La Phù
Chương 627
Dịch giả: hany
- Tạo ra một thời đại huy hoàng rực rỡ trước nay chưa bao giờ có? - Từ Thạch Hạc ngẩn người rồi chợt cười ha hả:
- Hoàng Vô Thần! Hóa ra ngươi cảm thấy làm chưởng giáo của Côn Luân thì không thể muốn làm gì cũng được. Ngươi muốn tiêu diệt tất cả các tông môn tu đạo, thậm chí chỉ còn lại một mình ngươi là người tu đạo, như vậy ngươi thật sự trở thành thần. Hoàng Vô Thần! Vậy ngươi có khác gì bước vào ma môn? A! Ta hiểu rồi. Cho dù ngươi có vào Ma môn thì cũng không thể giết được tất cả người tu đạo vì còn có Nguyên Thiên Y, còn có núi Chiêu Diêu, còn có Thục Sơn. Nếu như lúc đó ngươi cũng lại như U Minh huyết ma bị tiêu diệt cách đây bốn trăm năm. Ngươi như một con kỹ nữ mà còn bày đặt dựng đền thờ trinh tiết.
- Câm mồm! Ngươi muốn chết.
Nghe thấy Từ Thạch Hạc nói vậy, Hoàng Vô Thần nổi giật, quát to.
Oành!
Một vầng sáng màu vàng lập tức phủ lên người Từ Thạch Hạc khiến cho trời đất như phủ một màu vàng.
Nhiều đám người tu đạo giống như châu chấu tràn vào trong Côn Luân.
Trong khu vực biển rộng tới ngàn dặm quanh Côn Luân còn lóe lên một chút ánh sáng còn sót của pháp thuật và pháp bảo để lại. Tuy nhiên sức chống cự của Côn Luân đã bị tiêu diệt. Toàn bộ Côn Luân nằm trong sự khống chế của Thiên Lan hư không.
Một đám người tu đạo tiến vào Côn Luân xong liền xông vào trong các đền đài của Côn Luân để đoạt lấy đủ mọi đồ vật.
Những điện mật, kho của Côn Luân đều bị mở tung. Tất cả pháp bảo, bùa, đan dược, pháp quyết cất giữ trong đó đều bị người tu đạo của Thiên Lan hư không chia nhau.
Không chỉ như vậy nguyên liệu luyện chế đan dược và pháp bảo, hay đan dược và pháp bảo đang luyện chế cũng chui vào trong túi của người tu đạo Thiên Lan hư không.
Ngay cả những thứ hoa cỏ bồi bổ chân nguyên được Côn Luân gieo trồng để trang trí ở các hòn đảo cùng với một ít linh dược còn chưa trưởng thành cũng bị đào lên.
Rất nhiều linh dược chỉ cần qua một vài năm nữa sẽ có công hiệu rất tốt nhưng đám người tu đạo của Thiên Lan hư không chẳng cần quan tâm. Cứ nhìn thấy là họ hái hết, chẳng khác nào đi cướp.
Thậm chí một vài nô bộc chẳng có bao nhiêu tu vi được giữ trong các vòng đảo của Côn Luân, đệ tử ngoại môn cũng bị những người tu đạo đó bắt rồi dùng pháp thuật đánh dấu như biến thành vật sở hữu của riêng mình.
Nhìn thì như đám người tu đạo của Thiên Lan hư không không có sự khống chế. Tuy nhiên khi bọn họ lấy được đồ vật lại không hề có sự tranh cướp. Cho dù cả mấy người cùng vào một chỗ nhưng những thứ đan dược hay pháp bảo tốt vào tay một người thì những người còn lại cũng chỉ nhìn với ánh mắt thèm muốn chứ không tranh cướp.
Cướp bóc tự do.
Hoàn cảnh sinh tồn của người Thiên Lan hư không rất khó khăn, việc tu hành đều phải dựa vào chuyện đánh chết yêu thú lấy yêu đan. Có nhiều lúc rất nhiều người tu đạo cùng nhau tiến vào nơi có nhiều yêu thú. Vì vậy mà họ đã tự thành một quy tắc đó là sau khi cùng nhau đánh chết yêu thú, chui vào sào huyệt của chúng nếu lấy được gì thì lấy, chẳng cần quan tâm tới tu vi. Bất kể là cái gì thì ai lấy trước là của người đó.
Trong giới tu đạo, Côn Luân chính là vị thần. Rất nhiều người tu đạo của môn phái nhỏ thậm chí cả đời cũng không được tới Côn Luân xem ở đó có cảnh gì. Tuy nhiên hiện tại Côn Luân bị tàn phá kinh hoàng.
Người của Thiên Lan hư không cướp bóc tự do trong một canh giờ. Sau một canh giờ, khắp Côn Luân như bị giẫm đạp, đào xới trở lại yên tĩnh.
Đám người tu đạo của Thiên Lan hư không vừa mới cướp bóc lập tức trở nên trật tự, bắt đầu bố trí trận pháp, cấm chế trong các vòng đảo của Côn Luân.
Cho dù như thế nào thì cướp đoạt xong, bản thân được ưu đãi thì chẳng cần biết trước đó phá hủy như thế nào, bây giờ cứ từ từ xây dựng lại.
Đây là điểm đặc sắc của Thiên Lan hư không. Có điều cũng chính vì điều này, chỉ cần góp sức là có được rất nhiều điều tốt đẹp. Vì vậy mà người tu đạo với tu vi cao có thể lôi kéo được rất nhiều người tu đạo có tu vi thấp hành động cùng nhau. Điều này khiến cho việc tập trung người tu đạo của Thiên Lan hư không rất mạnh. Cũng chính vì vậy mà người tu đạo của Thiên Lan hư không mới có thể sinh sống được ở nơi mà đầy yêu thú như vậy.
...
- Trần Thanh Đế! Theo ngươi nói thì nơi này phải tràn đầy Thạch Nhũ quỳnh dịch, bên trong có rất nhiều Thạch nhũ tiên liên. Hiện tại không hề có những thứ đó xem ra Hoàng Vô Thần cũng giữ lại cho Côn Luân một chút mạch máu.
Trước vòng đảo thứ chín của Côn Luân, cường giả số một của Thiên Lan hư không à Huyền Vô Thượng với một sự uy nghiêm không kém gì Hoàng Vô Thần đang đứng trước một cái lan can ngọc. Mà bên dưới cái lan can đó chính là cái ao Thạch Nhũ quỳnh dịch.
Nô Thú thần quân, Thiên Khung thần quân, Cửu Cung thần quân, Hắc Thạch thần quân, Thiên hư sơn chủ, Trần Thanh Đế đang đứng quanh người y.
- Có điều cũng không sao. Trong cả Côn Luân, người khiến cho chúng ta e ngại cũng chỉ có Hoàng Vô Thần. Bây giờ nhiều người của chúng ta đã tới. Hơn nữa Tùng Hạc thần quân vẫn chưa chết, trước đó y có nhắn cho ta một tin. Ngày ấy ta triệu tập các ngươi lại để bàn luận, y không tới là vì lúc đó đang bế quan vượt qua lần thiên kiếp thứ hai. Hiện tại y cũng đã thành công nên thực lực của Thiên Lan hư không chúng ta cũng tăng mạnh. Hơn nữa, linh khí tại mấy vòng đảo của Côn Luân nhiều như vậy, chỉ cần trong một thời gian ngắn, Thiên Lan hư không chúng ta sẽ lại có một đám người tu đạo với tu vi không kém. Khi đó, chúng ta có chiếm toàn bộ thiên hạ, cho dù Côn Luân còn sót lại cái gì cũng không đáng sợ.
- Đúng rồi! Lam Thạch sơn chủ đâu?
Dừng một chút, Huyền Vô Thượng quay đầu lại hỏi.
- Chúng ta phát hiện được dấu vết hắn đấu phép với người khác trong một ngôi đền. Có điều không phát hiện uy lực của Phạm Thiên tinh nên chắc chưa kịp sử dụng đã bị đối thủ giết chết. Căn cứ vào hơi thở thi pháp của đối thủ thì có lẽ là Hoàng Vô Thần. - Nô Thú thần quân liếc mắt nhìn Huyền Vô Thượng:
- Có thể Hoàng Vô Thần cảm thấy không ổn định giết hết bọn họ nhưng không ngờ chúng ta tới nhanh thế nên không kịp.
- Có thể nào Phạm Thiên tinh của Lam Thạch sơn chủ rơi vào tay y không? - Hắc Thạch Thần quân chớp mắt. Y vốn rất ít lời nhưng suy nghĩ lại hết sức cẩn thận.
- Cho dù hắn có thể sống lại, mất Côn Luân thì cũng chỉ còn một mình, không có gì phải sợ. Chỉ cần nguyên khí của ta hồi phục, với tu vi của y, mặc dù ta không giết được nhưng có thêm hai, ba người các ngươi thì lại khác. - Huyền Vô Thượng cười cười:
- Chỉ cần chúng ta không có suy nghĩ khác vẫn như lúc đầu, tạo thành một khối vững chắc thì trong giới tu đạo chẳng có ai là đối thủ của chúng ta.
- Tất nhiên. - Nô Thú thần quân gật đầu:
- Huyền Vô Thượng! Lúc trước mọi người coi ngươi làm chủ. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?
- Côn Luân đã xong nhưng cái người tu đạo có tên Lạc Bắc ở Phong Khư kia vẫn có sự uy hiếp đối với chúng ta. Hắn chỉ mới có tu vi vượt qua một lần thiên kiếp đã đánh được mấy người tu đạo đồng cấp hơn nữa pháp thuật sử dụng rất lạ. Hiện tại Thiên Đô thần quân vẫn nằm trong tay y. Nghe Trần Thanh Đế đạo hữu nói thì hắn cùng với Trạm Châu Trạch Địa và núi Chiêu Diêu liên kết nên thực lực không kém gì Côn Luân. - Huyền Vô Thượng nói:
- Mà mỗi lần xảy ra đại chiến trong giới tu đạo thì tới cuối cùng là vì mất hết tài nguyên. Với người tu đạo tu vi như chúng ta nếu muốn bỏ chạy thì không ai giết hay bắt được. Mà không thể giết hay bắt thì chẳng khác nào giặc cỏ rất dễ gây dựng lại một cái thế lực khác. Chỉ có chiếm cứ toàn bộ tài nguyên, tạo thành thế lực áp đảo thì mới có thể khiến cho đối phương không có đường đi. Bao lần đại chiến của giới tu đạo thượng cổ cuối cùng lưỡng bại câu thương cũng vì chỉ chú ý tới việc giết người tu đạo của đối phương sau đó không khống chế được tài nguyên. Như vậy cho dù có chiếm được thượng phong thì đối thủ vẫn phất cờ nổi dậy.
- Chiếm thiên hạ thì dễ nhưng giữ giang sơn thì khó. Cả bao nhiêu quốc gia đều bị phá hoại bởi giặc cỏ. - Huyền Vô Thượng dừng một chút rồi nói tiếp:
- Đối phương có những khu vực nào khác còn có thể mặc kệ. Nhưng Tử Kim hư không ở trong tay đối phương mà nó lại là một cái kho báu khổng lồ đối với người tu đạo Thiên Lan hư không chúng ta. Chỉ có điều Thiên Lan hư không chúng ta không có nhiều yêu đan, phải nhờ người tu đạo vật lộn mới có được. Còn Tử Kim hư không thì tự sản xuất chỉ cần tới lấy. Hơn nữa không ai biết ở đó có bao nhiêu khu đất của các tông môn thời cổ. Vì vậy tiếp theo chúng ta phải nắm được trận pháp từ Nam Thiên môn tới Tử Kim hư không.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
38 chương
482 chương
74 chương
101 chương
223 chương
501 chương
12 chương