La Phù
Chương 693
Dịch giả: Xanh trời xanh nước
Bị luồng sáng đó chạm phải đầu tiên bên phía huyền môn chính đạo chính là Hoàng Kim cự viên.
Hoàng Kim cự viên có vóc dáng khổng lồ, trời sinh thần lực và lực kháng pháp thuật rất mạnh nên vừa rồi khi chiến đấu với dị thú của Thiên Lan hư không, tác dụng của nó so với Thất Hải Yêu Vương thú còn mạnh hơn. Hơn nữa con Hoàng Kim cự viên đó cũng có linh tính cực mạnh vào lúc pháp thuật của hai bên ập xuống nó cuộn người lại vồ lấy xác của một con dị thú Thiên Lan hư không khác để chắn.
Với hành động như vậy trong lúc pháp thuật của hai bên ập xuống nó không hề bị một vết thương nhỏ cũng chẳng lo tới tính mạng.
Nhưng lúc này khi luồng sáng màu vàng khẽ chạm vào hai chân, nó cũng chẳng kịp né tránh. Xác của hai con dị thú Thiên Lan hư không ở phía trước mặt nó cùng với hai chân Hoàng Kim cực viên bị luồng sáng màu vàng đó cắt đứt.
Hoàng Kim cự viên bị cắt đứt hai chân lập tức kêu lên thảm thiết.
Mà luồng sáng màu vàng nhỏ bé đó cũng không lập tức biến mất. Sau khi lướt qua Hoàng Kim cực viên, trên đường đi của nó không có một thứ pháp thuật hay pháp bảo nào có thể chặn lại được. Từ lúc nó xuất hiện cho tới khi ánh sáng từ cái pháp bảo của Huyền Vô Thượng biến mất, bên phía Lạc Bắc có tới mấy trăm người tu đạo bị cắt làm đôi.
- Lạc Bắc! Mặc dù ngươi phá cái pháp bảo của ta nhưng ngươi chờ xem. Các ngươi không thể nào thắng được ta.
Nét mặt của Huyền Vô Thượng vẫn hết sức bình thản. Hắn giơ tay chộp một cái, một quầng sáng màu đen xuống hiện thu lại cái pháp bảo đầy vết nứt và cái bàn tay màu vàng lại.
- Các ngươi phải cố như vậy làm gì? Chỉ cần các ngươi đầu hàng, chúng ta sẽ cho các ngươi một con đường sống. Chẳng lẽ ngươi định nhìn họ bị chúng ta giết hay sao?
Theo âm thanh của Huyền Vô Thượng vọng ra, một cột trụ màu đen từ trên cao giáng xuống công kích về phía Lạc Bắc.
Cái cột trụ màu đen đó rõ ràng là một con đường mang theo lực không gian rất lạ. Tất cả những ánh sáng do Lạc Bắc thi triển pháp thuật tấn công đều bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Nhất thời Lạc Bắc bị Huyền Vô Thượng chặn lại nên không thể thoát ra được.
- Huyền Vô Thượng! Hôm nay cho dù ngươi có thể giết chết hết chúng ta thì Thiên Lan hư không các ngươi cũng còn được mấy người?
Bán Diện Nhân ma cũng lên tiếng:
- Trừ khi ngươi muốn mượn thi thể của người tu đạo Thiên Lan hư không để tạo ra sự độc tôn của mình.
Sau khi thốt lên âm thanh chấn động không trung, pháp lực dao động quanh người Bán Diện Nhân Ma tản ra vô số những luồng khí trắng. Khi một dải sáng xuất hiện trước mặt lão, gần như toàn bộ máu thịt của những người tu đạo đã chết lập tức biến mất chỉ còn lại xương trắng. Những bộ xương đó lập tức đứng dậy.
Trong ánh mắt kinh hãi của rất nhiều người tu đạo Thiên Lan hư không, bọn họ không kịp trốn tránh liền bị những tia sáng phóng ra từ đôi tay của những bộ xương khô đó bắn trúng khiến cho máu thịt hóa thành tro bụi. Mà người tu đạo Thiên Lan hư không chết đi cũng lập tức biến thành một bộ xương khô.
Trong lúc nhất thời gần như toàn bộ người tu đạo chết của hai bên đều sống lại gia nhập về phía Lạc Bắc và huyền môn chính đạo khiến cho tống số của họ lại chiếm ưu thế áp đảo.
- Quả nhiên cái pháp bảo kia cũng ở bên chúng
Cùng lúc điều khiến cho đồng tử của đám người Cửu cung thần quân hơi co lại đó là một tia sáng màu hồng lóe lên rồi một cái bóng tản ra nguyên khí tinh cầu và uy áp cực mạnh cũng xuất hiện trước mặt Lạc Bắc.
Đồng Mục La Sát! Cái pháp bảo cực mạnh của Trạm Thai Thanh Minh vừa mới xuất hiện lập tức phóng ra mấy quầng sáng chói mắt liên thủ với Lạc Bắc chặn lại cột sáng màu đen của Huyền Vô Thượng.
- Lạc Bắc! Hai bên chúng ta tạm thời dừng tay được không?
Nghe thấy Bán diện nhân ma nói vậy rồi lại nhìn thấy cảnh như thế, Huyền Vô Thượng nhíu mày rột đột nhiên lên tiếng.
- Dừng tay?
Lạc Bắc hơi bất ngờ liếc mắt nhìn Huyền Vô Thượng.
- Đúng vậy! Bán Diện Nhân Ma đạo hữu nói đúng. Nếu cứ tiếp tục đánh thế này cho dù chúng ta có thể tiêu diệt được các ngươi thì bên chúng ta cũng chẳng còn mấy người. Ta có một đề nghị không biết các ngươi có thể nhận không?
Huyền Vô Thượng vung tay lên phóng ra một quầng sáng màu đen ngăn cản rất nhiều đòn tấn công của Lạc Bắc. Cùng lúc đó, y phất tay cho người tu đạo của Thiên Lan hư không từ từ lui lại.
- Đề nghị gì?
Thấy Huyền Vô Thượng hành động như vậy bên phía Lạc Bắc cũng gần như dừng hết toàn bộ tấn công pháp thuật mà sử dụng pháp bảo phòng ngự. Ngay cả đống khô lâu cũng rút lui.
- Trong trận đại chiến này xét cho cùng là chiến đấu của tu si cấp cao chúng ta. Nếu tu sĩ cấp cao của một bên không địch lại thì tu sĩ cấp thấp cũng bị chôn cùng.
Huyền Vô Thượng đứng trên không trung nhìn về phía Lạc Bắc:
- Như vậy hai bên chúng ta phái ra bảy tu sĩ để đấu phép. Nếu như chúng ta bị thua thì từ nay về sau sẽ lùi về Thiên Lan hư không không đặt chân tới giới tu đạo này nữa. Nếu chúng ta thắng thì các ngươi đầu hàng chúng ta, các ngươi sẽ tới Thiên Lan hư không, từ nay về sau không được tới giới tu đạo này. Các ngươi thấy sao?
- Các vị tiền bối thấy thế nào?
Lạc Bắc hơi quay người lại nhìn người tu đạo của các tông môn mà hỏi.
- Được! Đấu phép với bọn chúng.
Vào lúc này, tất cả người tu đạo cầm đầu các tông môn đều hiểu rõ đề nghị của Huyền Vô Thượng đã được tính toán cẩn thận. Bên phía Thiên Lan hư không đối với họ là một thế giới hoàn toàn xa lạ, yêu thú hoành hành, linh khí thiếu thốn. Bọn họ cũng không biết phương pháp tu luyện và cách chế luyện đan dược từ yêu đan của họ. Nếu như không địch lại bị đẩy tới Thiên Lan hư không thì cả giới tu đạo sẽ càng ngày càng tàn dần thực lực không thể sánh với Thiên Lan hư không. Ít nhất trong vòng ngàn năm, không thể uy hiếp tới đám người Huyền Vô Thượng. Nhưng vào lúc này, gần như toàn bộ người bên phía Lạc Bắc đều hiểu rõ nếu không chấp nhận lời đề nghị đó thì căn cứ vào tình hình bên phía họ sẽ chết hết.
- Nếu vậy chúng ta đồng ý với điều kiện của ngươi. - Lạc Bắc gật đầu với Huyền Vô Thượng.
Tất cả chiến trường trở lại sự yên tĩnh. Vô số uy năng tràn ngập đất trời từ từ tan đi. Nhưng trong phạm vi mấy ngàn dặm trên mặt đất, hư không bao phủ một thứ hơi thở chết chóc. Mấy ngàn bộ xương khô đứng thẳng lóng lánh ánh sáng trắng, trên bầu trời nguyên khí hỗn loạn va chạm với nhau khiến cho thi thoảng lại xuất hiện một dải cầu vồng.
Từ khi U Minh huyết ma bố trí U Minh huyết hải tới bây giờ mới chỉ chừng nửa nén hương nhưng người tu đạo của cả hai bên đã tổn thất hơn một nửa.
Mặc dù chỉ một nửa nhưng...một nửa đó cũng có nghĩa có một vạn năm ngàn người tu đạo đã ngã xuống.
Một vạn năm ngàn người tu đạo có một phần nhỏ hóa thành xương khô còn lại cơ bàn đều bị các loại pháp thuật và pháp bảo đánh cho thành tro bụi.
Mà trận chiến này tới giờ vẫn còn chưa kết thúc.
...
Mỗi bên bảy người...
Ngay cả số lượng người tu đạo ước chiến cũng đã được Huyền Vô Thượng tính toán kỹ.
Nếu ít quá bên phía Lạc Bắc sẽ không đồng y. Bởi vì thắng bại của đại chiến này không phải do một, hai người quyết định. Mà nhiều thì chắc chắn Lạc Bắc cũng không đồng ý. Bởi vì người tu đạo cấp bậc cao bên phía Thiên Lan hư không hơn xa bên Lạc Bắc. Số người càng nhiều thì bên Lạc Bắc càng bất lợi.
Bảy người tu đạo có thể chiến đấu với cấp bậc thần quân thì bên phía Lạc Bắc còn có.
Nhưng cho dù như vậy thì Lạc Bắc cũng hiểu rõ Huyền Vô Thượng chắc chắn chiếm ưu thế. Bởi vì bên phía Thiên Lan hư không có nhân vật cấp bậc Thần quân. Nô Thú thần quân, Nhã dịch thần quân đều là những kẻ cùng rèn luyện với Huyền Vô Thượng, bọn họ phối hợp với nhau chắc chắn ăn ý hơn bảy người bên phía Lạc Bắc nhiều.
Cũng không phải nói cả bảy người có tu vi cao tập trung lại thì có được uy lực mạnh nhất.
Một cái ví dụ đơn giản nhất đó là tu vi của Hâm Duyệt đừng nói là so với Lạc Bắc mà so với mấy người Vũ Sư Thanh cũng kém xa. Nhưng uy lực thần cung Toái Hư của nàng thì người bên Lạc Bắc không thể nào sánh được.
Pháp thuật và pháp bảo phải kết hợp tốt thì phát huy uy lực không thể tưởng tượng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, một tia sáng từ tay Lạc Bắc liền bay ra chui vào trong mi tâm của Bán diện Nhân Ma.
Đó là do Lạc Bắc sử dụng mật pháp của La Phù thông báo tin tức toàn bộ thực lực của người trong giới Niết Bàn cùng với pháp bảo cho Bán diện nhân ma.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
303 chương
501 chương
8 chương
1267 chương