La Phù
Chương 553
Dịch giả: hany
Trong một vùng cao nguyên lạnh lẽo có một dải ngôi miếu đứng sừng sững trên sườn của một ngọn núi.
Toàn bộ những ngôi miếu ở đây đều có tường trắng mái vàng, cửa được phủ bằng những tấm thảm được dệt từ lông bò Tây Tạng che chén gió cao nguyên. Thi thoảng từ trong những ngôi miếu lại có một đám Lạt Ma đội mũ màu vàng đi ra.
Những ngôi chùa miếu kéo dài hơn mười dặm chính là vị trí của Luân Tát Tự lớn nhất trong Hoa Giáo.
Vào lúc này trong một cái đại điện lớn nhất của Luân Tát Tự, hóa thân giống như pho tượng Phật khổng lồ bằng đá, phía sau có một tấm bình phong màu vàng vẫn đang khoanh chân ngồi.
Mà vào lúc này, hai bên trái phải của pho tượng có cái tai dài rộng rủ xuống tới tận vai đó là hai vị Lạt Ma cũng đang khoanh chân ngồi.
Phía bên trái là một vị Lạt Ma mặc áo màu đỏ tía, đầu đột mũ Lạt Ma màu đen, thân thể gầy guộc độ tuổi tầm sáu mươi, có tay chân rất dài, mặt ngựa. Nước da của y có màu hơi đen giống như sắt luyện. Giữa đôi lông mày có một cái nốt ruồi to đỏ thắm. Hai tay y vẫn nắm pháp quyết, quanh người thi thoảng lại tràn ra từng vầng lửa.
Người có đôi tay đôi chân dài, đầu đội mũ Lạt Ma màu đen đó chính là Hoạt phật Cát Mã Ba của Sở Bố Tự.
Phía bên phải là một vị Lạt Ma mặc áo màu vàng, dàng người ục ịch, da thịt giống như là ngọc trắng. Hai tay y cầm một tràng hạt bằng gỗ đen. Người này chính là Tông Khách Ba hoạt phật của Cam Đan Tự.
Đột nhiên một tia sáng màu đen từ xa phóng tới. Người có hóa thân thành pho tượng phật cao tới mười trượng và Cát Mã Ba vẫn bình thản chỉ có Tông Khách Ba là thay đổi ảnh mắt. Chỉ thấy từ phương bắc, tia sáng màu đen ban đầu chỉ có một điểm sáng nhưng sau đó nó nhanh chóng hóa thành một cái đài sen rất to xung quanh là ngọn lửa bốc lên cuồn cuộn như muốn che lấp cả thái dương.
Pháp lực dao động mãnh liệt và uy áp kéo theo mây đen cuồn cuộn giống như trên bầu trời đột nhiên sinh ra một ngôi thành rồi nó đang rơi xuống.
Sau đó, một làn âm thanh cuồn cuộn từ trên đám mây vọng xuống:
- Vãn bối Lạc Bắc cầu kiến Đại Nhật pháp vương của Luân Tát Tự.
- Được! Ngươi đã muốn gặp Đại Nhật pháp vương vậy hãy vào đi.
Đôi môi của Tông Khách Ba hơi nhúc nhích, âm thanh giống như tiếng tụng kinh từ trên chín tầng mây cuồn cuộn vọng xuống. Tiếp theo, Tông Khách Ba chắp tay lại, không trung trên đại điện mà ba người ngồi chợt tản ra ánh sáng màu vàng rực rỡ. Từ cái đại điện đó tới trước mặt Yêu vương liên thai của Lạc Bắc trong phạm vi mười dặm trên không trong nháy mắt xuất hiện rất nhiều đóa hoa Ba La màu vàng kim đang nở rộ.
- Nếu vậy vãn bối cũng không đa lễ nữa.
Lạc Bắc đứng vững vàng bên trong Yêu vương liên thai, bên cạnh hắn là Thái Thúc, Nam Cung Tiểu Ngôn và Tán Tây nạp Thác. Nhìn thấy vô số những đóa hoa Ba La màu vàng tràn ngập khắp không trung, Lạc Bắc chỉ thản nhiên giơ tay, một đáo kiếm nguyên đỏ sậm bay ra khỏi Yêu vương liên thai. Chỉ thấy bên ngoài Yêu vương liên thai, một vầng ánh sáng màu đỏ lóe lên rồi bên ngoài Yêu vương liên thai tạo thành một cái vòng tròn màu đỏ sậm. Vòng tròn kiếm nguyên va chạm với những đóa hoa Ba La lập tức khiến cho chúng nát vụn.
Yêu vương liên thai tiến đi trong biển hoa Ba La không hề có lấy một chút trở ngại.
- Đặt đao xuống đất lập tức thành Phật.
Tông Khánh Ba biến sắc. Đúng vào lúc này, Hoạt phạt Cát Mã Ba của Sở Bố tự đột nhiên niệm phật một cái rồi giơ hai tay vỗ vào Thiên Linh cái của mình.
Từng bức tường lửa từ Thiên Linh của y xông lên trong nháy mắt hóa thành một pho tượng thân cao năm trượng, toàn thân ngăm đen, nhìn giống như hóa thân của La Hán tay dài. Cái hóa thân vừa mới xuất hiện, hai cánh tay còn dài hơn cả thân thể liền giơ về phía trước rồi nhấn một cái vào hư không. Đột nhiên giữa không trung phủ đầy hoa Ba La xuất hiện vô số mây đen. Bên trong những đám mây đen đó, những cơn gió bắt đầu xuất hiện rồi ngưng tụ thành một cái Hàng Ma Xử và ngọc Như Ý. Từ trong đám mây tản ra khí tức của sát khí lạnh lẽo khiến cho đám người Lạc Bắc đang ở trong Yêu vương liên thai cảm thấy như bị đóng băng.
- Trong lòng không có dao thì sao phải đặt xuống?
Tuy nhiên Lạc Bắc cũng chỉ nói một câu hết sức thản nhiên. Âm thanh của hắn vừa mới vang lên, chính đạo kiếm cương rộng chừng hơn mười trượng bắn ra khiến cho những đám mây đen và vô số đóa hoa Ba La biến mất. Yêu vương liên thai vẫn cưỡi gió tiến về phía trước với khí thế vô thượng.
Tông Khách Ba biến sắc. Nhưng đúng vào lúc này, hóa thân pho tượng Phật cao tơi hơn mười trượng chợt gật đầu với hai người.
Vốn Tông Khách Ba và Cát Mã Ba còn định tiếp tục thi triển pháp thuật liền dừng lại. Những ngọn lửa phát ra từ hóa thân của Cát Mã Ba cũng lập tức chui vào trong thân thể của y.
Ánh sáng màu vàng chợt bốc lên rồi pho tượng phật màu vàng vì hai vị Hoạt phật từ trong đại điện bay ra, trong tiếng tụng kinh đều đều, ba người phi thẳng bay thẳng lên trên tầng mây.
Pho tượng Phật khổng lồ tản ra từng vòng kim quang bao phủ Tông Khách Ba và Cát Mã Ba ở bên trong. Khi ngồi xếp bằng trong đại điện pháp lực dao động tản ra từ pho tượng Phật màu vàng chỉ tương đương với một người tu đạo Nguyên Anh trung kỳ nhưng lúc này pháp lực dao động từ người y lại còn mạnh hơn người tu đạo Nguyên anh hậu kỳ tới mấy lần.
- Đại Nhật Pháp vương.
Nhìn pho tượng Phật bay lên còn to hơn cả quả núi, Lạc Bắc cũng ra khỏi Yêu vương liên thai đứng từ xa đối diện với pho tượng Vàng và hai vị Hoạt phật.
- Lạc Bắc! Tại sao ngươi lại tới đây?
Nhìn Lạc Bắc không hề kinh sợ với sự uy nghiêm của chính mình, pho tượng Phật vàng cười cười.
- Ta có một vị bằng hữu thân thiết bị U Minh ma huyết xâm nhập. Nghe nói trên Thần sơn của Hoa giáo có thần dược hồi phục được thần hôn nên tới đây xin thuốc. - Lạc Bắc nhìn Đại Nhật pháp vương trả lời.
Lạc Bắc còn chưa dứt lời, Tông Khách Ba ở phía dưới Đại Nhật pháp vương liền cất tiếng cười lạnh:
- Lạc Bắc! Ngươi giết hai vị pháp vương của Hoa giáo ta còn không biết xấu hổ mà tới đây xin thuốc?
- Đó là do tình thế bắt buộc, có chút bất đắc dĩ. - Lạc Bắc nói một cách thản nhiên:
- Ta tới đây là muốn biến chiến tranh thành hòa bình. Nếu Hoa giáo cố tình coi ta là địch cũng chưa chắc đã phải là đối thủ của chúng ta. Mà ta chỉ tới đây để cầu xin thuốc cũng còn có điều kiện.
- Ngông cuồng.
Hai người Tông Khách Ba và Cát Mã Ba đột nhiên nổi giận nhưng Đại Nhật pháp vương lại nhìn Lạc Bắc một cách thản nhiên:
- Điều kiện gì?
- Hiện tại Cống Dát Kiên tán và Cách Lan vương đang ở trong tay của ta. - Lạc Bắc nhìn Đại Nhật pháp vương rồi nói:
- Chỉ cần các ngươi đưa thần dược cho ta, ta có thể trả lại bọn họ hoàn toàn nguyên vẹn.
- Cái gì?
Nghe thấy Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan vương ở trong tay Lạc Bắc, sắc mặt của hai người Tông Khách Ba và Cát Mã Ba đều không giấu được sự khiếp sợ. Nhưng Đại Nhật pháp vương lại nói một cách thản nhiên:
- Lạc Bắc! Ngươi đang uy hiếp đó sao? Nếu vậy thì ta không đồng ý với điều kiện của ngươi. Đối với Hoa giáo chúng ta mà nói thì thần dược còn quan trọng hơn hai người bọn họ.
- Thật không? Nếu nó liên quan tới sự tồn vong của cả Hoa giáo thì sao? - Lạc Bắc cười lạnh.
- Sự tồn vong của cả Hoa giáo? - Đại Nhật pháp vương cười cười:
- Lạc Bắc! Nếu thật sự khai chiến thì thắng bại còn chưa biết được đâu.
- Các ngươi nói vậy là hy vọng dựa vào Côn Luân. - Lạc Bắc lắc đầu rồi nói thẳng:
- Nhưng Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan Vương đã giết đệ tử của Côn Luân, chỉ cần ta truyền cái tin tức này đi thì cho dù chúng ta có khai chiến, Côn Luân chưa chắc đã ra tay giúp đỡ Hoa giáo các ngơi, nói không chừng còn ra tay với các ngươi trước.
- Cống Dát Kiên Tán và Cách Lan vương giết đệ tử Côn Luân? - Đại Nhật pháp vương và hai gã Hoạt phật đều hơi giật mình, hiển nhiên là không tin.
- Tự các ngươi hỏi Cách Lan vương là biết ta nói có phải sự thật hay không.
Một tia sáng màu hồng từ trong Yêu vương liên thai lao ra rồi hóa thành một đóa hoa Mạn Đà La đỏ như máu. Trong nháy mắt, đóa hoa lập tức vỡ vụn để lộ một bóng người với sắc mặt tái nhợt, chính là Cách Lan vương, một trong bốn vị Pháp vương của Hoa giáo.
Lúc này, pháp lực dao động trên người Cách Lan vương hết sức yếu, rõ ràng là bị Lạc Bắc sử dụng phương pháp nào đó làm cho tiêu hao hết gần như toàn bộ chân nguyên.
Kim quang trên người Đại Nhật pháp vương tản ra cuốn lấy Cách Lan vương về phía mình.
Một lát sau, Cách Lan vương hạ xuống ngồi bên cạnh Tông Khách Ba và Cát Mã Ba. Còn sắc mặt của Tông Khách Ba và Cát Mã Ba đều hết sức khó coi, rõ ràng là biết Lạc Bắc không nói dối.
- Người mà ngươi muốn cứu chắc là tiểu Trà đã diệt Đại Tự Tại cung. - Đại Nhật pháp vương nhìn Lạc Bắc rồi đột nhiên nói:
- Nhưng cho dù có thần dược thì làm sao mà hóa giải được U Minh ma huyết trong người cô ấy.
- Cái này ngài có thể yên tâm. - Lạc Bắc nhìn Đại Nhật pháp vương rồi nói:
- Phương pháp để hóa giải U minh ma huyết của ta hiện nay chỉ còn thiếu có thần dược của Hoa giáo mà thôi.
- Pháp vương! Không thể đồng ý với hắn. - Tông Khách Ba nhìn thấy Đại Nhật pháp vương như muốn đồng ý liền vội vang lên tiếng:
- Thần dược đối với Hoa giáo chúng ta vô cùng quan trọng, không thể cho hắn được. Cùng lắm thì chúng ta giao Cách Lan vương cho Côn Luân.
- Giao cho Côn Luân là được hay sao? Với phong cách hành sự của Côn Luân như hiện nay thì tới ngày nào đó khi quyền thế lớn hơn nữa, chuyện diệt Hoa giáo cũng là điều đương nhiên. - Lạc Bắc cười lạnh.
- Pháp vương! Nếu có thể cứu được một người bị Ma huyết xâm nhập thì càng truyền bá được giáo lý lập thân thành Phật của Mật tông chúng ta. Chưa nói nếu Lạc Bắc chưởng giáo nóng giận giao chiến với Hoa giáo, cho dù thắng bại như thế nào thì c khiến cho sinh linh đồ thán. Xin Pháp vương và hai vị Hoạt phật hãy thương lấy sinh linh mà đồng ý với yêu cầu của Lạc Bắc chưởng giáo đi. - Lúc này, Tán Tây Nạp thác đột nhiên lên tiếng.
- Ngươi cũng tu luyện phật pháp Mật tông? Là pháp quyết của Sắc Lặc tông? - Đại Nhật pháp vương liếc mắt nhìn Tán Tây Nạp Thác rồi không giấu được sự kinh ngạc:
- Ngươi là ai?
- Vãn bối là đệ tử của Nhân Ba thiết pháp vương của Sắc Lặc tông tên là Tán Tây Nạp Thác. - Tán Tây Nạp Thác nói.
- Ngươi là đệ tử của Nhân Ba Thiết pháp vương Sắc Lặc tông? - Âm thanh của Đại Nhật pháp vương không giấu được sự kinh ngạc.
- Pháp vương! Chuyện này vãn bối cũng đã nghe rồi. Trong chuyện này bốn vị pháp vương cũng bị Trần Thanh Đế uy hiếp, sau đó lại giết chết đệ tử Côn Luân là do bị lợi dụ dỗ. Nếu nói chưởng giáo Lạc Bắc sai thì bốn vị Pháp vương lại càng sai. - Tán Tây Nạp Thác nói tiếp:
- Hơn nữa giáo lý Mật tông chúng ta đó là lập thân thành phật, đó là nói bất kể người nào có phạm sai lầm tới đâu, chỉ cần tỉnh ngộ là có thể thành Phật. Cái giáo lý này, bản thân nói là để cho con người sửa chữa bản thân, không mắc thêm lầm lỗi nữa. Hơn nữa, Phật đã nói không thể không cứu. Chưởng giáo Lạc Bắc đã nắm được cách cứu tiểu Trà, nhưng pháp vương vẫn cố tình tiêu diệt thì bản thân đã không để ý tới sinh linh...
Trong suy nghĩ của Thái Thúc thì Tán Tây Nạp Thác chỉ nói dông dài về Phật pháp nhưng Tông Khách Ba và Cát Mã Ba nghe thấy thì sắc mặt từ từ thay đổi thậm chí còn có một sự xấu hổ.
- Chẳng trách mà các vị thượng sư của Sắc Lặc tông lại có thể thành công tới một mức cao ở trong Mật tông. Tán Tây Nạp Thác! Ngươi mới chỉ có bằng đó tuổi mà còn hiểu được giáo lý Phật pháp tới mức như vậy. - Đại Nhật pháp vương nghe Tán Tây Nạp Thác nói vậy thì thở dài:
- Lạc Bắc! Ta có thể đưa thần dược cho ngươi nhưng ngươi phải hứa với ta một cái điều kiện.
- Điều kiện gì? - Lạc Bắc hỏi thẳng.
- Sau này nếu Hoa giáo chúng ta có gặp chuyện khó, mong ngươi hết sức giúp đỡ. - Đại Nhật pháp vương nhìn Lạc Bắc rồi nói một cách chậm rãi:
- Ta yêu cầu như vậy.
- Được! - Lạc Bắc chẳng hề do dự gật đầu.
Hai tay Tán Tây Nạp Thác chắp lại với nhau, mắt hơi nhắm nhìn như rất hài lòng với cái kết quả trước mắt, không cần phải nói gì thêm nữa. Nhưng lúc này, không một ai biết rằng ở trong Thức Hải của Tán Tây nạp thác có một cái Nguyên anh đang ôm một cái bình và nhìn vào trong đó mà nhe răng cười:
- Tiểu Lạt Ma! Kinh ngươi đối địch của ngươi thật kém. Tuy nhiên Phật Pháp trong đầu ngươi thì đúng là rất tốt, ngay cả Đại Nhật pháp vương cũng nói ta tu luyện pháp quyết của Sắc Lặc tông thì Lạc Bắc lại càng không nghi ngờ.
Trong cái bình màu đen đầy sát khí quay cuồng. Ở đó có một vầng sáng màu trắng ngưng tụ thành hình dạng của một vị Lạt Ma bị bao phủ trong sát khí, đó cũng chính là thần hồn của Tán Tây Nạp Thác.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
496 chương
170 chương
45 chương
1503 chương
164 chương
829 chương
65 chương