lại đây cũng rơi nước mắt vì quá hạnh phúc.
Những người nơi đây nhìn cô không mang theo nét khinh thường, cũng không săn soi mặt cô, họ chỉ cười và nói chuyện cùng cô mà thôi.
Những con người càng khổ lại càng bao dung, càng thiếu thốn lại càng trân trọng những gì họ có được.
Không một ai lên tiếng hỏi cô, vì sao một thầy thuốc quý giá như cô lại bị như vậy và vì sao lại đi theo họ. Bởi chỉ cần nhìn khuôn mặt có bớt đen của cô là họ đã biết chuyện gì xảy ra với cô, và họ cũng hiểu khi chuyện đó xảy ra cô đã đau khổ thế nào.
Vì biết vì hiểu nên sẽ không bao giờ hỏi lại, như thế chính là tôn trọng cô, là thương yêu họ dành cho cô.
Họ vui mừng thể hiện rằng: họ chỉ biết từ nay Vân là thầy thuốc của họ thế là đủ.
Và vô tình điều này khiến Vân hạnh phúc, cô rất nhanh hòa vào nhóm các Phụ thú nhân, khuôn mặt vốn luôn cúi thấp ngẩn cao cùng họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
***
***Chân thành gửi lời cảm ơn tới bạn đọc Tiểu Minh người đầu tiên đã dành những bình luận yêu thương cho Lạc Cư. Hy vọng bạn sẽ cùng mình đồng hành để Lạc Cư thêm sức hoàn sớm!! Thương Thương! ***
Đồng thời cũng mong các bạn đọc tích cực đóng góp ý kiến để Lạc Cư được toàn vẹn hơn.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
61 chương
324 chương
70 chương
15 chương
98 chương
69 chương