Ngày hôm sau, trận tuyết lớn mới ngừng rơi, ánh sáng chói mắt chiếu qua cánh cửa chớp. Lâm Hàng Cảnh vừa tỉnh, ngồi dậy trên giường mới thấy một bên giường trống không. Cô hơi ngạc nhiên, duỗi tay vào trong lớp chăn, chỉ có hơi lạnh, vậy là hắn đã đi từ lâu rồi. Bỗng có một hồi tiếng gõ cửa dồn dập, giọng Vân Nghệ truyền vào: "Thiếu phu nhân mau dậy đi, dưới nhà có người tìm cô." Lâm Hàng Cảnh vội vàng khoác áo dài vào đi mở cửa, vừa mở ra đã thấy khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của Vân Nghệ, cô nói: "Thiếu phu nhân, sỹ quan Quách vừa từ ga tàu đón hai người về, bảo là ông Lâm và bà Lâm, giờ đang ngồi nghỉ ở phòng khách nhỏ, đợi thiếu phu nhân xuống lầu đó." Những lời này y như tiếng sấm vang bên tai, Lâm Hàng Cảnh không dám tin, cô hỏi lại: "Chị nói... là ai tới?" Vân Nghệ cười đáp: "Là ông Lâm và bà Lâm, là ba mẹ của thiếu phu nhân." Đôi mắt cô liền ngập nước, đến đứng cũng không vững nữa, cô đẩy Vân Nghệ rồi chạy xuống lầu. Vân Nghệ hoang mang chạy theo phía sau: "Thiếu phu nhân, chậm thôi, đừng có ngã!" Lâm Hàng Cảnh chẳng nghĩ được nhiều như thế, chạy một mạch xuống, mở của phòng khách liền nhìn thấy hai bóng người thân quen đứng đó, cô không kịp nói gì, chỉ thốt lên gọi: "Ba, mẹ..." Nước mắt liền rơi xuống. Mà người đứng trong phòng kia chính là vợ chồng Lâm Đường Sinh bị chính phủ miền nam giam giữ suốt tám năm. Bị giam tám năm, tám năm chia xa, tóc Lâm Đường Sinh đã bạc, ông nắm tay bà Lâm quay người lại, vừa nhìn thấy Lâm Hàng Cảnh thì mắt ông cũng hoen đỏ. Bà Lâm đứng cạnh càng không kìm được nước mắt, bà giơ tay ra, nghẹn ngào: "Cửu Nhi, con của mẹ..." Lâm Hàng Cảnh chạy đến, nhào vào lòng bà, chẳng nói được lời nào mà chỉ khóc to như một đứa trẻ, Lâm Đường Sinh cũng rớt nước mắt, dang tay ôm cả hai người, giọng run run: "Tám năm... tám năm... ba còn tưởng nhà chúng ta sẽ không có ngày đoàn tụ, ba còn tưởng mình sẽ không thể gặp lại Cửu Nhi của ba..." Đúng lúc này, Quách Thiệu Luân cùng vài người lính đứng ở ngoài cửa, bên cạnh hắn còn có cả Dư Bạch lão tiên sinh. Quách Thiệu Luân lịch sự và lễ phép nói với Lâm Đường Sinh: "Thưa ông Lâm, xe đã chuẩn bị xong rồi, có thể lên đường." Lâm Đường Sinh gật đầu: "Tốt, các cậu đã vất vả." Lâm Hàng Cảnh ngạc nhiên, ngơ ngẩn hỏi: "Định đi đâu đây ạ?" Quách Thiệu Luân đáp: "Tổng tư lệnh có lệnh, lập tức đưa cả nhà thiếu phu nhân đi tàu đến Kim Châu, sau đó lên tàu chở dầu từ cảng Dự ở Kim Châu sang Mỹ." Trái tim cô đột nhiên thấy đau đớn, cô nhìn Quách Thiệu Luân chằm chằm, hỏi: "Là lệnh của anh ấy?" Quách Thiệu Luân "vâng" một tiếng, cô hỏi tiếp: "Anh ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp." Hắn nhìn cô, giọng có vẻ khó xử: "Thiếu phu nhân, đây đúng là mệnh lệnh của tổng tư lệnh, chúng tôi cũng chỉ nghe theo lệnh mà làm thôi. Những chuyện khác cũng khó có thể tiết lộ." Lâm Hàng Cảnh nhìn hắn bằng một ánh mắt như có thể xuyên thấu con người ta, sau đó một lúc, cô khép mắt, nói nhỏ: "Được, tôi biết rồi." Vì đảo Tân Bình đã bị Nhật chiếm nên đoàn Lâm Hàng Cảnh không thể đến cảng Tần ở đó đi tàu, thế là không thể không đi một vòng lớn bằng tàu hỏa đến Kim Châu, tiếp tục từ cảng Dự ở Kim Châu đi tàu tới Miami ở Mỹ. Từ Bắc Tân đến Kim Châu phải ngồi tàu hỏa ba ngày, may mà họ đặt khoang đặc biệt nên bên trong khá thoải mái. Điều không may lại là, vào đêm đầu tiên, tin tức Dĩnh quân và Nhật chính thức khai chiến ở tuyến tây tại đảo Tân Bình được truyền khắp qua radio. Nhật muốn thắng nhanh nên đã phát động tấn công toàn lực trên không và cả dưới mặt đất, triển khai tấn công toàn diện. Mới vừa khai chiến, chúng đã ném bom từ trên không với quy mô lớn, Dĩnh quân thiệt mạng vô số, phòng tuyến đầu tiên cận kề nguy hiểm... Đêm đã khuya, radio vẫn đang phát không ngừng nghỉ, từng từ từng chữ đều đi vào lòng người. Lâm Hàng Cảnh cô độc trong toa tàu, nghe tiếng bom vọng tới ngoài cửa sổ. Trong toa có chiếc đèn bàn nho nhỏ đang được bật, ánh sáng hơi tối, thỉnh thoảng đi qua những bến tàu nhỏ thì ánh sáng mới hắt từ ngoài vào, nhưng lại tắt đi rất nhanh khi tàu lướt qua. Cô ngồi trên sô pha, cơ thể bất giác đung đưa theo chuyển động của tàu. Ánh mắt lặng lẽ tới mức như đã tê dại. Cô nghe tiếng radio phát ra, tay run rẩy, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, nhưng lại không cảm giác được cái đau. Ba ngày sau, tàu hỏa tới Kim Châu, sau đó lại nghe tin tàu đi Miami gặp chút sự cố nên phải cập bến sửa chữa, cần khoảng nửa tháng mới xong, thế là cả nhà Lâm Hàng Cảnh đều mắc kẹt ở đây. Quách Thiệu Luân liền thu xếp nhà cô đến ở trong một biệt thự trên núi của quan tiến nhiệm* đại sứ Mỹ để đợi lên tàu. * Một chức vụ trong thời kỳ sau Tân Hợi trước giải phóng Kim Châu ở cạnh biển, không khí ẩm và ấm, cảnh sắc đẹp đẽ thanh tịnh. Cả ngày Lâm Hàng Cảnh ở bên cha mẹ, không muốn rời một giây. Chia ly tám năm, nói thế nào thì cũng có nhiều điều cần chia sẻ. Hôm nay Quách Thiệu Luân vừa mới về, thấy Lâm Hàng Cảnh đi xuống lầu sau đó cười nói với hắn: "Sỹ quan Quách, tôi cần xin phép anh một chuyện. Sắp phải lên tàu rồi mà lại thấy cảnh núi khá đẹp nên tôi muốn chiều nay đưa ba mẹ ra ngoài đi dạo." Quách Thiệu Luân vội nói: "Thiếu phu nhân không cần khách sáo, tôi sẽ bảo người đi chuẩn bị ngay..." Cô cười ôn hòa: "Chỉ là ra ngoài dạo lát thôi, cũng không đi đâu xa cả. Nếu phiền tới mấy người lính phải đi theo thì quả thực không hay." Nghe vậy, Quách Thiệu Luân cũng không tiện ép, hắn đành gật đầu đồng ý. Buổi chiều Lâm Hàng Cảnh đưa ba mẹ ra ngoài, đi theo con đường đá xuống chân núi. Đi được một đoạn thì thấy một cái đình, bên trong có vài người ngồi uống trà. Tuyết được nấu thành nước rồi dùng để pha trà. Lâm Đường Sinh là một người thanh tịnh, cũng có nghiên cứu về trà, ông bèn ngồi nói chuyện với mấy người đó. Lâm Hàng Cảnh cầm miếng đệm lót đặt lên ghế đá, đỡ mẹ ngồi xuống, sau đó nhận lấy trà và vài đồ ăn vặt bọn họ đưa qua đặt lên bàn, cô cười: "Đã đi một lúc rồi, mẹ ăn chút bánh đậu xanh này đi." [Vô[email protected]] Bà Lâm cười cười, vừa ăn bánh vừa nói chuyện với cô. Đột nhiên bàn bên vang đến một câu: "Tối kia chính phủ trung ương miền nam bất ngờ tấn công tuyến nam của Dĩnh quân, anh nghĩ coi, Dĩnh quân gần như đã đổ toàn bộ quân vào tuyến tây đánh nhau với Nhật, đâu có phòng được miền nam nữa. Sở Văn phủ lần này được hời to, nhấc chân một cái là chiếm gọn Hổ Dương quan. Trận chiến này, sợ là Tiêu tổng tư lệnh lành ít dữ nhiều!" Người khác nói: "Đời này tôi cũng coi như thấy một chuyện mà người đời gọi là dậu đổ bìm leo, hành động này của chính phủ miền nam đúng là khiến cả nước lạnh gáy. Ba vị lãnh đạo của Hộ quốc quân kháng nghị với chính phủ miền nam đều bị giam hết trong một đêm rồi." Có người thở dài: "Nghe nói miền nam muốn tổng tư lệnh Tiêu Bắc Thần quy thuận trung ương, dẫn Dĩnh quân về miền nam, bảo vệ trung ương. Đây khác nào muốn hai tay dâng cả 24 tỉnh miền bắc cho Nhật? Sau đó bị Tiêu tổng tư lệnh từ chối, trong điện tín kháng chiến anh ta nói rất hay, có một câu tôi vẫn còn nhớ rõ đây này..." Người đó ngừng trong giây lát, rồi kể lại: "... Tiêu Bắc Thần tôi thân mang thù nước thù nhà, thấy đất nước bị đánh chiếm như thế, nhân dân lâm nạn, trăm nghìn quân trong thành Bắc Tân nếu bỏ thành, trốn giặc về nam, bỏ lại dân chúng trong thành cho quân Nhật thì khác nào bán nước cầu vinh. Trời đất khó mà tha thứ. Dĩnh quân dù có tan xương nát thịt cũng sẽ không bao giờ làm vậy..." Từng chữ một đè lên thần kinh Lâm Hàng Cảnh, cô ngồi yên ở đó, tay cầm bánh đậu xanh. Bà Lâm nhìn thấy chiếc bánh trong tay cô dần dần bị bóp nát, rơi vãi trên mặt bàn, vậy mà cô không hề biết. Mắt bà liền hoe đỏ, bà vươn tay sang nắm lấy tay cô, nói nhỏ: "Cửu Nhi, cứ coi như mẹ ích kỷ đi, chúng ta sắp rời khỏi đây rồi, con đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, coi đó là một giấc mơ thôi, đừng nghĩ..." Lâm Hàng Cảnh ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy nước của mẹ mình, cô khẽ cười: "Mẹ, con rót trà cho mẹ nhé." Cô cầm ấm trà, chầm chậm rót ra một chén, hương thơm của trà liền tỏa ra. Đặt chén trà trước mặt mẹ mình, cô nói: "Mẹ, mẹ uống trà đi." Bà Lâm còn đâu tâm trạng mà uống, chỉ nhìn cô, nhìn ánh mắt ấm áp của cô, sau đó rơi nước mắt: "Hàng Cảnh, mẹ biết con... mẹ biết... Con đúng là một đứa ngốc nghếch..." Lâm Hàng Cảnh vẫn cười nhẹ nhàng: "Mẹ, con còn một chuyện vẫn chưa nói với anh ấy." Sau đó cô ngồi im lặng không lên tiếng nữa. Cuộc đời cũng chỉ có mấy chục năm, nói những ngày đã qua là mộng, nhưng đâu có giấc mơ nào lại dài đến thế, kéo dài đến mức cô cảm thấy cả đời mình đều bị kéo vào, bị giam trong nó. Nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, nó chân thực tới mức nếu giờ cô giơ tay ra chạm vào, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm. Những lúc không có hắn, tháng ngày trở nên nhẹ bẫng, loáng cái là trôi đi mất. vào giờ phút này, bốn bề yên lặng, chỉ nghe tiếng gió thổi tán lá cây xào xạc, tất cả giống một giấc mơ, chỉ có hắn trong ký ức cô, chỉ có một câu hắn từng nói không nỡ xa em, mới là thật. Chiếu tối hôm đó, Quách Thiệu Luân vừa gọi điện xong thì nghe thấy có người gõ cửa. Hắn đặt điện thoại xuống, đi đến mở, thấy Lâm Hàng Cảnh đứng ngoài bèn nói: "Thiếu phu nhân, tôi vừa mới nhận được tin, ngày mai có thể đưa cô cùng ông bà Lâm lên thuyền rồi." Lâm Hàng Cảnh đáp: "Vậy mai tôi cùng sỹ quan Quách tiễn ba mẹ tôi." Quách Thiệu Luân ngớ người: "Thiếu phu nhân nói gì vậy?" Giọng cô nhẹ nhàng mà kiên quyết: "Tôi muốn về Bắc Tân." Quách Thiệu Luân không thể tin vào tai mình nữa, vội vàng khuyên: "Tình hình hiện giờ rất loạn, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính được. Tổng tư lệnh đã dặn tôi đưa cô đi Mỹ, tôi sao dám kháng lệnh, hơn nữa, đường về cực kỳ nguy hiểm, người Nhật đốt nhà, giết người, cướp bóc, không gì không làm." Ánh mắt cô vẫn tồn tại một sự kiên quyết ở tận đáy, nhìn Quách Thiệu Luân, cô nói: "Nếu anh đã nhắc đường về nguy hiểm, vậy thì nếu trên đường gặp chuyện gì thì anh hãy nhớ tôi là người của tổng tư lệnh, tuyệt đối không thế chịu một chút nhục nhã, anh chỉ cần cầm súng bắn tôi một phát là xong, cũng coi như anh đã cho tôi được toại nguyện." Quách Thiệu Luân ngây người nhìn cô, thốt lên: "Thiếu phu nhân..." Cô vẫn cười, mắt đen lấp lánh ánh sáng: "Dù gì cũng phải phiền sỹ quan Quách đưa tôi về bên anh ấy." *** Thời gian không ngừng trôi đi, tình hình tuyến tây vẫn rất kịch liệt, quân Nhật chia ba đường tấn công, liên tiếp phá xong hai phòng tuyến. Tuyến nam lại bị chính phủ trung ương miền nam không ngừng đánh, hiện tai Dĩnh quân hai mặt đều giáp địch, tình thế bất lợi khiến người ta thấy mà đau lòng. Dĩnh quân dũng cảm thiện chiến, thiệt mạng vô số, quân Nhật tiếp tục tiến tới, Dĩnh quân rút lui về ngoài thành Bắc Tân, giằng co với Nhật tại ba đường Dự Gia Giới, Miêu Điếm, Tam Loan Đường. Quân Nhật cũng bị tổn thất nặng nề, hiện không thể tấn công tiếp, vì vậy đôi bên đều không hẹn mà cùng nghỉ chiến, chỉ chờ một trận cuối cùng, cố thủ Bắc Tân! Dinh chủ soái đã họp từ buổi sáng, giờ mới kết thúc. Những nhân vật đứng đầu Dĩnh quân đều đi ra ngoài, còn lại một mình Tiêu Bắc Thần đứng trước bàn nhìn bản đồ quân sự. Hắn nhìn bản đồ chằm chằm, biết rằng tình hình hai mặt giáp địch thế này, lực lượng lại không đủ, kết cuộc như thế nào hắn cũng rõ. Hiện tại, hắn cố giằng co với giặc chỉ là để dân chúng thành Bắc Tân có thêm thời gian để chạy đi. Dù hắn có lòng đánh giặc nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi trời. Đường Khởi An vẫn còn đứng trong phòng, thấy Tiêu Bắc Thần đột nhiên lảo đảo, suýt thì ngã sấp. Hắn hoảng hốt, sau lưng áo Tiêu Bắc Thần thấm ra mấy giọt máu đỏ tươi, là vết thương của Tiêu Bắc Thần rỉ máu, hắn vội vàng nói: "Tổng tư lệnh, vết thương của anh..." Tiêu Bắc Thần bị thương trong trận đánh ở đảo Tân Bình, viên đạn xuyên qua từ ngực trái, may mà thứ bị bắn thủng là lá phổi, lại được cấp cứu kịp thời nên giữ được cái mạng. Trong tình thế nguy hiểm này, nhằm tránh lòng quân bị ảnh hưởng nên chuyện hắn bị thương chỉ có mấy người thân cận cùng vị bác sỹ người Đức là biết. Tiêu Bắc Thần trông vô cùng tiều tụy, hô hấp hỗn loạn, vẫn cố nói: "Tôi không sao, không cần thiết phải lo." Đường Khởi An lại không thể không lo, hắn nhanh chóng gọi lính gác bên ngoài: "Mau gọi bác sỹ người Đức tới đây!" Tiêu Bắc Thần loạng choạng ngồi xuống ghế, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, bên tai toàn tiếng ong ong khó chịu, như con dao khua liên tục trên bề mặt sứ. Hắn đột nhiên chẳng còn biết gì nữa, đầu óc trống rỗng, cơ thể cũng trống rỗng, trong mắt chỉ có màn đêm. Bác sỹ người Đức cùng người y tá đeo hòm thuốc đi vào, Đường Khởi An bèn tránh sang một bên, nhìn ông tay thay lại băng cho Tiêu Bắc Thần, băng bó xong, ông dùng tiếng Trung nói: "Tổng tư lệnh lao lực quá độ, cứ như vậy thì không những vết thương không lành, mà thậm chí hiện giờ nó còn có dấu hiệu bị nhiễm khuẩn. Anh nhất định không được làm việc quá sức nữa." Tiêu Bắc Thần "ừ" một tiếng... Gió đêm thổi vào từ ngoài cửa sổ lướt qua gò má hắn. Đường Khởi An tiễn bác sỹ đi rồi quay lại nói: "Tổng tư lệnh, anh vào trong viện nghỉ đi, nếu có chuyện thì tôi sẽ báo." Tiêu Bắc Thần hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới đứng dậy. Do vừa phải thay băng nên hắn phải cởi áo ngoài ra, Đường Khởi An đi đến khoác áo cho hắn, gọi thêm mấy người lính rồi đi cùng Tiêu Bắc Thần vào trong. Dinh chủ soái này là nơi chỉ đạo ở hậu phương của Tiêu Bắc Thần, bên ngoài là chỗ bàn việc quân, bên trong là nơi nghỉ. Đi qua một cánh cổng tròn là một đình viện nho nhỏ, yên ắng. Những cái cây mới đâm chồi làm nền cho chỗ ở nho nhỏ, thoạt trông không khác những ngôi nhà bình thường. Tiêu Bắc Thần cùng mấy người lính đi vào trong viện, thấy người lính đang trực lúc đó đi lên báo: "Báo cáo tổng tư lệnh, sỹ quan Quách đã về." Tiêu Bắc Thần ngẩng đầu nhìn, Quách Thiệu Luân đang đứng bên cạnh cửa, nhìn thấy hắn thì đứng nghiêm chào. Tiêu Bắc Thần hỏi: "Họ lên thuyền cả rồi?" Vẻ mặt Quách Thiệu Luân khó xử, chần chừ rồi gật đầu, may mà Tiêu Bắc Thần không nhìn hắn mà chỉ đi thẳng về phía trước. Đường Khởi An đi lên, thấy Quách Thiệu Luân như vậy thì hỏi: "Sỹ quan Quách, về lúc nào thế?" Quách Thiệu Luân liếc Tiêu Bắc Thần ở phía trước, đáp lời: "Vừa mới về, cả đường khói lửa ngập trời, may mà quan tiến nhiệm Smith giúp đỡ nên mới thuận lợi về tới đây." Hết chương 49.