Canh ba. Tử Trúc lâm, là một khu rừng trồng toàn loại trúc màu tím có đốm vằn, nằm trong một tiểu sơn cốc giao giới giữa Tiểu Thạch Phong và Minh Nguyệt Phong, một dòng sơn tuyền chảy quanh khu rừng, cạnh bờ hoa dại nở rộ. Lạc Nại Hà rất thích cánh rừng này, y đã từng nghĩ, đợi sau khi lên Trúc Cơ kỳ có tư cách mở động phủ, y sẽ dựng một gian nhà trúc ở đây, sau đó vô tư ngủ trong này, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào. Kết quả còn chưa đợi được đến ngày được khai mở động phủ, y lại muốn ngay trong khu rừng mà mình yêu thích này, đối diện với một gia hỏa mà y căn bản không thể chọc tới. Cảnh Dương vẫn chưa tới, nhưng Lạc Nại Hà đã phát động một trương quy thuẫn phù, một đạo ánh sáng hôi hoàng sắc từ trong bùa chú bắn ra, rơi lên người y, hình thành một vòng bảo hộ có hình dạng giống như mai rùa, như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn. Khi Cảnh Dương tới, vừa nhìn đã thấy, phế vật của Minh Nguyệt Phong đó đội một cái mai rùa buồn cười, ngồi bên cạnh dòng suối ngẩng đầu nhìn trăng sáng, bóng trúc loang lổ, ánh lên người y, tĩnh lặng như trăng rơi đáy cốc, duy chỉ có tiếng gió thổi lá cây, thỉnh thoảng vang lên. Khi phế vật này không động đậy không nói chuyện, vẫn có vài phần khí chất xuất trần của tu chân nhân sĩ, nhìn cũng rất thuận mắt. Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một ý niệm quái dị. “Cảnh, Cảnh Dương sư huynh.” Lạc Nại Hà đang xuất thần, kinh ngạc khi thấy Cảnh Dương tới, bị dọa cho nhảy dựng, không nói hai lời lại phủ một quy thuẫn phù lên người. Cảnh Dương: “…..” Đội một cái mai rùa còn chưa đủ, còn đội thêm một cái, duy trì mai rùa không tàn cũng cần phải có linh lực, tuy linh lực của bùa chú không tính là quá nhiều, nhưng cũng phải coi thử đó là bùa chú phẩm cấp nào, quy thuẫn phù là bùa chú tứ phẩm, trên cơ bản tu vi Trúc Cơ kỳ mới có thể không chút cố kỵ nhẹ nhàng sử dụng, hắn rất hoài nghi chỉ dựa vào tu vi của Lạc Nại Hà, có thể duy trì hai cái mai rùa này trong bao lâu. “Cảnh Dương sư huynh, tới đi, công phá được mai rùa đen coi như đệ thua, không thể công phá thì coi như huynh thua, huynh sẽ phải xin lỗi Tô sư huynh.” Lạc Nại Hà vỗ ngực, ngữ khí có hơi yếu, mai rùa đen ơi mai rùa đen, ngươi ngàn vạn lần phải chống đỡ, ta toàn bộ trông chờ vào ngươi đó. Y rất dứt khoát từ bỏ công kích, bản lĩnh của mình tự mình biết, tu vi của y vốn thấp hơn Cảnh Dương, Thanh Phong kiếm quyết lại rất chú trọng tốc độ, đã đội vào mai rùa đen từ bỏ tính linh hoạt rồi, y căn bản không thể nào so tốc độ với Cảnh Dương. Dù sao cũng không đánh lại Cảnh Dương, dứt khoát không đánh cho rồi, dùng linh lực tiết kiệm được sử dụng trên quy thuẫn phù sẽ có tác dụng hơn. Cảnh Dương nhìn biểu tình ‘đệ chính là bao cát huynh tận tình tới đây đi’ của y, ý niệm quái dị vừa rồi nảy ra trong lòng lập tức tiên biến vô tung. Hắn cải chính, toàn thân trên dưới của phế vậy này đều lộ ra khí chất vô lại, không có chút xíu quan hệ nào với khí chất xuất trần của tu sĩ, vừa rồi thật sự là nhìn lộn. Đối với con mắt nhìn bậy của mình hắn có chút thẹn quá hóa giận, hắn cũng không muốn nhiều lời với Lạc Nại Hà, một kiếm chém qua. “Ngừng!” Lạc Nại Hà vừa thấy trường kiếm của hắn chém tới, sắc mặt tái đi, cái đầu co vào trong mai rùa, vội vàng lớn tiếng hô ngừng. “Còn chuyện gì nữa?” Cảnh Dương bị ‘bộ dáng rùa rút đầu’ của y chọc cười, trước đó sao không phát hiện phế vật này còn có vẻ mặt dở hơi này. Sắc mặt Lạc Nại Hà trắng bệch thò nửa đầu ra khỏi mai rùa, “Đệ, đệ còn chưa nói xong, Cảnh Dương sư huynh, huynh phải lưu chút lực a, vạn nhất chém chết đệ rồi, huynh chính là sát hại đồng môn, phải, phải chịu phạt đó.” Cho dù vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện bị trêu chọc trong cuộc so tài ở Thí Kiếm đài, nhưng Cảnh Dương vẫn xém chút bật cười, may mà hắn bình thường lãnh tĩnh tự kiềm chế, mới có thể ngay lúc quan trọng nhất nhịn xuống được, cố ý quay mặt đi, nói: “Người hẹn chiến là ngươi, việc đến nước này người muốn ta hạ thủ lưu tình cũng là ngươi, phế vật của Minh Nguyệt Phong, ngươi cố ý trêu chọc ta có phải không.” Lạc Nại Hà bị hắn chấp vấn ấp a ấp úng, thân thể không tự giác mang theo cái mai rùa lắc tới lắc lui, một bộ cực kỳ áy náy, mất nửa ngày mới rờ sau gáy, rất không cần mặt mũi nói: “Cảnh Dương sư huynh, huynh cũng không thể ức hiếp một đệ tử Luyện Khí kỳ, truyền ra ngoài cho dù huynh thắng được, cũng không thể nở mặt được đúng không.” “Có nở mặt hay không là chuyện của ta, không nhọc sư đệ lo lắng.” Cảnh Dương bị thái độ không cần mặt mũi của y chọc tức liền đâm một kiếm qua, “Ngươi đánh hay không đánh, thời gian của ta có hạn, không có công phu để chơi với ngươi, không đánh ta liền trở về, đánh thì dứt khoát một chút.” “Vậy, vậy liền đánh đi…” Âm điệu của Lạc Nại Hà kéo ra khá dài, mười phần ủy khuất, Cảnh Dương sư huynh quá bất cận nhân tình rồi. Binh binh binh binh binh! Trường kiếm chém lên mai rùa đen, phát ra từng trận âm vang trầm nặng, Lạc Nại Hà ngồi xổm trên đất nhàm chán ngáp ngáp, thật buồn ngủ nha, ui…. Cảnh Dương sư huynh thật lợi hại, lại đánh vỡ một tầng mai rùa đen rồi, không sao, lại tăng thêm một tầng, cái khác ta không có nhiều, chỉ có nhiều quy thuẫn phù, để xem linh lực của sư huynh tiêu tận trước, hay linh lực của ta tiêu tận trước. “Cảnh Dương sư huynh vai huynh có mỏi không?” “Ai da, lực đàn hồi làm cổ tay bị chấn rách rồi. Cảnh Dương sư huynh ngươi cần phải bảo trọng thân thể.” “Cảnh Dương sư huynh ngươi nhận thua đi, nhận lỗi với Tô sư huynh khó như vậy sao? Là huynh đâm Tô sư huynh một kiếm trước, huynh không đúng trước…” “Ai da, sư huynh ngươi dùng kiếm ý, giở trò bất lương…. không cần mặt mũi, dùng Cụ Phong kiếm ý đối phó với sư đệ của Luyện Khí kỳ, huynh cũng có thể làm được, đệ phải nói cho Tô sư huynh biết….” Cảnh Dương vốn chỉ muốn tùy tiện chém vài kiếm xuất vài khí, cũng chỉ dọa tên phế vật thôi, hễ cầu tha thì hắn cũng liền thuận theo hạ đài, ai biết phế vật này lại không cần mặt mũi đến vậy, ỷ có mai rùa liền mở miệng nói mát, thật sự chọc giận Cảnh Dương, tên này ba hoa nhiều chuyện trước, sau đó còn trêu chọc, không hung hăng giáo huấn sao được? Thế là hắn phát hung, điều động Cụ Phong kiếm ý mà mình vẫn chưa thể khống chế thành thục. Cụ Phong kiếm ý vừa xuất, Lạc Nại Hà vừa phải duy trì mâu thuẫn phù không tan, vừa phải chống cự áp lực nặng nề mà Cụ Phong kiếm ý mang tới, vốn đã không đủ linh lực dùng, trong vài hơi thở liền tiêu hao sạch sẽ, sau đó tứ chi trải dài trên đất, thè lưỡi thở dốc, nửa điểm khí lực cũng không còn. “Cảnh, Cảnh Dương sư huynh…. huynh giở trò…. hô hô…. vô lại….” “Ai nói ta không thể dùng kiếm ý? Ta chính là muốn ức hiếp ngươi, thì thế nào? Ngươi không phục, cũng có thể dùng kiếm ý ức hiếp ta. Nga, thật xin lỗi, ta quên ngươi là phế vật, ngay cả đường biên kiếm khí còn chưa mò tới được. Đúng rồi, nói với Tô Lạc, ta đợi hắn.” Cảnh Dương thu trường kiếm, chậm rãi ngồi xổm xuống, cặp mắt phượng mỹ lệ nhìn chăm chăm Lạc Nại Hà đang thè lưỡi thở dốc liên tục, không mang hảo ý bốc một nắm bùn nhét vào miệng y. “Cái miệng thúi này, về sau nên sạch sẽ một chút.” Hắn đe dọa, nghiêm mặt nói, “Lần này nhét bùn, nếu còn có lần sau, trực tiếp cắt lưỡi.” Nhớ tới cái miệng dài này đã nói gì mà chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, trong lòng Cảnh Dương sinh ra một mạt khoái ý khi đã báo được thù. Kỳ thật tính toán với một phế vật là chuyện đáng mất mặt, nhưng cảm giác ức hiếp phế vật, thì không tệ chút nào, trách không được mấy người Tằng sư tỷ, Đại, Tiểu Lý sư đệ, bình thường đều thích trêu chọc y. “Ai phi phi phi…” Lạc Nại Hà nhổ bùn, nước mắt lưng tròng, quá ức hiếp người rồi, thì ra khi Cảnh Dương sư huynh xấu tính cũng đáng ghét như vậy. Nhìn gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc đó, dưới nguyệt quang chiếu rọi, càng hiện rõ làn da như bạch ngọc, hồng hào sáng sủa, đặc biệt là đôi môi đó, khép rồi lại mở, răng trắng, môi đỏ, lay động trong mắt y, làm loạn tâm y, không tự giác nhấc lưng. Đụng trúng rồi. Môi chạm môi, một miệng bùn cứ như vậy bôi lên hàm răng trắng tinh như ngọc kia. Cảnh Dương đông cứng. Lạc Nại Hà cũng đông cứng. “A…. đệ không phải cố ý…” Tứ chi đều sử dụng, gia hỏa chiếm được tiện nghi chuốc lấy đại họa cuống cuồng chạy trốn, đằng sau, là kiếm quang liên miên bất tuyệt, dày đặc như mưa. Cảnh Dương tức điên rồi. Tử Trúc lâm đáng thương, sau một đêm này, cành rơi lá trụi, chỉ còn lại một gốc thẳng cao ba thước. “Đệ phải nỗ lực tu luyện.” Tô Lạc rờ trán Lạc Nại Hà, sau đó rờ trán mình, lại rờ trán Lạc Nại Hà, co lòng bàn tay về, qua nửa khắc, lại rờ tiếp. Bốp! Lạc Nại Hà tức điên lên đánh rớt tay hắn, dựng mày lên, lớn tiếng nói: “Đệ không sinh bệnh.” “Vậy thì hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây rồi.” Tô Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó trịnh trọng gật đầu, “Quả nhiên, là phía tây.” “Sư huynh ngươi nhìn đi đâu đó, đó là hướng đông, hướng đông, sư huynh tật xấu không nhận rõ phương hướng của huynh lúc nào mới cải biến được a.” Lạc Nại Hà tức giận dậm chân, “Sư huynh, đệ muốn tu luyện, đệ cần dưỡng khí đan, tích cốc đan*, đệ cần thật nhiều dưỡng khí đan và tích cốc đan.” (*Tích cốc: là tuyệt cốc, không cần ăn uống, chỉ cần hấp thụ năng lượng tự nhiên) Tô Lạc đảo mắt trắng: “Đệ thật sự xem sư huynh ta là chậu đựng bảo vật sao, muốn cái gì có cái đó.” Hắn lật tìm trong túi trữ đồ nửa ngày, moi ra mấy bình đan dược, “Tích cốc đan vẫn còn không ít, đệ cứ dùng trước, không đủ lại lấy thêm, dưỡng khí đan thì không có, bình bách vị hoàn này đệ cầm đi ăn chơi đi.” Lạc Nại Hà: “….” Bách vị hoàn chính là kẹo đường mà y thường xuyên lấy ra trêu Cốc Nhất Nhất, thứ này không có tác dụng khác, chỉ có vị đạo là đa dạng, hơn nữa mỹ vị vô cùng, là vật điều hòa khi các tu sĩ bị nhạt miệng thường dùng. Từ lúc bước chân vào tu chân giới, các tu sĩ căn bản rất ít khi ăn ngũ cốc lương thực, vì những thức ăn phàm nhân đó tuy rất mỹ vị, nhưng tạp chất quá nhiều, còn hàm chứa độc tố, không có lợi cho việc tu luyện, các tu sĩ bình thường đều chỉ dùng tích cốc đan, loại đan mà trên cơ bản không hề có bất cứ tác dụng độc phụ nào, đồng thời cũng không có bất cứ mùi vị nào, dùng một viên có thể duy trì nửa tháng không đói, xa xỉ một chút, có thể cách năm ba hôm dùng thức ăn linh giới cải thiện, nhưng linh quả dù sao chỉ là linh quả, nếm không ra trăm ngàn mùi vị như mỹ thực, cho nên bách vị hoàn liền được ứng dụng. Được thôi, có tích cốc đan cũng được, so với không có gì thì vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất y có thể toàn tâm tu luyện không cần lại đến Chấp Sự điện lãnh nhiệm vụ để tranh điểm cống hiến đi đổi tích cốc đan, như vậy cũng làm lỡ của y khá nhiều thời gian, còn về dưỡng khí đan… nghĩ nghĩ cũng được, có thì mừng, không có cũng không buồn, thứ này quý muốn chết, y ít nhất phải làm nhiệm vụ hơn một năm mới có thể mua được một bình. “Cảm ơn sư huynh, đệ đi bế quan.” Lạc Nại Hà lần này thật sự hạ quyết tâm, y cần phải sớm đột phá được Ngưng Khí kỳ, chỉ cần đột phá rồi, thể nội có thể dung chứa linh lực càng nhiều, khi phải đối kháng với Cảnh Dương, y tuyệt đối sẽ không còn vì linh lực bị tiêu hao quá nhanh mà thua cuộc. Trên đây, là lý do thoái thác y nói với Tô Lạc, còn trên thực tế…. không tu luyện không được a, hu hu hu… tuy tối qua y may mắn chạy thoát, nhưng có quỷ mới biết Cảnh Dương sư huynh thẹn quá hóa giận liệu có càng ngày càng tức, trực tiếp vác kiếm đuổi giết lên Minh Nguyệt Phong không, hu hu hu… lúc đó bản thân sao lại bị mê lú tâm trí như vậy, muốn hôn Cảnh Dương sư huynh chứ? Muốn thì muốn thôi, sao lại còn thực thi bằng hành động nữa? Hành động thì hành động rồi, sao lại còn bôi một miệng bùn lên hàm răng trắng của Cảnh Dương sư huynh chứ? Tự tác nghiệt, không thể sống, hu hu hu…. Mạng nhỏ phải giữ, vẫn là tu luyện thôi. Lạc Nại Hà bế quan được ba ngày, hai mươi bảy ngày dùng để ngủ, cũng chính là nói, y chỉ thành thành thật thật tu luyện được ba ngày, liền không còn nhẫn nại nữa, tu luyện quá khô khan, còn không bằng ngủ, khi y xuất quan, cuộc so tài của nội môn đã sớm kết thúc, vì y chỉ thắng được hai trận sau đó liền vắng mặt tất cả các trận sau, cho nên rất vinh quang đạt được hạng ba từ dưới đếm lên, cũng không tồi, ít nhất, không xếp chót, khi lại chạy tới Tiểu Thạch Phong, y cũng có thể thẳng ngực nói ‘Ta không phải phế vật, coi đi, còn có kẻ phế vật hơn ta’. Nếu muốn dựa vào tu luyện bảo toàn tính mạng đã không xong, vậy chỉ có thể tìm con đường khác. Ta đã nghĩ ra rồi, không bằng để Cảnh Dương sư huynh hôn lại, nhiều lắm…. nhiều lắm thì lại đánh thêm một trận, chỉ cần có thể bảo trụ mạng nhỏ là tốt rồi. “Ngươi sao lại tới nữa a.” Vạn Tú Nhi tức giận trừng y, tiểu cô nương đối với phế vật Minh Nguyệt Phong này có cảm giác chán ghét trời sinh, nhìn sao cũng không thuận mắt, đương nhiên, trong đó có phải có quan hệ gì với Cảnh Dương không, chỉ có tiểu cô nương tự mình biết rõ. “Vạn sư muội, ăn kẹo.” Da mặt Lạc Nại Hà có thể sánh với bờ tường, tiểu cô nương sắc mặt đen như đáy nồi đó y làm bộ như không thấy, moi ra một viên bách vị hoàn dụ nàng như dụ mèo. “Ta không cần, ngươi đi nhanh, nếu không ta gọi Cảnh Dương sư huynh tới đuổi ngươi.” Vạn Tú Nhi dậm chân, nhãn quang len lén nhìn sang Cảnh Dương. Cảnh Dương đang luyện kiếm, chuyện phát sinh bên này hắn dường như không hề nhìn thấy, Vạn Tú Nhi sớm đã không phải là nhiệm vụ hắn phải tiếp nhận nữa rồi, nếu đã không cần kiếm thêm điểm cống hiến nào trên người nàng nữa, vậy thì tiểu cô nương này đối với hắn mà nói, chỉ giống như cành cây ngọn cỏ trong bãi đất trống này thôi, thuộc về phạm trù nhìn như không thấy. Còn về Lạc Nại Hà, tuy giờ này phút này hắn thập phần muốn đâm một kiếm qua, nhưng một là hắn gánh không nổi tội danh sát hại đồng môn, cho dù muốn sát hại, cũng phải chọn lúc trăng thanh gió mát bốn bề đen kịt không người, hai là, chuyện mất mặt trong Tử Trúc lâm, cả đời này hắn cũng không muốn để cho người thứ ba biết, có Vạn Tú Nhi ở đây, hắn không thể nào phát tác ngay tại chỗ. Lạc Nại Hà cẩn thận nhìn về hướng Cảnh Dương, thấy hắn chuyên tâm luyện kiếm, cư nhiên không lập tức phát tác, nhất thời liền yên tâm, Cảnh Dương sư huynh đây là không tức giận nữa rồi, nghĩ như vậy, lá gan của hắn cũng liền lớn lên, không muốn mắt mặt trước mặt Vạn Tú Nhi, gà chết còn cứng miệng nói: “Huynh ấy lại có gì lợi hại chứ, chỉ biết ỷ vào kiếm ý ức hiếp người mà thôi.” Tay Cảnh Dương không dừng, chỉ là dựng lỗ tai lên, câu này hắn sẽ ghi nhớ, một lát gom lại tính toán luôn. Vạn Tú Nhi không biết nội tình, nghe câu này liền dậm chân, đòi công bằng cho Cảnh Dương: “Kiếm ý thì thế nào, Cảnh Dương sư huynh lĩnh ngộ Cụ Phong kiếm ý là bản lĩnh của huynh ấy, có bản lĩnh ngươi cũng tự mình lĩnh ngộ một cái đi, lĩnh ngộ không được liền trách Cảnh Dương sư huynh, ngươi người này… là ăn nho không được nói nho chua, nhỏ nhen, phế vật, vô dụng….” “Kiếm ý tính là cái gì, rồi cũng có ngày ta lĩnh ngộ thôi.” Lạc Nại Hà trề môi, chợt thấy Cảnh Dương đang múa ra một thức ‘Tùy Phong Bài Liễu’, tư thế đó, kiếm thức đó, thật sự cực ưu mỹ, nhịn không được tán dương một tiếng, “Hảo kiếm pháp!” Trong ngữ khí, không phải không có nịnh bợ, nhưng lập tức lại thấy đáng tiếc, đây không phải là Thanh Phong kiếm quyết, nếu đổi lại là Thanh Phong kiếm quyết, vậy thì càng đẹp hơn. Cảnh Dương không để ý tới y, tiếp tục tu luyện bản tiến giới của Thanh Phong kiếm quyết, Hồi Phong Tảo Diệp kiếm quyết, kiếm thế liên hoàn bất tuyệt, phối hợp với Cụ Phong kiếm ý, cuốn lên tất cả lá rơi, thật sự là cát bay đá nhảy, thanh thế kinh người, hướng về một gia hỏa không biết sống chết nào đó biểu đạt ý tứ thị uy. “Cảnh Dương sư huynh lại không phải là khỉ, luyện kiếm không phải là luyện cho ngươi coi đâu, không cần ngươi tán thưởng.” Vạn Tú Nhi đỏ mặt, “Đi nhanh đi, nếu không ta nói với thủ tọa, nói ngươi học lén Hồi Phong Tảo Diệp kiếm quyết.” “Thỉnh ta học ta cũng không học nha, cái gì Hồi Phong Tảo Diệp kiếm quyết, ta thấy nên gọi nó là Cật Hôi Điếu Diệp kiếm quyết, Cảnh Dương sư huynh, huynh vẫn nên luyện Thanh Phong kiếm quyết đi, nó mới đẹp nhất.” (*Cật hôi điếu diệp: cật hôi: hít bụi, điếu diệp: làm lá rụng. Tảo diệp: cuốn lá rụng) Thấy Cảnh Dương từ đầu tới cuối vẫn không có ý phát tác, Lạc Nại Hà càng lúc càng to gan, nhịn không được phát ngôn bừa bãi, kiếm quyết nát gì đó, một khi thi triển, bụi đất đầy trời, lá rơi đầy đầu, nhìn coi, một sư huynh tuấn mỹ đẹp đẽ như vậy, cũng sắp biến thành thiêu hỏa đạo nhân bên cạnh lò luyện đan rồi. Vù! Một đạo kiếm khí không đầu không đuôi bắn qua. Cảnh Dương đen mặt, nhịn cũng không thể nhịn, phế vật, đây là ngươi tự tìm chết, cho ngươi cơ hội chạy còn không chạy. “Oa oa oa…. Cảnh Dương sư huynh ngươi mưu sát nha!” Lạc Nại Hà bị dọa tái mét, ôm đầu nhảy xuống đất ngồi xổm, thoát hiểm tránh rồi tránh, trong lúc nguy hiểm tránh thoát, nhưng lá rơi bị kiếm khí cuốn theo, xém chút đã vùi y luôn rồi. Kiếm trong tay Cảnh Dương ngừng cũng không ngừng, kiếm quang lấp lóe, lại một đạo kiếm khí tung hoành tới. Lạc Nại Hà không kịp đứng lên nhảy nhót tránh né, chỉ có thể liên tục lăn vòng tránh né trên mặt đất, trong miệng oa oa gọi lớn: “A a a… sư huynh đệ biết sai rồi, đệ không dám nữa đâu, ngày đó ở Tử Trúc lâm đệ không nên sắc mê…” “Cút.” Sợ y nói ra chuyện đó, Cảnh Dương lập tức hét lên một tiếng, thanh âm vang vọng, gần như chấn điếc lỗ tai Lạc Nại Hà, y nhất thời ngậm miệng không dám lên tiếng nữa. Vạn Tú Nhi vui sướng trên tai họa của người khác: “Coi đi, ngươi chọc Cảnh Dương sư huynh tức giận rồi, nhanh đi đi, nếu không kiếm tiếp theo sẽ gọt tóc của ngươi.” Lạc Nại Hà dựng mắt, trong lòng lầm bầm mấy lời như ‘Cảnh Dương sư huynh hỉ nộ vô thường’, ‘nói trở mặt liền trở mặt’ này nọ, nghĩ nghĩ lại cảm thấy ủy khuất, mình là tới đây tạ tội, nói cũng chưa kịp nói ra miệng, sao mà ủy khuất thế này, hôm đó y cũng không phải cố ý… nghĩ bậy nghĩ bạ một đống cũng không tác dụng, y rốt cuộc không dám lại chọc giận Cảnh Dương nữa, ủ rũ trở về Minh Nguyệt Phong, càng nghĩ càng cảm thấy không phục, đếm lại số tích cốc đan Tô Lạc cho, vẫn còn đủ để bế quan thêm một lần, thế là y lại chui đầu vào bế quan thất. Cầu người không bằng cầu chính mình, lần này y rất có chí khí, tính toán đâu ra đấy, chăm chỉ tu luyện ba mươi ngày, vừa xuất quan liền hô lớn hô nhỏ: “Sư huynh, sư huynh, đệ gặp được thời cơ rồi, nhanh cho đệ dưỡng khí đan.” Y muốn một hơi xông tiến vào Ngưng Khí kỳ, sau đó nắm một nắm lớn quy thuẫn phù đi tìm Cảnh Dương xóa nỗi nhục. Kiếm ý rất lợi hại đúng không, ta có quy thuẫn phù, sợ huynh sao, lần sau đánh bại Cảnh Dương sư huynh, ta sẽ hôn cho đủ, hừ, có cái gì lớn lao đâu chứ, không phải chỉ là không cẩn thận hôn một lần sao, cái này a, trong lòng huynh không vui, ta cũng không vui gì hết, tư vị gì cũng không nếm được, liền bị truy sát cả một đêm, lỗ vốn quá trời, lần sau nhất định phải nếm cho đủ tư vị, rồi lại bị truy sát cũng đáng. Lạc Nại Hà không tìm được Tô Lạc. Tô Lạc không ở Minh Nguyệt Phong, y lên núi xuống núi tìm hết nửa ngày, không ai từng thấy Tô Lạc, tựa hồ từ ngày đầu tiên khi y bế quan, Tô Lạc liền nhận nhiệm vụ gì đó, rời khỏi La Phù Kiếm Môn, đến bây giờ cũng chưa trở về. “Đáng ghét, sư huynh sao lại đi mất vào lúc này.” Lạc Nại Hà bứt một đám cỏ dại tức giận, y tựa hồ trước giờ chưa từng suy nghĩ, nếu như không có Tô Lạc, y phải tu luyện thế nào, ba năm nay, đều là Tô Lạc đốc thúc y tu luyện, cho y đan dược, bức y luyện kiếm, hiếm được y cuối cùng cũng chịu chủ động tu luyện, Tô sư huynh lại không thấy nữa. Tô sư huynh có phải cảm thấy, y chịu chủ động tu luyện rồi, thì không còn cần ngày ngày chạy đuổi theo y, bức y tu luyện nữa? Vừa nghĩ tới khả năng này, Lạc Nại Hà đột nhiên có chút thở không thông, y rất ghét cảm giác này, giống như bị vứt bỏ, giống như năm đó, người của La Phù Kiếm Môn mang y từ thôn nhỏ mà y ra đời đem lên núi, y không muốn tu tiên, chỉ muốn trồng ruộng, nhưng phụ mẫu lại không nguyện ý để y lưu lại, bọn họ thà có một nhi tử trong nhà có thể trở thành tiên nhân, cũng không cần trong nhà nhiều thêm một đứa nhi tử hiếu thuận có thể chăm lo tuổi già. Lúc sắp đi, Lạc Nại Hà cảm thấy mình bị phụ mẫu vứt bỏ, lúc đó y cũng có cảm giác thở không nổi này. “Sư huynh, huynh còn không trở về, đệ sẽ chán ghét huynh…” Lạc Nại Hà thở phì phì ngửa mặt lên trời hét, một giọt nước không nghiêng không lệch rơi đúng vào miệng y, một cỗ vị tanh. “A, phi phi phi…. cái vị gì đây?” Nhổ mấy ngụm nước miếng, Lạc Nại Hà mới phát hiện thì ra trời đã đổ mưa rồi, nhưng mà, cơn mưa này sao lại mang theo vị tanh nồng? Nghi hoặc nửa ngày, sắc mặt y đột nhiên thay đổi, vươn tay ra hứng vài giọt mưa, tỉ mỉ nhìn kỹ, nước mưa này thế nhưng lại là màu đỏ, đỏ diễm như máu. “Huyết vũ!” Lạc Nại Hà bị dọa, trời tại sao lại đổ cơn huyết vũ? Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy được huyết vũ tuôn đổ đầy trời, bao trùm toàn bộ La Phù Kiếm Môn. Một dự cảm bất thiện bao trùm trong lòng, y không biết làm sao quay đầu chạy về, vừa chạy tới trước phòng của Tô Lạc, mới đột nhiên nhớ ra, người sư huynh luôn được y coi là chỗ dựa, đã không còn ở đây rồi. “Huyết vũ!” “Huyết vũ!” “Huyết vũ!” Tựa hồ tất cả đệ tử của La Phù Kiếm Môn đều bị cơn huyết vũ đột nhiên đổ xuống này kinh động, không biết làm sao đứng ngây ngẩn tại chỗ. Sắp xảy ra đại sự rồi, đây là ý nghĩ quanh quẩn trong đầu mọi người. “Tất cả La Phù đệ tử, tập hợp tại Chiêu Dương đài, tất cả La Phù đệ tử, tập hợp tại Chiêu Dương đài….” Âm thanh vang dội, vang lên từ trong Chưởng Giáo điện, thoáng chốc truyền khắp La Phù Thập Tam Phong. Giống như vừa tìm được người đáng tin cậy, tất cả La Phù đệ tử, biết bay liền bay, không biết bay thì dùng chân chạy, ầm ầm đổ về Chiêu Dương đài. Đối với Lạc Nại Hà mà nói, Chiêu Dương đài trước giờ chính là một nơi có thể kính ngưỡng chứ không thể tiếp cận, vì trên Chiêu Dương đài, toàn bộ là pháp tướng của trưởng môn các đời của La Phù Kiếm Môn, trưởng lão cùng những đệ tử có cống hiến đột xuất. Cái gì gọi là pháp tướng? Chính là di thể sau khi chết được bôi lên kim tất*, dùng quan tài thủy tinh chứa đựng, nhìn sinh động như còn sống. (*Kim tất: Nước sơn vàng) Dùng cách nói đơn giản nhất, dễ hiểu nhất mà nói, Chiêu Dương đài kỳ thật chính là một nhà mồ lộ thiên thật lớn, đối với loại người thường xuyên nảy ra những ý nghĩ gian xảo, lại còn rất phế vật như Lạc Nại Hà mà nói, không dám nhìn nhất chính là những pháp tướng của các tiền bối này, y sợ nếu lại quá gần sẽ có vị tiền bối nào đó không nhịn nỗi nữa mà đội mồ sống dậy từ trong quan tài thủy tinh nhảy ra bóp chết y. Nhưng chưởng giáo đã hạ lệnh, trong lòng dù có không tình nguyện, y cũng chỉ có thể căng da đầu, lề mề rề rà đi lên Chiêu Dương đài, may mà thân phận của đệ tử đời thứ ba là thấp nhất, chỉ có thể xếp sau đệ tử đời thứ nhất và đời thứ hai, cách những pháp tướng sinh động như còn sống đó không xa cũng không gần, bảo trì cự ly an toàn. Lạc Nại Hà còn đặc biệt chọn một nơi có thể tùy thời co chân chạy mà đứng, sau đó mới nhàn rỗi đánh giá bốn phía. Số đệ tử của La Phù tính ra có trên mười vạn, nhưng lưu lại trong La Phù Kiếm Môn, trừ mấy ngàn đệ tử nội môn ra, số lượng đệ tử ngoại môn là cực ít, tính toán chi li cũng không đủ hai vạn người, cho dù như vậy, khi tất cả đệ tử đều chạy tới Chiêu Dương đài, cũng là chuyện của một canh giờ sau, lúc này huyết vũ trên trời đã tạnh, ánh dương quang chiếu xuống đất, khô ráo, không có một chút bùn ẩm, tựa hồ một trận huyết vũ trước đó, chỉ là ảo giác của tất cả mọi người. Chưởng giáo và các trưởng lão ngồi trên đài cao, chau đầu ghé tai với nhau, khá lâu sau, mới có một vị trưởng lão đứng ra, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả La Phù đệ tử bị cưỡng chế chấp hành nhiệm vụ tuần sơn, do ba nội môn đệ tử dẫn theo mười ngoại môn đệ tử làm thành một tổ, tuần sơn ba ngày thì được nghỉ ngơi năm ngày.” Không tiến hành bất cứ biện pháp giải thích nào để an ủi nhân tâm sau cơn huyết vũ đột nhiên đổ xuống, chỉ hạ lệnh cưỡng chế làm nhiệm vụ tuần sơn, các La Phù đệ tử quay nhìn lẫn nhau, thấy chưởng giáo và các trưởng lão đã đi khỏi, chỉ đành ôm một bụng nghi hoặc, rồi tản đi. “Nại Hà sư huynh, huynh nói xem trời đổ huyết vũ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Cốc Nhất Nhất đi theo sau lưng Lạc Nại Hà, vẻ mặt tràn đầy thần sắc hiếu kỳ, còn mang theo một chút bất an. Lạc Nại Hà phất tay, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Ai biết đây là chuyện gì, nếu tất yếu phải phát sinh, thì vô pháp ngăn cản, cứ mặc kệ đi, dù sao trời có sụp xuống, cũng có các tiền bối chống đỡ.” Cốc Nhất Nhất: “.....” Trong bụng tiểu cô nương đầy nghi hoặc, Nại Hà sư huynh hình như không đáng dựa vào, nếu có Tô sư huynh ở đây thì tốt rồi, bỏ đi, vẫn là đi tìm sư huynh sư tỷ khác phân đội tuần sơn thôi, ở chung với Nại Hà sư huynh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ai cứu ai cũng còn chưa biết đâu. Lạc Nại Hà không tìm được người muốn cùng tổ với y tuần sơn, ai bảo danh tiếng phế vật của y quá mức vang xa, cho dù trong cuộc so tài nội môn, y không phải là người phế vật nhất, nhưng đáng tiếc người khác không nổi tiếng bằng y. “Không phải ta không tiếp nhận nhiệm vụ, mà là không tìm được đội ngũ nào muốn nhận ta a.” Đối với việc này, Lạc Nại Hà không cảm thấy sỉ nhục, mà ngược lại vui mừng không thôi, lấy ra hơn một nửa mớ quy thuẫn phù mình cất riêng, ngồi xổm bên ngoài Chấp Sự điện bắt đầu rao bán. “Quy thuẫn phù thượng hảo đây, bùa chú bảo mệnh cực phẩm đây, tám trăm điểm cống hiến một trương, những ai đi ngang, đừng để lỡ mất…” “Tám trăm điểm cống hiến? Phế vật, ngươi đây là ăn cướp. Bốn trăm điểm cống hiến một trương, bán hay không?” “Bớt một điểm cũng không bán.” Lạc Nại Hà nói cứng như tảng đá trên núi, y không có ngốc, trời đổ huyết vũ, cho dù là ngốc tử cũng biết là chuyện bất thường, cấp cao của La Phù lại không đầu không đuôi hạ nhiệm vụ cưỡng chế tuần sơn, tuần sơn cái gì a, không phải chính là vì để phòng ngừa khả năng xảy ra tình huống đột xuất trong phạm vi một trăm dặm quanh La Phù Kiếm Môn sao? Ba đệ tử nội môn dẫn theo mười đệ tử ngoại môn, làm thành một tổ nhỏ gồm mười ba người tuần sơn, trận thế này không phải nhỏ a, theo thường lệ, mỗi một tổ tuần sơn, La Phù Thập Tam Phong đều phải đưa ra một người, vì mỗi một Phong của La Phù Thập Tam Phong đều có một bộ kiếm pháp cơ bản, mười ba bộ kiếm pháp cơ bản, có thể tổ hợp thành một tiểu vô cực kiếm trận, uy lực cực đại, nếu không phải đụng phải tình huống cực kỳ nguy hiểm, các cấp cao làm sao có thể bày ra trận thế lớn như vậy. Tổng hợp lại những điều trên, Lạc Nại Hà cho rằng những ngày tháng tốt đẹp cho mình làm gian thương đã tới rồi, thiên đại địa đại không bằng mạng đại, các tu sĩ cả ngày tu luyện là vì cái gì, còn không phải vì muốn khám phá thiên đạo vận hành, phi thăng thành tiên thực hiện lý tưởng tốt đẹp trường sinh bất lão sao, nửa đường chết thì không đáng biết chừng nào. Tám trăm điểm cống hiến, không trả giá, cho dù với cái giá này ta cũng vẫn bị lỗ đó, chẳng qua các ngươi đều là sư huynh đệ, sư tỷ muội, nếu là người ngoài tới mua, không có một ngàn điểm cống hiến, nghĩ cũng đừng nghĩ. “Coi như ngươi dữ.” Một sư huynh nghiến răng, mua một trương quy thuẫn phù bảo mệnh, có một người dẫn đầu, đám quy thuẫn phù còn lại rất nhanh bị đám La Phù đệ tử như ong vỡ tổ vừa mắng chửi liên mồm vừa giành giật nhau. Phát tài rồi phát tài rồi, Lạc Nại Hà ôm mệnh bài ghi lại điểm cống hiến sư môn của mình, cười đến không thấy mắt đâu. “Hỗn trướng, thì ra ngươi vẫn còn lén giấu quy thuẫn phù.” Một tiếng cuồng hét, đem Lạc Nại Hà sắp chìm sâu vào trạng thái mê tài gọi tỉnh, vừa nhìn thấy thủ tọa Minh Nguyệt Phong đạp lên phi kiếm bay tới, y kinh hô ‘mẹ ơi’ một tiếng, co cẳng chạy. Nhưng chỉ trong một thoáng chốc, Lạc Nại Hà đã bị thủ tọa Minh Nguyệt Phong nhấc về, hung hăng giáo huấn một trận, mới vuốt râu trừng mắt nói: “Thành thật giao ra, ngươi rốt cuộc còn cất giấu bao nhiêu quy thuẫn phù?” “Hết, hết rồi.” Lạc Nại Hà ôm chặt mệnh bài của mình, một bộ chết cũng làm tài nô. Thủ tọa Minh Nguyệt Phong tức giận dậm châm, lại mắng: “Phế vật, thật sự là phế vật, ngươi một đệ tử Luyện Khí kỳ, cất giữ nhiều quy thuẫn phù như vậy có tác dụng gì, tứ phẩm bùa chú, đệ tử Trúc Cơ kỳ mới có thể dùng thuận tay, ngươi cất liền cất đi, còn đem ra bán, bán thì bán đi, ngươi cũng phải bán đệ tử Trúc Cơ kỳ chứ, một đám Luyện Khí kỳ, Ngưng Khí kỳ ngay cả uy lực tam thành, tứ thành của quy thuẫn phù cũng không thể phát huy nổi, ngươi bán cho chúng làm cái gì? Lãng phí, cực đại lãng phí, tức chết bổn tọa mà. Lạc Nại Hà, vốn dĩ với công lao ngươi hiến tặng bộc liệt hỏa phù và quy thuẫn phù, nội môn sẽ thưởng cho ngươi một bình dưỡng khí đan, năm ngàn điểm cống hiến, ngoài ra còn thêm một bộ hạ phẩm linh khí, nhưng ngươi đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, không phạt không được, hạ phẩm linh khí thu hồi, năm ngàn điểm cống hiến… hừ, ta thấy ngươi cũng không dùng tới, bình dưỡng khí đan này lấy đi đi.” Hung hăng trừng mệnh bài mà Lạc Nại Hà ôm chặt lấy một cái, thủ tọa Minh Nguyệt Phong nặng nề hừ một tiếng, rồi đi. “Hạ, hạ phẩm linh khí… hạ phẩm linh khí của ta…. không còn nữa?” Lạc Nại Hà ngốc lăng, tự lầm bầm mấy câu, sau đó ôm mệnh bài hối hận tới ruột gan cũng xanh tím, hối hận tới mức y tự lăn lốc dưới đất, sớm biết nội môn có phần thưởng hậu hĩnh như vậy, có đánh chết y y cũng không đổi quy thuẫn phù lấy điểm cống hiến. Hạ phẩm linh khí a, có điểm cống hiến cũng không mua được hạ phẩm linh khí a, có rất nhiều sư thúc Trúc Cơ kỳ liều mạng làm nhiệm vụ, mệt chết đi sống lại mấy chục năm, cũng chưa chắc có thể đổi được một kiện. Hu hu… hu… Lạc Nại Hà khóc hết sức thương tâm, ngay cả dưỡng khí đan mà lúc này y rất cần cũng không để tâm, vứt qua một bên, oa oa khóc lớn. “Hài tử này làm sao vậy?” Một đệ tử Trúc Cơ kỳ đi ngang qua, bị tiếng kêu khóc thảm thiết của một phế vật nào đó dọa nhảy dựng, cho dù là khóc tang cha mẹ, cũng không tới mức khóc thảm thiết như vậy đi. “Có phải là không tìm được đội ngũ không?” Bên cạnh có người suy đoán. “Ai, mới là đệ tử Luyện Khí kỳ, tìm không được đội ngũ cũng là chuyện bình thường, đáng tiếc tổ của chúng ta đã đủ rồi, nếu không kéo thêm một đứa con ghẻ cũng không là gì. Đúng rồi, không phải nói trước Chấp Sự điện có người đang bán quy thuẫn phù sao? Người đâu?” “Ô… oa…” Nghe được ba chữ quy thuẫn phù, Lạc Nại Hà khóc càng thêm thảm thiết, trực tiếp dọa hết mọi người trong phạm vi ba trượng, không ai dám dừng lại. “Phế vật, ngươi khóc rất khó coi.” Cảnh Dương đứng ở chỗ cách Lạc Nại Hà ba bước, từ đầu tới đuôi, hắn chính mắt nhìn thấy tình cảnh phế vật Minh Nguyệt Phong này bán phù, bị thủ tọa Minh Nguyệt Phong giáo huấn, chịu giáo huấn xong liền khóc lớn, trong lòng rất thoải mái, phế vật này, chính là bị thiếu giáo huấn mà. “Không, không cần huynh lo… huynh lại không phải là Tô, Tô sư huynh của đệ….” Lạc Nại Hà nức nở, y đau lòng, đau tới sắp nứt rồi, hu hu, hạ phẩm linh khí của y không còn nữa. Cảnh Dương sư huynh chính là tới đả kích người, ai dám đứng trước mặt y nói y dễ nhìn chứ, cho dù không khóc, bản thân y cũng không dễ nhìn, nha phi phi phi, Lạc Nại Hà y là cực anh tuấn, chỉ là không thể so với tên yêu nghiệt của Tiểu Thạch Phong trước mặt này mà thôi. Trong lòng Cảnh Dương xao động, sau đó lại bình tĩnh, thò tay nắm vai Lạc Nại Hà, tha y đi. “Này này… buông tay… huynh muốn kéo đệ đi đâu?” Bị hành động của Cảnh Dương dọa nhảy dựng, Lạc Nại Hà lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ lại, một màn ân oán giữa y và Cảnh Dương vẫn còn chưa giải quyết, nhất thời bị dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Cảnh Dương sư huynh sẽ không phải muốn tha y tới chỗ bốn phía không người, giết người diệt khẩu chứ. “Tổ đội, làm nhiệm vụ.” Cảnh Dương lạnh lùng trừng y một cái, vẻ mặt này của phế vật vừa nhìn đã biết đang suy nghĩ cái gì. Giết người diệt khẩu, không có chuyện tiện nghi như thế, hắn chính là muốn kéo phế vật này theo bên cạnh, muốn phế vật này lúc nào tim cũng treo cao, chơi trò mèo vờn chuột, cuối cùng một ngụm cắn chết, không như vậy, không thể tiêu đi mối hận trong lòng hắn. “Hả?” Lạc Nại Hà ngây ra. Lẽ nào bản thân nghĩ sai rồi, Cảnh Dương sư huynh kỳ thật lòng dạ rất khoan dung? Hu hu… thật cảm động a, Cảnh Dương sư huynh là người tốt, không tính toán chuyện trước đây, còn dẫn y làm nhiệm vụ, thật là người đẹp tâm cũng đẹp, lần sau y cũng không thể tùy tiện mạo phạm giai nhân nữa. Y đỏ mặt nghĩ. Cảnh Dương đã tập hợp được một đội ngũ, mười hai người, thêm Lạc Nại Hà nữa thì vừa đúng đủ một tổ mười ba người. “Chào mọi người, nào nào nào, một người một trương, dùng bảo mạng trong lúc làm nhiệm vụ, mọi người đừng chê ít a, nếu không sử dụng thì xong chuyện nhớ trả lại ta, chỉ có như vậy thôi, tiết kiệm một chút, năm này, nhà đại chủ cũng không còn lương thực dư nữa.” Trước mắt nguy cơ đã tiêu trừ, Lạc Nại Hà nhanh chóng điều chỉnh lại tình tự, lộ ra vẻ mặt cười ngốc, sau đó nhét một trương quy thuẫn phù vào tay từng người. Trừ số quy thuẫn phù y đã bán đi, y còn lưu lại cho bản thân hai mươi trương, đây chính là công dụng của nó, có thể thu mua nhân tâm. Vốn dĩ mười một người kia đối với việc Cảnh Dương kéo một phế vật nổi tiếng tới, đều vô cùng không vui, nhưng thấy Lạc Nại Hà khôn khéo như thế, một chút cảm giác không cao hứng đó nhất thời tiêu biến, một trương quy thuẫn phù, có thể sánh ngang với một mạng, đừng nói mang thêm đứa con ghẻ này theo, cho dù có mang thêm một đứa nữa cũng không là vấn đề. Dựa vào quy thuẫn phù, Lạc Nại Hà nhanh chóng hòa nhập vào tiểu đội, Cảnh Dương lãnh mắt đứng một bên nhìn, thấy y nhanh như vậy đã hòa hợp với mọi người, cười cười náo náo, cũng không nói gì, tự mình tiến vào Chấp Sự điện lĩnh minh bài nhiệm vụ. “Thanh Cốc, ba ngày.” Đơn giản giao phó địa điểm tuần sơn, Cảnh Dương dẫn đầu đi theo phương hướng tới Thanh Cốc, những người khác nhìn nhau một cái, rồi theo sát đằng sau. Chỉ có Lạc Nại Hà do dự, muốn trước tiên dùng bình dưỡng khí đan đề khí xông phá Ngưng Khí kỳ rồi tiếp theo mới nhận nhiệm vụ, nhưng mắt thấy mọi người đều đi về Thanh Cốc, y chỉ có thể rờ rờ mũi, cất kỹ dưỡng khí đan rồi cũng đi theo. Tuy không tính toán chuyện cũ, nhưng Cảnh Dương sư huynh dù sao cũng không dễ nói chuyện như Tô sư huynh, bản thân vẫn không nên quá tùy tính thì hơn, nếu lại chọc giận Cảnh Dương sư huynh, Tô sư huynh không ở đây, không ai thay y ra mặt. Thanh Cốc tọa lạc trong một cánh rừng nằm ngoài trăm dặm La Phù Kiếm Môn, chu vi ước chừng cỡ khoảng ba dặm, không tính là quá lớn, một tiểu đội đi tới đi lui tuần tra là đủ rồi. Khi Cảnh Dương lĩnh minh bài nhiệm vụ, đặc biệt quan sát một chút, phát hiện càng là ngoại vi, tu vi của đệ tử tuần sơn càng thấp, điểm này rất kỳ quái, tựa hồ dự báo nguy hiểm lớn nhất sẽ tới từ trong nội bộ của La Phù Kiếm Môn, nếu như nguy hiểm tới từ bên ngoài, vậy thì những cấp thấp đệ tử như bọn họ hoàn toàn hoàn toàn là bia đỡ đạn rồi, các cấp cao của La Phù Kiếm Môn có thế nào đi nữa, cũng không tới mức vô tình đối với đệ tử như vậy. Trời đổ huyết vũ, rốt cuộc đang dự báo điều gì? Cảnh Dương trầm tư. “Cảnh Dương sư đệ, đệ đang suy nghĩ chuyện trời đổ huyết vũ sao?” Người nói chuyện là đệ tử nội môn duy nhất còn lại trừ Cảnh Dương và Lạc Nại Hà, Bạch Như Phong của Cửu Linh Phong. Cảnh Dương mục quang lấp lóe, nói: “Bạch sư huynh có biết nội tình gì không?” Bạch Như Phong trong La Phù Kiếm Môn, cũng là một thiên tài có tiếng, tổ phụ của hắn, chính là thủ tọa Cửu Linh Phong, có thể nói bối cảnh sâu rộng, biết một chút nội tình cũng không có gì kỳ quái. Bạch Như Phong cười cười, nói: “Nếu như Cảnh Dương sư đệ chịu tranh cao thấp với ta một phen…” “Đáp ứng, nhanh đáp ứng….” Lạc Nại Hà ghé tai sát lại, vẻ mặt là thần sắc hiếu kỳ, cố gắng cổ vũ Cảnh Dương đáp ứng Bạch Như Phong, thiên tài cùng thiên tài đánh nhau y mới không quan tâm nha, cái y quan tâm là nội tình của chuyện trời đổ huyết vũ. Ai không thích bát quái, đừng nói là Lạc Nại Hà, ngay cả mười đệ tử ngoại môn đang khẩn trương đi theo cách một trượng, ai nấy cũng đang dựng tai lên hóng hớt, mắt long lanh nhìn Cảnh Dương. Bọn họ không chỉ muốn biết trời tại sao đổ huyết vũ, cũng muốn coi thử xem, thiên tài Cửu Linh Phong và thiên tài Tiểu Thạch Phong, rốt cuộc bên nào lợi hại hơn? Cửu Linh Phong xuất thiên tài, ở La Phù Kiếm Môn, không ai không biết, không ai không hay, nhưng mọi người cũng biết, Cửu Linh Phong sở dĩ được gọi là Cửu Linh Phong, đó là vì nó có chín nhánh tiểu linh mạch, thiên tài của Cửu Linh Phong, tuyệt đại đa số đều là do nhân công lợi dụng chín nhánh tiểu linh mạch này chế tạo ra, thiên tài chân chính vừa đủ hàm lượng cũng có xuất nhập, Bạch Như Phong vốn chính là một thiên tài, lại trải qua nhân công thúc đẩy, khiến tư chất của hắn trong cả La Phù Kiếm Môn, có thể liệt vào mười hạng đầu, Cảnh Dương tuy trong phương diện ngộ tính biểu hiện ra thiên phú tuyệt vời, nhưng cũng không đại biểu hắn so với Bạch Như Phong mạnh hơn, vì Bạch Như Phong lĩnh ngộ được Phần Thiên kiếm ý, về uy danh không hề thua kém Cụ Phong kiếm ý, đồng dạng được liệt vào trong tam đại kiếm ý khó lĩnh ngộ nhất của La Phù Kiếm Môn. (*Phần Thiên: phần: bùng cháy, thiên: trời) Bị nhiều ánh mắt long lanh nhìn như vậy, Cảnh Dương có chút đau đầu, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ làm trọng.” Không phải không muốn so một trận cao thấp với Bạch Như Phong, chỉ là trước mắt không phải lúc. Bạch Như Phong biết nặng nhẹ, vừa nghe lời này cũng chỉ cười, nói: “Vậy huynh sẽ xem như đệ đã đáp ứng rồi, đợi nhiệm vụ lần này kết thúc, huynh tới tìm đệ.” Cảnh Dương nhẹ hừ một tiếng, nhưng lại không cự tuyệt, vì chiến ý trong lòng hắn, đã dâng lên cao. Có lúc hắn cũng hoài nghi, trong cốt tủy của mình có phải chính là có phần tử hiếu chiến, thấy ai muốn chiến liền chiến một trận, nhưng người mà hắn muốn đánh bại nhất, vẫn là Tô Lạc. Rồi sẽ có một ngày, giữa bọn họ sẽ có một trận chiến sinh tử, dự cảm này rất vô căn cứ, nhưng nó lại thường xuyên dâng lên trong lòng hắn. “Bạch sư huynh, huynh nói về trận huyết vũ đi.” Lạc Nại Hà tò mò không chịu nổi, trực tiếp kéo vấn đề về lại chuyện huyết vũ. “Vậy vừa đi tuần vừa nói đi.” Bạch Như Phong cũng không vòng vo, dẫn đầu bắt đầu đi tuần trong Thanh Cốc, hắn xem trọng Cảnh Dương, tự nhiên sẽ đi ngang với Cảnh Dương, bảo trì cự ly sóng vai. Lạc Nại Hà không có tính tự giác, trong lòng chỉ một lòng muốn nghe chuyện bát quái, giống y như con trùng theo sát sau đít người ta, còn mười đệ tử ngoại môn kia thì lại biết rõ thân phận của mình không tôn quý bằng đệ tử nội môn, tự giác đi cách đằng sau một trượng, ai nấy cảnh giới, đồng thời lưu ý thanh âm truyền tới từ phía trước. “Kỳ thật huynh cũng không biết nhiều, sự tình chuyện này tổ phụ nói năng rất thận trọng, còn cảnh cáo huynh không được phép đi nghe ngóng, nhưng mà…” Bạch Như Phong lộ ra biểu tình hồi ức, “Nhưng huynh vẫn nhớ rõ, có một năm tổ phụ cùng thủ tọa Hồ Lô Phong uống rượu với nhau, lúc đó huynh vẫn còn nhỏ, ngồi bên cạnh chơi đùa, chơi mệt rồi liền nằm úp lên chân tổ phụ ngủ, ngủ được một nửa, bên tai đột nhiên nghe thấy thủ tọa Hồ Lô Phong tức giận gầm một tiếng ‘Trời đổ huyết vũ ngựa mọc sừng, mẹ nó lũ Thiên Ma ngoại vực…’. Phần sau chưa nói xong, tổ phụ thấy huynh bị giật mình tỉnh, lên tiếng cắt đứt tiếng gầm của thủ tọa Hồ Lô Phong.” Khi Bạch Như Phong nói ‘Trời đổ huyết vũ ngựa mọc sừng, mẹ nó lũ Thiên Ma ngoại vực…’, ngữ điệu đột nhiên thay đổi, tựa hồ hàm chứa sự sợ hãi và phẫn nộ cực đại, hoàn toàn khác hẳn với ngữ điệu ôn nhu phong nhã bình thường của hắn, Lạc Nại Hà nghe thế nhảy dựng, chậm nửa ngày mới phản ứng được, đây hoàn toàn hoàn toàn chính là giọng điệu của thủ tọa Hồ Lô Phong, nhưng xem ra Bạch Như Phong đối với câu nói này khắc sâu như vậy, cho nên mới sau bao nhiêu năm mà vẫn có thể nói ra tương tự không chút khác biệt. Sắc mặt Cảnh Dương hơi biến: “Thiên Ma ngoại vực….” Mười đệ tử ngoại môn đằng sau nghe được hai chữ này, càng kinh hoảng gần như muốn vứt bỏ kiếm trong tay, thân thể không tự chủ run rẩy vài cái. Đàm ma sắc biến. (*Nói tới chuyện của ‘ma’ thì liền biến sắc) “Bạch, Bạch sư huynh, lẽ nào có Thiên Ma ngoại vực muốn tấn công La Phù Kiếm Môn của chúng ta sao?” Một đệ tử ngoại môn cố to gan hỏi. “Ai mà biết.” Bạch Như Phong cười nhún vai, “Phải tới, thì sớm muộn cũng tới, nếu muốn lo lắng, không bằng cố gắng tận hết trách nhiệm của chúng ta.” “Nhưng mà___ Thiên Ma ngoại vực vô hình vô thể, cho dù nó tới rồi, chúng ta cũng không thể phát hiện a, một phút không lưu tầm liền bị đoạt xác.” “Yên tâm đi, Thiên Ma ngoại vực nhãn giới cao như vậy, với tư chất, tu vi này của đệ, người ta không nhìn trúng đâu.” Lạc Nại Hà hi hi ha ha vỗ vai đệ tử ngoại môn thích lo lắng kia, trong nội môn, y là đối tượng bị người khác đả kích, khinh thường, nhưng đứng trước mặt đệ tử ngoại môn, y cũng có tư cách đả kích người khác. “Nói vậy… cũng phải…” Đệ tử ngoại môn đó lập tức ỉu xìu, cũng không biết nên vì việc Thiên Ma ngoại vực sẽ không tìm tới mình mà cảm thấy cao hứng, hay nên cảm thấy bi ai khi bị đả kích tự tôn thì tốt hơn. “Cho nên, Cảnh Dương sư huynh mới là đối tượng trọng điểm mà chúng ta phải bảo hộ!” Lạc Nại Hà một tiếng cảm thán, đổi lấy một cái nhìn lạnh lùng của Cảnh Dương, dọa y vội vàng chạy xa mấy bước, sau đó trong bụng oán thầm hảo tâm không có hảo báo.