Nỗi tò mò cứ tăng lên trong lòng khi Robin Artane đi bộ trên hành lang. Ông thấy ánh sáng nhấp nháy nơi căn buồng trên tòa tháp và từng nghe những lời đồn về chuyện Blackmour thực hành phép thuật hắc ám ở đấy. Robin luôn bác bỏ những tin đồn tuyệt đối điên rồ kiểu đó, nhưng ông không tránh khỏi ham muốn rình mò một chút xem chàng trai Christopher đang nghịch ngợm cái gì giữa đêm hôm khuya khoắt. Robin như đóng băng khi chân chạm vào nấc thang cuối cùng. Tiếng gầm gừ chào đón đôi tai ông không phải một lời chào mừng. Robin vẫn bất động khi cái bóng đen ngòm lù lù bước xuống, rồi ông thở ra nhẹ nhõm khi con Wolf rúc mũi vào tay ông. Robin thận trọng gãi vành tai nó. “Cậu bé ngoan. Mày đã bảo vệ chủ nhân rất tốt. Giờ đi tìm nữ chủ nhân của mày đi. Ta muốn quan sát Christopher.” Ông trỏ vào lối hành lang. “Đến bên Gillian đi.” Wolf gừ gừ và dụi vào tay Robin. Robin thở dài mủi lòng. “Được rồi, vậy, đi cùng ta. Chúng ta xem chủ nhân mày đang làm gì mà phải phá hỏng giấc ngủ của chính mình.” Robin bước lên cầu thang trong lặng lẽ và dừng lại ở ngưỡng cửa căn phòng trên tháp. Cánh cửa khép hờ. Robin nhẹ nhàng đẩy nó và lách người vào trong. Christopher đang luyện tập. Robin dựa lưng vào tường và nhìn người học việc cũ của mình đang tập kiếm. Ông cười buồn. À, Christopher không cùng trang lứa với ông. Đã có lần, Robin hoàn toàn thành thực với bản thân khi thừa nhận rằng ông đã gặp đối thủ xứng tầm chính là vị Lãnh chúa Blackmour trẻ tuổi này. Đó xem như khoản học phí không nhỏ. Ngay cả bây giờ, khi Christopher đã mất đi chút ít khéo léo. Thăng bằng của hắn kém hoàn hảo, nhưng kỹ thuật vẫn vậy. Robin không thể đếm hết đã bao nhiêu đêm ông rời thao trường với ngọn đuốc và kéo theo Christopher, cố gắng nhấn mạnh rằng luyện tập giữa đêm sẽ không tốt. Christopher, trong tình trạng tỉnh táo, trịnh trọng chỉ cho Robin thấy rằng ông nổi danh vì đã làm những việc tương tự thế khi còn trẻ. Robin mỉm cười nhớ lại. Phải, ông yêu quý Christopher như con trai, sẵn lòng đón nhận hắn từ tay người cha không tròn trách nhiệm với đứa con trai duy nhất, kẻ xứng đáng được đào tạo cẩn thận và chu đáo về cả kiếm thuật lẫn nghệ thuật quản lý một thành trì to lớn như Blackmour. Robin sẵn sàng nhận cả hai nhiệm vụ ấy, dạy Christopher tất cả mọi điều cần thiết cho cuộc sống trong thời chiến lẫn thời bình. Christopher chưa bao giờ phải học lại bất cứ điều gì lần thứ hai. Nghe một lần, những chỉ dạy đó sẽ luôn nằm trong đầu hắn. Một điều đáng tiếc là Christopher đã không thận trọng trong mối quan hệ với Magdalina. Robin không thiện cảm với ai thuộc dòng họ Berkhamshire, trừ Colin, và từng muốn khuyên nhủ Christopher từ bỏ cuộc hôn nhân. Song ông thấy tình yêu đã làm Christopher mù quáng, hắn thường cười tươi và hạnh phúc thế nào mỗi lần xuất hiện. Robin đành giữ im lặng chúc phúc chàng trai của mình. Ông không bao giờ tin thương tích của Christopher là một tai nạn. Phải là một âm mưu sặc mùi bẩn thỉu. Chuyện xảy ra ở một trong những điền sản của Warewick, điều đó còn đáng ngại hơn. Giờ Warewick đã ràng buộc Blackmour. Robin không tin Gillian có mưu đồ gì. Lạy các Thánh bề trên, cô bé yêu Christopher dường nào! Nhưng toàn bộ sự việc mang nhiều ý nghĩa hơn những gì nó thể hiện. Tiếc rằng chẳng ai có khả năng biết được sự thật. Magdalina có lẽ đã giấu nhẹm nó, và giờ thì chẳng còn cách nào biết được nữa. Christopher có nhiều kẻ thù, nhưng Robin chẳng thể nghĩ tới ai thực sự muốn tấn công hắn, đặc biệt khi đồng minh mạnh nhất của Blackmour là Artane. Không có gì là Robin không làm vì đứa học trò cưng của mình, người được bồi dưỡng trong nhà ông nhiều năm trời, cả nước Anh đều biết việc ấy. Ông ngẩng lên thấy Christopher đã dừng động tác đỡ gạt. Christopher quệt cánh tay đẫm mồ hôi qua vầng trán ướt sũng rồi xoay người hướng thẳng vào Robin. Robin chớp mắt ngạc nhiên. “Con nhìn thấy ta sao?” “Tất nhiên không thể”, Christopher dấm dẳng, “nhưng ngài có thói quen chết tiệt là làu bàu qua hơi thở mỗi khi nghĩ vấn đề nan giải. Con thề mình khó lòng không bị phân tâm, thưa ngài”, hắn nói thêm. Robin mỉm cười với chính mình và bước qua bên kia căn phòng, ngồi ngay góc tường. “Thứ lỗi cho ta. Cứ tiếp tục bài đánh kiếm của con. Ta chỉ đến xem tên học việc cũ đang làm trò quỷ quái gì trong căn buồnn tháp của nó. Não ta muốn bốc cháy vì suy đoán đây.” “Và con chắc hẳn ngài đã nghe nhiều lời đồn từ miệng vợ con”, Christopher cộc cằn nói. “Con tin cô ấy đã nhìn thấy những chiếc sừng vào đêm đầu tiên chúng con cưới nhau.” “Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, Christopher. Con đã chọn đúng.” Christopher thở dài, đến ngồi ở băng ghế đối diện ông. “Trong vấn đề này con không được lựa chọn.” “Con đã có thể quay lưng với cô ấy.” “Con đã hứa với William.” “Một lời hứa được giữ đúng.” Christopher miết chuôi kiếm, cúi đầu. Rồi hắn ngẩng lên một chút. “Trông cô ấy có xinh đẹp không? Tất nhiên với con chẳng thành vấn đề.” Robin cười. Vào khoảnh khắc này, Christopher dường như biến thành chàng trai nhút nhát lần đầu há hốc miệng nhìn con gái khi hắn mới mười tuổi. Ôi, kỷ niệm. “Cô ấy quyến rũ”, Robin cười đáp. “Cô ấy tao nhã, nhưng không quá xinh đẹp đến nỗi nữ nhân bên cạnh Nữ hoàng sẽ đầu độc khi con đưa cô ấy đến triều đình. Sự dịu dàng tỏa sáng trong ánh mắt. Đó là vẻ đẹp không thể lu mờ.” Christopher đồng ý, rồi tựa đầu vào tường. “Cô ấy là một báu vật. Con không thể nào hạnh phúc hơn được. Tuy nhiên, điều làm con không vui là đám con trai của ngài thèm khát Gillian.” Hắn nhíu mày gay gắt. “Kendrick là tên lăng nhăng đầu tiên...” Robin cười ồ. “Chỉ tán tỉnh vô hại thôi, con trai. Con biết Kendrick không dám làm vậy.” “Con biết các lãnh chúa khác, những kẻ đã nói là làm.” Robin lắc đầu, thích thú. Ông không ngờ Christopher ghen tuông. Chàng trai này đã yêu thật lòng rồi. “Con đang nghiêm túc, thưa ngài”, Christopher cáu kỉnh. “Ta biết”, Robin kìm nén nụ cười của mình. “Cái chau mày của con đã nói lên khá nhiều, nhưng nếu con muốn, ta sẽ cảnh cáo nó không được quá đà.” “Ngài hãy làm thế”, Christopher cộc cằn. Robin buột miệng cười. “Ôi, Chris, từ tận đáy lòng, ta rất vui khi thấy con ngốc nghếch như vậy.” Ông dừng lại, liếc ngang. “Đưa cô ấy tới Artane”, ông đề nghị, “Artane muốn gặp cô ấy. Điều đó tốt cho Gillian. Theo thời gian, vợ con cần những đồng minh nữ. Colin không đủ nữ tính đâu”, Robin cười khục khặc. Nụ cười của Christopher có vẻ miễn cưỡng. “Colin sẽ phải đáp ứng yêu cầu của cô ấy.” “Con biết Anne sẽ không làm hại Gillian”, Robin cố đổi chiến thuật. “Như vẫn làm đối với những đứa trẻ khác. Ta không biết vợ con đã phải chịu đựng những gì dưới bàn tay Warewick, nhưng nếu tương tự William thì...” “Không phải vậy.” Christopher đột ngột bật dậy, đi ra giữa phòng. Hắn thủ thế chiến đấu, lao tới, đâm mạnh. Hẳn đã có thể xiên năm người đàn ông với một kích đó. Robin vuốt ngược tóc và đứng dậy. Ông tới sau lưng Christopher, đặt tay lên bả vai chàng trai trẻ. “Christopher...” Hắn hạ thấp kiếm, xoay người lại. “Con đánh giá cao lời mời, nhưng con trịnh trọng từ chối.” Robin nén một tiếng thở dài. Ừ, rất kiêu hãnh! Ông thở hắt ra, lùi lại một bước. “Vậy, cho phép ta. Ta cùng thiếu đối thủ đầy dũng khí như con. Thậm chí các anh em ta cũng không có được kỹ năng của con.” Christopher chớp mắt. “Ngài đùa sao?” “Không, ta rất nghiêm túc. Họ là những gã vụng về, chẳng mang lại cho ta chút thử thách nào.” “Không phải chứ”, Christopher sốt ruột nói. “Con không thể đỡ đòn của ngài!” Robin nhìn vào cạnh sắc trên thanh kiếm của Christopher rồi nhận ra khả năng bị chấn thương. “Chúng ta sẽ dùng kiếm cùn để tập luyện. Ta đi lấy một cặp tới.” “Không!” “Thế thì ta lấy kiếm gỗ...” “Không.” Christopher than vãn khổ sở. “Khốn kiếp, Robin, con không đủ khả năng!” “Dĩ nhiên con có thể”, Robin bất ngờ bùng phát. “Chúa ơi, nhớ xem con đã làm tốt thế nào trong cuộc đấu thương! Chúng ta sẽ thực hành như một bài kiếm thuật.” Ông gật đầu với chính mình. “À, ta sẽ đuổi tụi nó về nhà, rồi ở lại thêm tuần nữa. Sau đó khi con tới Artane...” “Chết tiệt, thôi đi!” Christopher gầm vang. Hắn ném” kiếm sang một bên và tóm lấy ngực áo Robin, siết chặt. Hơi thở của hắn trở nên nặng nề giữa căn phòng tĩnh lặng. “Con không thể đỡ đòn của ngài”, hắn nghiến răng. “Con không thể nhìn thấy cách ngài chiến đấu!” “Chúng ta sẽ trau dồi kỹ năng mới...” “Dừng ngay.” Christopher hét lên như thể bị trúng đòn. “Hỡi Thánh nhân từ, Robin, ngài không biết rằng con ước mình có thể sao? Ngài không hiểu con lên đây mỗi đêm và tập luyện, ước mình thực sự có khả năng nhìn thấy được gì đó ngoài bóng tối à? Ngài có biết con đã bật khóc trong cơn thịnh nộ và tuyệt vọng, vì hiểu rằng mình chưa hề sẵn sàng đối mặt với việc mù lòa?” Nước mắt tuôn trào từ đôi mắt vô dụng của hắn. Tim Robin đập mạnh khi nhìn hắn như vậy. “Ngài không biết con muốn đến Artane biết dường nào sao?”, Christopher khản giọng. “Con nằm thao thức hằng đêm mơ về những ngày tháng thơ ấu của mình. Con tưởng tượng sẽ ra sao khi dẫn Gillian tới đó, chỉ cho cô ấy thấy nơi con đã lang thang suốt thời trai trẻ, giới thiệu với cô ấy người đàn ông mà con yêu quý hơn cả cha ruột của mình.” “Ngài có biết con muốn nhìn thấy ngài không, Robin? Trở thành người đàn ông mà ngài mong mỏi và trông thấy sự hài lòng trong đôi mắt ngài? Ngài không chợt nghĩ là con mong muốn gặp Phu nhân Anne nhớ rằng con yêu mến biết bao sự dịu dàng của bà dành cho con lúc niên thiếu và cầu nguyện sẽ có một người phụ nữ dịu dàng như bà đến và yêu con?” Một tiếng nấc thoát khỏi cổ họng hắn. “Ngài không hiểu con ước được nhìn thấy người phụ nữ của mình sao? Ngài có tưởng tượng nổi cảm giác tồi tệ cỡ nào khi con muốn nhìn cố ãy sinh con cho con, rồi ngắm nghía những đứa trẻ mang hình hài giống mình không? Ngài có biết mỗi ngày trong đời con là sự tra tấn không, biết những điều gì mình mong muốn và ý thức được rằng chúng vĩnh viễn vượt khỏi tầm với của con?” Robin cảm giác nước mắt mình lăn dài trên gò má, ông chẳng buồn kiểm chứng. “Ừ, Chris”, ông thì thầm, kéo chàng trai trẻ đang nức nở đó vào vòng tay mình. “Đừng”, Christopher đẩy ông ra. “Mặc con. Vị Thánh nhân từ, Robin, nếu ngài còn chút thương xót nào, thì cứ mặc con!” “Ta phải làm gì để xoa dịu...” “Ngài chẳng thể làm gì hết! Chỉ cần đi đi.” Christopher quay lưng lại. “Xin ngài.” Những lời cuối cùng chỉ còn là tiếng thì thầm. Robin muốn ở lại, nhưng ông biết Christopher không cảm kích điều đó. Dù ông tin rằng Christopher không chỉ có lòng kiêu hãnh, nhưng rõ ràng bản thân anh chàng không tin tưởng vào điều đó. Thế là Robin rời khỏi. Ông bước xuống cầu thang và đi vào lối rẽ, suýt vấp phải Gillian trước khi kịp thấy cô. Ông vươn tay giữ cô khỏi ngã. “Thứ lỗi cho ta, con gái”, ông nói. “Ta không thấy con.” “Christopher đâu ạ?” “Trên tháp. Như thói quen mọi khi của nói ta đoán vậy.” Cô cười trang trọng. “Thực hành phép thuật hắc ám, tất nhiên rồi.” Robin không cười nổi, mặc dù ông biết ơn lời châm biếm hài hước của cô. Ông cản Gillian lại khi cô bước qua ông với lời chúc ngủ ngon dịu dàng. “Gillian, liệu ta có thể mạo muội...” “Vâng ạ?” “Để mặc nó. Chỉ một lúc thôi.” Cô vẫn thắc mắc. “Thưa ngài?” “Ta đã mời nó tới Artane.” Gillian nhăn mặt. “Và con đoán điều đó làm anh ấy buồn?” Ông gật đầu, dù động tác đó có vẻ không cần thiết. Ông chắc là Gillian có khả năng đọc được toàn bộ câu chuyện thông qua biểu hiện của ông. “Vì lòng kiêu hãnh khốn kiếp của nó”, Robin thở dài. “Con e là, thưa ngài”, cô nói, “rằng không ít lần anh ấy nghi ngờ về giá trị bản thân”. “Số phận không tử tế cho lắm, con gái à.” “Thật vậy sao?”, cô trầm ngâm. “Trong tâm trí anh ấy, thì không hẳn. Nhưng thực tế, con không quá đau buồn vì anh ấy bị mù.” Robin há hốc. “Con đùa à?” Cô lắc đầu. “Anh ấy sẽ chẳng bao giờ cưới con nếu không bị mù. Thật ích kỉ, con biết, nhưng con yêu anh ấy đến tuyệt vọng. Anh ấy không đời nào cưới một người xấu xí như con.” Robin mỉm cười khó khăn. “Cả hai đều quá hạ thấp bản thân, Gillian, vì con là một cô gái tao nhã và Christopher không kém đi phong độ đàn ông khi nó bị mù. Có lẽ khi thời gian qua đi, cả hai sẽ học được cách nhìn thấy những gì mình đang có.” “Cảm ơn, lãnh chúa.” Robin nắm lấy bàn tay cô đặt vào cánh tay mình. “Ta nghĩ là nó sẽ đến tìm con sớm thôi, và nó khá dễ cáu giận. Con sẽ chăm sóc nó bằng trái tim nhân hậu của mình, phải không?” Cô kính cẩn gật đầu. “Tất nhiên ạ.” Gillian ngước lên nhìn ông lúc họ đã đứng trước ngưỡng cửa. Sau đó cô nhón chân hôn vào má ông thật nhẹ. “Cảm ơn ngài đã yêu quý anh ấy, lãnh chúa. Anh ấy đánh giá rất cao điều đó, dù không chịu thể hiện.” Cô kính cẩn. “Con đã học hỏi được rất nhiều từ các ngài. Xù vảy mọi lúc nhưng lại sở hữu rất nhiều khía cạnh mềm yếu bên trong. Người chồng khốc liệt của con xù xì hơn tất cả, nhưng con thích anh ấy như vậy.” Nói rồi, cô lách người vào phòng và đóng cửa. Robin nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ một lúc, cố tiêu hóa buổi tối hôm nay. Rồi sự căng thẳng dịu đi, ông cảm thấy Gillian có khả năng xử lý bất cứ điều gì mà Christopher quyết định vứt bỏ. Rốt cuộc, tính khí của Blackmour luôn là huyền thoại. Robin chân thành hy vọng Christopher không phá hỏng mọi thứ bằng cách để cá tính mặc sức bộc phát.