Thời gian này La Phù Kiếm Môn rất náo nhiệt, vì lại đến lúc khai sơn thu đồ, rất nhiều đệ tử ngoại môn bôn ba bên ngoài, đều mang những hài tử có linh căn mà mình tìm thấy về, tham gia tuyển chọn nội môn, nếu hài tử mình mang về may mắn tiến vào nội môn, thì mình sẽ đạt được phần thưởng của La Phù Kiếm Môn, phần thưởng vô cùng phong phú, hai bình dưỡng khí đan, sau khi dùng hết toàn bộ, nếu vận khí tốt chút, nói không chừng có thể tiến vào nội môn, cho nên đệ tử ngoại môn đối với việc tìm kiếm hài tử có linh căn đều không tiếc sức mình, liều mình chính vì có thể có được chút hy vọng tiến vào nội môn. Trúc Diệp Thanh là một trong những người phụ trách tuyển chọn nội môn lần này, theo thường lệ, La Phù Thập Tam Phong, mỗi Phong đều phải phái ra một đệ tử Trúc Cơ Kỳ tham gia tuyển chọn, nhưng trên thực tế, các Phong đều phái ra đệ tử tinh anh nhất, vì tuyển chọn nội môn, chỉ cần là đệ tử có tư chất tốt, ai cũng đều muốn, lúc đó, sẽ phải trông vào thực lực của đệ tử các Phong, ai tu vi cao nhất, tự nhiên có thể giành được người. Trúc Diệp Thanh vốn không phải là đệ tử mạnh nhất ở Hồ Lô Phong, thực lực của y vốn chỉ có thể xếp vào hàng bình thường, đệ tử mạnh nhất của Hồ Lô Phong, trước đây luôn là Nữ Nhi Hồng, nhưng từ mười ba năm trước, Nữ Nhi Hồng đột nhiên mất hết một thân tu vi, thậm chí ngay cả ký ức cũng mất, địa vị liền hạ xuống vạn trượng, cho dù hắn thiên tư xuất chúng, khổ luyện từ đầu trong mười ba năm, nhưng đến hiện tại, cũng chỉ mới vừa bước vào Trúc Cơ kỳ, không thể tính là xuất chúng nữa. Mà Trúc Diệp Thanh thì lại bất đồng, từ sau khi lấy được Thanh Liên kiếm quyết thích hợp với bản tính của hắn từ tay Tô Lạc, tu vi của hắn một ngày tiến vạn dặm, cho đến hai năm trước, đã luyện được Thanh Liên kiếm quyết đến cảnh giới ‘thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức’, hắn đã vượt qua rất nhiều đệ tử đồng bối, an an ổn ổn ngồi lên vị trí đệ nhất Trúc Cơ kỳ của Hồ Lô Phong. “Sư đệ… Trúc Diệp Thanh sư đệ…” Nữ Nhi Hồng đứng ở khá xa vẫy tay, Trúc Diệp Thanh phụ trách tuyển chọn nội môn, mang hắn tới giúp một tay, người khác chỉ biết sư huynh bọn họ tình cảm tốt, nhưng không biết kỳ thật Trúc Diệp Thanh không yên tâm để Nữ Nhi Hồng một mình, từ sau khi mất đi tu vi và ký ức, tính tình của Nữ Nhi Hồng cũng thay đổi, con người vốn giống như một đóa băng liên cách thế trên núi cao sông dài lãnh đạm tự kiềm chế, đã trở thành rụt rè sợ người lạ, suốt ngày không nói chuyện, khi mở miệng, trong ba câu, nhất định sẽ truy hỏi Tô Lạc đi đâu? Hắn sợ Nữ Nhi Hồng sẽ nhân lúc hắn không để ý mà lén chạy ra khỏi La Phù Kiếm Môn để tìm Tô Lạc. “Sư huynh, có chuyện gì?” Trúc Diệp Thanh đi qua, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhàn nhã thong dong, từ sau khi tu luyện Thanh Liên kiếm quyết, khí chất tự tại tiêu diêu của hắn đã càng lúc càng rõ rệt, tựa hồ hắn chỉ cần đứng đó, cho dù không nói không động, cũng sẽ khiến phiền muộn trong lòng người khác dần tiên tan, trở nên thoải mái tự tại. “Hôm nay có rất nhiều người lên núi.” Trên gương mặt tinh tế của Nữ Nhi Hồng lộ ra biểu tình rụt rè lại tràn đầy hy vọng, “Tô Lạc có ở trong đó không?” Quả nhiên, ba câu không rời Tô Lạc. Biểu tình của Trúc Diệp Thanh ản đạm một chút, rồi hồi phục nụ cười, dịu giọng nói: “Huynh rất nhớ hắn sao?” Nữ Nhi Hồng gật đầu, tiếp đó lại lắc đầu, trong biểu tình mang theo chút nghi hoặc, nghiêng mặt nói: “Ta cũng không biết tại sao, luôn sẽ nhớ tới hắn, hắn là người đầu tiên ta nhìn thấy sau khi mở mắt, nên liền cảm thấy rất thân thiết, hắn không ở đây, lòng ta cứ trống trải, giống như thiếu mất thứ gì. Sư đệ, hắn rốt cuộc đi đâu, tại sao nhiều năm như vậy cũng không trở về?” “Ta biết… giống như gà con vừa chui khỏi vỏ, sẽ xem người đầu tiên nhìn thấy là phụ mẫu…” Trúc Diệp Thanh nhìn gương mặt tinh tế hơi nghiêng của Nữ Nhi Hồng, dưới ánh dương chiếu rọi, ánh lên gương mặt trắng như bạch ngọc, đẹp không nói nên lời. Lòng hắn có chút ngứa ngáy, rất muốn vươn tay rờ rẫm. Nữ Nhi Hồng suy nghĩ một chút, phốc một tiếng cười: “Vậy không phải hắn trở thành gà mẹ sao?” Nghĩ tới cảnh tượng Tô Lạc luôn truy theo Lạc Nại Hà bức y luyện kiếm, Trúc Diệp Thanh bất giác cũng buồn cười, gật đầu phụ họa: “Đúng a, chính là gà mẹ.” Nữ Nhi Hồng bị chọc cười, tự đứng đó cười một lúc lâu, mới đột nhiên than: “Tô Lạc tại sao còn không trở về chứ? Ta luôn cảm thấy, tựa hồ hắn sắp trở về rồi, có lẽ trong số những người đang lên núi kia.” Trúc Diệp Thanh không muốn đánh vỡ hứng thú của hắn, cười nói: “Có lẽ đi, huynh cứ đi theo sau đệ, xem thử hắn có ở trong số người lên núi không.” Đã mười ba năm không có bất cứ tin tức gì, ngay cả Lạc Nại Hà cũng mất tăm mất tích, chỉ sợ Tô Lạc… không thể trở về nữa. “Được a được a…” Nữ Nhi Hồng rất cao hứng, lát sau lại rầu rĩ, “Nhưng ta đã không còn nhớ bộ dáng của Tô Lạc nữa.” Ánh mắt Trúc Diệp Thanh dịu dàng, cuối cùng vẫn nhịn không được sờ lên gương mặt Nữ Nhi Hồng, vuốt đi vẻ rầu rĩ của hắn, nói: “Đừng khẩn trương, đệ nhớ, đến lúc đó đệ sẽ chỉ cho huynh xem.” “Được, huynh biết mà, sư đệ tốt nhất.” Nữ Nhi Hồng lại cười, vô ưu vô lo. Tuyển chọn nội môn tiến hành tròn ba ngày, Trúc Diệp Thanh có chút an ủi, lần này hắn vì Hồ Lô Phong giành được bốn, năm thiếu niên tư chất không tồi, Hồ Lô Phong tửu quỷ không ai cần, vì điều này, việc thu đệ tử của Hồ Lô Phong luôn rất khó khăn, rất nhiều thiếu niên tư chất tốt đều không muốn chạy tới Hồ Lô Phong làm tửu quỷ, còn về nữ đệ tử, thì nghĩ cũng đừng nghĩ, từ khi Trúc Diệp Thanh nhập môn tới giờ, hắn không hề thấy qua Hồ Lô Phong chiêu được nữ đệ tử, cho dù là đệ tử ngoại môn vặt vãnh, cũng chỉ toàn nam tính. Nữ Nhi Hồng rất thất vọng, ba ngày nay hắn ngồi sau lưng Trúc Diệp Thanh, mỗi người lên núi hắn đều nhìn qua, cũng không thấy được thân ảnh Tô Lạc, hắn rầu rĩ ôm gối, vùi đầu vào hai chân. “Ta muốn đi tìm Tô Lạc.” Hắn thấp giọng lẩm bẩm vài tiếng, không biết tại sao mình lại có cách nghĩ như vậy, nhưng xung động lại trào lên như thủy triều, trận sau lớn hơn trận trước, dường như hắn có thể cảm giác được, Tô Lạc đang ở gần đây, cách hắn càng lúc càng gần, gần đến mức hắn không kìm được muốn được nhìn thấy thân ảnh Tô Lạc đầu tiên. Nhân lúc Trúc Diệp Thanh không chú ý, Nữ Nhi Hồng len lén bỏ đi, đợi khi Trúc Diệp Thanh phát hiện, hắn đã đi mất dạng. “A, sao lại trở về La Phù Kiếm Môn rồi?” Lúc này, Lạc Nại Hà đang nhìn lên sơn môn to lớn hùng tráng của La Phù Kiếm Môn phát ngốc. Y nghẹn một bụng khí, cả đường chạy theo sau mông Cảnh Dương, trong bất tri bất giác, thế nhưng đã trở về. “Ta phải đi gặp Phượng Hoàng.” Tiểu hồng điểu vỗ cánh, đột nhiên đưa ra quyết định bỏ rơi Lạc Nại Hà. Dù sao đã trở lại La Phù Kiếm Môn rồi, sẽ không còn có gì nguy hiểm nữa, nó phải nghỉ ngơi, nó phải tìm Phượng Hoàng đòi nước bọt, nó phải bổ sung nguyên khí, nó phải đòi lại toàn bộ những tổn thất trong mười mấy năm nay. Lang con kêu ngao ngao trong ngực Lạc Nại Hà, thò đầu thò não, tựa hồ cảm thấy rất hiếu kỳ đối với hoàn cảnh mới này. “Tiểu lang ngốc, ta mang ngươi đi gặp Phượng Hoàng…” Tiểu hồng điểu cảm thấy nếu một mình nó đi gặp con Phượng Hoàng đáng ghét đó thì có hơi nguy hiểm chút, nên muốn kéo theo lang con làm trợ thủ, cũng bất kể lang con có thật sự giúp được nó không. Lạc Nại Hà không để ý tới một điểu một lang, y lúc này đang giơ chân nhưng không bước, ban đầu là do y lén chạy đi, hiện tại trở về La Phù Kiếm Môn, liệu có bị bảy lão đầu nhi bắt tới Ẩn Phong tu luyện nữa không? Nghĩ tới điểm này, y co rụt cổ, quyết định vẫn không nên trở về, đợi sau khi tìm được sư huynh, y nhất định trở về thỉnh tội với bảy sư phụ, còn thành thành thật thật tu luyện mười năm tám năm. Quay người đang muốn rời khỏi, đột nhiên cổ tay bị siết, Lạc Nại Hà không tự chủ được bị tha lên núi, nhất thời khẩn trương, gầm lên: “Cảnh Dương, ngươi trở về Tiểu Thạch Phong của ngươi, kéo ta theo làm gì? Ta không muốn trở về.” Nhưng Cảnh Dương đi trước mặt vẫn không quay đầu, không biết đã uống nhầm dược gì, thế nhưng sống chết kéo y không buông, lôi y đi về phía trước. “Ta đáp ứng Tô Lạc phải chiếu cố ngươi.” Cảnh Dương buông mắt, mặt không biểu tình, ngữ thanh băng lạnh. “Nói bậy, sư huynh sẽ không phó thác ta cho ngươi.” Lạc Nại Hà liều mạng giãy dụa, nhưng tay của Cảnh Dương giống như cùm thiết, chặt chẽ bao lấy cổ tay y. Tu vi không bằng người, Lạc Nại Hà cho dù có tức tới dậm chân cũng vẫn không thể làm gì, bị Cảnh Dương kiên quyết lôi lên núi. “Được rồi được rồi, ngươi buông tay, ta tự mình đi, đừng lôi lôi kéo kéo, để người khác nhìn thấy, còn cho rằng ta và ngươi có quen hệ gì không thể nói với người khác.” Cứng không được, Lạc Nại Hà chỉ có thể buông lỏng thái độ, dự tính chỉ cần Cảnh Dương vừa nới lỏng tay, y liền co chân chạy, không tin dựa vào sự quen thuộc của y đối với La Phù Kiếm Môn, còn không cắt đuôi được Cảnh Dương. Cảnh Dương chậm bước lại, khi Lạc Nại Hà cho rằng hắn muốn nới lỏng tay, hắn lại thu lòng bàn tay lại, dùng lực rất lớn, tựa hồ muốn bóp nát cổ tay Lạc Nại Hà. “Oa oa… đau đau đau đau… mau buông tay ra…” Lạc Nại Hà kêu thảm. “Ngươi từng bày tỏ với ta.” Cảnh Dương từ chữ từng lời, ngữ khí sắc như dao, nửa điểm cũng không để ý tới tiếng kêu thảm của Lạc Nại Hà. “Nói bậy, không có chuyện đó, ngươi đừng nói láo, cẩn thận sư huynh trở về sẽ đánh nát miệng ngươi.” Lạc Nại Hà giống như mèo dựng lông, nhảy dựng lên. “Hắn sẽ không trở về.” Cảnh Dương nghiêng mặt qua, kéo Lạc Nại Hà tiếp tục đi tới. “Nói bậy nói bậy nói bậy nói bậy…” Lạc Nại Hà tức giận toàn thân run rẩy, “Cảnh Dương, không cho phép ngươi tiếp tục hồ thuyết bát đạo, mau buông ta ra, nếu không ta, ta… ta liền la lên phi lễ.” Cảnh Dương hừ lạnh một tiếng, bỏ ngoài tai. Phi lễ? Cái này cũng phải có người tin mới được. “Phi lễ a… cứu mạng a… phi lễ a…” Lạc Nại Hà quyết tâm, hét lên thật lớn, so da mặt, y không tin còn có ai có thể dày hơn y. Tay Cảnh Dương hơi run một chút, sau đó nắm càng chặt, có vài đệ tử ngoại môn đang đi lên núi, bị tiếng kêu thu hút, còn chưa kịp lại gần, một cỗ Cụ Phong bao hỏa diệm liền vù một tiếng, đem bọn họ lẫn một tầng cỏ dưới đất cùng nhau bay đi vô ảnh vô tung. Lạc Nại Hà nhất thời ngốc lăng, thì ra Cụ Phong kiếm ý dùng trên mặt đuổi người, so với dùng với địch nhân, hiệu quả còn tốt hơn. Đang lúc y phát ngốc, đột nhiên trước mắt đen đi, gương mặt tuấn mỹ đến mức làm người ta hận không thể cắn một phát của Cảnh Dương tiến sát lại, cùng y mắt đối mắt, mũi đối mũi, hơi thở phả vào nhau. “Còn kêu, ngươi có tin ta thật sự phi lễ ngươi không.” “Ngươi, ngươi…” Đại não Lạc Nại Hà co giật, đầu lưỡi líu lại, còn chưa kịp phản ứng gì, đã cảm thấy trên môi nóng lên, sau đó lại đau, y oa một tiếng kêu lớn, dùng hết sức lực bình sinh đẩy Cảnh Dương ra, vội vàng lau miệng, miệng y bị cắn chảy máu. “Ngươi, ngươi làm cái gì?” Biểu tình của Cảnh Dương cũng có chút ngạc nhiên, tựa hồ không ngờ được bản thân sẽ làm ra hành vi như vậy, nhưng giây tiếp theo, biểu tình của hắn lại ngưng lạnh như cũ, ngón tay thon dài trắng muốt vuốt lên môi, cứ như đang lau đi thứ gì dơ bẩn, lạnh lùng nói: “Ngươi từng phi lễ ta một lần, lần này coi như đáp trả.” “Ta, ta lúc nào phi lễ ngươi?” Lạc Nại Hà tựa hồ sắp khóc. Mình bị phi lễ thôi không tính, lại còn bị người ta đổ lỗi. “Nội môn so tài, Tử Trúc lâm.” Biểu tình của Cảnh Dương càng thêm băng lạnh, chuyện đó hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, vậy mà bạch si này lại sớm quên mất tiêu. “A? Di?” Lạc Nại Hà ngây ra, hồi tưởng nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra, tựa hồ, hình như, có thể từng có chuyện như vậy, nhưng lúc đó y vô ý mà, sau đó còn bị Cảnh Dương truy hơn nửa đêm, xém chút chạy tới đoạn khí. “Chuyện lâu lắc trước đây, sao ngươi còn nhớ hả?” Y tức giận oa oa kêu lớn, trước đây sao không phát hiện Cảnh Dương này nhỏ nhen như thế, một chút chuyện nhỏ, lại ghi nhớ nhiều năm đến vậy, còn không quên báo thù. Cảnh Dương lạnh lùng liếc y một cái. Lạc Nại Hà rụt cổ, lông tơ toàn thân đều bị cái nhìn này làm dựng hết lên. Cảm giác đau đớn trên miệng lại ngắt quãng không ngừng truyền tới, y vừa tức vừa hận, nhưng trong nhất thời không dám tiếp tục chọc tới Cảnh Dương, có trời biết gia hỏa này lại ghi hận bao lâu, y không muốn mười mấy năm sau lại bị báo thù về chuyện gì đó nữa. “Nhỏ nhen… gan gà… thứ gì đâu… uổng phí gương mặt xinh đẹp… một chút khí chất nam tính cũng không có…” Y lầm bầm chửi rủa trong bụng, muốn đem toàn bộ lời chửi rủa chửi hết một lần. Nhưng tay thì không còn dám giãy dụa, ngoan ngoãn để Cảnh Dương tha đi. “Tô Lạc… Tô Lạc…” Một thanh thấp thoáng vang vọng bên tai, mới đầu còn không rõ, Lạc Nại Hà lại đang chuyên chú thầm chửi Cảnh Dương, không chú ý thấy, nhưng thanh âm dần lớn hơn, y đối với hai chữ ‘Tô Lạc’ này lại đặc biệt mẫn cảm, lập tức lỗ tai dựng thẳng lên, không rảnh chửi Cảnh Dương nữa, tỉ mỉ lắng nghe, quả nhiên đang gọi tên của ‘Tô Lạc’. “Sư huynh, là sư huynh trở về…” Y lập tức vui sướng, kéo tay áo Cảnh Dương, vội nói: “Buông ta ra, mau buông ta ra, sư huynh trở về rồi, ta phải đi tìm sư huynh.” Cảnh Dương dừng bước, chân mày hơi nhăn, trong mắt tựa hồ có chút nghi hoặc, dứt khoát đứng yên, không động đậy nhìn phía trước. Lạc Nại Hà gấp muốn chết, nhưng chính là không thể giãy khỏi tay Cảnh Dương, may mà y nghe được tiếng gọi đang dần đi tới hướng này, chỉ cần nhẫn nại chút, đợi người gọi ‘Tô Lạc’ đó đi tới. Không mất bao lâu, từ sơn đạo trước mặt có một bóng người chạy tới, tốc độ rất nhanh, Lạc Nại Hà còn chưa kịp nhìn kỹ mặt hắn, hắn đã lao qua người y, chạy ra xa mười mấy trượng, đột nhiên ‘di’ một tiếng, lại chạy lùi trở về, đứng trước mặt Cảnh Dương, không động đậy thăm dò nhìn, sau đó vẻ mặt vui sướng, bắt lấy tay áo Cảnh Dương, gọi một tiếng: “Tô Lạc, ngươi là Tô Lạc, ngươi cuối cùng cũng trở về, ta đợi ngươi rất lâu rồi.” Người này chính là Nữ Nhi Hồng, hắn vốn không nhớ rõ bộ dáng của Tô Lạc, nhưng vừa rồi khi đi ngang qua Cảnh Dương, đột nhiên có cảm giác cường liệt, giống hệt cảm giác khi lần đầu tiên hắn mở mắt ra nhìn thấy Tô Lạc. Là Tô Lạc, đây nhất định chính là Tô Lạc. Sắc mặt Cảnh Dương hóa đen, giật phắt tay ra, kéo Lạc Nại Hà tiếp tục đi tới. “Này này, Tô Lạc ngươi đừng đi a…” Nữ Nhi Hồng lại đuổi theo, kéo Cảnh Dương lại. Lạc Nại Hà chỉ cảm thấy hoang đường vô cùng, đây không phải là Nữ Nhi Hồng sư huynh sao? Y nhớ khi y rời khỏi La Phù Kiếm Môn, Trúc Diệp Thanh đặc biệt chạy tới nói với y chuyện Nữ Nhi Hồng mất đi ký ức và tu vi, nhưng, cho dù mất ký ức, cũng không thể ngay cả người cũng không nhận rõ a, hại y mừng hụt một trận. “Ngươi nhận lầm người rồi.” Cảnh Dương lạnh lùng nói. Không biết có phải ảo giác không, Lạc Nại Hà tựa hồ từ trong ngữ khí của hắn nghe ra vị đạo nghiến răng nghiến lợi. “Ngươi chính là Tô Lạc.” Nữ Nhi Hồng tin tưởng vào trực giác của mình, sẽ không sai. Thần sắc Cảnh Dương lạnh đi, y sam không gió mà động phát ra tiếng lạt xạt. Lạc Nại Hà kinh sợ, đây là dự báo Cụ Phong kiếm ý sắp phát động, Cảnh Dương không phải người có tính tình tốt lành gì, vội vàng nói: “Nữ Nhi Hồng sư huynh, huynh thật sự nhận lầm người rồi, hắn là Cảnh Dương, không phải Tô Lạc.” “Không, hắn là Tô Lạc, ta sẽ không nhận sai.” Nữ Nhi Hồng cố chấp la lớn, trên gương mặt tinh tế mỹ lệ, ẩn hiện nét hồng phẫn nộ, “Tại sao ngươi không thừa nhận ngươi là Tô Lạc? Ngươi rõ ràng chính là Tô Lạc, ta không nhận sai.” “Vù…” Phong thanh đột nhiên đại chấn, Lạc Nại Hà bất đắc dĩ che mắt, không nỡ nhìn bộ dáng đáng thương của Nữ Nhi Hồng khi bị Cụ Phong quét đi giống như những đệ tử ngoại môn trước đó. “Cảnh Dương sư đệ, xin thủ hạ lưu tình.” Một thanh âm bình tĩnh vô ba đột nhiên vang lên, tiếp theo từ giữa không trung bạo phát ra một tiếng va chạm thật lớn, tựa hồ có hai luồng kiếm ý va đụng vào nhau. “Di? Hình như là thanh âm của Trúc Diệp Thanh?” Lạc Nại Hà vội vàng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy giữa không trung, một đóa thanh liên thật lớn lặng lẽ nở rộ, Trúc Diệp Thanh nắm tay Nữ Nhi Hồng, song song đứng giữa nhụy liên, cả người và thanh liên đều bị Cụ Phong bao chặt, vô số hỏa diệm được Cụ Phong xung kích vào cánh thanh liên, đã có ba, bốn cánh bị hủy diệt. “Đều là sư huynh đệ, hà tất phải vậy?” Lạc Nại Hà vẻ mặt khóc tang, chân mày giật kịch liệt, là Tiểu Huyền trong thức hải đang rục rịch muốn động, chỉ có khi thấy được kiếm ý mỹ vị, gia hỏa bình thường đều rất lười biếng này mới hưng phấn như vậy. Nghĩ một chút, Lạc Nại Hà cùng nó câu thông, muốn nuốt kiếm ý thì có thể, nhưng nhất định phải cùng nuốt cả Cụ Phong kiếm ý và Thanh Liên kiếm ý, chỉ nuốt một cái thì không được. Tiểu Huyền không cảm thấy mấy hứng thú với Cụ Phong kiếm ý, vì nó là sương mù, Cụ Phong chính là khắc tinh của nó, nuốt rồi tiêu hóa không được, nhưng, vì Thanh Liên kiếm quyết mỹ vị, nó vẫn đành ủy khuất đáp ứng, không thì khi về nó lại phun Cụ Phong kiếm ý ra là xong. “Đi đi, Tiểu Huyền.” Một đoàn vụ khí từ giữa mi tâm Lạc Nại Hà bay ra, đón gió phồng lên, thoáng chốc hóa thành vô số sương mù, bao hết Cụ Phong và Thanh Liên giữa bầu trời. “Di?” Sau khi sương mù bao trùm, đột nhiên mất đi lực khống chế với Thanh Liên kiếm quyết, Trúc Diệp Thanh kinh ngạc di một tiếng, bó tay không kịp, dưới chân liền hổng, từ giữa trời rớt xuống, nhìn giống như bị sương mù phun ra, cuống tay cuống chân rớt xuống. Chân mày Cảnh Dương hơi nhăn, trừng mắt nhìn Lạc Nại Hà một cái, không nói gì, nhưng lại thu lại Cụ Phong kiếm ý. Cụ Phong đột nhiên tiêu tan, lại đúng ý Tiểu Huyền, nó rất dứt khoát nhào lên Thanh Liên, hai ba phát nuốt sạch láng, sau đó lại co thành một tiểu vụ cầu, ợ một cái, lười biếng bay về mi tâm Lạc Nại Hà. “Vị đạo không tồi, bù được mười đạo kiếm ý còn thiếu.” Vừa trở vào thức hải, nó liền truyền tin cho Lạc Nại Hà. Lạc Nại Hà lập tức trề môi, kẻ ngốc cũng nhìn ra được độ cao cấp của Thanh Liên kiếm quyết, ít nhất có thể bù tới một trăm đạo kiếm ý, tiểu hỗn đàn này, không những càng ngày càng thông minh, hơn nữa còn trở nên giảo hoạt. Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trúc Diệp Thanh và Cảnh Dương trừng mắt nhìn y, Lạc Nại Hà nhất thời đổ mồ hôi lạnh, rụt rè cười nói: “Thật, thật áy náy, tham ăn một chút…” Trúc Diệp Thanh lập tức bật cười, nói: “Lạc sư đệ làm người rất có ý tứ, ngay cả kiếm ý cũng có ý tứ vô cùng.” Lạc Nại Hà tuông mồ hôi, đây nên tính là khen ngợi hay chê bai? “Tô Lạc…” Nữ Nhi Hồng ủy khuất kéo tay áo Trúc Diệp Thanh, chỉ chỉ Cảnh Dương. “Hắn là Cảnh Dương, không phải Tô Lạc.” Trúc Diệp Thanh than một hơi, an ủi Nữ Nhi Hồng vài câu, mới nhìn sang Cảnh Dương, cười nói: “Cảnh Dương sư đệ an nhiên vô sự, đáng vui đáng mừng, thủ tọa Tiểu Thạch Phong nhất định sẽ cao hứng vô cùng.” Cảnh Dương trầm mặt xuống, hơi gật đầu với Trúc Diệp Thanh, coi như là chào hỏi, sau đó kéo Lạc Nại Hà tiếp tục lên núi. Gia hỏa này nhất định uống lầm dược rồi. Lạc Nại Hà cũng không biết Cảnh Dương tại sao nhất định phải tha y lên núi, chỉ đành âm thầm chửi rủa, sau đó quay lại liên tục vẫy tay với Trúc Diệp Thanh. “Trúc Diệp Thanh sư huynh, trở về đệ nhất định tìm huynh uống rượu, nhớ lưu lại vò tốt nhất cho đệ….” “Lạc sư đệ yên tâm, nhất định dọn chiếu đón khách.” Trúc Diệp Thanh cười đáp lại, sau đó kéo Nữ Nhi Hồng đi lên Hồ Lô Phong, vừa đi vừa thầm thì: “Nhanh đem giấu hết rượu ngon mới được, Lạc sư đệ là cường đạo a là cường đạo…” Nữ Nhi Hồng: “…” Cảnh Dương vừa về tới Tiểu Thạch Phong, liền nhanh chóng dẫn tới oanh động, rất nhiều đệ tử Tiểu Thạch Phong đều chạy tới nhìn hắn, trong đó nữ đệ tử nhiều hơn, nhưng vừa nhìn thấy Cảnh Dương vẫn kéo tay Lạc Nại Hà không buông, mục quang của các nữ đệ tử lại trở nên quái dị, chau đầu ghé tai, len lén bàn tán. Lạc Nại Hà nhất thời trở nên lúng túng, cho dù da mặt y vẫn luôn dày hơn cả tường thành, nhưng cũng chịu không được bị nhiều nữ đệ tử vây nhìn như vậy. May mà không bao lâu, Cảnh Dương đã bị thủ tọa Tiểu Thạch Phong triệu vào thủ tọa điện hỏi chuyện, y mới coi như thoát thân, đầu cũng không dám ngẩng lên, chạy về Minh Nguyệt Phong như làn khói. Mới đi được một nửa, đột nhiên bị người chặn đường, ngẩng đầu nhìn lên, cư nhiên là Vạn Tú Nhi. Vị tiểu sư muội năm đó, bây giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều, giống một đóa thược dược bán nở, phong tình uyển chuyển thướt tha lặng lẽ nở rộ nơi khóe mắt. “Thì ra là Vạn sư muội? Có chuyện sao?” Nhìn thấy mỹ nhân, vô luận lúc nào ở đâu, đều cảm thấy vui lòng thỏa dạ. “Tại sao Cảnh Dương sư huynh lại cùng về với ngươi?” Đáng tiếc trong mắt mỹ nhân, Lạc Nại Hà tuyệt đối không phải là sự tồn tại khiến người ta cảm thấy vui mắt thỏa lòng, mục quang đặt lên cổ tay vừa bị Cảnh Dương nắm, đáy mắt Vạn Tú Nhi, lộ ra một tia địch ý. “Đụng phải trên đường thôi. Sư muội, ta còn có chuyện, đi trước đây, lần sau rảnh rỗi, chúng ta lại nói chuyện.” Lạc Nại Hà không muốn vướng mắc về vấn đề này, bị Cảnh Dương cường ngạnh tha về, đã khiến y rất buồn nôn rồi, y không muốn lưu lại quá lâu trong La Phù Kiếm Môn, nhanh trở về Minh Nguyệt Phong xem thử gian phòng của sư huynh, rồi lại đến chỗ của Trúc Diệp Thanh trên Hồ Lô Phong trộm chút rượu, sau đó phải chạy nhanh, nếu không sẽ bị bảy lão đầu nhi bắt về Ẩn Phong, còn muốn đi ra, không biết đã là chuyện của năm tháng nào. “Này này, ngươi đợi đã, ta còn chuyện muốn hỏi…” Vạn Tú Nhi muốn cản y, nhưng nào đuổi kịp tốc độ của Lạc Nại Hà được rèn luyện qua vô số lần bị yêu thú truy sát, mới đuổi theo vài bước, Lạc Nại Hà đã chạy mất dạng. “Đáng ghét!” Nàng tức giận cầm kiếm chém loạn vào cây cỏ xung quanh, cho đến khi một cành cây bị chém đứt, mới tức phì phì buông tay. Hình như có gì đó không đúng? Lạc Nại Hà chạy ra khỏi Tiểu Thạch Phong, muốn trở về Minh Nguyệt Phong, nhưng đã chạy được nửa canh giờ rồi, y vẫn không chạy lên được Minh Nguyệt Phong, rõ ràng con đường ngay trước mắt, vô luận y chạy nhanh thế nào, hình như chung quy vẫn không chạy khỏi phạm vi của con đường này. Tiêu rồi. Đây là huyền cảnh. Ý thức được điểm này, Lạc Nại Hà liền sụp đổ, ánh mắt láo liên đảo quanh mấy vòng, cũng không nghĩ ra cách gì, chỉ có thể cúi đầu rầu rĩ qùy xuống đất, đáng thương nói: “Bảy vị sư phụ, đệ tử biết sai rồi, tha cho đệ tử đi.” Quỳ hết nửa ngày, trong hư không mới truyền tới tiếng hừ nặng nề: “Đồ nhi ngỗ nghịch, ngươi còn có mặt mũi trở về à.” Lời nói chưa dứt, một cánh tay vô hình từ giữa không trung bắt tới, kéo Lạc Nại Hà lên, giây tiếp theo, y đã xuất hiện trên đỉnh Ẩn Phong, bảy cái đầu trắng bóc sáp lại với nhau, trực tiếp làm hoa mắt y. Khi người ta xui xẻo, thật sự uống nước cũng bị mắc kẽ răng. Lạc Nại Hà cúi đầu rầu rĩ bái lạy từng người, quỳ đến mức đầu gối nóng xót. “Tu vi có tăng tiến lớn.” “Kiếm ý cũng có tiểu thành.” “Tính khí vẫn lười biếng như vậy.” “Kiếm thai tu luyện cũng được.” “Kiếm thể hơi kém chút.” “Bế quan một thời gian, phối thêm linh đan bổ trợ, chắc có thể đột phá Kết Đan kỳ rồi.” “Quả nhiên, phương pháp dùng yêu thú để rèn luyện cho đệ tử cũng thật sự có hiệu quả…” Bảy lão đầu nhi mỗi người một câu, đem tiến bộ trong những năm nay của Lạc Nại Hà nói ra rành mạch, chỉ là câu cuối cùng đó, khiến y xém chút ngã đập đầu. “Thì ra những yêu thú đó là do các sư phụ bày ra…” Lạc Nại Hà bi phẫn kêu thảm, y còn cho rằng không biết từ lúc nào mình không cẩn thận có được thể chất dụ yêu thú, kết quả… kết quả chân tướng lại tàn khốc như vậy, đã mấy lần, y xém chút chết mất rồi, chết rồi a. “Ngọc không dũa không thành khí.” “Kiếm không mài không sắc bén.” “Người chịu nhiều khổ nạn, mới được kính ngưỡng.” “Sống kiếp kiếm tu, phải dũng cảm tiến tới, không sợ khó khăn.” “Xem thiên địa vạn vật như đá tảng, hễ kiếm tất lợi, tâm tất chính, vạn vật bất công.” “Muốn thắng địch, trước thắng ta, gió tanh mưa máu, chẳng qua một kiếp mưa hạn.” “Vào đời, phải xem kiếm là đạo.” Bảy lão đầu nhi lại mỗi người một câu, ngữ khí kéo dài, khiến lỗ tai Lạc Nại Hà xót hết cả lên. “Các sư phụ, ta sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, các ngài nói xong chưa, ta đi bế quan, bế quan còn không được sao?” Lạc Nại Hà khóc không ra nước mắt. “Rất tốt, rất tốt, quả nhiên đã tiến bộ. Như vậy, liền đi đi, không đến Kết Đan không được xuất quan.” Bảy lão đầu nhi đồng thanh, sau đó tay phất lên, ném qua một đống đan dược, sau đó ném y vào một sơn động, ngay cửa động đặt một tảng đá, phong kín cửa ra. Cứ như vậy, Lạc Nại Hà trở về La Phù Kiếm Môn, chân còn chưa đứng vững, đã bị bảy lão đầu nhi bắt về Ẩn Phong bế quan, hơn nữa còn là bế tử quan, không tu luyện đến Kết Đan Kỳ, y đừng mơ đi ra. Mất mấy ngày xác định trong sơn động không có con đường nào có thể cho y chạy trốn, Lạc Nại Hà cuối cùng nhận mệnh, thầm thì một câu, “Sư huynh, đợi ta, ta rất nhanh có thể đi ra rồi.” Sau đó thành thành thật thật tu luyện. Phải nói tư chất của y vốn không tồi, chẳng qua trước đây đều lười biếng, tâm tư không đặt trên việc tu luyện, lần này vì có thể nhanh chóng ra ngoài tiếp tục tìm sư huynh, Lạc Nại Hà cuối cùng hạ quyết tâm, một lòng dốc sức tu luyện, mười ba năm nay y ở bên ngoài tuy không có bao nhiêu thời gian để tu luyện đàng hoàng, đại bộ phận thời gian không phải dùng để chạy trốn thì chính là dưỡng thương, nhưng dù sao cũng đã chịu một phen rèn luyện, cũng thể ngộ được không ít thế thái nhân tình, lúc này thành thật tu luyện, cũng coi như tích nước thành sông, lại thêm linh đan bổ trợ, tu vi ngày tiến vạn dặm, tiến bộ cực nhanh. Chẳng qua y không biết là, lần này y bế quan, bên ngoài đã bị làm thành một mảnh đại loạn, Cảnh Dương từ chỗ thủ tọa Tiểu Thạch Phong trở về, không nhìn thấy y, vác kiếm đuổi giết lên Minh Nguyệt Phong, cho đến khi lật tung toàn bộ Minh Nguyệt Phong, thậm chí còn đánh một trận với thủ tọa Minh Nguyệt Phong, càng khiến người ta kinh ngạc là hắn cư nhiên trong lúc đại chiến với thủ tọa Minh Nguyệt Phong, ngay lại chỗ đột phá, trở thành tu sĩ Kết Đan kỳ, dẫn tới chưởng giáo chân nhân phải ra mặt, trước hết là miễn cưỡng khuyên nhủ vài câu, nhưng sau đó vẻ mặt cứng rắn bắt Cảnh Dương đến Tư Quá nhai, bề ngoài là cho y tĩnh tâm tự sám hối, kỳ thật là đang mượn cơ hội, cho Cảnh Dương ổn định tu vi. Nhưng cũng là trá hình giam lỏng Cảnh Dương, dù sao tu sĩ bị Thiên Ma ngoại vực bắt đi còn có thể sống sót trở về, thực sự hiếm hoi, đặc biệt là Thiên Ma ngoại vực đó còn là Tình Ma đáng sợ nhất, Cảnh Dương có trở thành bù nhìn của Tình Ma không, điều này cần phải tra xét kiểm chứng, mới có thể quyết định có thể thả hắn ra không. Nhưng đối với thế giới bên ngoài mà nói, trận đại náo Minh Nguyệt Phong, lại làm cho Cảnh Dương triệt để nổi danh. Mới chỉ là tu vi đỉnh cao của Trúc Cơ kỳ, cư nhiên dám đánh với thủ tọa Kim Đan, còn trong quá trình đánh nhau đột phá, đại danh của Cảnh Dương truyền đi toàn bộ La Phù Kiếm Môn, trở thành đối tượng giai ngẫu của rất nhiều đệ tử cấp thấp. Nhà của mình xuất ra danh nhân như vậy, thủ tọa Tiểu Thạch Phong đương nhiên vui sướng, gặp người liền khen Cảnh Dương thiên tài, chọc giận thủ tọa Minh Nguyệt Phong tức đen mặt hết mấy ngày, đến cuối cùng nhịn không được phản bác một câu: “Thiên tài là thiên tài, đáng tiếc ải tình khó phá, sớm muộn cũng chìm vào ma đạo.” Đây cũng là lời nghẹn trong lòng thủ tọa Minh Nguyệt Phong, tuy nguyên do ngày đó Cảnh Dương phát điên cũng đã tra rõ, nhưng nếu nói ra cũng không ai tin, thiên tài Tiểu Thạch Phong, cư nhiên vì một phế vật nổi danh của Minh Nguyệt Phong mà xuất thủ đánh nhau với đường đường một vị thủ tọa Kim Đan, nếu phế vật đó là tuyệt thế mỹ nhân thì cũng coi như thôi, nhưng rõ ràng không phải, cho nên nguyên do Cảnh Dương phát điên, cũng đã trở thành vấn đề náo nhiệt nhất của La Phù Kiếm Môn lúc này. “Minh Nguyệt lão nhi, ngươi đang ghen tỵ, như vậy không tốt, gan gà làm sao có thể phục chúng?” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong mới bất kể thủ tọa Minh Nguyệt Phong nói cái gì, vẫn cứ vui vẻ, bất cứ ai nói xấu Cảnh Dương, đều là ghen tỵ. Thủ tọa Minh Nguyệt Phong tức tới mức dựng râu, nghẹn một bụng, thầm hận: Sớm muộn cũng bảo phế vật nhà ta câu thiên tài của ngươi qua đây, xem lão nhi nhà ngươi đến lúc đó còn cười được nữa không. Rốt cuộc cũng chỉ là nghĩ như vậy, kỳ thật thủ tọa Minh Nguyệt Phong cũng không tin phế vật nhà mình có thể có vướng mắc tình cảm gì với Cảnh Dương, nếu không phải hiện tại không tìm được Lạc Nại Hà, ông đã muốn hỏi thử, phế vật này rốt cuộc mắc nợ Cảnh Dương bao nhiêu linh thạch, mới có thể khiến một đệ tử thiên tài lộ ra sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy cư nhiên dám đại náo Minh Nguyệt Phong. Tuy các thủ tọa không tin lời đồn, nhưng đối với đệ tử ở dưới mà nói, một thiên tài đồng bối mạnh tới mức làm họ kính ngưỡng, vì đào sắc vấn vương mà bị chưởng giáo chân nhân bắt vào Tư Quá nhai, cách nói này hiển nhiên có thể làm rất nhiều người cân bằng tâm lý, đặc biệt là những người chưa từng gặp qua Lạc Nại Hà, mấy hôm nay đều rầm rộ chạy tới Minh Nguyệt Phong, chỉ muốn nhìn thử vai chính trong chuyện vướng bận này rốt cuộc trông như thế nào, thế nhưng có thể mê đảo thiên tài đệ tử của Tiểu Thạch Phong. Đương nhiên, bọn họ chắc chắn phải thất vọng, ngay cả thủ tọa Minh Nguyệt Phong cũng không biết Lạc Nại Hà chạy đi đâu, nếu lúc đó có thể tìm được Lạc Nại Hà, Cảnh Dương cũng không đại náo một trận trên Minh Nguyệt Phong. Hai vai chính, một người mất tích, một người bị nhốt ở Tư Quá nhai, làm sao quản được những lời nhàn định như nước lũ ngập trời, phong thanh không dứt đó, thời gian dài, lời đồn cũng dần bình lắng, nhà nào cũng phải vội tu luyện, nào có nhiều thời gian đi đào khoét tin tức bát quái của người khác. Nhưng có một người lại không cam tâm, đó là Vạn Tú Nhi, từ khi nàng nhập môn, đã thầm mến mộ Cảnh Dương, nhưng còn chưa kịp bày tỏ, Cảnh Dương đã mất tích, nàng trông ngóng đợi chờ, không dễ gì mới chờ được Cảnh Dương trở về, còn chưa kịp nói câu nào, Cảnh Dương lại vì Lạc Nại Hà, bị chưởng giáo chân nhân bắt vào Tư Quá Nhai, làm nàng tức giận muốn nghiến nát cả răng, chỉ hận ngày đó khi gặp Lạc Nại Hà, không chém phế vật đó cho đã tay. Với tâm tình này, nàng cũng không có tâm tư đi tu luyện, cả ngày cứ đi loạn dưới Tư Quá Nhai, muốn tìm cơ hội lên nhìn Cảnh Dương. Trong lúc này, Trúc Diệp Thanh cũng bế quan, hắn tận mắt nhìn thấy trận đại chiến của Cảnh Dương và thủ tọa Minh Nguyệt Phong, như có sở ngộ, về đến Hồ Lô Phong không bao lâu hắn liền bế quan. Hắn vừa bế quan, Nữ Nhi Hồng không còn ai trông chừng, cũng cả ngày chạy tới dưới Tư Quá Nhai, không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy người đó không phải Cảnh Dương, mà là Tô Lạc, hắn rất tưởng niệm Tô Lạc, hắn muốn hỏi, Cảnh Dương tại sao là Cảnh Dương, mà không phải Tô Lạc? Tới tới lui lui, không tìm được cơ hội lên Tư Quá Nhai, Vạn Tú Nhi và Nữ Nhi Hồng ngược lại chạm mặt nhau, Nữ Nhi Hồng từ sau khi mất ký ức liền vô cùng đơn thuần, bị Vạn Tú Nhi không tốn chút công moi được nguyên do, đối với trực giác của Nữ Nhi Hồng, tự nhiên là nàng khì mũi khinh thường, một tên bạch si, ngay cả người cũng không nhận rõ, Cảnh Dương sư huynh sao có thể là tên Tô Lạc của Minh Nguyệt Phong đó, một người tuấn mỹ, một người bình phàm, một người thiên tài, một người bình thường, kẻ mù cũng không nhận sai, thật đáng tiếc cho tướng mạo đẹp thế này, vậy mà không bằng cả kẻ mù, cả người đều triệt triệt để để là bạch si. Cho dù trong tâm lý không coi trọng Nữ Nhi Hồng, nhưng bề ngoài Vạn Tú Nhi vẫn cười dịu dàng, đổi chủ ý, nói: “Nữ Nhi Hồng sư huynh, ta có một cách có thể đi lên Tư Quá Nhai, chỉ cần huynh chịu giúp ta, không biết huynh có chịu không?” Vừa nghe có thể lên, Nữ Nhi Hồng tự nhiên vạn lần đáp ứng. Thế là Vạn Tú Nhi kề vào tai hắn thầm thì một trận, Nữ Nhi Hồng liên tục gật đầu, sau đó hưng phấn bừng bừng trở về Hồ Lô Phong, đào vò rượu mà Trúc Diệp Thanh mô phỏng theo ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ để ủ ra, một chút cũng không luyến tiếc toàn bộ đổ vào sơn đạo qua lại của Tư Quá Nhai, sau đó liều mạng hét lớn: “Cứu mạng, người đâu, cứu mạng a…” Không mất bao lâu, trên Tư Quá Nhai có vài đệ tử trông coi chạy xuống, khi đi qua đoạn sơn đạo có đổ rượu, đột nhiên nghiêng đầu mềm chân, bịch mấy tiếng, toàn bộ ngã hết. Tuy chỉ là phỏng theo ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’, nhưng năng lực ủ rượu trời phú của Trúc Diệp Thanh rất cao, cũng tạo ra được vị đạo giống ba phần, nếu là lão tửu quỷ, đại khái uống trên mười cân tám cân sẽ không say, nhưng đối với người tửu lượng không tốt mà nói, cho dù chỉ ngửi một hơi, cũng đủ để họ ngây ngất một trận. “Nữ Nhi Hồng sư huynh thật bản lĩnh.” Vạn Tú Nhi tùy tiện khen một câu, rồi bịt mũi chạy lên Tư Quá Nhai. Nữ Nhi Hồng đang muốn vỗ tay cười lớn ngay tại đó, đột nhiên là sầu mi khổ mặt: “Không tốt, nếu Trúc Diệp Thanh biết ta đem rượu mà hắn quý báu nhất đổ hết, nhất định sẽ tức giận.” Do rầu rĩ, hắn liền quên mất mục đích ban đầu của mình, chỉ ngồi xổm ở bên sơn đạo bị đổ rượu, vẻ mặt sầu khổ, suy nghĩ rất lâu, vỗ tay nói: “Đúng rồi, ta tự mình đi ủ, Trúc Diệp Thanh lần này bế quan phải rất lâu, đợi hắn ra, rượu cũng ủ xong rồi, hắn sẽ không trách ta nữa.” Nghĩ tới đây, Nữ Nhi Hồng quay người, hưng phấn bừng bừng đi thu thập những vật liệu cần cho việc ủ rượu.