Phong ấn! Rắc! Phong ấn! Rắc! Các Thiên Ma ngoại vực ở đầu kia khe hở dường như biết có tu sĩ đang ngăn cản chúng giáng lâm nhân gian, cũng cố hết sức, hai cỗ lực đạo lấy khe nứt không gian làm ranh giới, triển khai tàn sát liều mạng. Khi hai cỗ lực đạo này đang đối kháng, Cụ Phong lại cuốn lên một đạo thân ảnh, kèm theo một đạo kiếm quang, xông vào trong khe nứt không gian. “Cảnh Dương!” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhìn thấy rõ ràng, nhân ảnh đó chính là Cảnh Dương, nhất thời đại nộ, gầm lên: “Tiểu tử thúi, còn không nhanh đi ra!” “Chưởng giáo, thủ tọa, xin toàn lực phong ấn khe nứt không gian, đệ tử ở bên này canh chừng, nhất định không cho nửa con đại Thiên Ma vượt qua lôi trì nửa bước.” Thanh âm của Cảnh Dương từ khe nứt không gian xa xa truyền lại, tiếp theo đó, là một tiếng rú dài của đại Thiên Ma liều chết xông tới. Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nghẹn lời, chỉ trong một khoảnh khắc, đã tiêu diệt một con đại Thiên Ma, đệ tử môn hạ này của ông quả nhiên thiên tài, tuy tu vi chỉ mới bước vào Kết Đan kỳ, nhưng trình độ lĩnh ngộ Cụ Phong kiếm ý thì đã đạt tới đại thành, chỉ dựa vào điểm này, chỉ sợ tất cả đệ tử Kết Đan kỳ của La Phù Kiếm Môn đều không bằng hắn, cho dù là thủ tọa Thập Tam Phong, cũng chẳng qua hơi lĩnh ngộ được kiếm ý của mình tới trạng thái đại thành mà thôi, nếu không phải tu vi còn kém một đẳng cấp, chỉ dựa vào điểm này, Cảnh Dương đã có tư cách độc lãnh một Phong rồi. Nghĩ tới đây, thủ tọa Thập Tam Phong đều cảm thấy nặng nề, bị một đệ tử tiểu bối đuổi kịp trình độ lĩnh ngộ kiếm ý, thật sự áp lực rất lớn, người mới thắng người cũ, đặc biệt là thủ tọa Tiểu Thạch Phong, càng cảm thấy như bị núi Thái Sơn đè, ông biết đệ tử này là thiên tài tu luyện, nhưng cũng thiên tài đến mức như yêu nghiệt, kiếm ý a, đặc biệt lại là một trong ba đại kiếm ý khó lĩnh ngộ nhất của La Phù Kiếm Môn, Cảnh Dương mới tu luyện không được bao nhiêu năm, vậy mà đã đạt đến trình độ đại thành, những lão gia hỏa bọn họ lĩnh ngộ mấy trăm năm mới đạt tới trình độ đại thành này không phải trực tiếp nên tìm miếng đậu phụ đập đầu chết sao. Có Cảnh Dương ở bên kia khe nứt tiêu diệt đại Thiên Ma, chưởng giáo chân nhân và thủ tọa Thập Tam Phong rõ ràng cảm thấy sức mạnh phải đối điện đã giảm đi, nhất thời đại hỉ, chân nguyên nội thể cuồn cuộn như nước lũ, hóa thành từng đạo kiếm quang, kết thành kiếm võng, bao vây chặt chẽ khe nứt. “Cửu Ngũ kiếm trận, phong!” Khe nứt cực lớn nhanh chóng thu nhỏ với tốc độ mắt người nhìn thấy được, khi thu tới độ lớn bằng một người, chưởng giáo chân nhân trầm giọng gầm lên: “Cảnh Dương, trong vòng ba hơi thở, đi ra!” Ba hơi không ra, Cảnh Dương sẽ bị phong ở bên kia khe nứt, không thể ra được nữa. Nhưng đã qua một hơi, bên trong khe nứt không gian không chút động tĩnh. “Cảnh Dương, trong hai hơi thở, đi ra!” Chưởng giáo chân nhân lại trầm giọng gầm lên, khe nứt đó đã lại thu nhỏ đi một phần ba. “Cảnh Dương, trong một hơi thở, đi ra!” Lại một hơi qua đi, sắc mặt chưởng giáo chân nhân trầm xuống, trong khe nứt không gian không hề có một chút phản ứng, Cảnh Dương ở trong đó không phải đã bị vô số đại Thiên Ma quấn chặt, thì cũng là do đi vào quá sâu, nên không kịp chạy ra. “Chưởng giáo! Còn chống đỡ được một hơi.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong gấp gáp hô lên. Đó là một trong những đệ tử có thiên phú nhất của La Phù Kiếm Môn, không thể bỏ mặc a. “Không còn thời gian nữa, nếu tiếp tục kéo dài, sẽ có Thiên Ma mạnh hơn xuất hiện.” Chưởng giáo chân nhân than thở một tiếng, sau đó thần sắc nghiêm khắc, gầm lên, “Phong!” Ầm ầm! Một tiếng cự vang, khe nứt không gian cực lớn đó trong thoáng chốc bị phong bế, thiên không trong xanh như nước, vài đám mây luẩn quẩn trên đó, không còn dấu vết của khe nứt nữa. Thủ tọa Tiểu Thạch Phong ngây ngốc nhìn lên trời, vẻ mặc tiếc thương. “Lão đầu nhi, không cần lo lắng, Cảnh Dương đã là đệ tử tinh anh Kết Đan kỳ, hơn nữa Cụ Phong kiếm ý đã tu luyện đại thành, Thiên Ma bình thường không phải là đối thủ của hắn.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong an ủi. Thủ tọa Tiểu Thạch Phong lại không nhận tình, nặng nề hừ một tiếng, nói: “Chiến trường ngoại vực nguy hiểm cỡ nào, đại Thiên Ma ở đó cũng chỉ là đồ cấp thấp thôi, Lục Dục Thiên Ma, Thất Tình Thiên Ma, Mộng Ma, Huyết Ma, Cốt Ma, Ảnh Ma, những Thiên Ma cấp cao này, có loại nào mà hắn có thể đối phó được đâu.” Đau lòng a, đệ tử xuất sắc như vậy, một mình cầm kiếm tiến vào chiến trường ngoại vực, đó không phải rõ ràng là dùng bánh bao đánh chó sao, có đi không về. “Ta sẽ thông báo người của liên minh tu chân trước đi cứu trợ.” Chưởng giáo chân nhân than sâu một hơi, đây cũng là tận nhân tình, đành nghe thiên mệnh vậy, hy vọng Cảnh Dương có thể chống đỡ đến khi tu sĩ cứu trợ đuổi tới. Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nào chịu cam lòng, dậm chân, nói: “Chưởng giáo, xin cho phép bổn tọa đích thân đi tới chiến trường ngoại vực một chuyến.” Chưởng giáo chân nhân trầm tư. “Chưởng giáo, bất kể ngài đáp ứng hay không, ta nhất định phải đi.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong gấp muốn bùng nổ, tính tình nóng nảy lại dâng lên, cũng bất kể chưởng giáo chân nhân có chịu đáp ứng không, lại bắt đầu càm ràm. Chưởng giáo chân nhân tức không được cười không xong, lại nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, trong môn có vài đệ tử vừa Kết Đan, vừa đúng lúc nên tới chiến trường ngoại vực rèn luyện, nguyên bản thống lĩnh nên do trưởng lão Ẩn Phong, nhưng nếu ngươi đã kiên trì, thì cứ do ngươi thống lĩnh.” “Đa tạ chưởng giáo.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong đại hỉ. “Lão Minh Nguyệt, ngươi cũng đi.” Chưởng giáo chân nhân nghiến răng, “Lão Thạch Đầu tình tính nóng nảy, ngươi trông chừng hắn, đừng để hắn dẫn một đám đệ tử tiến vào tử lộ.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong than dài một tiếng, sầu mi khổ mặt: “Tại sao lại là ta, năm đó khi ta rèn luyện ở chiến trường ngoại vực, đã để lão Đầu Nhi gài cho đủ khổ rồi, già rồi già rồi, còn phải để cho hắn gài một lần nữa sao.” Chưởng giáo chân nhân trừng mắt: “Đừng cho là bổn chân nhân không biết, ngươi bị hắn gài còn ít sao? Một cặp lão đầu biếng nhác, thủ tọa những Phong khác nào có ai không bị hai hỗn đàn các ngươi liên thủ gài bẫy.” Các thủ tọa trong lòng ngứa ngáy, đồng thời tức giận trừng sang, cặp lão đầu này, đều không phải thứ tốt lành gì. Thủ tọa Minh Nguyệt Phong rụt rè cười, không dám đối diện với thịnh nộ của chúng thủ tọa, nhún vai nhún đầu bỏ đi. La Phù Kiếm Môn tuy chỉ là kiếm tu môn phái nhị lưu, nhưng môn hạ đệ tử, nhân số cũng có trên mười vạn, đệ tử nội môn cũng có trên vạn người, mỗi năm đều có một, hai người bước vào Kết Đan kỳ, thỉnh thoảng có một năm số đỏ, thì ba người năm người cũng có, theo yêu cầu của tiểu vô cực kiếm trận, trên cơ bản chỉ cần trong Thập Tam Phong, mỗi Phong đều có một đệ tử vừa tiến vào Kết Đan kỳ, La Phù Kiếm Môn sẽ an bài những đệ tử này tiến vào chiến trường ngoại vực rèn luyện. Chiến đấu ở chiến trường ngoại vực kéo dài lê thê, đệ tử có thể sống sót trở về đều không nhiều, nhưng mỗi một người đều là Kết Đan đi, Kim Đan về, cho nên đối với đệ tử Kết Đan kỳ mà nói, chiến đấu với Thiên Ma ngoại vực, vừa là cuộc chiến sinh tử, cũng là cuộc chiến tiến giới. Kết Đan và Kim Đan, khác nhau một chữ, nhưng lại là bậc cửa lớn nhất của các tu sĩ, bước vào Kim Đan, trường sinh đã tới, không vào Kim Đan, cuối cùng thành cát bụi. Cho nên La Phù Kiếm Môn đối với việc này rất coi trọng, năm nay, vừa đúng lúc mỗi Phong đều có đệ tử Trúc Cơ kỳ đột phá, thống kê lại, nhân số đạt tới mười lăm người, không chỉ đạt được yêu cầu tổ hợp một tiểu vô cực kiếm trận, mà còn có người bổ sung. Thủ tọa Tiểu Thạch Phong thống lĩnh những đệ tử Kết Đan kỳ này, vừa gấp rút lên đường, vừa lầm bà lầm bầm, đau lòng không thôi. Nếu không phải Cảnh Dương đã rơi vào trong khe hở không gian, thì lần này Tiểu Thạch Phong của ông đã có thể có hai đệ tử Kết Đan kỳ rồi, là chuyện rất hãnh diện a. Nhưng sắc mặt thủ tọa Minh Nguyệt Phong nhìn còn thúi hơn ông, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đằng đuôi đội ngũ, sau đó thở dài một hơi, dùng tay che mặt. Ở đằng đuôi đội ngũ, đệ tử Kết Đan kỳ đang cà rề cà rề không phải là ai khác, mà chính là Lạc Nại Hà. Thời gian quay ngược lại ba ngày trước. Trong sơn động Ẩn Phong, một gia hỏa bị bức bế quan nào đó cuối cùng ngao ngao đẩy được tảng đá chặn cửa động, một lộ dương quang chiếu lên người y, chỉ thấy y sam rách nát, tóc tai hỗn loạn, râu lúng phúng, và trong đôi mắt láp lánh lệ quang. “Ô ô ô ô… cuối cùng cũng ra được… Tiểu Huyền, nhanh giăng huyền cảnh, đừng để bảy lão đầu nhi phát hiện ta đã ra ngoài…” Một lộ vụ khí từ trong thức hải của y phiêu ra, ngừng ngay cửa động, nhanh chóng hóa thành một tảng đá, chặn lại cửa động. Lạc Nại Hà quen đường quen lối chạy khỏi Ẩn Phong, theo tu vi tăng tiến, huyền cảnh của Tiểu Huyền cũng càng lúc càng rắn chắc, bảy lão đầu nhi của Ẩn Phong chỉ hơi không chú ý, đã thật sự không biết đệ tử giảo hoạt ranh ma đã chạy khỏi Ẩn Phong. Sợ bị bắt trở về, Lạc Nại Hà ngay cả Minh Nguyệt Phong cũng không dám trở về, khom lưng một đường muốn chạy ra khỏi La Phù Kiếm Môn, ai biết lúc này thủ tọa Tiểu Thạch Phong đang triệu tập tất cả đệ tử Kết Đan kỳ, kẻ Kết Đan kỳ như y mới vừa đột phá ngay cả tu vi còn chưa ổn định, cũng bị thủ tọa Tiểu Thạch Phong chặn đường. Bộ dáng hiện tại của Lạc Nại Hà, thủ tọa Tiểu Thạch Phong thật sự nhận không ra, ngăn y lại hỏi: “Ngươi là đệ tử Phong nào?” “Minh, Minh Nguyệt Phong.” “Cái gì, Minh Nguyệt Phong! Đáng chết, lão Minh Nguyệt có được vận cẩu thí gì vậy, lần này lại có đến hai đệ tử Kết Đan.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong dậm chân, mạnh bạo tới mức làm mặt đất của thủ tọa điện bị dậm ra một vết nứt dài ba phân, dọa Lạc Nại Hà ‘oa’ một tiếng, leo lên đỉnh cột trụ không dám xuống. “Tiểu tử ngươi cầm tinh con chuột sao.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong bị y chọc tức, rung râu trừng mắt nhìn một lúc, mới tức hừ hừ nói: “Ở lại đây, ba ngày sau xuất phát đến chiến trường ngoại vực.” “A?” Lạc Nại Hà kinh ngạc buông lỏng hai tay, từ trên cột trụ nhảy xuống, ôm chân thủ tọa Tiểu Thạch Phong, khóc lóc than vãn: “Thủ tọa, ta không đi… không đi chỗ quỷ đó a… ngài chọn người khác đi… hu hu… sẽ chết a… ta còn chưa sống đủ mà, ta còn chưa tìm được sư huynh, ta… không muốn chết a…” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong bị hành vi buồn nôn của y làm cho da gà toàn thân dựng đứng, một cước đạp y văng ra, gầm lên: “Minh Nguyệt Phong sao lại có loại phế vật lười biếng nhát gan như ngươi.” Rõ ràng là phế vật như vậy cư nhiên còn Kết Đan, quả thật là không có thiên lý. “Đúng nha đúng nha, ta là phế vật, thủ tọa ngài cứ coi ta là đồ bỏ đi đi.” Lạc Nại Hà lập tức hùa theo, mặt mũi có là gì, đáng giá mấy khối linh thạch? Nhanh chóng rời khỏi La Phù Kiếm Môn tìm sư huynh mới là quan trọng nhất. Thủ tọa Tiểu Thạch Phong lại lần nữa bị y chọc tức muốn chết, lười để ý tới gia hỏa này nữa, trực tiếp hướng về Minh Nguyệt Phong gầm lên: “Lão Minh Nguyệt, ngươi lăn ra đây cho ta.” Thanh âm truyền đến giữa trời, hóa thành một mảnh lôi, ầm ầm lao tới Minh Nguyệt Phong. “Lão Thạch Đầu, ngươi không lo triệu tập Kết Đan đệ tử, lại phát điên cái gì? Chắc không phải là cái giọng khủng bố của ngươi dọa chạy các đệ tử, mới tìm ta đến giúp thu thập tàn cuộc đi.” Không mất bao lâu, thủ tọa Minh Nguyệt Phong cưỡi trên phi kiếm mà tới, vừa mở miệng đã tỏ rõ năng lực chọc khóe. Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nặng nề hừ một tiếng, tay vươn ra, tóm Lạc Nại Hà đang muốn chuồn đi về, ném tới trước mặt thủ tọa Minh Nguyệt Phong, không hảo khí nói: “Ngươi có thể a, nhìn xem đệ tử môn hạ của ngươi, sợ chết, vô lại, ta nói nha lão Minh Nguyệt, đệ tử môn hạ của ngươi sao lại noi theo cái đức tính của ngươi?” “Hu hu, thủ tọa, ta không đi chiến trường ngoại vực, không đi a…” Lạc Nại Hà mới không quản nhiều như vậy, ôm chân thủ tọa Minh Nguyệt Phong tiếp tục kêu gào. Thủ tọa Minh Nguyệt Phong cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức xanh lè. “Sao lại là phế vật ngươi? Ngươi ngươi ngươi… ngươi Kết Đan từ bao giờ?” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong không nhận ra Lạc Nại Hà, nhưng thủ tọa Minh Nguyệt Phong sao lại không nhận ra cho được, phế vật này, hóa thành tro ông cũng có thể nhận ra, nếu không phải vì phế vật này, Cảnh Dương cũng không tới mức đại náo Minh Nguyệt Phong, náo tới mức mặt già cũng ông cũng sắp mất hết. Phế vật này mất tích nhiều năm như vậy, vừa xuất hiện, thế nhưng đã Kết Đan, cho dù thủ tọa Minh Nguyệt Phong không biết đã từng gặp bao nhiêu thiên tài tu luyện, cũng chưa từng thấy qua ai tiến bộ nhanh như vậy. Đây còn là phế vật sao? Nếu đây là phế vật, toàn bộ Minh Nguyệt Phong không có thiên tài nữa. “Kết Đan? Không có không có không có… thủ tọa ngài nhìn lầm rồi.” Lạc Nại Hà thề thốt phủ nhận, lắc đầu như trống bỏi, lúc này đương nhiên có đánh chết y cũng không thừa nhận, thừa nhận rồi sẽ phải lên chiến trường, không đi, chết cũng không đi. Thế là thủ tọa Tiểu Thạch Phong vẻ mặt cười lạnh, mà thủ tọa Minh Nguyệt Phong thì mặt chuyển từ xanh sang bầm, bầm sang đen, giơ tay điểm lên huyệt bách hội của Lạc Nại Hà, phong bế chân nguyên toàn thân y, sau đó một cước đá lăn. “Lão Thạch Đầu, lời của phế vật này đừng để ý, bổn tọa đã phong bế chân nguyên của y, ba ngày sau trực tiếp tha đi, không cần phí lời với y.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong mặt không biểu tình nói. Lạc Nại Hà nhất thời nước mắt đầy mặt, muốn lấy công phu khóc la ăn vạ bình thường ra dùng, kết quả mở miệng lại không thể phát ra âm thanh gì, thủ tọa Minh Nguyệt Phong ngay cả thanh âm của y cũng phong luôn. “Đây là ngươi nói đó, lão Minh Nguyệt, sau này đừng lại bao che, nói bổn tọa ức hiếp đệ tử Minh Nguyệt Phong của ngươi.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong lập tức vui vẻ. Thủ tọa Minh Nguyệt Phong nghiến răng, hung hăng nói: “Đệ tử khác, bổn tọa bao che tới cùng, tên này, tùy ngươi giày vò.” Lạc Nại Hà liều mạng cào tường, thấy qua người thiên vị, nhưng chưa từng thấy thiên vị thế này, hu hu, sư huynh huynh ở nơi nào, nhanh về cứu đệ… Cứ như vậy, y bị nhốt trong thủ tọa điện Tiểu Thạch Phong đủ ba ngày, quả thật là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, muốn chạy, không có chân nguyên, ngay cả đỉnh Tiểu Thạch Phong y cũng không xuống được, Tiểu Thạch Phong khắp nơi đều là quái thạch rừng rậm, có vài nơi căn bản không thể đi, phải nhảy qua, không có chân nguyên, đừng nói bay, y ngay cả nhảy cũng nhảy không xa. Ba ngày sau, thủ tọa Minh Nguyệt Phong lại tới, giải phong ấn cho y, tha y đi, Lạc Nại Hà còn muốn giở trò xỏ lá, nhưng vừa thấy thủ tọa Minh Nguyệt Phong lại động động ngón tay, một bộ dáng chuẩn bị phong bế chân nguyên của y lần nữa, lập tức nhận mệnh ngậm miệng, sau đó mặt ủ mày ê đi cuối cùng đội ngũ, con mắt láo liên tứ phía, tùy thời chuẩn bị tìm cơ hội chạy đi. Đáng tiếc thủ tọa Minh Nguyệt Phong trừng y quá sát, y chỉ có thể thành thành thật thật theo đuôi, điều này khiến Lạc Nại Hà rất ủ rũ, cảm thấy mình thật sự là xui xẻo đến cực điểm, không dễ gì mới chạy được khỏi Ẩn Phong, không khí trong lành còn chưa hít được mấy hơi, đã bị hai vị thủ tọa túm được, nếu đổi lại là bình thường, y sẽ rất vui vẻ đến chiến trường ngoại vực nhìn thử một phen, nhưng hiện tại y không rảnh, y còn phải tìm sư huynh. “Ngươi thật sự là Lạc Nại Hà?” Bộ dáng lề mề lôi thôi của Lạc Nại Hà, làm không ai nguyện tiếp cận y, nhưng đệ tử Kết Đan kỳ đồng dạng ở Minh Nguyệt Phong này, lại không thể đè nổi lòng hiếu kỳ, nhân thời gian nghỉ ngơi giữa đường sáp lại, phế vật nổi danh này, cư nhiên cũng đột phá đến Kết Đan kỳ?” “Ngươi là… Ai Thập Thanh sư huynh?” Lạc Nại Hà mười mấy năm không gặp sư huynh đệ trong Minh Nguyệt Phong, nhìn hắn mất một lúc, mới nhận ra, có thể nhận ra cũng nhờ vào danh tiếng quá lớn của vị Ai Thập Thanh sư huynh này, Ai Thập Thanh không phải là tên, mà là ngoại hiệu, vì vị sư huynh này trong một lần luyện kiếm, luyện luyện luyện rồi ngủ luôn, một chiêu thức bày ra tròn một đêm, không chút động đậy, cho đến khi bị người ta đánh thức, hắn còn mơ mơ màng màng, liên tục ‘ai’ mười tiếng mới triệt để tỉnh táo, từ dó vang danh trên Minh Nguyệt Phong, được gọi là Ai Thập Thanh. Đây cũng là chỗ khiến thủ tọa Minh Nguyệt Phong cảm thấy buồn nôn nhất, nhìn Tiểu Thạch Phong của người ta đi, thà không xuất, chứ hễ xuất thì xuất ra thiên tài đệ tử tới ngay cả đường đường một thủ tọa như ông cũng dám náo đến không còn mặt mũi, còn nhà mình a, không phải xuất phế vật, thì chính là xuất trò cười. Vì thế, thủ tọa Minh Nguyệt Phong không biết đã vặn đứt bao nhiêu sợi râu của mình. Ai Thập Thanh lập tức đỏ bừng mặt, hắn cũng biết ngoại hiệu này của mình là một trò cười, vội vàng lắc tay nói: “Lạc sư đệ, ngươi đừng chê cười ta, ta tên là Thu Thanh Vân, ngươi gọi ta Thu sư huynh là được.” “Thu sư huynh.” Lạc Nại Hà hữu khí vô lực gọi một tiếng. “Lạc sư đệ, không gặp nhiều năm, tu vi tinh tiến thật nhanh, thật khiến người khác theo không kịp a.” Hiển nhiên, Thu Thanh Vân là người điên cuồng tu luyện triệt để từ đầu tới đuôi, nếu không cũng sẽ không gây ra trò cười ‘Ai Thập Thanh’ đó. Lạc Nại Hà không thích tu luyện là chuyện rất nổi tiếng ở Minh Nguyệt Phong, nhưng mười mấy năm không gặp, y thế nhưng đã là Kết Đan kỳ, tốc độ tu luyện này, đừng nói là người điên cuồng tu luyện, cho dù đem so sánh với thiên tài Cảnh Dương, cũng không kém bao nhiêu. Hắn không hỏi còn được, vừa hỏi, liền thấy Lạc Nại Hà nghiến răng ken két, một bộ dáng muốn phát cuồng. “Thu sư huynh, ngươi có từng thử nghiệm qua chạy trốn, tiếp đó chạy trốn, vẫn tiếp chạy trốn, dưỡng thương, sau đó tiếp tục chạy trốn, liên tục mười mấy năm, thử qua chưa?” Thu Thanh Vân kinh ngạc. “Cái này cũng coi như xong đi, sau đó còn đem ngươi nhốt vào sơn động tối đen không có ánh mặt trời, ăn là linh đan, uống là linh đan, rảnh rỗi ăn vặt cũng là linh đan, không ai nói chuyện với ngươi, không ai nghe ngươi nói, ngay cả một chút gió cũng không thấy, chỉ có bóng đêm tịch mịch làm bạn. Ngươi sẽ thế nào?” Sẽ phát điên. Nếu đổi lại là người khác, nhất định sẽ phát điên. Lạc Nại Hà gầm thét trong lòng, thuận tay bứt cọng cỏ, xem cọng cỏ đó là chân của bảy lão đầu nhi trên Ẩn Phong, cắn kẹt kẹt. Lúc đầu sư huynh bức y tu luyện, cũng chưa từng hung ác như vậy. Thu Thanh Vân bị vẻ mặt dữ tợn dọa sợ, lòng thầm nói: Lẽ nào Lạc sư đệ đã điên rồi? Trong vô thức cách xa vài bước. Hắn không sợ Lạc Nại Hà, nhưng sợ Tô Lạc không biết tông tích kia, cả Lạc Nại Hà cũng có thể tiến giới Kết Đan kỳ, thì không cần phải nói tới Tô Lạc, người khác không biết, nhưng hắn và Tô Lạc cùng nhập môn, gia hỏa đó căn bản chính là quái vật, nói hắn hiện tại tiến lên Kim Đan, cũng rất có khả năng, thiên tài Cảnh Dương, đó là hắn để lộ mũi nhọn, mà sự lợi hại của Tô Lạc, thì lại không chút dấu tích, người không sống cạnh hắn thời gian dài tuyệt đối không nhìn ra. Sự che chở của Tô Lạc đối với Lạc Nại Hà, người người đều biết, bỏ đi, vẫn không nên tự chuốc họa. Thu Thanh Vân vừa đi, Lạc Nại Hà ngay cả người để phát tiết cũng không có, càng thêm phiền muộn muốn phát điên, lúc này, một tiếng Phượng hót từ trên trời truyền tới. Thanh âm này sao quen tai như vậy? Không chỉ là Lạc Nại Hà, ngay cả những đệ tử Kết Đan kỳ khác cũng đều nhất tề ngẩng đầu, ai nấy sắc mặt đều khó coi vô cùng. Quả nhiên, giây tiếp theo, một giọng ca quen thuộc đến mức khiến bọn họ rất muốn ăn thịt điểu nướng và canh lang hầm vang lên bên tai. “Ta là một con tiểu tiểu điểu khoái lạc…” “Mộng tưởng của ta là có một ngày mang Phượng Hoàng cái tâm ái của ta trở về gia hương…” “Nhưng mộng tưởng còn chưa thành hiện thực, có một ác ma đã lừa gạt điểu tâm thuần khiết của ta…” “Từ đó ta xuất lực xuất mồ hôi, bán thân lại bán máu, mệnh khổ a…” “Gia hương xa nơi đông hải, Phượng Hoàng tâm ái còn chưa thấy bóng dáng, ta là một con tiểu tiểu điểu đợi yêu…” “Ngao….” Tiếng lang tru cuối cùng, vang khắp sơn lâm, trực tiếp dẫn tới tiếng vang hồi ứng của đám lang trong núi sâu, nhất thời bốn phương tám hướng toàn bộ đều là tiếng lang tru. “Sư huynh của ta a… ma âm xuyên não cũng không có đáng sợ như thế này…” Lạc Nại Hà bịt tai, phiền muộn đầy bụng cuối cùng tìm được con đường phát tiết, y dậm chân hét lớn: “Con điểu ngốc nhà ngươi mau ngậm miệng cho bổn tiểu gia, nếu không kiếp này ngươi đừng mơ tưởng gặp được Phượng Hoàng cái.” Tiểu hồng điểu lập tức im tiếng, vỗ cánh bay từ không trung xuống, khi tất cả những đệ tử Kết Đan kỳ khác đều thở nhẹ nhõm một hơi, nhất tề dùng ánh mắt cảm kích ném sang Lạc Nại Hà mà trước đó còn bị bọn họ trốn như trốn tai họa, thì lại mục trừng khẩu ngốc nhìn thấy, gia hỏa vừa rồi mới uy phong lên tiếng đó, lúc này đang bị con tiểu hồng điểu nào đó đang chìm vào trạng thái bùng nổ mổ đầu đến mức phải ôm đầu chui rúc. “Bạch si, phế vật, mấy năm nay chạy đi đằng nào, để bổn điểu gia tìm mãi…” “A a a đau… ngậm miệng a…” “Đáng thương bổn điểu gia xuất lực lại xuất mồ hôi, bán thân lại bán máu, vậy mà bị người vứt bỏ, không ăn không uống không ai quan tâm, làm khổ lực, làm cha nuôi… khổ mệnh a…” Ậy, lại hát nữa rồi. “Ngao ngao ngao…” Tiếng lang tru cũng phối hợp đặc biệt ra sức. Một con lang từ trong khu rừng xông ra, chuẩn xác chụp Lạc Nại Hà ngã nhào xuống đất, đầu lưỡi nóng hổi, ẩm ướt trực tiếp liếm lên mặt y. “Mẹ ơi… sư huynh cứu mạng…” Gia hỏa nào đó vẫn còn chưa làm rõ được tình huống phát ra tiếng kêu thét thảm liệt. Được thôi, lang con trưởng thành thành đại hắc lang, con mắt híp đã trở thành tròn vo, gia hỏa nào đó bắt cóc lang con, căn bản nhận không ra. “Phế vật!” Một đạo kiếm quang quét tới, xượt qua lỗ tai Lạc Nại Hà, chém ra một vết kiếm thật sâu trên mặt đất. “Oa… thủ tọa, ngài muốn mưu tài hại mạng sao!” Lạc Nại Hà bị dọa, phốc một tiếng nhảy bật lên, trốn ra sau mông lang. “Ngao ô…” Đại hắc lang hai mắt phóng ra tia sáng lục u, hung ác trừng nhìn thủ tọa Minh Nguyệt Phong, trong cổ họng phát ra tiếng uy hiếp gừ gừ. Thủ tọa Minh Nguyệt Phong nào sợ tiểu lang chỉ mới trưởng thành hơn phân nửa này, một cước đạp nó bay đi, sau đó xách tai Lạc Nại Hà lôi đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi có tài năng gì để bổn tọa phải mưu, cái mạng nát này của ngươi, lấy đi còn bẩn tay của bổn tạo. Bị con lang mình dưỡng dọa kêu cứu mạng, phi, phế vật, mặt mũi của bổn tọa toàn bộ bị ngươi làm mất sạch rồi.” Tiểu lang chịu một cước không nhẹ, biết không chọc tới lão đầu nhi hung ác này nỗi, vội vàng cụp đuôi tìm tiểu hồng điểu khóc kể. Vị cha nuôi tiểu hồng điểu này cũng coi như xứng chức, nhổ mấy ngụm nước bọt lên chỗ bị đá của tiểu lang, vươn một cánh ra xoa xoa lên đầu nó, coi như là an ủi. “Đau đau đau… lỗ tai sắp đứt rồi… Di? Lang ta dưỡng?” Lạc Nại Hà không dễ gì mới giãy khỏi tay thủ tọa Minh Nguyệt Phong, chạy như bay tới trước mặt tiểu lang, ngồi khom xuống xoa xoa nắn nắn, tỉ mỉ nhìn nửa ngày, chịu đả kích lớn, cuối cùng nhịn không được kêu khổ: “Mắt híp không còn nữa rồi… hu hu, sư huynh không thấy nữa rồi…” Tiểu lang trợn con mắt tròn vo lên hoang mang nhìn y, rồi le lưỡi ra liếm lên tay y. “Bạch si!” Một cánh khác của tiểu hồng điểu che lên mặt mình, nó không quen biết bạch si này, kiên quyết không nhận mặt. “Được rồi, nghỉ ngơi cũng tạm rồi, mọi người tiếp tục lên đường, chừng ba ngày nữa, sẽ có thể đến chỗ tu chân liên minh.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong bước qua, liếc mắt nhìn thủ tọa Minh Nguyệt Phong một cái, “Lớn như vậy rồi, còn ở đấy ức hiếp hậu bối đệ tử, thật không cần mặt mũi.” Nói xong, đầu nghếch lên, dẫn đầu bay đi. Thủ tọa Minh Nguyệt Phong tức giận đến dựng râu, truy theo phía sau la lớn: “Lão Thạch Đầu, ngươi nói cho rõ, ai ức hiếp hậu bối đệ tử, ta đây là đang giáo huấn môn hạ…” Chúng đệ tử trên đường đi đã quen nhìn thấy hai vị thủ tọa đấu võ mồm, ai nấy đều nhịn cười, ngoan ngoãn đi theo sau không lên tiếng, chỉ có Lạc Nại Hà vẫn đang nắm lỗ tai tiểu lang, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt không tin tưởng. “Hu hu… sư huynh không thấy nữa…” Tiểu hồng điểu đảo mắt trắng, nói: “Sớm nói với ngươi rồi, khi đó nó còn chưa mở mắt, hiện tại trưởng thành rồi, mắt tự nhiên sẽ tròn.” Lạc Nại Hà rất khó chịu, không chết tâm ôm đầu tiểu lang, miệng lầm bầm: “Tiểu Lạc, Tiểu Lạc, nào, híp mắt lại cho ta nhìn cái coi.” Tiểu lang chớp chớp mắt, rồi cố cong mắt xuống, không cong ra được mắt híp, ngược lại còn ra độ cong như mặt trăng, đôi mắt cong buồn cười, đặt trên gương mặt lang hung ác, nhìn thế nào cũng thấy khôi hài. Tiểu hồng điểu vỗ cánh cái phạch lên mặt y, nói: “Đừng giày vò Tiểu Lạc nữa, còn không nhanh đuổi theo, nếu đến chậm, không cứu được Cảnh Dương về, xem ngươi làm sao?” Lạc Nại Hà ‘a’ một tiếng, kinh ngạc nói: “Chúng ta không phải tới chiến trường ngoại vực rèn luyện sao, có liên quan gì tới Cảnh Dương chứ?” “Di? Ngươi không biết?” Tiểu hồng điểu lại vỗ cánh cái phạch qua, tức giận nói: “Ngươi biến mất một thời gian dài như thế, rốt cuộc trốn vào cái lỗ nào hả, Cảnh Dương rơi vào chiến trường ngoại vực, toàn bộ La Phù Kiếm Môn đều biết, cho nên hai vị thủ tọa mới dẫn các đệ tử Kết Đan kỳ các ngươi, trên danh nghĩa là đi rèn luyện, kỳ thật là đi cứu hắn.” Nói rồi, nó lại oa oa kêu loạn: “Ngươi không phải là tìm Tô Lạc tới điên rồi đi, Cảnh Dương cũng từng cứu ngươi, tri ân tất bất có hiểu không, nghĩ lại bổn điểu gia cũng là cá tính vô tâm vô phế, nhưng Tô Lạc từng cứu ta, ta có phải liều mạng cũng phải báo đáp hắn, hắn bảo ta chiếu cố ngươi, ta đem nước bọt nhổ cạn cũng không vứt bỏ ngươi, ngươi tiểu hỗn đàn, vừa về tới La Phù Kiếm Môn, liền chạy mất dạng, còn ném tiểu lang con lại cho ta, để ta làm cha nuôi của nó vài năm, bổn điểu gia ta dễ dàng lắm sao… lần này nếu không phải Tiểu Lạc ngửi được vị đạo của ngươi, mang bổn điểu gia truy theo, ngươi nói, ngươi có phải sớm đã quên chúng ta rồi không…” Lạc Nại Hà bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, cũng không có tâm biện luận, chỉ nghĩ Cảnh Dương đến chỗ quỷ như chiến trường thiên ma, hiện tại cũng không biết còn sống hay đã chết, trong lòng đột nhiên bắt đầu khó chịu, một tay chụp lấy tiểu hồng điểu, theo thói quen đặt nó lên đỉnh đầu, một tay ôm tiểu lang, quay người đuổi theo hai vị thủ tọa. Tiểu hồng điểu đậu trên đỉnh đầu y bày ra tư thế thoải mái, miệng thì vẫn không tha người, lại nói: “Thế nào, lúc này không càm ràm lảm nhảm phải tìm sư huynh nữa? Có Cảnh Dương liền quên sư huynh, Tô Lạc mà biết, không biết sẽ thương tâm thế nào.” Bị vứt bỏ lại mấy năm không hiểu mô tê gì, cơn tức này không phát, nó không gọi là Tự Phượng. “Câm miệng, còn ồn ào thì bữa sau của ta liền là tiểu điểu nướng.” Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợn, hận không thể vặn chết điểu ngốc không có mắt này. “Phi phi, tiểu không lương tâm….” Tiều hồng điểu học theo khẩu khí mắng chửi của Tô Lạc, chọc Lạc Nại Hà thật sự muốn phong cái miệng của nó. Nhiều thêm một con lang và một con điểu, đường đi lập tức trở nên náo nhiệt rất nhiều, tiểu lang cũng thôi đi, nó không biết nói, nhiều lắm chỉ hú vài tiếng luyện cổ họng, nhưng con điểu đáng ghét đó, rảnh liền hát, ma âm xuyên não, hát mệt liền theo Lạc Nại Hà truy truy đánh đánh, hết mấy lần có vài đệ tử xém chút bị tai bay vạ gió, liền đi nói với hai thủ tọa, nhưng lại bị lấy danh là nên rèn luyện, chặn họng bọn họ. Sau mấy ngày, cuối cùng đến tu chân liên minh, thủ tọa Minh Nguyệt Phong kéo tai Lạc Nại Hà trịnh trọng cảnh cáo y phải quản cho tốt điểu và lang, ở nhà làm chuyện gì cũng không sao, nhưng dám mất mặt mất đến tu chân liên minh, đừng trách ông đại nghĩa diệt thân. Lạc Nại Hà vừa nhìn sắc mặt thủ tọa Minh Nguyệt Phong, liền biết lần này là thật, không nói hai lời, quay người tìm sợi dây thừng cột tiểu lang lại, thuận tay còn cột luôn cái mỏ của tiểu hồng điểu, làm tiểu hồng điểu tức giận, thò cánh ra gần như đập y thành cái đầu heo.