La Phù
Chương 139
Nếu như lúc bình thường y còn dám đánh với Huyền Vô Kỳ một trận nhưng khi tận mắt nhìn thấy Huyền Vô Kỳ đi vào trong đó chưa đầy một nén nhang mà tu vi và pháp thuật đều tăng lên thì chắc chắn là người trong trận có tu vi không thể nào lường được. Đã như vậy thì làm sao mà y dám ở lại?
- Người này quả thực không có lấy một chút cam đảm còn dám ngông cuồng. Sau này gặp lại, chỉ có ngươi tìm hắn tính sổ chứ không có chuyện ngược lại. - Hiên Viên Trọng Huyền ở trong trận khẽ cười.
- Đa tạ Hiên Viên tiền bối cứu mạng và ân truyền đạo.
Trở lại trong trận, Huyền Vô Kỳ không giữ được bình tĩnh mà cúi người hành đại lễ với Hiên Viên Trọng Huyền.
- Ta ở đây hơn ba trăm năm mà không có ai tới. Không ngờ lúc ta sắp qua đời thì ngươi lại xông vào, hơn nữa tính tình hợp với ta. Thật đúng là ý trời. - Hiên Viên Trọng Huyền nhìn Huyền Vô Kỳ mà cười nói:
- Ngươi cần gì phải đa lễ.
Hiên Viên Trọng Huyền nói hết sức nhẹ nhàng, nhưng Huyền Vô Kỳ lại giật mình suýt chút nữa thì thốt lên đầy kinh hãi:
- Qua đời? Hiên Viên tiền bối! Ngài...
- Rất tốt. Mới vừa rồi ta chỉ mới nâng cao tu vi của ngươi lên một bước cũng là vì sinh cơ của ta đã tận, chỉ còn dựa vào chút chân nguyên cuối cùng.
Hiên Viên Trọng Huyền như đang nói tới chuyện sống chết của người khác, nét mặt hết sức thản nhiên:
- Nếu ta truyền chân nguyên cho ngươi nhiều hơn để nâng cao tu vi thì ta không thể chịu được, không thể dạy được cho ngươi pháp thuật khác.
- Hiên Viên tiền bối...
Mặc dù Huyền Vô Kỳ mới gặp Hiên Viên Trọng Huyền nhưng vào lúc này phần lớn người tu đạo trong thiên hạ coi bọn hắn là địch vậy mà Hiên Viên Trọng Huyền lại dung nhập chân nguyên còn tặng cho pháp quyết khiến cho Huyền Vô Kỳ coi lão như vị sư trưởng. Bây giờ nghe Hiên Viên Trọng Huyền nói tới chuyện đó, Huyền Vô Kỳ cảm thấy hết sức khổ sở.
Nhìn nét mặt của Huyền Vô Kỳ, Hiên Viên Trọng Huyền cười cười:
- Ta vì tâm ma mà tự nhốt mình ở đây ba trăm năm. Hôm nay nếu qua đời thậm chí có thể coi như một sự giải thoát.
- Hiên Viên tiền bối! Ngài bị nhốt ở đây ba trăm năm?
Tới lúc này, Huyền Vô Kỳ mới biết cái xiềng xích bằng phù văn màu vàng bên dưới người Hiên Viên Trọng Huyền chính là thứ giam giữ lão.
- Ai mà có thể nhốt ngài ở đây? Sau này nếu vãn bối có năng lực nhất định sẽ báo thù cho ngài.
- Không cần.
- Không cần?
- Đúng vậy, bởi vì tự ta nhốt ta ở đây. - Hiên Viên Trọng Huyền thở dài:
- Năm đó ta mắc phải một sai lầm lớn, giết nhầm một người bạn tốt khiến cho lòng ta không thể nào giải thoát vì vậy mới tự giam mình ở đây. Mặc dù sau này nghĩ thông nhưng pháp trận do ta tạo ra quá mới lợi hại trấn áp toàn bộ thân thể và thần hồn khiến cho tự bản thân ta cũng không thể giải trừ được.
- Đây là pháp trận gì? - Huyền Vô Kỳ kêu lên:
- Chắc chắn có cách để phá.
- Nhóc con! Tu vi của ta không thể tăng lên, sinh cơ đã tận, cho dù phá được trận pháp thì sao? - Hiên Viên Trọng Huyền cười cười:
- Hiện tại ta còn chút chân nguyên có thể truyền công trực tiếp cho ngươi. Ngươi ghi nhớ pháp thuật của ta, giúp ta làm nhiều chuyện hữu ích để cho ta cao hứng là được rồi.
“ Hiên Viên tiền bối đã nhìn thấu sinh tử thì ta có đau lòng cũng không được ích gì.”
Nghe thấy lời nói của Hiên Viên Trọng Huyền, Huyền Vô Kỳ lẳng lặng gật đầu.
- Pháp quyết của ta có tên là Đại Diễn Tức nguyên quyết. Ngươi cũng cảm nhận được pháp quyết của ta là một thứ pháp quyết Thổ nguyên. Pháp quyết Thổ nguyên trên đời không nhiều lắm. Xét uy lực của nó, phần lớn mọi người đều cho rằng nó không bằng pháp quyết Lôi, Hỏa nhưng người ta phần lớn đấu pháp trên mặt đất nối liền với khí Thổ. Trước khi động thủ, pháp quyết Thổ đã chiếm lợi trước... - Hiên Viên Trọng Huyền không nói nhiều mà từ từ nói tỉ mỉ pháp quyết Đại Diễn Tức nguyên quyết cho Huyền Vô Kỳ nghe.
.........
Trong ngôi miếu, mấy chục dải lục màu vàng giống như dòng nước chảy xuống.
Có một thứ hơi thở lạnh thấu xương mang theo áp lực tràn ngập khắp nơi.
Lạn Hàng ngửa đầu, đầy rung động nhìn dưới tấm vải kia không phải là một pho tượng Phật mà là một ma thần đỉnh thiên lập địa.
Pho tượng ma thần có một cái đầu màu vàng tản ra hơi thở lạnh lẽo, trên người có sáu cánh tay. Ngoại trừ hai cánh tay hợp lại giống như chữ thập ra thì bốn cánh tay còn lại đều có pháp khí. Bốn loại pháp khi bao gồm một cái đại hoàn màu vàng, một cái gương đồng lục giác, một thanh kiếm màu lam và một cái lưu tinh chùy có xích.
Hiện tại pho tượng ma thần ngồi xếp bằng, thân cao vài chục trượng. Nếu như đứng thẳng còn không biết cao tới mức độ nào.
Pho tượng ma thần đó có rất nhiều vết thương, hiển nhiên là đã qua rất trận đại chiến. Mà bên ngoài bề mặt của pho tượng còn được khảm các loại bảo thạch và bí ngân, không chỉ có một cái hình mà trên mặt còn có các vầng sáng hiển nhiên là ngưng kết rất nhiều trận pháp.
Đừng nói là ngày đó Băng Trúc Quân của Thục Sơn sử dụng Kim giáp thần tướng. Cho dù là Thập nhị đô thiên hữu tướng ma thần của Lạc Bắc so với pho tượng ma thần này cũng chẳng khác nào gà con sánh với phượng hoàng.
Lạn Hàng nhìn pho tượng kim giáp ma thần chợt thấy trong đôi mắt của nó dường như có ánh mắt.
- Đồng Mục la sát.
Lạn Hàng giật mình nhìn Trạm Thai Thanh Minh:
- Ngài là sư phụ của Mộc Đạo Tử? Chủ nhân Kim Đãi Trai?
- Đúng thế. Ta chính là chủ nhân Kim Đãi Trai. Người trong thế gian biết cái tên kia của ta rất nhiều nhưng người biết tên của ta là Trạm Thai Thanh Minh thì lại rất ít.
Trạm Thai Thanh Minh nói một cách chậm rãi, đồng thời đưa tay vuốt nhẹ lên Kim giáp ma thần chẳng khác nào như đang
Lạn Hàng ngơ ngác nhìn Trạm Thai Thanh Minh và Kim giáp ma thần rồi chợt nhớ tới truyền thuyết về chủ nhân Kim Đãi Trai và Đông Mục La Sát.
Chủ nhân Kim Đãi trai là sư phụ của Mộc Đạo Tử trong bát đại yêu đạo, tương truyền là người luyện chế pháp bảo số một trong vòng một trăm năm qua.
Nhưng chủ nhân của Kim Đãi trai lại yêu một người con gái bình thường rồi sinh được một đứa con trai độc nhất. Đứa con của y từ nhỏ đã bị tật vì vậy mà lão nghĩ rất nhiều biện pháp thậm chí là không tiếc luyện chế pháp bảo lợi hại để cầu người trị liệu giữ mạng con trai mình. Nhưng cuối cùng cũng không còn cách nào khác. Trong lúc vô cùng đau đớn, chủ nhân Kim Đãi Trai sử dụng bí thuật rút lấy hồn phách của con trai mình rồi dung hợp với các loại kim tinh trong thiên hạ sau đó khắc mấy trăm trận pháp mà luyện ra được một pho tượng Đồng Mục La sát.
Khi chủ nhân Kim Đãi trai luyện chế pho tượng Đồng Mục La sát cũng dồn hết tâm huyết giống như thân thể của con trai mình. Vì vậy mà sau khi Đồng Mục la sát thành công còn có thể tương thông với tinh thần của chủ nhân Kim Đãi Trai, hơn nữa còn có thần trí, uy lực cực lớn giống như một hóa thân thật sự.
Truyền thuyết trong thế gian tu luyện pháp quyết Thân ngoại hóa thân tới cuối cùng có thể có được hóa thân thật sự. Còn chủ nhân của Kim Đãi trai thì sử dụng luyện khí làm cho thần hồn và sắt thép dug hợp, sáng tạo ra một pho tượng hóa thân. Có thể nói về trình độ luyện khí đã đạt tới đỉnh cao.
Lạn Hàng căn cứ theo lời Đông Hầu Thanh Bức tới đây mời Trạm Thai Thanh Minh giúp đỡ nhưng không ngờ gặp được chủ nhân Kim Đãi Trai và Đồng Mục la sát của lão.
Nhưng hiện tại Đồng Mục La Sát đã chết.
Hiện tại nhìn trước mắt mặc dù vẫn còn tản ra uy áp nhưng đúng là không còn cảm nhận được sức sống. Lạn Hàng nhìn Đồng Mục la sát không nhịn được hỏi:
- Hắn...hắn tại sao lại chết?
- Dù sao thì sắt thép cũng không thể so được với nguyên khí trong trời đất. Vốn ta nghĩ dung luyện thần hồn vào đó có thể tồn tại vĩnh hằng. Không thể ngờ được rằng nó vẫn có tuổi thọ, từ từ tiêu tán.
Trạm Thai Thanh Minh thở dài:
- Mười năm trước ta tới Đông Lan Tự là muốn tìm người bạn tốt để ngăn chặn thần hồn biến mất nhưng không thể được. Hai năm trước đây, Đồng Mục La sát đã chết. Ta biết con người muốn tu thành hóa thân phải vượt qua rất nhiều kiếp nạn, còn ta thì lại tạo ra một pho tượng hóa thân như vậy nên không thể cứu được. Mấy chục năm qua, ta luyện kim khiến cho các loại bột kim loại xâm nhập vào trong người bị ảnh hưởng nặng nề khiến cho tu vi mất hơn nửa. Hiện tại Đồng Mục la sát không sử dụng được, muốn ta giúp sư huynh của ngươi đúng là lực bất tòng tâm.
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác hay sao?
Lạn Hàng nghĩ tới việc sống chết của Huyền Vô Kỳ và tay chân lạnh như băng, đầu óc trống rỗng.
- Chủ trì Mạt già đã ra ngoài dạo chơi. Trước kia ta cũng luyện được một số pháp bảo, nhưng mấy chúc năm qua chỉ luyện chế cho Đồng Mục la sát. - Trạm Thai Thanh Minh liếc mắt nhìn Lạn Hàng:
- Ngươi tạm quên sư đệ của ngươi đi. Ta xem tình hình trước rồi nói sau.
Lạn Hàng cố bình tĩnh nói:
- Sư đệ của vãn bối chạy về phía Tây. Vốn hắn và vãn bối định cùng nhau tới Đông Lan Tự.
- Ngươi cứ nghỉ ngơi đi. Có lẽ sư đệ của ngươi phúc duyên lớn nên có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
303 chương
501 chương
8 chương
1267 chương