La Phù

Chương 84

Có thể điều khiển kiếm quang bay lượn trên không trung, ít nhất cũng phải đạt đến cảnh giới ngự kiếm đỉnh cao. Thục Sơn là môn phái lớn chỉ xếp sau Côn Luân, cao thủ rất nhiều, trong số hơn trăm kiếm quang đang bắt đầu lục soát ngọn núi này, thậm chí có thể còn có những cao thủ đã luyện được bản mệnh chân nguyên. Bất kì kiếm quang nào trong số này, cũng không phải là loại mà Lạc Bắc và Tiểu Trà bây giờ có thể so sánh được. “ Làm sao đây?” “ Lạc Bắc”, Tiểu Trà trong lúc hoảng loạn muốn bảo Lạc Bắc đừng để ý đến mình nữa, nhưng Lạc Bắc vẫn cứ nắm thật chặt tay nàng. Lạc Bắc bây giờ không có một ý nghĩ nào khác, mà chỉ muốn dẫn Tiểu Trà xông ra ngoài. Lần xông pha này còn kiên quyết hơn cả ngày Lạc Bắc đến ngọn Thiên Kiếm. “ Vèo”, thanh Tam Thiên Phù Đồ trên lưng Lạc Bắc bay ra ngoài, kiếm quang màu đen phát ra trước mặt Lạc Bắc và Tiểu Trà. Những con đường hai người đi trong rừng đều là những con đường nhỏ. Lúc này Lạc Bắc liền dùng thuật ngự kiếm vừa mới lĩnh ngộ được, dùng kiếm quang chặt hết những dây leo và cậy bụi cản đường ở trước mặt, để hai người chạy được nhanh hơn. Kiếm quang màu đen vừa mở đường, hai người liền đi theo nó, dùng tất cả sức lực trong người chạy về vùng ngoại duyên Thục Sơn. Lần xông pha này, trong kiếm quang của Lạc Bắc đã tràn đầy một kiếm ý trước nay chưa hề có. “ Hỏng rồi, bị phát hiện rồi!” Lạc Bắc với ánh mắt vô cùng kiên định và Tiểu Trà với khuôn mặt có chút xanh xao xông về phía ngoại vi Thục Sơn. Còn chưa đầy mười dặm thì Lạc Bắc đột nhiên nhìn thấy có mười mấy đạo kiếm quang đang lao về phía mình và Tiểu Trà. “ Bây giờ đi giải thích với các sư huynh rằng Tiểu Trà trước nay chưa từng rời khỏi ngọn Thiên Thương, cũng chưa từng hại ai bao giờ, Tiểu Ô Cầu cũng không cố ý làm vậy thì chắc chắn là nói không thông.” Lạc Bắc trong lòng lo lắng, da đầu cũng như muốn nổ tung. Lạc Bắc không sợ bản thân bị lộ, mà chỉ sợ Tiểu Trà từ nay sẽ không được nhìn thấy thế giới bên ngoài. “ Tiểu Trà, muội đừng dừng lại, cứ tiếp tục chạy về phía trước, chạy ra khỏi khu rừng này là đến bên ngoài Thục Sơn rồi.” Đột nhiên, Lạc Bắc hạ quyết tâm, nhìn sâu vào trong mắt Tiểu Trà. Kiếm quang vừa chuyển động liền buông tay Tiểu Trà, chạy theo một hướng khác. Vừa mới chạy đi, kiếm quang của Tam Thiên Phù Đồ lại càng mãnh liệt, chặt chém hết cây cối ở hay bên, tạo ra một âm thanh rất lớn. “ Y muốn giúp chúng ta thu hút sự chú ý của mấy tên sư trưởng đó.” Trong nháy mắt, Tiểu Trà đã hiểu Lạc Bắc muốn làm gì. “ Đây là gì? Đây chính là tình cảm của nhân thế sao?” Trong nháy mắt, một giọt nước mắt long lanh lăn trên đôi má trắng ngần của Tiểu Trà. “ Hình Đồng sư huynh, nó ở trong khu rừng đằng kia.” Trong mười mấy đệ tự Thục Sơn vừa có người mặc áo xanh, vừa có người mặc áo đen, hiển nhiên là vừa có đệ tử Qua Ly, vừa có đệ tử Kinh Thần. Nhưng kẻ đứng đầu lại là một trong những đệ tử của Tống Nhạc Lưu, một trong Kinh Thần tứ kiệt, Hình Đồng. Lạc Bắc cố ý gây tiếng động, một lát sau đã bị bọn họ phát hiện. “ Đừng để nó chạy thoát!” Hình Đồng người mặc áo đen, tướng mạo khôi ngô, vẫy tay một cái, mười mấy đạo kiếm quang trên trời lập tức tản ra, từ bốn phương tám hướng xông về phía Lạc Bắc. “ Ô? Có kiếm quang, có một bóng người!” Kiếm quang vừa mới hiện ra, mười mấy con người đều liếc theo, ngay lập tức cả bọn đều thất kinh. “ Lại có kẻ có thể lẻn vào Thục Sơn sao?” Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Hình Đồng. “ Dưới đó là ai? Còn không mau dừng lại!” Hình Đồng lập tức lên tiếng chất vấn. “ Tu vi cao thâm thật!” Đây không chỉ là lời chất vấn, mà còn còn có ý thúc giục những kẻ đang lục soát Thục Sơn. Tiến nói của y là do dùng thuật pháp Hàng Ma Hống Nhất Loại, Lạc Bắc chỉ kịp cảm thấy không khí xung quanh như đang bị thiêu đốt, trong đầu cứ có tiếng vù vù, đến chân nguyên khống chế Tam Thiên Phù Đồ cũng suýt thì bị phân tán. “ Ô?” Hình Đồng chất vấn xong mới phát hiện, bóng người màu xanh đó không những không dừng lại, mà còn xông vào rừng nhanh hơn. “ Đó chắc chắn là yêu nhân!” “ Vèo”, “ vèo”, âm thanh như xé rách không khí, hai đạo kiếm quang, một cái xanh dương, một cái xanh lam, cái trước cái sau cuộn lấy Lạc Bắc, chính là hai đệ tử Qua Ly đã ra tay truy kích. “ Đây chính là sức mạnh thật sự của ngự kiếm đỉnh cao?” Kiếm quang ào ạt bay đến, còn cách Lạc Bắc mấy chục trượng mà Lạc Bắc đã cảm thấy xung quanh đều là kiếm khí đang chèn ép, lông tơ trên người tự nhiên bị thiêu đốt, thở hổn hển không ra hơi. Chỉ riêng khí thế của loại sức mạnh đang ép Lạc Bắc lộ diện này cũng đủ để y cảm thấy mình không thể chống đối được. So với loại kiếm khí chưa đến gần đã khiến con người ta nghẹt thở thì pháp thuật như sấm dậy đó cũng chỉ đơn giản như trò chỉ con. “ Bây giờ sự chú ý của các sư trưởng đều dồn cả vào ta rồi.” “ Có thể cầm cự thêm một chút thời gian là Tiểu Trà có thêm một phần cơ hội chạy thoát khỏi đây.” Lạc Bắc lại nhìn thấy có mấy chục đạo kiếm quang bốc cháy trên trời đang lao về phía mình, nhưng ánh mắt của Lạc Bắc lại cực kì kiên quyết, không thối lui mà tiến lên, xông thẳng vào đám kiếm quang đang bay lượn trước mặt. Hai thanh phi kiếm cùng lao tới, Lạc Bắc chắn chắn không chống đỡ nổi. Lạc Bắc không thối lui mà tiến lên, chấp nhận để kiếm quang ở trước mặt xông đến là muốn kéo dài thêm một chút thời gian, đầu tiên sẽ chặn lại kiếm quang màu xanh dương, sau đó mới xem xem có ngăn được kiếm quang màu xanh lam ở đằng sau không. “ Keng!” Thanh Tam Thiên phù đồ của Lạc Bắc không hề né tránh, va thẳng vào phi kiếm màu xanh dương. Khi thanh phi kiếm màu xanh dương xé tan không khí lao đến, mang theo kiếm khí dày đặc, da thịt của Lạc Bắc đều cảm thấy một luồng khí kim loại lạnh toát, hơn nữa tốc độ của thanh phi kiếm màu xanh dương đó còn khiến cho Lạc Bắc không sao nhìn ra được hình dáng của nó. Vậy mà Tam Thiên Phù Đồ trong nháy mắt lại có thể chém trúng thanh phi kiếm đó. “ Đây chính là cảnh giới ngự kiếm, lợi ích của việc tâm thần liên kết, tâm thức khóa chặt.” Trong nháy mắt Lạc Bắc đã ngộ ra được điểm khác nhau của cảnh giới ngự kiếm và cảnh giới nô kiếm, nhưng cũng chính lúc đó, Lạc Bắc lại có cảm giác như mình va phải một ngọn núi nhỏ vậy. Sức mạnh quá ư chênh lệch! Hai thanh kiếm va vào nhau, kiếm khí vỡ tan làm cho lá rơi ở xung quanh cũng bị cuốn vào, Lạc Bắc chỉ kịp cảm thấy toàn thân chấn động, Hắn và Tam Thiên Phù Đồ đều bị một sức mạnh vô hình quăng ra xa, cả người bị văng về phía sau, đập phải một cái cây đại thụ, phát ra một tiếng bốp cực lớn. “ Lợi hại quá!” Lạc Bắc cố chịu đựng cái lưng đang đau quằn quại, dốc hết sức để khống chế Tam Thiên Phù Đồ, nhưng chưa kịp làm gì thì y đã thấy thanh kiếm quang màu xanh dương vừa rồi quay lại. Cảnh giới ngự kiếm vừa mới lĩnh hội được so với thực lực của ngự kiếm đã đạt đến mức đỉnh cao, bất luận là uy lực của chân nguyên ngưng tụ trên thanh kiếm hay việc khống chế phi kiếm, đều thực sự thua kém quá nhiều. “ Đến một kiếm cũng không chặn được!” Lạc Bắc vốn định chặn lại rồi sau đó loại bỏ thanh kiếm quang màu xanh dương, nhưng lại không ngờ rằng thanh kiếm màu xanh dương này va chạm với Tam Thiên Phù Đồ xong lại không hề hấn gì, mà cùng lúc đó, một kiếm quang khác màu xanh lam cũng đang chém tới. Đến thời gian đổi tay cũng không có, hai thanh kiếm quang này khi đối địch hiển nhiên là phối hợp rất ăn ý. Tam Thiên Phù Đổ của Lạc Bắc còn chưa kịp làm gì, thanh kiếm quang màu xanh lam đến sau đã gia tăng tốc độ, chém một nhát vào thân kiếm Tam Thiên Phù Đồ, đến nỗi tóe cả lửa. Trong lúc đó thì thanh kiếm quang màu xanh dương rẽ khí lao đến, nháy mắt đã đến trước mặt Lạc Bắc. Trong một nháy mắt này thanh kiếm màu lam chém trúng Tam Thiên Phù Đồ, kiếm khí vỡ tan, rạch một đường trên mặt Lạc Bắc, để lại một vết cắt không sâu lắm, máu tươi ứa ra từ đó. Nhưng thanh phi kiếm màu xanh dương lại tỏa ra một kiếm khí vô cùng mạnh mẽ, khiến Lạc Bắc không thể chống cự được, sởn hết cả da gà. “ Mục sư đệ! Dừng tay! Là Lạc Bắc sư đệ!” Đúng lúc người sắp bị thanh phi kiếm màu xanh dương chém làm hai khúc, đột nhiên có một tiếng hô thất thanh, thanh phi kiếm xanh dương vội vã chém ngược lên trên, khiến cho những cành cây trên đầu Lạc Bắc bị chém tứ tung. Trong nháy mắt đó, Hình Đồng và một đệ tử Qua Ly nữa lại nhận ra đó là Lạc Bắc, liền đồng thanh hét lên. “ Lạc Bắc sư đệ đã có thể ngự kiếm rồi sao?” “ Lúc nãy rõ ràng Phong sư trưởng đã dùng khí thuật Thất Xảo Vọng để tìm ra nơi con yêu vật đó lẩn trốn, sao lại là Lạc Bắc sư đệ được!” “ Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lúc mười mấy người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì vây quanh Lạc Bắc, mười mấy môn nhân của Thục Sơn cũng đã đến nơi. “ Đoạn Thiên Nhai sư huynh.” Người dẫn đầu chính là người có tu vi cao nhất trong số đệ tử đời thứ hai của Thục Sơn, sư huynh của Lạc Bắc, Đoạn Thiên Nhai. “ Được lắm! Lạc Bắc! Ngươi được lắm!” Vừa nhìn thấy Lạc Bắc đứng trong vòng vây, Đoạn Thiên Nhai liền hiểu ra, “ ngươi làm thế này là cố ý thu hút sự chú ý của bọn ta, hòng cho con yêu vật kia trốn thoát? Ngươi và con yêu vật đã phá hoại vườn thuốc đó có quan hệ gì.”