La Phù
Chương 618
Dịch giả: hany
Một cái ngọc phù màu hồng phủ kín vô số những điểm lấm tấm màu vàng từ trong cái túi màu xanh trên tay y bay ra. Nguyên anh của Thiên Hư sơn chủ giơ tay điểm một cái đưa một làn chân nguyên vào khiến cho cái ngọc phù lập tức trở nên sáng rực rỡ rồi nổ tung tạo ra cả trăm quầng lửa màu tím.
Từng quầng lửa màu tím lao tới đập vào màn sáng màu vàng liền văng lên cao. Tên đệ tử Côn Luân trẻ tuổi mặc đạo bào màu bạc trong quầng sáng phun máu tươi đồng thời ánh sáng từ Man Hoang chiến cổ đang lơ lửng trước mặt cũng giảm đi.
Nhìn thấy tốc độ kinh người của Nguyên Anh Thiên Hư sơn chủ, đám đệ tử Côn Luân ở bên trong quầng sáng đều không tấn công hữu hiệu, màn sáng của Man hoang chiến cổ sắp bị phá vỡ thì một mũi tên đỏ như máu lại tới.
Lần này mũi tên đó di chuyển trong không trung làm cho người ta không biết chắc vị trí của nó sẽ xuất hiện ở đâu. Không ngờ chỉ một mũi tên như vậy có thể tạo ra một cái trận pháp khiến cho Thiên hư sơn chủ không còn đường chạy.
Mà lần này khi mũi tên đỏ đó xuất hiện một người tu đạo đầu tóc rồi bù, mặc một chiếc áo dài màu xám rách nát cũng từ trong vòng đảo của Côn Luân phóng lên.
Phía sau người tu đạo tràn ngập đầy quầng lửa tạo thành hình dạng của một mũi tên.
Người tu đạo đó chính là sư tôn của Nam Cung Tiểu Ngôn, một trong Thập đại kim tiên của Côn Luân - Cửu bạt.
Cửu Bạt là hàng đệ tử cùng lứa với Hoàng Vô Thần, Huống Vô Tâm. Trước kia ngoại trừ Hoàng Vô Thần ra, không kể cả Huống Vô Tâm và La Thần Tướng thì trong số thập đại kim tiên của Côn Luân tu vi Cửu Bạt là cao nhất.
Hơn nữa Cửu Bạt là một nhân vật tu luyện điên cuồng, cả đời chỉ biết bế quan.
Lúc này, Cửu Bạt từ Côn Luân bay lên không biết tu vi đã đạt tới mức nào.
- Tới hay lắm!
Nguyên Anh của Thiên Hư sơn chủ cười lạnh rồi dưới chân xuất hiện một dải lửa bạc như tạo thành một cái pháp ấn. Nó chỉ hơi lóe lên một cái rồi xuất hiện chính xác phía trước mũi tên đỏ.
Nhưng đúng lúc này một bàn tay to màu xanh như ngưng tụ từ vô số điểm sáng cũng xuất hiện sau Thiên Hư sơn chủ.
Cái bàn tay xanh đó ẩn chứa uy năng so với pháp thuật của Kỳ Liên Liên Thành mạnh hơn rất nhiều. Nó chộp xuống khiến cho không gian xung quanh người Thiên Hư sơn chủ như nổ tung và bản thân y cũng kinh hãi dường như không thể né tránh.
Oành!
Một vầng sáng màu vàng chợt xuất hiện va chạm với bàn tay màu xanh. Quầng sáng đó văng xa tới hơn mười trượng bên trong xuất hiện vô số những dải hoa văn như sợi dây còn bàn tay to kia cũng tan nát.
- Lý đạo trưởng! Ngươi cũng là tiền bối cao nhân, là nguyên lão của Côn Luân vậy mà không để ý tới thân phận ra tay đánh lén?
- Lý đạo trưởng! Bọn họ một chọi một, ngươi không phải nhúng tay vào.
Vầng sáng màu vàng kia đúng là Tự Tại Ngọc bia mà trên tấm bia, Trần Thanh Đế đang khoanh tay lạnh lùng nhìn lên trên.
Trên tầng mây chẳng biết có một lão đạo xuất hiện ở đó từ khi nào.
Lão đạo này mặc một bộ trường bào màu vàng đất, hai tay thu vào trong ống tay áo, trên đầu đội một cái mũ đạo. Từ pháp lực dao động cho thấy cũng là nhân vật Độ Kiếp hậu kỳ. Theo lời của Trần Thanh Đế thì người này cũng là nhân vật cấp Nguyên lão của Côn Luân giống như Nam Cung Đạo Tạng. Nhân vật như vậy tương đương với hậu thuẫn hùng mạnh của một môn phái nhưng do liên quan tới tuổi thọ mà bình thường chỉ giữ thời gian tu luyện, tăng thêm tuổi thọ, không tới lúc sinh tử của môn phái cũng không xuất hiện. Mà thực lực thực sự của một môn phái thường ở lúc sinh tử mới xuất hiện.
Đối với bên ngoài nổi tiếng của Côn Luân dường như chỉ có thập đại kim tiên nhưng khi Nam cung đạo tạng, Từ Thạch Hac và Lý lão đạo này xuất hiện, thực lực mà Côn Luân che giấu đúng là khủng bố.
- Trần Thanh Đế! Côn Luân ta đối với ngươi không tệ vậy mà ngươi lại đi giúp chúng ra tay với chúng ta.
- Trần Thanh Đế! Ngươi mới tới hậu kỳ Độ Kiếp, tu vi này rất nhiều huyền ảo, ngươi còn chưa hiểu hết. Chỉ với ngươi cũng muốn đánh với ta?
Mặc dù Lý lão đạo có vóc dáng gầy nhỏ nhưng âm thanh lại chói tai như có hai miếng thép cọ vào nhau.
- Còn có ta.
Hắc Thạch thần quân mặc tấm đạo bào in hình vô số thanh tiểu kiếm, sắc mặt đờ đẫn đáp xuống Tự Tại ngọc bia của Trần Thanh Đế.
Một tia sáng lóe lên trong mắt lão đạo Côn Luân nhưng không nói gì chỉ thò hai tay ra cầm một cái chùy bạc nhỏ.
Cái chùy đó dài tầm một thước nhưng bản thân nó lại có một thứ áp lực khiến cho người ta khó thở. Trên bề mặt của cái chùy nhỏ có những ký hiệu giống như vết máu.
- Lục tiên chùy.
Sắc mặt của Hắc Thạch thần quân cũng trở nên nghiêm trang, lẩm bẩm trong miệng. Trước mặt y lập tức hiện ra một cây đoản côn rỗng ruột chạm khắc hoa văn cổ xưa.
Oành!
Gần như suy nghĩ chỉ vừa mới xuất hiện hai cái pháp bảo đã va chạm với nhau trên không trung. Trong tiếng nổ vang của nó, một vòng sóng màu bạc và màu đen tản ra khiến cho bảy tám tên đệ tử Côn Luân và người tu đạo của Thiên Lan hư không không chịu nổ ánh sáng lan truyền khiến cho pháp bảo phòng ngự của bản thân vỡ vụn và thân thể dập nát.
Tu vi của lão đạo họ Lý so với Hắc thạch thần quan kém hơn một cấp nhưng uy lực cái pháp bảo của lão lại hơn cả pháp bảo của Hắc Thạch thần quân. Hai người vừa mới va chạm, cây chùy nhỏ của lão đạo họ Lý chỉ dừng lại trên không trung nhưng cây đoản côn rỗng ruột của Hắc thạch thần quân lại bị đánh bay.
Nhưng Hắc Thạch thần quân vẫn bình thản, chỉ vung tay lên, cây đoản côn lập tức dừng lại trên không trung rồi hóa thành một tia sáng đen bay về phía lão đạo họ Lý.
Lão đạo họ Lý cau mày lại.
Cây Lục tiên chùy của lão là một cái huyền bảo nổi danh từ thời thượng cổ. Huyền Thiên tông sử dụng cái pháp bảo này đã diệt Tiên tông. Trong số các pháp bảo mà Huyền Thiên tông sản xuất thì Lục tiên chùy thuộc về hàng thượng phẩm.
Cổ bảo thời cổ đều phải đưa chân nguyên vào để sử dụng. Nhưng pháp bảo của Huyền Thiên tông có tên là Huyền bảo đó là vì ngoại trừ uy lực ra còn có công dụng độc đáo. Mà cây Lục tiên chùy của lão đạo họ Lý khác với cổ bảo tầm thường ở chỗ khi sử dụng cơ bản nó dựa vào uy năng của mình, chỉ cần để suy nghĩ điều khiển không cần liên tục đưa chân nguyên.
Trăm năm trước tu vi của Hắc Thạch thần quân đã vượt qua một lần thiên kiếp, pháp bảo trên người nếu không hơn cấp Kim tiên thì đã bị lão bỏ qua, không lấy ra sử dụng. Nhưng cây đoản côn màu đen của ly rõ ràng là giống như phần lớn cổ bảo của Thiên Lan hư không, đều là hàng số một, phải liên tục đưa chân nguyên vào mới sử dụng được.
Cứ như vậy đưa chân nguyên vào thì khi sử dụng pháp thuật khác sẽ chậm đi một chút. Chỉ với Hắc Thạch thần quân, cho dù tu vi của Lý lão đạo kém hơn mình nhiều nhưng dựa vào cái huyền bảo số một số hai kia, lão cũng có thể thắng được.
Nhưng hiện tại còn có một tên Trần Thanh Đế đang che chở cho Hắc Thạch thần quân. Có cái pháp bảo như Tự Tại ngọc bia, Hắc Thạch thần quân không cần quan tâm tới phòng ngự. Còn Trần Thanh Đế cũng có thể không cần phải tấn công. Lúc này, khi Hắc Thạch thần quân khống chế cây đoản côn màu đen ngăn cản Lục tiên chùy, Trần Thanh Đế cũng lập tức hóa ra Chân Thủy đạo quân.
Chân Thủy đạo quân vừa mới xuất hiện lập tức tạo ra những cột nước khổng lồ tấn công Lý lão đạo và Cửu Bạt.
Cứ như vậy Lý lão đạo và Cửu Bạt cũng không chiếm được thế thượng phong.
- Vấn Thiên?
Nhưng đúng lúc này một tiếng cười vang vọng đất trời cùng một vầng kiếm quang màu trắng giống như con thần long từ trên bầu trời lao xuống tham gia vào trận chiến.
- Kiếm nguyên của sư đệ Vấn Thiên có uy lực như vậy chứng tỏ thua Nguyên Thiên Y, tu vi của y lại có sự đột phá.
Ánh mắt của Lý lão đạo và Cửu Bạt đều mừng rỡ.
Một người tu đạo mặc bộ đồ nhà nho màu xanh trắng xuất hiện. Kiếm quang quanh người y thu hút sự chú ý của mọi người và bao phủ một phạm vi tới mười dặm.
Gương mặt của người đó hết sức bình thường, dáng người cũng không cao nhưng trên người y lại tản ra một thứ kiếm khí xé toạc đất trời.
Trong phạm vi mười trượng quanh người y có vô số những dải sáng di chuyển. Những dải sáng trong suốt đo đều là những thanh tiểu kiếm.
Vấn Thiên!
Một trong thập đại kim tiên của Côn Luân, người duy nhất chuyên tu luyện kiếm quyết.
Trong trận chiến với Nguyên Thiên Y, kiếm tâm của Vấn Thiên bị phá, tu vi giảm đi. Nhưng lúc này, tu vi của y lại mạnh hơn ngày đó không biết bao nhiêu lần
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
303 chương
501 chương
8 chương
1267 chương