Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Chương 53 : Thủ lĩnh quân địch (Lý Thiện Tường x Kỷ Tiệp) (3)

Part 3: Just friend? Kỷ Tiệp vẫn cúi đầu, có thể thấy được cậu đang cố gắng nén khóc. Bất đắc dĩ, khóc không phải việc cậu có thể khống chế. Môi nhếch lên, vất vả đem tiếng khóc nuốt ngược vào trong, run rẩy như chim non, dáng vẻ đơn côi như diệp lạc. Lý Thiện Tường cảm thấy thực không đành lòng, hắn rất ít khi gặp người ủy khuất chính mình như thế này. Đúng vậy. Ủy khuất. Nước mắt Kỷ Tiệp khiến hắn có cảm giác cậu đang ủy khuất, muốn tỏ ra kiên cường nhưng lại vô phương, còn muốn liều mạng áp chế chính mình, thật giống như không  ngừng đem bi thương chòng lên lạc đà, không biết đè chết lạc đà chính là một cọng rơm sao? * Cảm nhận rằng mình có nói gì cũng vô dụng, Lý Thiện Tường tự biết mình không hiểu gì về Kỷ Tiệp cho nên không cách nào nói ra lời an ủi.Không biết xuất phát từ loại tâm tình gì, Lý Thiện Tường đưa tay nhè nhẹ vỗ lưng Kỷ Tiệp, ôn nhu săn sóc, một loại an ủi vô thanh. “Cảm ơn…chỉ là tôi nhớ anh ta cũng từng nói vậy với tôi. Thực xin lỗi, làm phiền anh rồi.” Kỷ Tiệp chùi nước mắt trên mặt, ngẩng đầu thẹn thùng cười với Lý Thiện Tường. Trước không phát hiện, nguyên lai Kỷ Tiệp cười rộ lên thực đáng yêu, ánh mắt hẹp dài híp lại thành hai vầng trăng hạ huyền, khóe môi mơ hồ gợi lên hai cái răng khểnh, tươi cười mang theo một chút ngượng ngùng, lại vô cùng sáng lạn. Lý Thiện Tường biết chuyện cũ thương tâm gợi lên trong lòng Kỷ Tiệp không chỉ có như thế. Bất quá bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), thật sự không dám xâm phạm riêng tư của người ta, nên Lý Thiện Tường lờ đi, hờ hững mỉm cười. “Tôi đưa cậu về.” Nhìn xuống đồng hồ trên tay, đã quá trưa, lớp học buổi sáng đã xong rồi, buổi chiều cũng không còn kịp, làm người tốt thì làm đến cùng, dù sao cũng không tốn nhiều thời gian.Theo Lý Thiện Tường đi xuống lầu, Kỷ Tiệp thấy xe của y thì trong lòng khiếp sợ, suýt nữa thì tự sát rồi. Mình thực sự gọi siêu xe Porsche 911 này là “Taxi” sao? Anh ta nhất định cảm thấy mình rất ngu đi. Thật mất mặt … “Thật sự rất xin lỗi…” Ngồi vào ghế lái phụ, Kỷ Tiệp lại đỏ mặt xin lỗi. “A, không sao. Cậu say thôi. Trước tiên cài dây an toàn vào đi.” Lý Thiện Tường vừa nói vừa cúi người kéo dây an toàn, giúp Kỷ Tiệp cài chắc.Nghe tiếng “tách” của khóa dây an toàn, Lý Thiện Tường hướng Kỷ Tiệp mỉm cười, trong chớp mắt, nhìn chăm chú gương mặt Kỷ Tiệp. Kỷ Tiệp thẹn thùng, thấy nam nhân anh tuấn trước mắt nhìn mình chòng chọc, tim bất giác đập mạnh, hai má lén lút ửng đỏ. Lý Thiện Tường đưa tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau sạch vết nước mắt trên má Kỷ Tiệp, mỉm cười, xoay người lại chỗ ngồi, nổ máy xe.Đưa Kỷ Tiệp về đến nhà trọ, Lý Thiện Tường đang muốn rời đi, Kỷ Tiệp luôn cúi đầu nhìn mặt đường nhựa, giống như đang lo lắng điều gì đột nhiên giữ chặt góc áo của y. “Trưa rồi…Tôi làm Spaghetti cho anh ăn, được không?” Phảng phất nhận thấy mình nói chuyện quá mức đường đột, phi logic, Kỷ Tiệp lại cúi đầu chậm chạp bổ sung: “Bởi vì... Rất xin lỗi... Muốn cám ơn anh.” “Tôi nấu…ngon lắm đó.” Nói xong lại ngẩng đầu, ngữ khí tràn ngập mong chờ, rồi lại cúi xuống, giống hệt hoa xấu hổ yên lặng cụp lá. Lý Thiện Tường nhịn không được, nâng khóe môi, lời mời đáng yêu như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Thế là Lý Thiện Tường theo Kỷ Tiệp lên lầu, nhìn Kỷ Tiệp rót cho mình ly nước đá rồi mới quay qua phòng bếp nấu nấu nướng nướng. Lý Thiện Tường đánh giá tứ phía: nhà trọ rất nhỏ nhưng thực sạch sẽ, có hai phòng một phòng làm việc một phòng tắm, phòng bếp liền sau phòng khách, cửa thông nhau, nên chỉ cần quay đầu là có thể thấy thân ảnh đang bận rộn trong bếp. Thực tình mà nói, hình ảnh Kỷ Tiệp mặc tạp dề như đập vào mắt quá đỗi nhức nhối. Cậu hoàn toàn không nhận ra diện mạo vũ mị nam  nhân của mình, cư nhiên không thèm để ý chút nào tới cái áo may ô sát nách và nhiệt khố, mặc thế này với không mặc thì có gì khác biệt cơ chứ. Kỳ quái nha, chính mình không phải chưa từng coi phim xxx nhưng cũng tuyệt không phải thời thời khắc khắc nghĩ đến búp bê tình dục, chính là nhìn Kỷ Tiệp lơ đãng mờ ám, giơ tay nhấc chân đều giống như chứa tính ám chỉ dụ dỗ, may mà ở cùng Kỷ Tiệp mấy tiếng đồng hồ thanh tỉnh, Lý Thiện Tường mới biết Kỷ Tiệp đơn thuần thẹn thùng căn bản không có khả năng có ý tứ câu dẫn như thế. Trong phòng bếp, Kỷ Tiệp đặt đĩa Spaghetti vừa làm xong xuống bàn, xắt ớt tỏi, lại thêm rau thơm bỏ vào, lại vội vàng mang một đĩa xoài sang cho Lý Thiện Tường. Hắn thấy cậu liếm liếm ngón tay dính nước xoài, cảm thấy trong nháy mắt kinh diễm, lập tức lắc đầu như điên, vẫy rụng liên tưởng bất lương vừa nảy sinh. Thật là diệu nhân mà. Lý Thiện Tường cuối cùng chỉ có thể kết luận như thế. “Tôi đi toa lét”, nói với Kỷ Tiệp đang trộn spaghetti với cà chua, pho mát, Lý Thiện Tường đi vào phòng tắm. Đang định đi ra, nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở, y theo bản năng năng chậm hạ động tác. Trong phòng đi ra một thanh niên mặc quần đùi, áo T-shirt, đầu tóc rối bời, rõ ràng mới vừa tỉnh ngủ. Chỉ thấy hắn vươn vai, rón ra rón rén đi đến phía sau Kỷ Tiệp, đột nhiên đưa tay ôm lấy cậu. “Sao tối qua em không về? Anh rất lo lắng.” Thanh niên nói, mũi hít hà, hai má còn dán bên tai Kỷ Tiệp: “ Thơm quá ~ Kỷ Tiệp của anh là tốt nhất. Về nấu cơm cho anh ăn.” Kỷ Tiệp trong lòng thanh niên nhẹ nhàng giãy giụa nhưng vô ích, mặt hồng lên, cả người cứng ngắc nhỏ giọng nói: “Em không biết anh đang ở đây. Em tưởng anh đi học…” “Sao vậy? Không phải nấu cho anh sao? Thế em nấu nhiều như vậy làm gì? Bụng em đâu có chứa hết?” Thanh niên vừa nói tay vừa tham tiến tạp dề, Kỷ Tiệp lập tức mãnh liệt vặn vẹo né tránh. “Duy Nguyên, đừng nháo!” Kỷ Tiệp mặt hồng lên, luống cuống tay chân, mặc dù phản đối nhưng thanh âm trời sinh chứa âm điệu như làm nũng chẳng khác gì mời gọi người ta phát dục. “Nhĩ hảo, quấy rầy rồi.” Lý Thiện Tường tắt đèn đóng cửa phòng tắm, bình tĩnh đi tới, mỉm cười hướng thanh niên đang ôm chặt Kỷ Tiệp chào hỏi. Kỷ Tiệp trong lòng thanh niên, hiển nhiên bởi vì sự xuất hiện của hắn mà càng thêm đỏ mặt, không ngừng đẩy cánh tay, vặn vẹo thân thể, muốn tránh thoát. Chắc đó là người  Kỷ Tiệp thích. Lý Thiện Tường nhìn thanh niên mặt mày tuấn lãng trước mắt, nhíu mày. “Tiểu Kỷ, em cư nhiên giấu diếm theo anh mang nam nhân về nhà, thật đau lòng nha!” Duy Nguyên nhìn thoáng nam nhân xa lạ mỉm cười tao nhã, lập tức cong miệng, giả bộ khó ở, gối lên vai Kỷ Tiệp làm nũng, cắn cắn tai cậu xấu xa uy hiếp: “Anh mặc kệ, em phải chia cho anh ăn, bằng không anh liền ăn em a.” “Trương Duy Nguyên!” Kỷ Tiệp chịu không nổi, quát to, thanh âm cũng chỉ là so với bình thường lớn một chút, cao âm hơn vài lần mà thôi, nói xong âm lượng lại lập tức thu nhỏ lại, mặt đỏ như sắp nhỏ ra huyết, bất đắc dĩ lại thẹn thùng: “Của em cho anh ăn là được, anh mau thả em ra.” “OK! Tiểu Kỷ của anh, bộ dáng đỏ mặt thực đáng yêu nha!.” Trương Duy Nguyên sảng khoái buông tay ra, lại khều nhẹ vỗ vỗ hai má ửng đỏ của Kỷ Tiệp, hướng theo Lý Thiện Tường trong phòng khách gật gật đầu cười, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Lý Thiện Tường nhìn Trương Duy Nguyên đi vào phòng tắm, lại quay đầu nhìn Kỷ Tiệp đang cầm đĩa Spaghetti, tay run run, biết rõ Trương Duy Nguyên chính là đùa cợt cậu, trong lòng không thể bình tĩnh. Lý Thiện Tường nhìn cũng biết chuyện là thế nào rồi.Kỷ Tiệp thích Trương Duy Nguyên nguyên không phải là không có lý do, nhưng là Trương Duy Nguyên chỉ là ưa thích dụ Kỷ Tiệp mà thôi, tựa như mèo vờn chuột, chính là thích thú. Đột nhiên cảm thấy Kỷ Tiệp như vậy thấy thực không đáng, cái loại biểu hiện giả dối ngọt ngào này khiến cho người ta càng thêm hãm sâu không thể tự kềm chế, nhưng cũng tuyệt vọng nhiều hơn là mong chờ. Ở trong phòng khách cùng Trương Duy Nguyên mắt to trừng mắt đôi mắt nhỏ ăn đĩa Spaghetti, Kỷ Tiệp ở phòng bếp làm một chút, kết quả chỉ mang ra hai đĩa trứng chiên. Thấy hai người đều nhìn chòng chọc đĩa trứng, Kỷ Tiệp đành phải giải thích. “Hết nguyên liệu rồi…” “Tiểu Kỷ nhà chúng ta gầy đến ngay cả bụng cũng không có, bữa trưa sao có thể chỉ ăn hai miếng trứng rán đây? A~” Trương Duy Nguyên cười, kéo Kỷ Tiệp ngồi xuống bên cạnh, dùng dĩa ăn cuộn cuộn mì uy Kỷ Tiệp. Kỷ Tiệp trước tiên không chịu há mồm, nhưng là dĩa ăn trong tay Trương Duy Nguyên luôn luôn giơ ra, cậu chỉ đành ngoan ngoãn nuốt vào, tùy ý Trương Duy Nguyên ngươi một miếng ta một miếng uy mình. Lý Thiện Tường nhìn không khỏi nhíu mày, hắn thấy Trương Duy Nguyên cố khiêu khích mình, nội tâm trừ bỏ cảm thấy buồn cười, còn cảm thấy không thoải mái. Ý gì đây? Đối mình công khai biểu thị Kỷ Tiệp là người của hắn sao? Lý Thiện Tường nghĩ, khóe miệng ý cười càng thêm sâu.Hành động với tiểu hài tử  giữ đồ chơi giống nhau, hật sự thực chưa trưởng thành, hơn nữa hắn có tâm tình đối Kỷ Tiệp như đối đồ chơi hay người hầu, sai sử cậu, thật đáng thương. Khóe môi gợi lên, Lý Thiện Tường nhìn bóng lưng Kỷ Tiệp rửa chén trong bếp. Trương Duy Nguyên nhận được điện thoại thì vội vàng về phòng thay quần áo, ăn mặc ngăn nắp anh tuấn, lao tới ôm eo Kỷ Tiệp, đòi Kỷ Tiệp nấu cho ăn tối, kêu trong nhà thiếu đồ vật này kia rồi mới vội vàng xuất môn. Lý Thiện Tường đi đến phía sau Kỷ TIệP, chỉ nghe thấy cậu dô miệng oán hận.“Anh mới sẽ không trở về ăn tối, mỗi lần đều là một mình em ăn.” Thế là Lý Thiện Tường chờ vài phút, miễn cho Kỷ Tiệp xấu hổ, rồi mới cười cười đề nghị.“Không phải là nguyên liệu nấu ăn thôi sao? Tôi đưa cậu đi siêu thị. Dù sao chiều nay tôi cũng không có tiết, cũng là cảm ơn cậu cho ăn xoài và Spaghetti.” Kỷ Tiệp nghe xong, cuống quít lau tay vào tạp dề, trên mặt lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh, không biết phải làm sao. “Không có, là tôi chịu ơn anh. Anh, anh thực sự rất tốt bụng.” “Bởi vì cậu là bằng hữu đặc biệt nha. Có thể quen được người bạn mới như cậu, tôi nghĩ đời này sẽ không còn có cơ hội như thế đâu.” Kỷ Tiệp nghe vậy lập tức thẹn đỏ mặt, cúi đầu, cắn cắn môi rồi mới lại ngửa mặt lên, hướng Lý Thiện Tường ngượng ngùng cười cười. Thời khắc này, Lý Thiện Tường tựa hồ có thể lý giải tại sao Trương Duy Nguyên thích trêu chọc Kỷ Tiệp như thế.