La Phù

Chương 467

Nhóm dịch: Hany Hiện giờ trong giới tu đạo thì pháp bảo lợi hại có rất nhiều nhưng pháp bảo lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay trong cả tông phái lớn cũng chưa chắc có được ba, bốn cái. Nhưng hiện tại, ngoại trừ Định Thần tử châu và Thiên Sương kính ra thì pháp bảo Băng Trúc Quân để lại còn có cái pháp bảo có hình đạng đóa sen, pháp bảo có thể phóng ra ánh sáng xanh và ba cái bên trong Bạch ngọc thủ trạc. Hơn nữa tính cả Huyết Phượng La thì Băng Trúc Quân có tất cả năm cái cổ bảo. Mà trong cơ thể của Lạc Bắc còn phong ấn một cái huyền bảo. - Chẳng lẽ Thục Sơn các ngươi có rất nhiều pháp bảo thượng cổ? - Đông Nhan không nhịn được lên tiếng hỏi Lạc Bắc. Lạc Bắc lắc đầu. Thục Sơn vẫn chỉ tập trung vào phi kiếm, những loại pháp bảo khác rất ít, không thể có nhiều tới mức như vậy. - Chẳng lẽ là Côn Luân đưa cho Băng Trúc Quân? Cho dù có như vậy thì nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai cái, không thể nhiều tới mức này. Lạc Bắc nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được nên chẳng nghĩ nhiều quay sang Nạp Lan Nhược Tuyết hỏi: - Mấy cái pháp bảo còn lại là như thế nào? - Hạt châu màu đen này là Phá pháp thần châu. - Nạp Lan Nhược Tuyết chỉ hạt châu màu đen mà nói. - Đây là Phá Pháp thần châu? Lạc Bắc, Đông Nhan và Nguyệt Ẩn đều tò mò nhìn hạt châu màu đen. Bên trong nó như có những dải sáng liên tục di chuyển. Cái tên Phá Pháp thần châu, đám người Lạc Bắc đã từng nghe nhắc tới. Nghe nói người tu đạo thời thượng cổ tìm kiếm ánh sáng trong lỗ đen ở không gian loạn lưu mà luyện ra. Một khi sử dụng nó, cho dù đối phương sử dụng pháp thuật nào cũng bị nó hút sạch. Chỉ có điều loại pháp bảo này giống như một thứ bùa, chỉ cần dùng một lần là nó sẽ hóa thành tro bụi. - Đây là Đại Diệu Thanh Liên. - Nạp Lan Nhược Tuyết chỉ cái pháp bảo có hình hoa sen bị Huyền Sát âm khí đóng băng mà nói: - Cái pháp bảo thượng cổ này chuyên phòng ngự. Lực phòng ngự của nó chỉ tương đương với pháp bảo cấp Kim tiên, thậm chí còn dưới Thiên Thiền linh diệp của ta. Chỉ có điều phôi và pháp trận của nó rất kỳ lạ, cho dù có đánh tan ánh sáng, chạm tới cả phôi của pháp bảo thì nó cũng chỉ bị biến hình mà không bị hỏng. Sau đó nó sẽ tự động trở lại nguyên hình và có thể tiếp tục sử dụng. Cho nên cái pháp bảo thượng cổ này còn có tên là Bất Tử Thanh Liên. - Cái pháp bảo này kỳ lạ như vậy? Lạc Bắc duỗi ngón tay bắn ra một tia chớp màu tím đánh nát toàn bộ lớp băng bao phủ bên ngoài Đại Diệu Thanh Liên để lộ bản thể của nó. - Nói như vậy thì nếu một đòn tấn công mà nó không chịu được thì cùng làm bị đánh bay mà không bị hỏng. Sau đó lại có thể triệu hồi để sử dụng? - Đúng vậy. Cho nên cái pháp bảo này vẫn được dùng để phối hợp với pháp bảo phòng ngự khác. Nếu gặp phải đòn tấn công lợi hại thì sử dụng nó để ngăn cản bớt một phần uy lực. - Sắc mặt Nạp Lan Nhược Tuyết xuất hiện một chút gì đó khó hiểu: - Có điều theo những gì mà Giám bảo bí lục nói thì nếu như luyện hóa, nó sẽ có mối liên hệ tinh thần đặc biệt với người luyện hóa nó, rất khó bị đối phương phá vỡ. Tại sao Băng Trúc Quân không bỏ thời gian để luyện hóa cái pháp bảo này? Lạc Bắc và Đông Nhan quay sang nhìn nhau nhưng đúng là không thể hiểu được. Pháp bảo phòng ngự lợi hại của Băng Trúc Quân có rất nhiều. Nhưng cái Đại Diệu Thanh Liên này hết sức kỳ lạ. Có cái pháp bảo này tương đương với thêm một lớp phòng ngự, không có lý do gì mà không luyện hóa nó trước. - Hay là đầu Băng Trúc Quân có vấn đề? Đông Nhan nói câu đó rồi lại lắc đầu. Bởi vì đã là một trong ba vị chủ tọa của Thục Sơn, Băng Trúc Quân chắc chắn phải hơn rất nhiều người. - Đây là Thanh Ẩn đăng. Nạp Lan Nhược Tuyết cảm thấy những điểm khó hiểu của Băng Trúc Quân có nhiều lắm, nên chẳng nghĩ nữa mà giơ tay về phía cái vật thể hình trụ có khảm một viên tinh thạch màu vàng, và điêu khắc rất nhiều ký hiệu. Một đạo chân nguyên của nàng thấm vào nó khiến cho cái pháp bảo tản ra ánh sáng màu xanh và màu vàng bao phủ phạm vi trăm trượng. - Nếu sử dụng tâm nhiệm điều khiển thì hai loại ánh sáng này còn có thể khống chế được hướng chiếu ra. - Nạp Lan Nhược Tuyết giải thích: - Xa nhất nó có tể đạt tới hai trăm trượng. Hai loại ánh sáng này có thể loại bỏ phần lớn ảo giác của trận pháp lại còn khiến cho những pháp bảo và pháp thuật ẩn thân không có tác dụng. Ngay cả pháp bảo xé rách không gian cũng có thể phát hiện được. - Ngươi thảm rồi. - Đông Nhan nghe nói vậy thì cười quay đầu nhìn Nguyệt Ẩn: - Có cái pháp bảo này ngươi muốn trốn cũng không được. Nguyệt Ẩn lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Mặc dù Ảnh La Sát của Trạm Châu Trạch Địa không chỉ có biết che giấu khí tức vào thân thể nhưng nếu ai có cái pháp bảo này thì tương đương phá vỡ sự lợi hại nhất của họ. - Trước mắt đối với chúng ta mà nói thì có thể sử dụng cái pháp bảo này. - Nạp Lan Nhược Tuyết chỉ cái pháp bảo có hình cái đĩa đồng, hoa văn có phần hơi thô mà nói: - Cái pháp bảo thượng ổ này có tên là Hải Thiên la bàn. Bản thân nó khi ở trên biển có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Nó có thể bốc lên cả ngàn vạn cân nước biển để tấn công đối phương. Phạm vi bao phủ của nó rất rộng. Nếu như đặt trong Thiên Bảo đại thừa thì tương đương với có thêm một cái trận pháp hệ Thủy cực mạnh. - Cái pháp bảo này đúng là có tác dụng rất lớn. Lạc Bắc vừa mới nghĩ vậy, một tia sáng màu hồng từ trong mi tâm của hắn lao ra. Hắn thả thi thần cùng với cái pháp bảo bị phong ấn ra ngoài. - Nạp Lan Nhược Tuyết! Ngươi xem cái pháp bảo này có lai lịch như thế nào? - Không ngờ cái pháp bảo này có uy lực tới mức cả Thi Thần cũng không ngăn cản nổi. Nạp Lan Nhược Tuyết, Đông Nhan và Nguyệt Ẩn chỉ thấy được Băng Trúc Quân bỏ chạy. Bây giờ nhìn thấy cái pháp bảo xuyên qua thân thể của Thi Thần, bọn họ đều hoảng sợ. Mới biết Lạc Bắc đối địch với Băng Trúc Quân nguy hiểm tới mức độ nào. - Cái pháp bảo này là huyền bảo thượng cổ. Lạc Bắc tường thuật lại tỉ mỉ cách Băng Trúc Quân sử dụng cái pháp bảo này như thế nào cho Nạp Lan Nhược Tuyết nghe. - Nói vậy thì nó đúng là Huyền bảo thượng cổ. Nạp Lan Nhược Tuyết nghe Lạc Bắc nói xong thì sắc mặt hơi thay đổi. Huyền bảo là một thứ mà đã lâu rồi không xuất hiện trong giới tu đạo. Hơn ữa trong truyền thuyết thì ngay cả người có tu vi Nguyên Anh đại thành cũng khó mà cản được uy lực của nó. Nhưng Nạp Lan Nhược Tuyết cũng lắc đầu. Huyền bảo thượng cổ có thời gian lâu hơn so với cổ bảo, hơn nữa đã lâu rồi không xuất hiện cho nên cả trong Giám bảo bí lục cũng không ghi lại. - Nếu vậy, chúng ta về Thương Lãng cung rồi bàn tiếp. Lạc Bắc thấy không biết được lai lịch của Huyền Bảo thì trầm ngâm rồi thu phong ấn Thi Thần và cái huyền bảo đó lại sau đó quay sang nói với Nguyệt Ẩn: - Ngươi nghĩ cách giúp ta đưa tin cho chưởng giáo Vũ Nhược Trần và sư tôn Yến Kinh Tà để họ biết về chuyện hôm nay. ....... - Được rồi. Dược Đồng được Lạc Bắc để lại trong động phủ chợt vui mừng nhảy dựng lên. Trong lò đan trước mặt nó, viên Độc Long đan đã hoàn toàn biến thành màu vàng óng tản ra những làn khí màu vàng kim. Mà vào lúc này, bên ngoài Thiên Nhược quật mà Thục Sơn giấu kinh, một tên đệ tử Thục Sơn dang nín thở chờ đợi. Tên đệ tử Thục Sơn có gương mặt trẻ tuổi đó chính là người mà ngày đó đám Lạc Bắc khi tiến vào Thiên Nhược quật đã nói rất nhiều - Tĩnh Tư. Hiện tại Tĩnh Tư đang ở bên ngoài Thiên Nhược quật để chờ một đám đệ tử Thục Sơn đã vượt qua thí luyện lấy được phi kiếm đang vào đó học kiếm quyết. Bất ngờ trên không trung của Thiên Nhược quật chợt có một sợ tơ vàng rơi xuống.