Một nhân viên cúi đầu với hai người, nói rằng người đang đợi ở phòng số 8.Cô đi theo nhịp chân của anh, có cảm giác như hai má mình nóng ran. Thầm trách sao nhà hàng này không bật máy lạnh. "Anh...." Tiếng nói trong trẻo của một cô gái vang lên. Bên trong có một cô gái mặc váy ngắn, trông xinh xắn như một thiên thần. Trống ngực Uyển Sang đập thình thịch. Cô gái đó không ai khác ngoài Hà Yến Lam- con gái Hà Quan. Mà ông ta lại là ba của cô. Sang vừa hết kinh ngạc, lại tự mình giễu mình. Liếc nhìn người đàn bà cũng không khỏi ngạc nhiên ngồi cạnh Hà Yến Lam, lưỡi tự dưng đăng đắng. Vẫn biết Trái Đất tròn, nhưng cô lại hận sao nó không hình vuông hay hình tam giác gì đó đi. Hà Yến Lam tắt ngấm ngay nụ cười khi quét ánh mắt sang Uyển Sang. Rồi dừng lại ở cánh tay cô quàng vào tay người đàn ông bên cạnh. Cô thấy dường như trong mắt cô ta có một tầng nước bao phủ. Vừa nhìn họ vừa nhìn sang Trần Hy Vân. "Cô tới đây làm gì?" Bà ta khinh khỉnh. Cô lại thấy lòng như bị bóp nghẹt. Chỉ muốn chạy trốn khỏi cái chốn này cho xong. Cứ tưởng tượng đến khi mình bị móng vuốt của mụ đàn bà ác độc đó vồ lấy mình, cô không biết mình còn có thể vững vàng chống chọi được tới bao lâu. "Yến Lam, cô muốn giới thiệu với cô. Đây là Trương Uyển Sang, bạn gái mới của tôi" Anh không muốn thắc mắc chuyện khác, trực tiếp vào thẳng vấn đề. "Tôi chỉ muốn nói như vậy thôi, cô không chấp nhận cũng không sao!" Anh liếc nhìn cô. Giờ anh đang thắc mắc tại sao cô cứ vô hồn đưa ánh mắt sang một hướng khác. Anh định kéo cô ra khỏi đây. Diễn xong vở kịch thì coi như không ai nợ ai. Họ chưa kịp quay người thì mặt cô đã bị một cái tát thẳng tay từ người đàn bà kia. Cô ôm mặt, trừng mắt với bà ta. "Mày là con hồ ly tinh! Mày giống y như con mẹ mày, hết dụ dỗ chồng tao rồi tới mày cướp bạn trai của con gái tao! Mày đi chết đi!" Bà ta định lao vào tát thêm một cái nữa. Cô không kịp phản ứng, thì anh đã nhanh tay chặn lại. "Bác gái, mong bác cư xử lịch sự một chút!" Anh lạnh lùng nói, bà ta rụt tay lại lùi một bước. "Cậu Dương! Con gái tôi đã từ bỏ ước mơ của mình để lựa chọn cậu. Nó thậm chí cãi lời ba mình vì cậu. Còn cậu, lại đem đứa con hoang này tới đây! Cậu làm vậy không thấy có lỗi với Yến Lam hay sao?" "Tôi không ép cô ta vì tôi làm gì cả." "Cậu..." Anh vẫn lạnh lùng. Ánh mắt lướt qua người con gái đằng kia thút thít khóc, rõ ràng anh ta không nỡ, nhưng vẫn phải chịu đựng. "Bà nghe rồi đó" cô đã làm người xấu rồi, xấu thêm một chút cũng chẳng sao. Nhất là với người đàn bà này, cô bận tâm chi việc làm người tốt."Anh ấy đã nói là không ép cô ta. Với lại.... bà chỉ biết trách người khác cướp đi thứ của mình. Bà nhìn lại cô ta đi. Xinh đẹp thánh thiện thì có ích gì? Nhất là phải biết lấy lòng đàn ông. Mà tôi thì dư sức khiến đàn ông trên đời này đều phải đổ rạp!" "Mày..." "Tôi sao hả?" "Dương Văn!" Hà Yến Lam chầm chậm bước tới đứng đối diện anh, hai tay vô lực níu kéo"Anh không phải là người như vậy mà. Anh vì không muốn em bỏ việc học nên mới làm như vậy phải không? Anh không phải là người như vậy!" "Rất tiếc nhưng anh ấy là người như vậy đó!" Cô gạt tay Hà Yến Lam ra khỏi anh. Kéo anh đi ra khỏi phòng. Anh lái xe trên đường tối. Ánh đèn hắt lên mặt anh, Uyển Sang hạ thấp cửa kính xuống cho gió táp vào. Cô có cảm giác như trên mặt anh có nước. Có lẽ là khóc. "Xin lỗi thầy!" "...." "Nếu như thầy đã quyết định từ bỏ, vậy thì thà rằng đau khổ một lần. Nếu như càng cố gắng dây dưa thì sẽ càng đau hơn" "..." "Hà Yến Lam... là một cô gái tốt. Cô ta tốt tới mức chưa từng làm người khác đau. Nhưng lại quá ngây thơ!" "Phải. Cô ấy rất ngây thơ!" "Nhưng nếu thầy thật sự yêu cô ấy, vậy thì cứ chờ khi cô ta học xong trở về. Khi đó hai người có thể bắt đầu. Tại sao lại..." "Có nhiều chuyện không phải cứ muốn là được!" Cô không nói gì thêm nữa. Dù sao tò mò chuyện của người khác không phải là sở thích của cô. Sau hôm bay coi như cô lại xấu xa thêm. "Còn đau không?" "Không sao! Dù sao cũng đâu phải là lần đầu ăn tát của bà ta!" Cô sờ mặt mình. Nó vẫn còn rát. Cái tát làm cô nhớ lại những tháng ngày bị người đàn bà đó hành hạ, đột nhiên cô rùng mình. Cô thật sự thấy kinh tởm con người đó. Từ trước giờ cô dù oán hận ba mẹ của Hà Yến Lam nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ oán hận Hà Yến Lam. Cô ta lớn hơn cô một tuổi. Còn nhớ lúc còn sống ở nhà đó, cô chỉ có thể mặc quần áo cũ của chị ta. Cô không để bụng chuyện đó. Chỉ là, thấy tội cho chị ta. Quá ngây thơ. Cuộc đời có quá nhiều cạm bẫy. Nếu mang theo nét ngây thơ bước chân vào đó thì chỉ có con đường chết. Bị đè bẹp bởi những thủ đoạn của tiểu nhân. Cô lại nhìn sang anh. Tay anh an nhàn để trên vô lăng. Người đàn ông này khiến người ta có một cảm giác như không bao giờ nhìn thấu được tâm can. Luôn bí ẩn khó hiểu. "Có hứng thú đi uống vài ly không?" Cô không biết uống rượu, nhưng đằng nào cũng lỡ làm người tốt rồi. Cứ đi theo coi như làm bảo mẫu coi chừng anh ta vậy. Anh đã nốc hết năm chai rượu loại nặng. Cô chỉ nhâm nhi ít cooktai, cô lắc đầu cười khổ. Sinh viên mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ không dám tin đây là giáo sư Dương của họ mất. Bình thường anh ít nói. Nhưng khi rượu vào thì cứ như con vẹt, luôn mồm ca cẩm. "Em biết không? Yêu một người rất khổ... ực... nhấy là chỉ có thể đứng nhìn người đó từ xa..." "Yêu cô ấy thì sao chứ? Cuộc đời không cho tôi cái quyền đó... ực..." End chap 11.