"Cô ấy đi rồi!"Đây là lời cuối cùng anh nói với cô lúc chia tay. Cô chỉ gật đầu, nhìn về phía chân trời. Mặt trời sắp lặn sau những dãy nhà cao tầng. "Hy vọng sau này có dịp gặp lại thầy!" Anh cười. Cô cũng cười. "Nhất định!". Anh nói. Người ta nói gặp nhau giữa biển người là có duyên. Nhưng có phận hay không do ông trời định đoạt. Sau này ai đi cùng ai, ai về cùng ai. Cũng không thể biết trước được. Giống như việc không ai biết trước được tương lai. Hai năm sau. Uyển Sang đã trưởng thành hơn sau hai năm. Cô cũng phát hiện ra quy luật khá thú vị. Nếu một nam và một nữ cùng tuổi nhau thì thường là cô gái sẽ trưởng thàng trước chàng trai. Cô bạn công tác cùng bệnh viện của cô chẳng hạn. Cô ấy và bạn trai cùng nhau lớn lên, cùng nhau tốt nghiệp và cùng nhau sống. Sau này cô ấy tâm sự với cô rằng anh ta không còn gì để cô ấy lưu luyến nữa. Họ quyết định chia tay. Bởi một điều rất đơn giản. Anh ta chưa bao giờ đề cập tới vấn đề hôn nhân với cô ấy. Anh ta cũng không suy nghĩ chính chắn bất cứ chuyện gì. Nếu yêu nhau mà người nam chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn thì người nữ sẽ đóng vai trò như một người mẹ chăm sóc anh ta. Bởi thế mà nhiều bạn bè bảo cô không sớm tìm một chàng trai nào đó lấy đi. Cô chỉ cười và bảo chỉ thích đàn ông lớn tuổi hơn mình. Vì cô nghĩ rằng khi đó người kia đủ sức bảo vệ cho cô. Phụ nữ ai cũng muốn được che chở. Cô không ngoại lệ. Cô không phải là phụ nữ thép, chỉ muốn một cuộc sống hết sức bình thường. Mấy năm nay cô đã chuyển ra sống riêng ở một ngôi nhà nhỏ cách bệnh viện nơi cô làm việc không xa lắm. Cuộc sống độc thân khá ổn định. Tuy cô đơn nhưng cô không lấy làm tiêu chí phấn đấu tìm bạn trai. Theo cô, độc thân vui vẻ hơn nhiều. Không cần gò bó sống theo sở thích của ai, cũng không cần giữ khoảng cách với bạn bè khác phái để tránh người yêu ghen. Hằng ngày, sau khi tan việc, cô cùng mấy người bạn thỉnh thoảng đi hát karaoke. Nếu không thì về nhà đóng cửa ngủ. Công tác cuối đời không phải là một công việc an nhàn. Ngược lại rất áp lực. Công việc này thường xuyên phải đối mặt với sinh ly tử biệt. Không ít lần cô cũng xót xa khi nhìn thấy những bệnh nhân mình chăm sóc lần lượt ra đi. Nhưng sau mỗi lần như thế, cô lại trưởng thành hơn. Học được cách kiềm chế cảm xúc của mình. Cũng như trở thành một người hai mặt. Ở trong công việc thì niềm nở chân thành. Về nhà thì là một người tự kỉ. Vốn dĩ có ai nói chuyện cùng đâu. Mẹ cô đã kết hôn với Hà Tĩnh Lăng được hai năm. Sau khi cô tốt nghiệp vài tháng thì mặc váy tiễn mẹ mình lên xe hoa. Tuy nhiên theo cô biết thì bà ấy rất vui vẻ với cuộc sống hiện tại. Cô hay trêu bà ấy chừng nào cho cô ẵm em thì bà bảo họ đã bàn là không sinh con. Đây cũng không phải là điều tệ gì. Tận hưởng thế giới của hai người vẫn chẳng sao. Quyển Dung vẫn giữ liên lạc thường xuyên với cô. Thỉnh thoảng hai người lại gọi điện ôn lại chuyện xưa. Trông cô bạn giờ xinh xắn hẳn ra. Và cũng thạo cả sự đời. Cô ấy thi rớt cao học nên không học nữa. Nhiều lần khóc như mưa trong điện thoại bảo là cãi nhau với bạn trai. Lần cãi nhau gần nhất là lúc cô ấy phát hiện trong túi áo anh ta có một cái lông mi giả. Thực ra thì Quyển Dung đã biết chuyện bạn trai mình phản bội từ lâu. Nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy tự lừa gạt mình. Khi yêu thì ai cũng nói yêu bằng con tim, nhưng chỉ có thể yêu bằng lí trí mà thôi. Dù biết người đó không yêu mình thì sao, cố chấp chạy trốn một sự thật. Cuối cùng người đau khổ là phụ nữ, người mệt mỏi cũng chỉ phụ nữ. Uyển Sang cố chèo chống trong cái xã hội này, dù chẳng thanh thản gì. Cô định sau này sẽ sống như thế suốt đời. Dù sao yêu cũng chưa chắc được gì. Tình yêu là mơ mộng. Nhưng cô biết rằng cuộc đời không thể mơ mộng được. Có những lúc cần sự đánh cược, không thể cứ xem như một giấc mộng đẹp, khi tỉnh lại thì chưa từng xảy ra. Những tưởng cuộc sống luôn bình lặng, nhưng có lẽ ước muốn con người không hề là hiện thực. "Uyển Sang, em có đi ăn trưa không?" "Có. Anh tìm em có chuyện à?" "À không có gì. Chỉ định rủ em đi ăn cùng thôi" "Cũng được. Anh chờ em một chút!" Cô nhanh chóng rửa tay rồi đi về phía căntin. An Danh là bác sĩ trưởng khoa trẻ nhất trong bệnh viện. Thỉnh thoảng cô cũng cùng anh ta ăn trưa. Công tác của cô là chăm sóc những bệnh nhân mắc những căn bệnh không còn chữa được nữa. Bầu bạn với họ những ngày tháng cuối cùng, để họ ra đi không tiếc nuối. Hằng ngày phải chứng kiến cảnh chết chóc, dần dần cô cũng học được cách đối mặt với tất cả. Hôm nay cô vừa nhận điện thoại của Lâm Ngọc Minh rủ cô đến dự tiệc sinh nhật của anh ta. Lúc đầu cô định từ chối, nhưng vì anh ta năn nỉ quá đành gật đầu. Mấy năm nay cô vẫn để Lâm Ngọc Minh chờ. Anh ta đã hai lần cầu hôn cô, nhưng hai lần đều thất bại. Mẹ cô bảo gặp được người tốt thì hãy biết trân trọng. Nhưng cô chỉ im lặng. Phụ nữ ai cũng mong người mình yêu và người mình lấy là cùng một người. Nhưng để lấy người yêu mình mà không có tình yêu thì có phải quá tàn nhẫn với anh ta hay không? Buổi chiều, cô đi dạo vài vòng thành phố mua ít đồ. Hai năm đã hình thành cho cô thói quen đi dạo một mình vài buổi chiều cuối tuần. Định mua một vài bộ quần áo và ít rau cải cho bữa tối. Tài nấu nướng của cô không đến nỗi tệ nhưng cũng chỉ ăn được. Nhưng cô thích tự tay mình chuẩn bị thức ăn hơn là ăn cơm tiệm. Cô đảo ánh mắt ra xa, có một dáng người cô không thể quên được. Không hiểu sao cô lại ghi nhớ bóng lưng đó sâu trong đầu như thế. Giữa biển người bao la, nếu tình cờ gặp nhau thì có phải là duyên phận hay không? Cô bước tới hướng đó, làn váy khẽ đung đưa. Anh cũng quay đầu nhìn lại. Cô cười gật đầu, hỏi một câu hỏi thăm. "Chào thầy Dương! Vẫn khỏe chứ ạ?" Anh nhìn cô rất lâu. Cô thầm nghĩ có lẽ chắc là anh đã quên cô rồi cũng nên. Thậm chí có thể cô là ai anh cũng không có chút ấn tượng nào. Tự nhiên thấy lòng nhoi nhói. Anh gật đầu lại. Dường như là nhớ ra rồi cũng nên. "Em thế nào rồi?" "Vẫn tốt!" "Ừm...!" Tự dưng cô không biết nói thêm gì nữa. Đành đi thì tốt hơn. "Vậy không phiền thầy nữa. Em đi trước. Tạm biệt!" "Đi dạo một lát nhé!... không bận gì chứ?" "À... không sao!" Cô còn nhớ hai năm trước, đúng dịp Valentine anh và cô cũng từng đi dạo ở bờ hồ này. Lòng cô lại mơn man nhớ về cái thời đại học tràn đầy lúc trước. "Sống tốt không?" "Không tệ ạ. Ít ra vẫn đủ nuôi mình." "Sống một mình à?" Cô gật đầu. Anh cũng không hỏi gì thêm. Hai năm không gặp, trước mặt anh bây giờ là Trương Uyển Sang trưởng thàng hơn rất nhiều. Cũng chính chắn hơn. Hai năm nay anh cũng không còn dạy ở trường đại học nữa mà trở về tiếp quản công ti của ba. Sự nghiệp thăng tiến, thời gian bận rộn làm anh quên mất cô học trò nhỏ ngày nào. Hình như có một thời anh còn muốn che chở cho cô, nhưng lại không thể làm được. End chap 14.