Là Em, Vẫn Luôn Là Em

Chương 57 : Cùng đón giao thừa

“Anh là Tổng công.” Sơn ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt này. Trong ấn tượng của mình, đó là một mặt than không hơn không kém. Nhưng người trước mặt mình cứ như ánh mắt trời tỏa sáng vậy. Kyo trong lòng hưng phấn cực độ nhìn Sơn gật đầu. “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp mặt em ở đời thực, xin chào”. Kyo đưa tay hướng Sơn muốn bắt tay cậu bé thì Luck từ phía sau đang tới kéo tay Kyo đi. “Vào nhà thôi anh Kyo”. Kyo nhìn bàn tay mình bị Luck kéo đi mà trong lòng ấm ức, anh không muốn cầm tay thằng nhỏ này, anh chỉ muốn cầm tay Sơn thôi. Kyo đang định kéo bàn tay khỏi Luck thì cánh tay còn lại cũng bị nắm lấy và kéo đi, nhìn lại thì phát hiện là thằng nhỏ Jame. Lúc này Nhi được Thiên đặt trong lòng hướng mặt ra phía ngoài thì mới chú ý tới người thanh niên tên Kyo đang bị trái phải là Jame và Luck kéo tay hướng nhà đi tới. Nhi nhìn lại Thiên, Thiên cũng nhìn xuống Nhi và nói: “Đúng là cậu bạn đó chăm sóc anh đó.” Nhi “À” một tiếng rồi cúi đầu xuống suy nghĩ điều gì đó, Thiên nhìn cái ót của Nhi mà mỉm cười, lâu lắm rồi mới lại được ôm bé con trong lòng. Trong khi Thiên đang vui vẻ ôm Nhi thì An lại trừng mắt với hành động thân thiết quá mức của Thiên, Thiên chú ý có ánh mắt nhìn mình thì ngẩn đầu thấy đôi mắt tóe lửa của An, Thiên không nói gì chỉ gật đầu mỉm cười. Mọi người ngồi ngay ngắn bên bàn trà, ba người Jame thì ngồi ngay bên trái Thiên, Kyo thì tính muốn lại gần ngồi với Sơn nhưng lại bị bọn Jame kéo ngồi bên cạnh. Thiên nhìn bản sắc rực rỡ trên khuôn mặt Kyo mà không phúc hậu cười lớn, mọi người ngạc nhiên nhìn về Thiên. Nhi cũng chú ý nhìn Kyo nãy giờ, theo tầm nhìn của Kyo thì thấy Sơn, Nhi cảm thấy vô cùng kỳ lạ hai người này quen nhau như thế nào vậy. Đúng lúc này thì nhận thấy nụ cười của Thiên, Nhi cũng ngửa đầu nhìn Thiên, Thiên chú ý thấy mọi người và cả Nhi nhìn mình thì cúi đầu ở bên tai Nhi nói một câu: “Kyo thích Sơn.” Đôi mắt Nhi sáng lóng lánh nhìn Kyo rồi nhìn Sơn, sau đó không tự giác lại nhìn về Tử Lăng và anh An đang ngồi phía trước mà cười lớn. “Gặp quỷ à, hai người này sao lại cười?” Ba người May cũng nói ra tiếng những suy nghĩ của mình. An trừng mắt nãy giờ nhìn Thiên, khi thấy Nhi nhìn mình với ánh mắt nóng cháy thì giật mình một cái. An chắc chắn con bé lại suy nghĩ thái quá mối quan hệ của mình với Tử Lăng rồi. “Chắc cậu cũng biết tôi là ai rồi phải không? Tôi sẽ không cần giới thiệu lại lần nữa chứ?” Thiên nhìn An đang nhìn chằm chằm vào mình mà nói. “Tôi biết anh là Ngài chủ tịch R, cũng là người đã chăm sóc cho em gái tôi bấy lâu nay, rất cảm ơn anh trong suốt hơn chục năm qua đã chăm lo nuôi dưỡng em gái tôi.” An nhấn mạnh từ chăm sóc và nuôi dưỡng. Nhìn cái hành động thân mật chỉ có hai người trong thế giới của người đàn ông này mà An rất khó chịu. Con người này trên thương trường nổi tiếng là sắt đá, thủ đoạn. Sự có mặt trong 6 năm qua của anh ta khiến thương trường quốc tế nhiều phen bị khủng hoảng. Anh ta như ác quỷ có bàn tay len lỏi tới tận cùng thế giới vậy. An quên rằng chính ác quỷ này đã từng cứu giúp công ty mình thoát khỏi nguy cơ bị phá sản sau khi cha mẹ An gặp tai nạn máy bay. Thiên nhìn An rồi cúi đầu nhìn Nhi, bàn tay vuốt ve những lọn tóc hơi rối của Nhi: “Tôi chắc anh cũng biết vì sao tôi chăm sóc em ấy như vậy nhỉ?” Lời Thiên vừa nói khiến mọi người đều chú ý, cảm giác như ở trong không khí có lửa vậy, Nhi cau mày nhìn anh An rồi nhìn anh Thiên: “Sao hai anh có vẻ không thích nhau vậy? Đây là lần đầu hai người gặp nhau mà”. Ngồi trong lòng Thiên tìm vị trí thoải mái ngồi tiếp, Nhi không hề biết mọi người đang nhìn Nhi chăm chú. Sơn bát quái nói nhỏ bên tai Đông: “Sao hành động của hai người đó như người yêu vậy nè, tôi bảo này, hai người này chắc chắn có gì đó nha”. Đông nhìn sang Sơn lắc đầu, “hình như lời Sơn nói cũng rất có ý nha, nhìn hành động tự nhiên của Nhi không phải ngày một ngày hai mới hình thành”. Sơn và Đông nhìn thấy biểu cảm bình tình của ba người Jame cũng ngạc nhiên, ba người Jame chú ý ánh nhìn của hai người thì nói: “Đúng là họ ở cạnh nhau thường xuyên có biểu hiện vậy đó, nhìn nhiều sẽ thành quen thôi.” Kyo thì vẫn luôn chú ý tới Sơn nên nhìn thấy Sơn thân thiết với Đông thì cảm thấy vô cùng khó chịu, vì cái gì Sơn không thân thiết với mình, Kyo không nghĩ rằng hai người mới gặp mặt nhau chính thức chưa đến nửa tiếng đồng hồ. Tử Lăng ngồi cạnh An khi vừa nghe lời Thiên nói thì đã hiểu ngay vấn đề, tuy chưa từng tiếp xúc với người thanh niên này, nhìn hành động cưng chiều đối với cô bé Nhi thì cũng hiểu tình cảm của người này rồi. Tử Lăng nhìn mọi người và chú ý nhất đối với chàng trai Kyo, Tử Lăng nhìn theo hướng Kyo chú ý thì thấy Kyo nhìn Sơn, mỗi khi thấy Sơn vui vẻ nói cười với Đông thì trong mắt người đó có một tia sáng lóe lên, đúng là một tia sáng lóe lên, tuy rằng khuôn mặt anh ta vẫn rất bình tĩnh nhưng đôi mắt lại quá giàu tình cảm. Tử Lăng dừng ánh nhìn lại bên An và nói: “Khách hôm nay hơi nhiều, bữa ăn cuối năm sẽ cần nhiều thêm một chút, anh mau giúp em vào bếp đi nào, để mọi người ở đây nói chuyện.” Tử Lăng nhìn về hướng Đông và nói: “Đông, em cũng vào bếp phụ giúp anh đi” Đông nghe thấy mình được điểm danh thì nhìn Tử Lăng và đứng dậy. Mọi người nghe thấy Tử Lăng nói: “Hôm nay nhiều người vui vẻ, chúng ta cùng đi ngắm pháo hoa đón giao thừa đi.” Tử Lăng hướng ánh mắt về phía Thiên và nói: “Chào mừng anh đến với Việt Nam.” Thiên cũng nhìn Tử Lăng và mỉm cười: “Chúng tôi sẽ làm phiền các anh mấy ngày tết.” “Ai cho anh cái quyền tự quyết vậy?” An tức giận với việc Tử Lăng mời những người này ở lại. Tử Lăng nhìn An mà khẽ thở dài. “Chồng à, anh vẫn không hiểu sao, anh không đấu lại với người ta đâu, bỏ cuộc đi.” Nói rồi, Tử Lăng lôi kéo An hướng bếp đi tới, Đông cũng đi ngay sau đó. “Anh cậu chắc chắn là thụ rồi.” Lời cô bé May bỗng nói ra khiến bước chân An hơi lệch, Nhi sững sờ nghe câu nói này của May. “Làm sao bạn biết hay vậy, tớ thì nghĩ anh tớ là công cơ.” Sơn vừa nghe hai người nói thì cũng gật đầu. “Tớ nghĩ anh An là công đó”. Thiên, Jame và Luck cùng vạch đen đầy đầu với ba người này. Chỉ có Kyo là vui vẻ, Sơn là hủ, như vậy mình chắc chắn em ấy dễ dàng đồng ý với tình yêu của mình và em ấy. Đầu óc Kyo bay bổng trên cao mà không chú ý tới mọi người nữa, Kyo đang suy nghĩ các bước tiếp theo trong thời gian nghỉ tết cổ truyền mà lên kế hoạch theo đuổi cậu bé Sơn.