Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 71 : Trận bán kết giải bóng đá các trường THPT Quốc gia – Khu vực đồng bằng sông Hồng (5)​

“Đội trưởng, chúng ta làm gì đây?” Số 19 nhìn Thà Thà nhìn đồng hồ trên sân, nhìn thầy Thái, một lúc nói: “Tất cả nghe này, chúng ta sẽ tấn công toàn bộ. Chỉ có như vậy mới may ra ghi được một bàn thắng gỡ hoà. Chỉ còn chưa đầy 5 phút.” “Còn chiến thuật của thầy thì sao?” Số 15 nói. “Chúng ta không thể hành động tự quyết như vậy được, thầy sẽ giận đó.” “Bỏ qua đi, từ đầu trận đến giờ, chưa chiến thuật nào mang lại hiệu quả cả.” Thà nói. “Tớ sẽ chịu trách nhiệm cho hành động lần này.” “Được rồi, cứ theo ý đội trưởng.” Số 19 nói. Sự chỉ đạo của Thà được chuyền tới các thành viên khác trong đội. Hiền nhìn thấy sự thay đổi trong lối chơi của mọi người bèn nói với thầy Thái đang ngồi bên cạnh mình. “Thầy ơi, các bạn ấy không theo lời thầy rồi. Chúng ta phải làm sao đây” “Đúng vậy, các cậu ấy bị sức ép tinh thần nè nặng quá.” Nói rồi, Huấn luyện viên Thái đứng dậy chỉ đạo. “Cái tụi gà choai này, trước mặt gà trống mà còn tỏ vẻ sao.” Lời Thái vừa nói khiến mọi người có mặt lúc này đều đen mặt. Song dù Thái chỉ đạo thế nào thì tất cả đều đờ đi không chú ý tới. Bỏ mặc những gì huấn luyện viên nói, cả đội bóng trường Chuyên Thái Bình tập trung tấn công. Việc không tuân theo chiến thuật của huấn luyện viên của các cầu thủ Chuyên Thái Bình khiến Thái vô cùng bực bội. Ngay trên sân, 8/10 cầu thủ của trường Chuyên Thái Bình đã chuyển hẳn sang thế tấn công, toàn lực tấn công quyết định trong 5 phút cuối cùng này. “Bọn chúng định ăn thua đây mà.” Sơn nhìn dòng sóng cầu thủ bên kia mà nhận định. “Số 17 kia đang dẫn bóng, hãy xem đây.” Lúc này Sơn và cầu thủ số 17 trường Chuyên Thái Bình đang trong thế đối diện nhau. Sơn ngả người về phía sau, chân phải trượt nhanh, đồng thời vòng lên phía trước đẩy bóng ra ngoài. Nhưng lúc này, chân trái cầu thủ số 17 của Chuyên Thái Bình chạm vào chân phải vừa đẩy bóng ra ngoài của Sơn. Cầu thủ số 17 bị ngã. Một tiếng còi vang lên, trọng tài xác định đội bóng trường Chuyên Thái Bình được hưởng quả phạt trực tiếp và cảnh cáo Sơn. Tại khu vực kỹ thuật trường Việt Ba. Bình theo dõi trận đấu mà gào thét vì hành động chơi bẩn của số 17, đúng vậy, theo cậu thì đó chính là chơi bẩn. “Cái gì vậy? Đó là lỗi của Sơn á.” Bình ngạc nhiên kêu lên. “Sao tôi thấy tên số 17 cố ý mà.” “Không hẳn. Sơn đã thực hiện thành công cú chuồi bóng đó. Song cầu thủ số 17 đã nhận ra cậu ấy sẽ thực hiện cú chuồi bóng nên đã cố ý vòng chân phải về phía sau quả bóng, việc làm này có 2 mục đích: một là như ta thấy để Sơn chạm vào chân mình, cú va chạm đó tuy nhẹ song sự tính toán thời gian chạm chân thì rất tốt nên Sơn đã chạm chân cậu ta, khi đó cậu ta cố ý bị ngã để Sơn bị tính là một lỗi gây té ngã tiền đạo tấn công của đội bạn. Mục đích thứ hai là nhằm che giấu hành vi gian xảo của mình, cậu ta đã tính toán khiến hành vi cố ý để đối thủ chạm chân mình được coi là bảo vệ bóng khi chân phải đưa về phía sau chạm bóng. Sự tính toán về thời gian và khéo léo trong di chuyển đó rất tốt, vì chỉ sai sót một chút thôi thì đội đó không những không được hưởng cú phạt bóng mà bản thân cậu thủ đó còn bị thương. Có vẻ họ đã bắt đầu nóng người, không thể chơi đẹp được nữa rồi. Nhưng cậu ta học chuồi bóng kiểu đó từ khi nào vậy?” Nhi ngạc nhiên với cú chuồi bóng vừa rồi của Sơn, không lẽ trong vòng 1 tháng qua, cậu ta tập trung vào việc này sao. “Đáng ghét thật, họ cố ý khiến Sơn bị coi là phạm lỗi nghiêm trọng chứ. Họ được hưởng cú phạt trực tiếp ở vị trí bên ngoài vòng cấm địa. Mà đá phạt trực tiếp thì tỉ lệ thành công là rất lớn nữa chứ.” Bình nhìn các cầu thủ trên sân, lo lắng nói. – Đó cũng là một trong những kỹ thuật tấn công của các tiền đạo mà. Đành phải cầu mong quả đó không vào thôi. Nhưng mà khó đó. Nhi nhìn 2 cầu thủ sẽ thực hiện quả đá phạt. – Đó là 2 tiền đạo xuất sắc của đội trường Chuyên Thái Bình, họ cũng là hai tiền đạo xuất sắc của đội bóng đá U17 Quốc gia. Thôi rồi. Bình lo lắng. Phía bên khu vực kỹ thuật trường Chuyên Thái Bình. – Chúng ta được hưởng quả phạt trực tiếp, thầy ơi. Hiền reo mừng. – Đúng vậy. Vấn đề là mấy cầu thủ giỏi của trường đó cũng tập trung về hết rồi kìa. Huấn luyện viên Thái nhìn Đông, Hà và Sơn. Nếu đá phạt trực tiếp không vào thì cơ hội ghi bàn từ giờ đến cuối trận đấu của trường ta là rất thấp. Chỉ còn chưa đến 5 phút nữa đâu. Nét mặt căng thẳng của Huấn Luyện viên Thái khiến Hiền cũng lo lắng theo. Trên sân, cả hai cầu thủ số 15 và 17 của trường THPT Chuyên Thái Bình đang đứng ở điểm đặt bóng. Trọng tài thổi còi, cầu thủ số 17 chạy lên thực hiện đá quả phạt. Khi cả hàng rào phòng ngự của trường THPT Việt Nam – Ba Lan ngỡ tưởng người tiến hành đá phạt là số 17 thì bất ngờ người thực hiện quả đá phạt là số 15. Cầu thủ số 15 đã thực hiện cú đá phạt chậm một nhịp để đánh lừa cho hàng rào đội bóng trường Việt Ba, cả hàng nhảy. Lúc này, số 15 thực hiện sút bóng sệt đi dưới chân hàng rào. Bóng tuy được sút nhẹ nhưng lại xoáy. Long Phi bị hàng rào đội mình lấp khi nhảy lên song đã đoán có thể bên trường Chuyên Thái Bình sẽ thực hiện cú sút phạt chậm 1 nhịp, nhưng lại không thể đoán được cú xoáy của bóng lại mạnh hơn cậu tưởng. Cậu đã chạm được vào bóng nhưng lại không thể giữ được bóng, bóng đã lọt qua tay Long Phi và lọt vào lưới. “Vào.” Tiếng reo hò của khán giả trên khán đài đánh dấu cú sút phạt thành công của trường Chuyên Thái Bình. “Trường THPT Chuyên Thái Bình quyết thắng.” Băng zôn của trường Chuyên Thái Bình được giơ cao hơn và tiếng hò hét reo vui cũng to hơn. Đó chính là cú sút phạt của Ronaldinho kết hợp với cú xoáy của Cristiano Ronaldo. Tuyệt vời quá. Đám đông cổ vũ. Lúc này, Long Phi ngồi gục trước khung thành nhìn quả bóng vẫn đang tiếp tục xoáy. Tay của cậu vẫn đang run sau khi va chạm quả bóng. “Không sao đâu,” Đông đưa tay ra trước mặt Long Phi. “Với cú sút đó, mình cũng không thể đỡ được. Tay cậu không sao chứ.” Long Phi nhìn Đông rồi nhìn đồng hồ trên sân, “Bạn và Hà hãy chạy nhanh về hướng cầu môn đội bạn đi, mình sẽ ném bóng tới khu vực khung thành của đội đó, vì tay của mình còn run sau cú bóng vừa rồi nên sẽ khả năng lọt lưới thủ môn bên đó không còn cao. Vì vậy mình cần sự giúp đỡ của cả hai.” “Bạn có thể ghi bàn từ pha phát bóng sao.” Sơn nhìn Long Phi mà vô cùng ngạc nhiên, có lẽ khả năng của cậu bạn này cao hơn cậu đã nghĩ. “Có ai bảo thủ môn không thể ghi bàn đâu chứ. Chúng ta phải thắng trong trận này. Nếu đá hiệp phụ sẽ rất khó thắng được trường Chuyên Thái Bình.” Long Phi nhìn sự mệt mỏi của cả đội. “Vậy khả năng thành công là bao nhiêu?” Sơn hỏi “Nếu là mọi hôm thì sẽ là 95% nhưng hôm nay chắc chỉ được 75% thôi.” Long Phi nhìn xuống tay mình mà thở dài. Cú bóng vừa rồi vẫn còn ảnh hưởng tới tay cậu đây này. “Đồng ý, hãy cứ để bọn mình lo.” Cả Hà và Đông đều trả lời Tiếng còi của trọng tài cất lên. Long Phi thực hiện cú phát bóng của mình. Đông và Hà đồng thời chạy nhanh hết sức mình chạy về hướng cầu môn đối thủ. Các cầu thủ trường Thái Bình lúc này chỉ còn có 3 người ở vị trí hậu vệ. Thấy bóng bay xa và nhanh về hướng khung thành đội nhà. Tất cả 7 cầu thủ trường Chuyên Thái Bình hớt hả chạy về khung thành đội mình. “Nhanh lên” Tại khu vực kỹ thuật trường Việt Ba, Nhi vẻ mặt hơi trầm xuống nhìn mọi người, Bình thì lo lắng nhìn đồng hồ. “Bóng vào rồi, Tỉ số đã hoà 1-1”, Bình lo lắng nhìn đồng hồ. “Chúng ta mà đấu thêm hiệp phụ sẽ khó mà thắng được.” “Chỉ còn có hơn 2 phút của hiệp chính và thêm mấy phút bù giờ nữa. Với thể trạng của các cầu thủ bên mình đúng là hơi khó. Sau trận này phải tăng cường thể lực cho họ mới được.” Nhi vừa nhìn vào sân bóng vừa nói. Ánh mắt đang nhìn về phía Hà và Đông, có vẻ như Long Phi sẽ thực hiện cú ném xa cho hai người này, Nhi cũng rất muốn nhìn thêm khả năng của Long Phi trên sân bóng. “Ủa, cậu ta định làm gì vậy?” Bình nhìn cú phát bóng của Long Phi mà hỏi Nhi. Cậu chưa đoán ra được ý đồ của người bạn này.