Là Yêu Hay Hận
Chương 10 : Chỉ muốn có trái tim em, bên nhau đến đầu bạc răng long
Ngày hôm sau Tiêu thư Nghi bận bịu mở tiệc thành lập hội Mộc Lan, sai người hầu dọn dẹp biệt thự Hoa Thinh châu, rồi điều hết đầu bếp của dinh thự sang đó. Hai thằng nhóc Tiêu Bắc Vọng và Tiêu Bắc Ý cũng đã chạy sang bên này cho vui. Bận đến gần tối thì các thành viên nữ gia nhập hội tụm năm tụm ba tới, cười hì hì vui vẻ. Biệt thự Hoa Thinh châu là tòa nhà riêng của Tiêu Bắc Thần, cảnh sắc quanh biệt thự vô cùng đẹp, có non xanh nước biếc, có cây tùng cây bách, hoa vươn liễu rủ. Tiếng cười của các cô nữ sinh lanh lảnh vọng ra từ trong phòng khách, người gác cổng không ngừng dẫn khách vào, tất cả đều là các nữ sinh áo xanh lam, váy đen.
Lâm Hàng Cảnh vừa vào phòng khách thì Tiêu Thư Nghi thấy ngay, nhanh chóng kéo tay cô nói: "Em đến rồi, chúng ta đang uống rượu của tổ chức."
Cô ngạc nhiên: "Còn phải uống rượu?"
Tiêu Thư Nghi cười: "Tất nhiên rồi, đây là lần đầu tiên chị làm chủ mời khách, nhất định phải làm cho ra trò, phải thật hoành tráng, biết em không uống được rượu nên em chỉ cần uống ba chén làm cảnh là đã nể mặt chị rồi."
Cô không kịp từ chối đã bị Tiêu Thư Nghi lôi đến đứng trước bàn, thấy bày cả bộ chén lá chuối, chén hải đường*. Tiêu Thư Nghi kéo cô, cười nói trước một phòng đầy ắp nữ sinh: "Đây là em Lâm nhà tớ, là tài nữ trong số các tài nữ, cái tên thanh nhã hội Mộc Lan của chúng ta cũng là do em ấy nghĩ ra."
Các nữ sinh đều quay sang nhìn rồi cười vui vẻ. Tiêu Thư Nghi rót đầy ba chén rượu hoa lê, đưa đến tận bên môi Lâm Hàng Cảnh: "Mau uống ba chén này đi, xong viết vài chữ treo biển cho hội Mộc Lan chúng ta thì chị mới để em về."
Cô cũng không còn cách nào khác, bị Tiêu thư Nghi ép uống hai chén, cảm giác được mặt mày dần dần nóng lên, tim đập loạn. Tiêu Thư Nghi tiếp tục bưng chén thứ ba đến ép cô uống, lại vẫy gọi người hầu mang bộ bút mực đến, trải giấy lên trên bàn rồi nói: "Rượu cũng uống rồi, giờ em phải viết cho chị tấm biển. Từ cổ chí kim, là thơ của ai cũng được, em cứ viết cho mọi người một câu là xong."
Lâm Hàng Cảnh đành cầm bút mài mực, cô nghĩ một lát rồi viết lên giấy: "Lăng sương bất khẳng nhượng tùng bách, tác vũ do lai xưng đống lương"**. Lần này cô viết theo lối chữ triện tròn trịa, các nữ sinh đứng xung quanh liên tục khen đẹp. Cô đặt bút xuống, cười đáp: "Đây là thơ của Sử Tuấn thời Đường, vừa hay hợp với hai chữ mộc lan trong lên hội. Cứ tạm như vậy đi, giờ em cũng không cầm vững được bút nữa rồi."
* * "Gỗ lim chống chọi với giá lạnh còn hơn tùng bách, xây nhà luôn dùng nó để làm cột trụ", ám chỉ sự kiên cường của con người.
Rượu ngấm vào, cứ như có con thỏ đang chạy loạn trong lòng cô, cô ôm lấy chính mình rồi ngồi lên chiếc ghế gỗ lim ở một bên, a hoàn dâng lên trà đặc, cô chỉ uống một ngụm thì đã cau mày, không thể chịu nổi vị đắng của trà đặc như thế. Đành đặt chén xuống, gắng gượng ngồi im nhìn xem Tiêu Thư Nghi đang đùa vui cũng mọi người.
Đang lúc mắt nhắm mắt mở thì cảm giác có người lay lay cô, Lâm Hàng Cảnh chầm chậm mở mắt, thấy Tiêu Thư Nghi đang cười vui vẻ: "Hàng Cảnh, trời tối rồi, chị gọi xe tới đón em, thằng năm và thằng sáu, mấy đứa về dinh thự trước." Cô cũng chỉ mong có vậy, thấy bên ngoài trời đã tối đen, người gác cổng đi đến đỡ cô rời khỏi biệt thự. Rượu hoa lê rất mạnh, cô vừa đi ra ngoài thì gặp ngay cơn gió, cộng thêm hương rượu nên đi không vững. Nhìn thấy chiếc xe hơi đỗ ngoài biệt thự, cậu năm cậu sáu đã lên xe ngồi ghế sau, đùa giỡn với nhau suốt nên ghế sau không thể nhét thêm người. Người gác cổng mở cửa ghế trước, cô bèn ngồi vào, vừa đóng cửa thì nghe có tiếng cười ở ghế lái: "Em uống rượu đấy à?"
Là giọng Tiêu Bắc Thần.
"Không ạ." Cô trả lời theo bản năng, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy ánh mắt hắn đầy vui vẻ. Cô sờ mặt mình, da mặt nóng hầm hập, biết là không giấu được nên thật thà nói: "Anh nhất định không được nói cho thím Lưu biết đấy, thím biết lại cằn nhằn em."
Hắn cười, khởi động xe đi về dinh thự trong thành Bắc Tân. Trên đường chỉ nghe tiếng Bắc Vọng Vắc Ý đùa nhau, chọc nhau lăn lộn, đến cả trồng cấy chuối cũng làm. Ngũ thiếu gia chơi mệt liền hỏi Tiêu Bắc Thần ở ghế trước: "Anh ba, anh đoán xem hai đứa em ai là cậu năm ai là cậu sáu?"
Đây là trò hai đứa sinh đôi thích nhất, lần nào cũng bắt Tiêu Thư Nghi đoán, mà lần nào cũng đoán sai. Cậu sáu còn nói thêm một câu: "Nếu anh ba đoán sai thì ngày mai phải đưa bọn em đến đại doanh bắc chơi."
Lâm Hàng Cảnh cũng chờ xem Tiêu Bắc Thần sẽ đoán kiểu gì, hắn chỉ tập trung lái xe, chẳng hề quay đầu lại, cười nói: "Anh không có thời gian chơi trò này với hai đứa, chú sáu, ngày mai anh đưa chú đến đại doanh bắc luyện bắn súng."
Hắn vừa nói xong thì cậu năm ngồi bên trái ghế sau vội vàng kêu to: "Anh ba thiên vị, tại sao chỉ mang em sáu không mang em?"
Hắn nhìn qua gương chiếu hậu, tiếp tục lái xe: "Ừ, chú năm, chú nói xem vì sao anh không đưa chú theo?" Lâm Hàng Cảnh ngồi bên chỉ có cười, cậu năm cậu sáu cũng đã biết bị bẫy nên lần này chỉ im lặng nhìn, đứa này chọc đứa kia, đứa kia chọc đứa này, trông không cam lòng chút nào.
Cô vẫn cười, hơi rượu vẫn chưa mất hết, cuối cùng cô không gắng được nữa, lại thêm xe xóc nảy, trong lúc lắc lư cô tựa hẳn sang một bên rồi ngủ lúc nào không biết.
Tiêu Bắc Thần lái xe về tới dinh thự, thị vệ đứng đợi ở cổng đi tới, hắn vẫy vẫy tay từ trong xe ý bảo bọn họ mở cửa sau đón Bắc Vọng Bắc Ý. Lúc đóng cửa xe lại thì trong xe chỉ còn cô và hắn. Hắn nhìn cô đang ngủ say, không nỡ gọi cô dậy. Hắn ngồi lặng im ở bên, rút ra một điếu thuốc, vừa mới châm lửa thì lại nhìn sang cô, cuối cùng lại tự mình gập điếu thuốc rồi vứt ra ngoài.
Bên ngoài xe là màn đêm đen kịt, trên trời có vầng trăng lưỡi liềm, nhìn lên trời như thế này thấy trăng như đang treo trên cành cây ngô đồng cao ngất, mờ ảo không nhìn được rõ làm hắn nhớ đến câu "Ngọn liễu mảnh trăng treo, Hoàng hôn người hẹn ước", hắn xoay mặt nhìn Lâm Hàng Cảnh đang yên lặng ngủ say sưa, khoảng cách tiếp xúc thân mật như thế này là lần đầu tiên của hắn, cô ngả đầu sang một phía, hơi thở nhẹ nhàng, tóc mai hơi rối. Trên khuôn mặt xinh đẹp đó hơi ửng hồng, đôi môi hơi hướng lên như đang cười, cực kỳ mềm mại, đẹp không thể tả.
Tim hắn đập thình thịch, cuối cùng không nhịn được mà cúi đầu xuống định hôn lên môi cô. Khi sắp chạm đến thì lại ép chính mình dừng lại, hắn ngước mắt lên nhìn hình ảnh cô ngủ một cách yên tĩnh, khoảng cách gần sát như vậy... hắn không muốn không tôn trọng cô, vì vậy không hôn xuống. Khi hít thở chỉ ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của rượu hoa lên trên môi cô, dường như đã làm hắn say rồi, ánh mắt hắn đong đầy tình cảm, hắn cúi đầu nói: "Chỉ muốn có trái tim em, bên nhau đến đầu bạc răng long."
*Chén giống hình hoa hải đường
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
37 chương
10 chương
39 chương
7 chương
200 chương
755 chương