Vạn Tú Nhi gần đây tâm tình luôn không tốt, nguyên nhân không tốt là gần đây trong La Phù Kiếm Môn lan tràn một tin đồn, vai chính trong tin đồn đó, một là phế vật đó của Minh Nguyệt Phong, một là Cảnh Dương sư huynh mà trong lòng nàng kính yêu nhất. Đối với nội dung của tin đồn, nàng một ngàn lần một vạn lần không tin, rất muốn tìm Cảnh Dương sư huynh để hỏi cho rõ ràng, tại sao huynh ấy lại để cho lời đồn lan truyền khắp nơi mà không ra mặt làm rõ, nhưng nàng đã rất lâu không thấy Cảnh Dương sư huynh rồi. Từ sau khi Cảnh Dương sư huynh tới kiếm trì, thì chưa từng có người nào gặp qua huynh ấy nữa, Vạn Tú Nhi nghe những sư huynh khác nói, kiếm trì tu luyện, đệ tử Ngưng Khí kỳ nhiều lắm cũng không thể vượt quá mười ngày, nếu không thì sẽ bị vạn kiếm xuyên tâm mà chết, nhưng Cảnh Dương tiến vào đó đã sắp ba tháng rồi, một chút tin tức cũng không có. Trong lòng nàng gấp muốn chết, nhưng không có tư cách vào kiếm trì, chỉ đành ngày ngày không có chuyện gì thì lại lang thang bên ngoài kiếm trì, hễ thấy sư huynh, sư tỷ nào đi ra, sẽ kéo họ lại hỏi thăm. Nhưng mà, ai cũng không thấy qua Cảnh Dương sư huynh, mãi sau đó, có một sư huynh Hồ Lô Phong nhớ ra, nói: “Muội hỏi chắc là thiên tài của Tiểu Thạch Phong đã lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý đi, hắn chỉ ở trong kiếm trì được bảy, tám ngày thì rời khỏi, nhắc tới gia hỏa lãnh đạm đó, lúc đó huynh và hắn cùng đi ra, chào hỏi với hắn, hắn còn không thèm để ý, ha ha, thiên tài đều có tính khí như vậy, muội chưa thấy được những ‘thiên tài’ của Cửu Linh Phong đâu, ai nấy mắt đều mọc lên tận trời, lần trước có một người….” Câu sau Vạn Tú Nhi không nghe, nàng chỉ biết, Cảnh Dương sư huynh đã rời khỏi kiếm trì từ rất sớm, sau đó không có ai từng gặp huynh ấy. Nàng tìm kiếm mỗi một góc trong Tiểu Thạch Phong hết một lượt, vẫn không tìm được người, liền ngồi trên một vách huyền nhai ở hậu sơn Tiểu Thạch Phong, nhìn những đám sương mù tản ra bay theo gió, trong lòng tức giận khổ sở không thôi, chỉ nghĩ tới sau khi dạy xong Thanh Phong kiếm quyết, Cảnh Dương sư huynh liền không thèm để ý tới nàng nữa, là nàng làm không tốt chỗ nào, chọc huynh ấy chán ghét sao? Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, sư huynh khi dạy Thanh Phong kiếm quyết cho nàng tốt lắm, tuy vẻ ngoài luôn luôn lạnh lùng, nhưng mỗi lần nàng luyện sai, sư huynh luôn lập tức chỉ ra, trước giờ chưa từng mắng nàng ngốc, có lúc nàng muốn làm sư huynh chú ý, cố ý thường xuyên luyện sai, sư huynh cũng không trách cứ nàng, luôn nhẫn nại dạy nàng. Nghĩ rồi nghĩ, Vạn Tú Nhi bật khóc, nước mắt rơi lên mu bàn tay, băng lạnh tận xương, nàng nâng tay lau nước mắt, trong thoáng chốc đó, không biết từ đâu thoảng qua một trận Cụ Phong, khí thế mãnh liệt, xém chút thổi nàng rớt xuống huyền nhai, đợi khi nàng kinh hoảng thả tay, ổn định thân thể rồi nhìn lại, trận Cụ Phong đó đã bay xa rồi, chỉ còn những nhúm lá là đà bay xuống. “Cụ Phong… lẽ nào là Cảnh Dương sư huynh?” Vạn Tú Nhi kinh ngạc kêu một tiếng, đột nhiên nhảy bật lên, co chân chạy về hướng Cụ Phong bay đi. Cụ Phong lướt qua Tiểu Thạch Phong, bay thẳng tới Minh Nguyệt Phong, cho tới khi tới trước thủ tọa điện Minh Nguyệt Phong, mới tan thế gió, hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau ‘binh’ một tiếng, nặng nề ngã trước cửa điện. “Ai?” Đệ tử thủ điện rầm rầm hò hét, chạy tới nhìn, nhất thời đại kinh, vội vàng quay vào, bẩm báo với thủ tọa Minh Nguyệt Phong, khi thủ tọa Minh Nguyệt Phong đuổi tới, thấy được là Lạc Nại Hà chỉ còn được một hơi tàn, và Cảnh Dương như ngọn đèn cạn dầu, hai người toàn thân gần như đều bị máu tươi thấm ướt, máu kết thành khối, dính cứng ngắc, giống hệt như vừa mặc thêm một tầng khôi giáp tiên huyết cho hai người, đặc biệt là động máu sau gáy Lạc Nại Hà, nhìn thật sự khiến người ta kinh tâm, kiểm tra sơ qua, xương cốt trên người bị gãy mười mấy chỗ, vẫn còn có thể giữ lại một hơi tàn quả thật đã là kỳ tích. Ngược lại Cảnh Dương nhìn thì có vẻ thương tích rất trầm trọng, kỳ thật trên người toàn là vết thương ngoài da, điều khá nghiêm trọng là linh lực của hắn tổn hao quá nhiều, sử dụng quá độ chỉ sợ sẽ tổn thương tới đan điền. “Lần này lại náo ra chuyện gì đây, một người hai người, đều không để người ta yên tâm cho được.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong dậm chân mắng lớn, chỉ huy đệ tử mang hai người trọng thương vào nội điện để trị liệu ngoại thương, lại phái đệ tử đến chỗ trưởng lão xin một hạt tục cốt đan, một hạt uẩn thần đan, sau đó quay lại, triệu hai đệ tử đắc lực trong Minh Nguyệt Phong tới, hung ác nói: “Đi điều tra cho bổn tọa, là ai tổn thương tới hai đứa nó, lệnh cho đệ tử toàn Phong chuẩn bị tư thế đánh nhau, đúng rồi, ai đó, đến Tiểu Thạch Phong báo tin cho Thạch đầu lão nhi đó đi, bổn tọa không tin hắn còn có thể ngồi yên nổi.” La Phù Kiếm Môn rất bao che khuyết điểm, trong cả tu chân giới đã rất nổi danh, cho dù là đệ tử không ra gì nhất, cũng không phải tùy tiện con a miu a cẩu nào đó, có thể ức hiếp được. Trong thoáng chốc, toàn bộ trên dưới Minh Nguyệt Phong, tất cả đệ tử đều mài đao tuốt kiếm, tư thế như gió thổi báo giông tố sắp tới, đợi khi thủ tọa Tiểu Thạch Phong chạy tới, vừa nhìn thấy đệ tử đắc ý trong nhà mình biến thành bộ dáng này, bạo nộ lôi đình, hận không thể lập tức trút giận, rồi dẫn theo đệ tử Tiểu Thạch Phong đuổi giết xuống núi, trực tiếp dọa mấy đệ tử của các Phong gần Minh Nguyệt, Tiểu Thạch đang đi dạo biến cả sắc, do không hiểu rõ cho nên ai nấy chạy trở về liền bắt đầu lan tràn tin đồn khắp nơi: tin dặc biệt, tin đặc biệt, Minh Nguyệt Phong và Tiểu Thạch Phong sắp đánh nhau rồi. Tại sao lại sắp đánh nhau? Hình như là một đệ tử Minh Nguyệt Phong và một đệ tử Tiểu Thạch Phong, khi đánh nhau đã lưỡng bại câu thương, đều bị trọng thương, thủ tọa hai bên đều muốn trút giận cho đệ tử nhà mình, nên, liền đánh nhau. Đệ tử Minh Nguyệt Phong tại sao lại đánh nhau với đệ tử Tiểu Thạch Phong? Không biết gì sao, nghe nói thời gian trước tên phế vật nổi danh của Minh Nguyệt Phong đó, đã bày tỏ với thiên tài lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý của Tiểu Thạch Phong, thiên tài bị chọc tức nhảy vào kiếm trì, phế vật tự biết chuốc lấy họa, sợ tới mức ngay đêm đó chạy mất không biết hành tung, các đệ tử Tiểu Thạch Phong vì muốn bênh vực cho thiên tài, ngày ngày thấy đệ tử Minh Nguyệt Phong là đánh nhau, này a, đánh ngang bằng rồi đánh tới kỷ lục, đánh tới mức hai Phong đối quyết tới tuyệt đỉnh cao độ. Trên cơ bản, lời đồn chính là sản sinh như thế, hơn nữa còn là trong lời đồn sinh thêm lời đồn. Lời đồn càng lúc càng hừng hực, tới mức ngay cả chưởng môn chân nhân cũng không thể không suy nghĩ tới, như ngồi trên lửa, từ Tư Quá Nhai sám hối trực tiếp đạp lên phi kiếm bay tới Minh Nguyệt, Tiểu Thạch lưỡng Phong, đợi khi tới nơi, thì nhìn thấy hai đại thủ tọa đang ở đó mắt to trừng mắt nhỏ, Cảnh Dương đã uống uẩn thần đan tỉnh lại kéo thân thể suy yếu, đem chuyện kể lại một lượt, đương nhiên, chuyện nên giấu, hắn tự nhiên đều giấu. Hai thủ tọa đều ngốc lăng, muốn báo thù cho đệ tử, lại không có đối tượng, bực tức đấm một quyền vào không trung, nghẹn tới mức khó chịu cực điểm. “Chưởng giáo!” Cảnh Dương chống đỡ thân thể suy yếu, đứng lên, dọa thủ tọa Tiểu Thạch Phong một chưỡng ấn hắn về lại giường, gầm lên: “Nằm yên, ngươi nằm yên cho bổn tọa, còn loạn động, bổn tọa dứt khoát phế ngươi.” Cảnh Dương nửa điểm khí lực phản kháng cũng không có, liền nằm trở lại, bên cạnh hắn, chính là Lạc Nại Hà đang nằm vù vù ngủ say, sau khi uống tục cốt đan, những nơi xương cốt bị gãy trên người y đều được nối lại, ngay cả ba động máu nhìn kinh người sau gáy y, cũng có dấu hiệu khép miệng, nhưng người nhất thời vẫn không tỉnh lại. “Được rồi, thủ tọa Tiểu Thạch Phong, đừng cuống chân cuống tay như thế, một đệ tử khỏe mạnh, ngươi lại muốn bị thương thêm nữa sao.” Chưởng giáo chân nhân trừng thủ tọa Tiểu Thạch Phong một cái, ngồi bên mép giường, kiểm tra tình trạng của Cảnh Dương. Thủ tọa Minh Nguyệt Phong vui sướng trên tai họa người khác đẩy thủ tọa Tiểu Thạch Phong xê ra, cúi xuống kề tai chưởng giáo chân nhân, kể lại quá trình Cảnh Dương bị thương, chưởng giáo chân nhân thu tay, vuốt vuốt râu, vẻ mặt hiền từ nói: “Hai đứa các ngươi, tuy không phải là đệ tử đồng Phong, xuất môn tại ngoại, cũng hiểu được liều chết tương cứu nhau, tốt, tốt, tốt, không uổng phí một viên uẩn thần đan khó có được, như vậy, ta lại trợ cho ngươi một chút lực.” Nói xong, chưởng giáo chân nhân điểm lên đan điền của Cảnh Dương, truyền vào một đạo linh lực tinh thuần. Cảnh Dương chỉ cảm thấy trong đan điền tràn vào một cỗ noãn lưu, nơi vốn đang ẩn ẩn nhói đau, đột nhiên không đau nữa, cỗ noãn lưu đó, dần dần tràn đầy đan điền, giống như trì đầm cạn khô, lại được tưới đầy thanh thủy, ba quang dập dềnh, sinh cơ hừng hực. Thương tích của hắn, tựa hồ trong một thoáng đó, đã hoàn toàn hồi phục. “Cảnh Dương đa tạ chưởng giáo chân nhân xuất thủ tương trợ.” Cảnh Dương nhảy xuống giường, tinh thần phấn chấn quỳ bái. Kỳ thật sau khi uống uẩn thần đan, tuy thương tích ở đan điền, có thể từ từ lành lại, nhưng sẽ mất thời gian rất lâu, ít nhất hắn phải nằm trên giường hơn nửa năm, chưởng giáo chân nhân không tiếc tổn hao chân nguyên tương trợ, giúp hắn tránh khỏi nỗi khổ nằm giường, hắn đích thực cảm kích cực điểm, phải biết chân nguyên tu luyện không dễ, cho dù là thủ tọa Tiểu Thạch Phong, cũng không nỡ tổn hao chân nguyên để cứu hắn. Chưởng giáo chân nhân vẻ mặt có chút mỏi mệt, có thể thấy tuy chỉ hao tổn một đạo chân nguyên, nhưng tổn thất đích thực không nhỏ, nhưng trong mắt vẫn mang ý cười, vui vẻ nói: “Không cần cảm tạ, đây là phần thưởng ngươi nên có vì tương trợ đồng môn.” Lời còn chưa nói xong, thủ tọa Minh Nguyệt Phong đã cười ngượng ngập sáp lại, nói: “Chưởng giáo, ngài xem đệ tử không nên thân này của môn hạ ta, tuy có phế một chút, nhưng dù sao cũng không tiếc mạng cứu thiên tài Cảnh Dương này, có phải cũng nên có phần thưởng không?” Chưởng giáo chân nhân còn chưa kịp nói gì, thủ tọa Tiểu Thạch Phong đã không hảo khí nói: “Phế vật môn hạ của ngươi, dùng tục cốt đan là được rồi, còn không xong thì dùng thêm một hạt ích huyết hoàn, nó cũng không có bị nội thương gì, không cần tới chân nguyên, ta nói nha lão Minh Nguyệt, ngươi có phải là thích chiếm tiện nghi tới mức ngu cả đầu rồi không, ngươi cho là chân nguyên của chưởng giáo chân nhân là tuyền thủy trong sơn động của Minh Nguyệt Phong các ngươi sao, tùy tiện múc là được một gáo đầy.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong xấu hổ, cũng cảm thấy yêu cầu của mình có chút quá phận, Lạc Nại Hà bị thương tuy nặng, nhưng cũng không nặng tới mức cần phải có chân nguyên, xương bị gãy đều đã nối lại, nguyên nhân tới hiện tại vẫn chưa tỉnh, chẳng qua là mất máu quá nhiều mà thôi, hắn chỉ là thấy đệ tử Tiểu Thạch Phong được lợi ích lớn quá, nên đỏ mắt mà thôi. Chưởng giáo chân nhân cười, vươn tay bắt mạch cho Lạc Nại Hà, một lúc sau, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhẹ di một tiếng. Trong lòng Cảnh Dương không yên, nhịn không được tiến tới một bước, vừa định mở miệng, còn không kịp thì thủ tọa Minh Nguyệt Phong đã tiến tới, gấp gáp hỏi: “Chưởng giáo, phế vậy này có gì không đúng sao? Không nên a, vừa rồi ta đã nhìn cho nó rồi, sau khi uống tục cốt đan, trừ khí huyết hư nhược một chút, thì không có thương tổn nào khác mà?” “An tâm đừng gấp.” Chưởng giáo chân nhân trừng thủ tọa Minh Nguyệt Phong một cái, tay vuốt râu trầm mặc một lúc, mới nói, “Không có gì không đúng, chỉ là trong thức hải của đệ tử này, có chút kỳ quái.” “Thức hải?” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong ngây ra, rồi lập tức đại hỉ trông chờ, “Lẽ nào là kiếm ý?” Kiếm tu không giống thuật tu, kiếm tu không tu thần thức, chỉ tu kiếm ý, vì thế trong thức hải một khi phát sinh biến hóa, có nghĩa là biến hóa của kiếm ý. Chưởng giáo chân nhân lắc đầu, nói: “Nhìn không ra bộ dáng của kiếm ý, chỉ nhìn thấy một đoàn sương mù, kỳ quái kỳ quái.” Cảnh Dương hơi động, nói: “Chưởng giáo chân nhân, đệ tử tựa hồ đã từng thấy qua, có một chút sương mù từ trên người Lạc sư đệ tiết ra, sương mù đó liên miên bất tuyệt, lan tràn gần mười dặm, làm người ta không phân được phương hướng, gần như làm đệ tử lạc đường trong đó, cuối cùng là đệ tử cưỡng ép mình dùng linh lực thôi động Cụ Phong kiếm ý, mới thổi tan được sương mù.” Nghĩ tới tình cảnh lúc đó, lòng hắn lại vướng mắc, nghẹn một cỗ tức, hận đến ngứa răng, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng hôn mê bất tỉnh của phế vật, cỗ khí đó làm sao cũng không phát ra nổi. Chưởng giáo chân nhân lại trầm mặc một lúc, mới lắc đầu cười, nói: “Đạo lý trong đó, bổn tôn vẫn nghĩ không ra là do đâu, sợ là phải chờ đệ tử này tỉnh lại rồi, mới có thể hỏi được cặn kẽ.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong cực kỳ thất vọng, nếu chưởng giáo chân nhân cũng không thể khẳng định đó có phải là kiếm ý hay không, thì nghĩ tám phần là không phải rồi, lại nói kiếm ý trong thức hải luôn xuất hiện với hình dạng của kiếm, trước giờ chưa từng thấy qua hình thái sương mù, vốn cho rằng phế vật sẽ biến thành thiên tài, kết quả phế vật vẫn là phế vật, kiếm tu, lấy kiếm làm cơ bản, kiếm tu không tu ra được kiếm ý, cho dù có kỳ ngộ, cũng vẫn là một phế vật mà thôi. Chưởng giáo chân nhân không nói gì nữa, chỉ dặn dò thủ tọa Minh Nguyệt Phong chăm sóc Lạc Nại Hà cẩn thận, rồi bước lên phi kiếm mà đi, tiếp tục diện bích sám hối. Nếu thương thế của Cảnh Dương đã khỏi, tự nhiên cũng không thể tiếp tục ở lại Minh Nguyệt Phong, bị thủ tọa Tiểu Thạch Phong mang về Tiểu Thạch Phong, còn về Lạc Nại Hà đang hôn mê, lại bị thủ tọa Minh Nguyệt Phong lệnh cho đệ tử đưa về phòng y, cũng phái người chăm sóc. Nhưng đệ tử đó lại không phải là người biết chăm sóc kẻ khác, chỉ ném Lạc Nại Hà lên giường, rồi tự mình bỏ đi luyện kiếm, chỉ là cách ba canh giờ sẽ tới nhìn thử xem y có tỉnh hay chưa, cũng không hề chú ý tới, có một con tiểu hồng điểu miệng ngậm một quả linh quả thanh sắc, lén la lén lút bay từ cửa sổ vào, dùng mỏ điểu mổ vào linh quả thanh sắc, rót nước dịch bên trong vào miệng Lạc Nại Hà. “Tiểu tử ngốc, ngốc nhân có ngốc phúc.” Tiểu hồng điểu lầm rầm, một bụng không cao hứng, “Đáng thương cho bổn điểu gia, bị Tô Lạc đó tẩn cho một trận không tính, còn phải vạn lý xa xôi bay về đông hải hái quả ‘hải sinh chu’ này về cho ngươi, tên yêu nghiệt Tô Lạc, sao lại đoán chuẩn xác được là ngươi sẽ bị thương khi về đây?” “Hừ.” Một tiếng hừ lạnh truyền vào từ ngoài cửa sổ, lông tơ toàn thân tiểu hồng điểu ‘bụp’ một tiếng dựng hết cả lên, vừa nhìn, quả thật giống hệt một con nhím điểu, đứng trên đầu giường dứt khoát không động nữa, giả như nó chỉ là một bức tượng, thu liễm khí tức, cũng không biết nó làm thé nào, cư nhiên thật sự một chút sinh khí cũng không có. Cửa phòng kẹt một tiếng bị mở ra, một người nhấc chân, chậm rãi bước vào. Hắn đứng cạnh giường nhìn chăm chăm rất lâu, tiếng than thở như có như không lặng lẽ vang lên. Lạc Nại Hà hôn mê tròn nửa tháng, kỳ thật vốn nhiều lắm thì y cũng chỉ hôn mê ba ngày là có thể tỉnh lại, nhưng dược tính của ‘hải sinh chu’ mà tiểu hồng điểu mang về quá mức cường liệt, kết quả dẫn tới y ngủ nhiều thêm mười mấy ngày, cho đến khi hấp thụ toàn bộ dược tính thì mới tỉnh lại được, vừa mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt người chết của Tô Lạc, ngồi bên mép giường, trong tay còn cầm một quyển kiếm phổ, lúc có lúc không xem sơ. “Sư huynh, huynh trở về từ lúc nào?” Lạc Nại Hà vui sướng bổ nhào tới, còn chưa kịp chạm vào góc áo Tô Lạc, đã bị Tô Lạc chọt ngón tay vào trước ngực, đẩy về giường. “Bẩn chết được, đừng chạm ta.” Tô Lạc liếc mắt, không thèm để ý. “A nha nha nha nha nha, trên người đệ sao lại bẩn như vậy, Tô sư huynh có phải là huynh ném đệ vào trong bùn dơ lăn một vòng không….” Lạc Nại Hà bóc được một đám bùn đen từ trên người mình xuống, để trước mũi ngửi ngửi, xém chút bị mùi thúi đó làm hôn mê, nhanh chóng nhảy xuống giường, trực tiếp chạy tới khe suối sau phòng ở. Tô Lạc nhìn bóng lưng tháo chạy cuống cuồng của y, khóe môi hơi cong lên, chậm rãi gập kiếm phổ lại, dùng ngón tay chọc chọc vào con tiểu hồng điểu vẫn giả làm tượng ở đầu giường. “Đừng giả chết, nên làm việc rồi.” Lạc Nại Hà tới cạnh khe suối tẩy rửa thân thể, vừa mới giải khai y phục, sau lưng đã truyền tới một cỗ thủy linh lực ba động quen thuộc, y lập tức nhảy lên muốn tránh khỏi, nhưng đã trễ rồi, một cột nước trực tiếp kích trúng lưng y, kéo y vào trong khe suối. “A a…. Tự Phượng ta hận ngươi….” Lạc Nại Hà bị ngã xuống nước, thất thanh kêu lớn, “Sư huynh, cứu mạng a a.” Tiểu hồng điểu bay tới, đứng trên cành cây cạnh bên, hai mắt bất đắc dĩ, nó cũng bị bức phải làm mà. Tô Lạc thong dong bước tới, đặt mông ngồi bên bờ, tiện tay ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng, cười vui vẻ hỏi: “Sư đệ, trong những ngày vi huynh không có ở đây, có nỗ lực luyện kiếm không?” “Luyện mà, luyện mà, đệ tiến bộ rất nhiều, không tin huynh hỏi Tự Phượng đi.” Lạc Nại Hà vội vội vàng vàng trả lời, tay chân quẫy đạp càng thêm lợi hại, một chút không cẩn thận liền uống mấy ngụm nước, lập tức lại thét chói tai, “Sư huynh, huynh kéo đệ lên trước đi rồi hỏi có được không?” “Không cần gấp, nước cũng không sâu, sư đệ ngươi cứ tranh thủ tắm rửa đi.” Tô Lạc phất tay, tiểu hồng điểu từ trên cây bay xuống, đậu lên vai hắn, mở miệng nói: “Lạc Nại Hà là đồ xuẩn ngốc, vừa thấy nước đã hoảng lên, kiếm pháp luyện có tốt chăng nữa cũng vô dụng.” Lạc Nại Hà gấp lên, lại ục ục uống mấy ngụm nước, nghẹt thở tới mức trắng cả mắt. Khe suối này không sâu, nhưng cũng cao bằng một người, y là kẻ chỉ cần rơi xuống nước liền mềm chân, bất kể quẫy đạp thế nào cũng đứng không vững, nếu phải uống vài ngụm nước nữa, y không bị dìm chết, cũng bị phình chết. “Sư huynh, cứu đệ đi, kéo đệ lên trước đi mà.” Y khổ sở cầu xin. “Còn chưa tẩy sạch sẽ.” Tô Lạc một chút cũng không gấp, dù sao cũng không thể dìm chết tiểu không lương tâm này được, uống mấy ngụm nước thôi có là gì đâu, nếu như thuận lợi có thể chữa khỏi cho cái bệnh sợ nước của Lạc Nại Hà, vậy thì mới gọi là nhất cử lưỡng tiện, một mũi tên bắn hai con nhạn. Lạc Nại Hà nhìn thần sắc Cảnh Dương, liền biết không còn hy vọng nữa, bản thân y không uống đủ một bụng nước, sư huynh căn bản sẽ không kéo y lên bờ, người a, đều phải tự dựa vào mình mới được, nên tự cứu mình thôi, y quẫy đạp, trong vô tình vớ được cành cỏ bên bờ, nhất thời vui mừng, tính mượn lực của nó để sử lực, dùng sức kéo, ai biết cành cỏ này sinh trưởng bên bờ suối, gốc rễ không ổn định, vừa kéo liền bật gốc ra, Lạc Nại Hà không có chỗ đỡ, lại phải uống mấy ngụm nước, nghẹt tới mức khóc không ra nước mắt, dứt khoát từ bỏ giãy dụa, cứ để y chìm xuống đáy, y không tin trước khi dìm chết mà sư huynh còn không thò tay tới kéo y lên. Nhưng cảm giác chìm vào nước thật sự rất đáng sợ, y đã không nhớ rõ tình hình lúc nhỏ mình rơi xuống nước, nhưng cảm giác tuyệt vọng nghẹt thở khi nước sông băng lạnh vây quanh thân thể, vừa trầm vừa nặng đó, mấy năm nay đã khắc sâu vào xương cốt, xua cũng không đi. Đột nhiên, một trận gió lùa tới, cuốn nước trong suối lên, Lạc Nại Hà bất ngờ không kịp làm gì, cũng bị cuốn lên cùng cột nước, bị cuốn tới giữa không trung, sau đó giống như một con cá trắng to, khoa chân múa tay rơi xuống. Nhãn thần Tô Lạc co lại, nhíu mày, bấm tay búng tiểu hồng điểu một cái. Tiểu hồng điểu oa oa kêu lớn, phun ra một đoàn thủy cầu, bao lấy Lạc Nại Hà ở giữa không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống. “Cảnh Dương sư huynh, huynh lại cứu đệ một lần.” Lạc Nại Hà vừa chạm đất, đã nhảy lên, vui mừng hớn hở nhìn sang Cảnh Dương ở bờ đối diện khe suối. Thời khắc quan trọng, vẫn là Cảnh Dương sư huynh đáng dựa vào nhất, không uổng công y ngày ngày chạy tới nhìn trộm. “Cảnh Dương sư huynh, thương tích của huynh lành hết rồi sao? Ha ha ha, đệ còn cho rằng lần này chết chắc rồi, không ngờ vừa mở mắt, cư nhiên đã trở về, ngay cả Tô sư huynh cũng trở về, đệ rất vui…. Đúng rồi, Cảnh Dương sư huynh, là ai cứu chúng ta vậy?” Tiểu hồng điểu há rộng miệng, suy nghĩ xem có phải nên cho Lạc Nại Hà thêm một trận, nếu không phải nó dùng thủy cầu tiếp lấy, tiểu không lương tâm này đã sớm ngã mất nửa cái mạng rồi. Cảnh Dương lạnh mặt, chỉ trên trên dưới dưới nhìn Lạc Nại Hà một cái, cái gì cũng không nói, cứ vậy quay người đi. Lạc Nại Hà nồng nhiệt lại bị đáp trả lạnh nhạt, lúng túng đến mức nụ cười cứng ngắc trên mặt. “Cái kia… Cảnh Dương sư huynh vẫn bộ dáng cũ, ha… ha ha ha…” Lạc Nại Hà lúng túng cười một tiếng, vừa quay đầu, đã thấy trong tay Tô Lạc không biết từ lúc nào cầm ra một thanh trường kiếm, đang ngắm ngắm vào mình, dọa y lập tức nhảy cách xa ba trượng, thanh âm run rẩy nói: “Tô, Tô sư huynh, huynh muốn làm cái gì? Đao, đao kiếm không có mắt a….” “Sư đệ, vi huynh cảm thấy, tất yếu phải kiểm tra một chút, trong thời gian vi huynh rời khỏi đây, kiếm pháp của sư đệ, tiến bộ được bao nhiêu.” Tô Lạc cười như xuân hoa sáng lạn. Lạc Nại Hà run lẩy bẩy, sau đó quay đầu bỏ chạy, ngay cả trận này cũng không đánh. Đùa sao, đánh với sư huynh, kết quả lần nào không phải là y nằm trên giường mười ngày nửa tháng, y vừa mới được nhảy nhót xuống giường, không muốn nhanh như vậy đã phải nằm lại đâu. “Sư đệ, nhiều ngày không gặp, thuật khinh thân của đệ tiến bộ rất lớn a.” Tô Lạc không nhanh không chậm đi theo sau, trường kiếm dưới ánh dương quang, hàn quang lấp lánh. Lạc Nại Hà chỉ cảm thấy run sợ kinh tâm, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, y hiểu rất rõ sư huynh nha, tuy bình thường đối với y là hữu cầu tất ứng, nhưng đến khi thật sự hạ thủ hung tàn, thì cũng tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình, hu hu hu… y mới không muốn lại nằm trên giường không dậy nổi a. “Cảnh Dương sư huynh, cứu mạng a….” Cảnh Dương sư huynh mới đi không bao lâu, chắc còn chưa đi xa đâu, tuy Cảnh Dương sư huynh bình thường đều một bộ không muốn nhìn thấy y, nhưng vào thời khắc mấu chốt, vẫn là vô cùng vô cùng vô cùng đáng dựa dẫm. “Hừ!” Tô Lạc nặng nề hừ một tiếng, trường kiếm vung lên, một đạo kiếm quang xé không mà đi. Một kiếm, cắt đứt sợi dây buộc tóc trên đầu Lạc Nại Hà, khống chế tinh xảo tới cực nhẹ, nay cả nửa cọng tóc cũng không bị đứt. “Mẹ ơi…” Tuy không nhìn thấy Tô Lạc xuất kiếm, nhưng thấy được tóc mình vô duyên vô có xõa tung ra, Lạc Nại Hà sao lại không biết mình đã trúng chiêu, do quá kinh ngạc, liền tuốt thanh trường kiếm của mình ra, ngoài mạnh trong yếu nói: “Sư huynh, đệ, đệ sắp trả đòn đó….” Cảnh Dương đã đi đâu mất bóng dáng, ai, cầu người không bằng cầu mình a, nhưng mà…. cầu mình không bằng cầu người đáng dựa a. Lạc Nại Hà rất muốn khóc, trường kiếm trong tay run không ngừng. Tô Lạc vui sướng, cười nói: “Được a, ta đang muốn nhìn thử xem kiếm pháp của đệ tiến bộ được bao nhiêu?” “Huynh, huynh….” Lạc Nại Hà dùng sức đạp mặt đất, bị bức tới cùng, y nghiến răng hung hăng, “Sư huynh, đừng nhìn trường kiếm trong tay đệ là gỗ, dù sao nó cũng từng đâm vào mông lôi thú đó.” “Ta đợi đệ dùng nó tới đâm mông ta.” Tô Lạc liếc mắt, khinh thường không nhìn. Tiểu hồng điểu vốn đang vỗ cánh bay giữa trời, nghe được hai câu đối thoại này, bịch một tiếng, đâm đầu xuống đất. Lạc Nại Hà tựa hồ bị nước miếng của mình sặc gần chết, mãnh liệt ho nửa ngày, mới phun ra được từ kẽ răng: “Sư huynh, huynh độc lắm….” Lấy trường kiếm đâm vào mông của sư huynh, chuyện như vậy đừng nói là làm, cả nghĩ y cũng không dám nghĩ tới, đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát, Cảnh Dương sư huynh lại không thấy bóng dáng, làm sao đây? Bỏ đi! Biết cuộc tỷ đấu hôm nay là không thể tránh khỏi, biểu hiện của Lạc Nại Hà cũng thức thời vô cùng, cho dù y đã định là phải nằm trên giường thêm mười ngày tám ngày, nhưng cũng không thể để kẻ đầu sỏ gây họa sư huynh này được tốt, cho dù dùng răng cắn, y cũng phải cắn được một miếng thịt trên người sư huynh xuống mới cam lòng. “Tích thủy thành uyên.” “Lạc hoa lưu thủy.” “Thượng thiện nhược thủy.” Kiếm chiêu trong Thiện Thủy kiếm quyết, chỉ có ba thức này là y luyện quen tay nhất, mỗi lần xuất thủ, theo thói quen đều sẽ là ba kiếm này, ba kiếm vô hiệu, quay đầu bỏ chạy. Tô Lạc đối với ba chiêu này, cũng quen thuộc không gì hơn, nhẹ nhàng cản kiếm, đẩy tới, liền hoàn toàn hóa giải ba chiêu kiếm, miệng thì vẫn cười nói: “Sư đệ ngươi nếu vẫn giống như trước dây, chỉ ba chiêu này, vi huynh sẽ hạ thủ hung hăng đó.” Trong thoáng chốc đó, Lạc Nại Hà thật muốn thực hiện chiêu tấn công bạo cúc đó với Tô Lạc, nhưng mà Tô Lạc không phải lôi thú, nhược điểm trên mông không thể nào lộ rõ ra rồi lắc tới lắc lui trước mặt y, hơn nữa cũng không có người ở chính diện giúp y lôi kéo công kích của Tô Lạc, mắt thấy ba chiêu đắc thủ nhất của mình không có chút tác dụng, thế là y rất dứt khoát quay đầu bỏ chạy, chạy vài bước, thì quay đầu lại, lại là ba kiếm liên hoàn, tiêu chuẩn công mà không phòng bị. “Học được lén tập kích, ân, nắm thời cơ cũng không tồi, chỉ là tốc độ hơi chậm một chút.” Tô Lạc tùy tiện lại cản lại đẩy, thuận theo còn bình phẩm một câu. Lạc Nại Hà nhìn tới ngây ra, hiện tại y đã là Ngưng Khí kỳ, uy lực công kích so với Luyện Khí kỳ sớm đã không còn giống nhau, hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, từ sau khi tỉnh lại, y liền phát hiện chân nguyên trong nội thể lưu chuyển, tốc độ nhanh hơn mấy phần so với trước khi bị thương, uy lực xuất kiếm tự nhiên càng lớn. Trước đó là tấn công chính diện, sư huynh sớm đã có phòng ngự, cản lại nhẹ nhàng cũng bỏ đi, hiện tại là lén tập kích, sư huynh rõ ràng là gấp gáp xuất thủ, kết quả vẫn cản được nhẹ nhàng tùy ý như vậy, trời ơi, lẽ nào trong mấy tháng qua, tu vi của sư huynh lại đại vi tinh tiến, đột phá lên Trúc Cơ kỳ rồi sao? Mà Tô Lạc tựa hồ có đọc tâm thuật, nhìn ra y đang nghĩ cái gì, mỉm cười gật đầu, nói: “May mắn, không lâu trước đó vi huynh vừa đột phá.” Lạc Nại Hà thật sự ngốc lăng, ngây ra rất lâu, phun ra hai chữ: “Sư thúc!” Y thật sự là khóc không ra nước mắt mà, mới có mấy tháng không gặp, sư huynh đã biến thành sư thúc rồi, nhưng nghĩ lại thì cũng là tự nhiên, ba năm trước khi y vừa nhập môn, Tô Lạc đã là kỳ cuối của Ngưng Khí kỳ, tu luyện lại chịu khó như vậy, tiến vào Trúc Cơ kỳ cũng là chuyện thuận lý thành chương. Tô Lạc ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Ta vẫn thích nghe đệ gọi ta là sư huynh, cho nên….” Hắn cười không mang chút hảo ý, “Cho đệ thời gian nửa năm, không thể đột phá, thì đi chết cho ta.” Một kiếm chém xuống, tránh cũng không thể tránh, trên thực tế Lạc Nại Hà cũng không muốn tránh, nghe xong câu nói của Tô Lạc, y đã tự trắng mắt một phen, ngã xuống đất giả chết rồi. Nửa năm đột phá Trúc Cơ kỳ, loại chuyện không thể nào tin nổi này, sư huynh làm sao mà nghĩ ra được vậy, thôi thì cứ để y chết đi cho rảnh. Một cước nặng nề đạp lên bụng y, thanh âm như ác quỷ của Tô Lạc lại vang lên bên tai. “Thế nào? Đệ cảm thấy thời gian quá dài sao, vậy thì ba tháng thế nào? Vi huynh ta thật sự cũng đợi không kịp rồi, cái xưng hô sư thúc này quá khó nghe, vi huynh thanh xuân thiếu niên, phong nhã hào hoa, vậy mà bị người ta mở miệng gọi một tiếng sư thúc, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy không vui rồi, không vui thì lại muốn tẩn người….” Lạc Nại Hà khóc không ra nước mắt, tẩn người thì tẩn người đi, nhưng sao cứ ngắm trúng y mà tẩn làm gì, lẽ nào y lớn lên có bộ dáng rất giống kẻ thiếu bị tẩn sao? “Đứng dậy, đừng giả chết nữa, vi huynh hiện tại ngứa tay lắm rồi…” Bụng Lạc Nại Hà lại bị đạp thêm một đạp, đau đến nghiến răng nghiến lợi, hút khí nói: “Sư thúc, ngài muốn tới thật sao?” Tô Lạc liếc mắt cười lạnh: “Ta lúc nào từng nói xạo với đệ? Còn không đứng lên, ta sẽ lột đệ sạch sẽ, treo trên đỉnh Minh Nguyệt Phong.” Uy hiếp này quá hung ác rồi, tuy sắc mặt Lạc Nại Hà đã được mài tới rất dày, nhưng cũng không dày tới mức đó, vừa nghĩ tới mình rất có khả năng bị lột sạch treo lên đỉnh Minh Nguyệt Phong bị vô số sư huynh sư đệ chiêm ngưỡng, y liền không thể nén nổi toàn thân run rẩy. “Xem kiếm.” Không thèm báo trước một tiếng, một kiếm của Lạc Nại Hà nhắm vào chân Tô Lạc quét tới, bức Tô Lạc phải lùi về tránh né, y mới từ đất nhảy vọt dậy, dương nanh múa vuốt, hét lớn: “Sư thúc, ngài cẩn thận, ta muốn xuất kiếm ý!” Trong mắt Tô Lạc lóe lên tinh quang, hắn bức ép nửa ngày, đợi chính là cái này đây, kiếm ý của Lạc Nại Hà, hắn phải đích thân cảm thụ một lần, sau đó mới có thể đưa ra bước an bài tiếp theo. Không ngờ hắn mới cảnh giới toàn thần, Lạc Nại Hà hét lớn xong, lại đánh ra một hư chiêu, rồi quay đầu bỏ chạy, Tô Lạc ngạc nhiên một chút, bị tiểu hỗn đàn này chọc tức tới nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên. “Đệ dám lừa ta…. lột sạch sẽ treo ba ngày!” “Sư thúc, ta cũng không muốn a…..” Lạc Nại Hà thảm thiết kêu, chân càng chạy nhanh hơn. Y cũng muốn giải phóng kiếm ý mà, nhưng đoàn sương mù trong thức hải đó không nghe y chỉ dẫn, y lại có thể làm gì dây, cái gọi là bi kịch, chính là rõ ràng có lợi đao rạch trời, nhưng lợi đao đó lại chưa được mài dũa, y muốn kêu oan cũng không có chỗ kêu oan. Hai người một truy một chạy, chớp mắt đã từ lưng chừng núi, chạy tới dưới chân núi. Tô Lạc mang tâm tư phải bức ra được kiếm ý của Lạc Nại Hà, hạ thủ không chút lưu tình, một đường dùng kiếm khí lưu lại đủ mười đạo vết máu nhàn nhạt trên người y, thương tích không nặng, nhưng vẫn đau tới mức khiến Lạc Nại Hà oa oa kêu to cứu mạng, nhưng đệ tử Minh Nguyệt Phong trên suốt quãng đường vừa thấy Tô Lạc phát uy, đều rầm rầm tránh còn không kịp, nào có ai dám tới cứu y. Lạc Nại Hà nuốt nước mắt bi ai: “Các ngươi thấy chết không cứu, tình đồng môn đâu rồi?” Các đệ tử Minh Nguyệt Phong chấp hai tay, lặng lẽ tụng kinh: “Sớm chết sớm siêu sinh, Nại Hà sư đệ, ngươi chịu khổ rồi, sau này nhất định đốt thật nhiều tiền giấy cho ngươi.” Chạy tới Tiểu Thạch Phong, Cảnh Dương không ở đó, mấy đệ tử Tiểu Thạch Phong bình thường hay ức hiếp y đang ngồi xổm trên sơn thạch, vừa cắn linh quả, vừa mỉm cười vẫy tay: “Phế vật Minh Nguyệt Phong, ngươi tìm Cảnh Dương sư đệ à, hắn vừa tới kiếm trì rồi.” “Kiếm trì…. a a a, trời tuyệt mạng ta!” Lạc Nại Hà chạy cùng đường, quay người hướng tới Hồ Lô Phong, nơi đó còn có một sư huynh Trúc Diệp Thanh đối với y cũng không tồi. Tô Lạc cười cười, nhẹ nhàng đuổi theo, vẫn còn rảnh tay rảnh chân nhàn nhã phất ra một kiếm, đem mấy đệ tử Tiểu Thạch Phong ngồi xổm trên sơn thạch dọa cho gà bay chó sủa, vận khí không tốt, thì đập đầu xuống đất, trên trán liền sưng một cái bánh bao thật bự. “Tô Lạc, ngươi biến thái lưu manh, có bản lĩnh thì tìm Cảnh Dương sư huynh đơn độc khiêu chiến, ức hiếp chúng ta thì có là gì….” Một nữ đệ tử không cẩn bị chém mất góc quần lộ ra xuân quang kêu thét lên. “Ta ghi nhớ, hắn còn nợ ta một kiếm… sớm muộn gì cũng phải đòi lại.” Tô Lạc lẩm bẩm tự nói, nhìn theo bóng lưng hoảng loạn chạy trốn của Lạc Nại Hà, khóe môi lại cong lên.