La Bàn Vận Mệnh
Chương 486
Nhiều người đúng là chuyện tốt, đi đoạn đường này, đại khái hơn năm tháng, trên đường đi thật sự yên ổn đến độ có điểm quá mức, mặc dù đi tới một mạch, có không dưới vạn luồng thần thức quét qua thương đội, nhưng sau khi tiếp xúc với quy mô của thương đội, đều lý trí mà lui trở về.
Thương đội hơn trăm người thì không tính là gì, nhưng trong thương đội một trăm năm mươi người này lại có hạ vị thần nhiều tới một trăm cùng mười Trung Vị Thần, thực lực như vậy quá cường hãn. Cường đạo loại ba thì không gặm nổi, loại hai so thử thực lực lại không nắm chắc, nói không chừng sau một hồi đại chiến, cho dù thủ thắng, cũng sẽ từ trình độ loại hai rơi xuống loại ba. Mà đội cường đạo loại một tiêu chuẩn, căn bản không thèm để mắt tới thương đội nhỏ như vậy, hơn nữa đội cường đạo loại một bình thường đều đã chuyển thành tồn tại nửa trắng nửa đen, bọn họ rất ít khi chủ động xuất kích, bình thường đều thu phí bảo vệ trên đường lớn. Thoải mái mà ngồi thu tiền, ai lại ăn no rỗi việc chạy tới con đường nhỏ xa xôi để cướp bóc tiểu thương đội chỉ chừng một trăm mười người.
Tên mập thuê nhiều cao thủ như vậy chuyên chọn đường nhỏ để đi, không chỉ có thể tiết kiệm hơn phân nửa thời gian, còn có thể miễn trừ số tiền lớn phải giao lúc đi đường lớn.
Trên một ngọn núi cao vút trong mây, một người trẻ đứng lơ lửng trên không, cầm một thanh trường kiếm màu bạc trong tay, hai mắt nhắm nghiền, đột nhiên một cổ khí thế mạnh mẽ chưa từng có, lấy người này làm trung tâm, khuếch tán ra ngoài, thoải mái mà xoắn tan tầng mây trong phương viên mấy dặm, khi hai mắt người này mở ra, cổ khí thế này càng ngưng tụ đến đỉnh phong, chỉ nghe hắn trầm giọng quát lên: "chém! " Hai tay giơ kiếm lên cao, một cổ lĩnh vực vô hình triển khai, sau đó ở lúc vừa thu vừa phóng, lực lượng lĩnh vực được dời lên trên trường kiếm màu bạc kia, khí thế vốn đã đạt tới đỉnh phong trong nháy mắt đột phá đến cảnh giới cao hơn nữa.
Một đạo kiếm quang xuất hiện, khí thế khôn cùng kia liền đột nhiên biến mất ở trong lúc tăng lên, hết thảy lại khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại thanh niên đứng lơ lửng, cùng với ngọn núi trước mặt đã bị chẻ thành hai. Ngọn núi kia vốn khép kín, bị một kiếm bổ ra, cho đến giữa sườn núi, tạo thành một hình chữ "Y ". Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở không trung ba thước sau lưng người trẻ tuổi, tốc độ của hắn đã không phải mắt thường có khả năng nắm bắt.
"Tra ra rồi sao? " Người trẻ tuổi mở tay trái ra, một vỏ kiếm tinh sảo xuất hiện ở tay trái, động tác thu kiếm vào vỏ rất đẹp mắt.
"Dạ, Nhị công tử, phía dưới nhận được tin tức, mục tiêu đã từng xuất hiện ở trong trấn nhỏ tại biên giới quận Đông Trì, về sau lại mất đi bóng dáng". Người trả lời khuôn mặt mơ hồ, hình như là cố ý biến tướng mạo, nhìn không ra mặt thật.
"Quận Đông Trì? Ừm, xem ra là hướng phía bên này". Người trẻ tuổi nghe xong khẽ lên tiếng, nghĩ một lát mới mở miệng nói: "ngươi đi chuẩn bị một chút đi, ta muốn khi hắn trở lại, tống một phần đại lễ, nhìn người anh nhiều năm không gặp này thử". "Dạ, Nhị công tử". Người nọ khẽ đáp, lách mình biến mất không thấy.
Người trẻ tuổi một tay cầm kiếm, một tay đặt nhẹ ở sau lưng, híp mắt đánh giá kiệt tác của mình, thầm nói: "Ca ca thân ái, toàn gia tộc đều nói ngươi là thiên tài trong thiên tài. Nhưng ta biết bọn họ đều sai rồi, chỉ có ta mới là thiên tài chân chính! Bởi vì ta đã sớm luyện thành Thiên kiếm trảm kích của gia tộc so với ngươi! "Hành trình một năm lẻ ba tháng, bởi vì trên đường không gặp ngăn chặn cường độ cao lần nào, phần lớn chỉ là mấy trận chiến nhỏ, mặc dù kịch liệt, nhưng cũng không thương gân động cốt. Cho nên tên mập cũng không cần đi thành trấn khác nghỉ ngơi, mà cứ thẳng đến quận thành quận Đông Trì, thành Đông Trì.
" Phóng lĩnh vực ra ngoài? " Dương Thiên Vấn khó hiểu hỏi.
"Không sai, chính là phóng lĩnh vực ra ngoài, lĩnh vực của linh thần, hạ vị thần cùng với trung vị thần, đều dùng bản thân làm trung tâm khuếch tán, mà sau khi đạt tới thượng vị thần, lĩnh vực tăng lên tới tầng 4, có thể phóng ra ngoài cơ thể. Lúc đó, thực lực của thượng vị thần sẽ đạt tới một lượng biến. Mười linh thần có thể vây công một Hạ Vị Thần, hai mươi mấy hạ vị thần có thể ứng phó một Trung Vị Thần, nhưng sau khi đạt tới thượng vị thần, có thể thoải mái đối mặt bốn mươi năm mươi vị Trung vị thần mà không bại". Tên mập nói chầm chậm. Ba người Dương Thiên Vấn, Dư Nguyên Đông cùng với tên mập vừa chạy song song, vừa nói chuyện trời đất. Cũng không biết là do ai mở đầu, trò chuyện đến tận cảnh giới của thần.
" Vậy cảnh giới thiên thần thì sao? " Dư Nguyên Đông hiếu kỳ hỏi.
"Cảnh giới thiên thần, liền không chỉ phóng lĩnh vực ra ngoài, đến cảnh giới thiên thần, khống chế đối với lĩnh vực sẽ càng thêm tinh chuẩn, bọn họ có thể biến lĩnh vực thành vũ khí để sử dụng, hoặc là đem lĩnh vực bám vào trên binh khí, lúc này, đại đa số thiên thần đều tìm hiểu lĩnh vực tầng 2, thậm chí lĩnh vực tầng 3". Tên mập không ngờ lại biết nhiều như vậy.
" Ồ? Nói cách khác, bọn họ không cần dung hợp hai loại lĩnh vực, trong chiến đấu vẫn có thể sử dụng thuộc tính của hai loại lĩnh vực như cũ sao? " Dương Thiên Vấn kinh ngạc hỏi, binh khí trên tay ngưng tụ một loại lĩnh vực, mà bản thân lại triển khai một loại lĩnh vực, thực lực không mạnh mới là lạ.
"Phải! " Tên mập đáp.
Dương Thiên Vấn có một ấn tượng đại khái đối với cường giả cấp bậc thiên thần, cảnh giới thiên thần có thể nói là một phần dẫn nước của cảnh giới về thần, lúc đó, bọn họ có thể ngưng tụ lĩnh vực đến cực hạn, bám lên trên thần khí của mình, uy lực trải qua sự phụ trợ của thần khí sẽ càng mạnh hơn trước. Mà lúc này, cũng là thời khắc quan trọng bọn họ trèo lên đỉnh cao, cho nên đại đa số thiên thần sẽ bắt đầu tìm hiểu ba đại lĩnh vực của một pháp tắc, hơn nữa thử dung hợp. Bởi vì cảm ngộ của cấp bậc thiên thần đối với pháp tắc đã đạt đến một độ cao mới.
"Quả nhiên là rất mạnh! " Dư Nguyên Đông hâm mộ mà nói.
"Ha ha... Chúng ta cuối cùng cũng có ngày đó".
Phía trước không xa, đã là thành Đông Trì, cũng là mục đích hành thương lần này, nói cách khác, nên đến lúc mỗi người đi một ngả.
"Chư vị, chúng ta tới rồi, thù lao đáp ứng trả cho chư vị cũng đã phát rồi, là lúc nói tạm biệt. Mời! " Tên mập đứng ở ngoài thành hô.
"Thiên hạ đều không có bữa tiệc nào là không tàn, mời! " Dư Nguyên Đông cáo từ rời đi trước, mà Dương Thiên Vấn cũng theo sau rời đi, thành Đông Trì này có mười tám cửa thành, diện tích còn lớn hơn quận Xa Trì một ít.
Tên mập tất nhiên là đi thu xếp việc buôn bán của mình, còn Dư Nguyên Đông thì lại tìm kiếm thương đội khác đi thủ phủ của Thuận Dương phủ, Dương Thiên Vấn à, thì lại dạo quanh chợ, thấy thứ tốt liền mua, đây gần như thành thói quen của Dương Thiên Vấn. Bình thường cứ tích lũy một ít tài liệu bản thân không có, đến lúc hữu dụng cũng không cần phải gấp. Kiếm xong tài liệu, Dương Thiên Vấn liền tùy tiện tìm một khách điếm nhìn có vẻ không tệ mà ở, thiết hạ cấm chế, thả con rối ra, sau đó vào bảo tháp.
Tu luyện, mục đích của Dương Thiên Vấn là đột phá hạ vị thần! Đi một chuyến thương này, trải qua hơn trăm trận chiến lớn nhỏ, có thể nói, đã tích lũy kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Chớ quên, Ngũ Sắc Thần Quang của Dương Thiên Vấn, dùng càng nhiều lại càng mạnh. Ngũ Sắc Thần Quang càng mạnh, kéo theo cảm ngộ về ngũ hành pháp tắc sẽ tăng lên càng nhanh.
Hiện giờ cảm ngộ về các loại pháp tắc đều đã đạt đến cửa đột phá, chỉ là Dương Thiên Vấn vẫn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, chỉ còn một chút nữa là có thể đột phá đến hạ vị thần.
Cho nên, Dương Thiên Vấn lựa chọn bế quan cả năm để cảm nhận những gì học được.
Đồng thời còn hóa giải la bàn, đi vào Thần giới cũng đã một thời gian, cuối cùng đều yên ổn, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng cũng coi như không tệ. La bàn sau khi tới cấp mười tám, liền không chút nhúc nhích.
La bàn cấp mười chín đã bắt đầu liên quan đến một số đạo lý vận chuyển thiên địa thâm ảo, không có đủ cảm ngộ và lượng tri thức thì không thể nào tìm ra đáp án.
La thiên thượng tiên, trên dạo chín tầng mây, dưới chạm bốn biển, tự tự tại tại ở chốn tiên nhân.
Mục tiêu của Dương Thiên Vấn chính là đột phá cảnh giới địa tiên, đạt tới cảnh giới La thiên thượng tiên! Dương Thiên Vấn có được tiên nguyên lực hùng hậu, nhưng mà sở học lại không phải là pháp môn dùng lực chứng đạo, cho nên một thân tiên nguyên lực hùng hậu đến mức tận cùng lại không cách nào đột phá lỗ hổng. Vẫn phải hạ thủ từ chữ "Đạo".
Dương Thiên Vấn tĩnh tọa ở trong tĩnh thất, chú tâm vào trong nhập định.
Thời gian cứ trôi qua từng năm, suốt thời gian ngàn năm, Dương Thiên Vấn từ trong nhập định tỉnh lại, thở dài một tiếng, cho dù là tu luyện cũng được, cảm ngộ pháp tắc cũng tốt, vẫn không cách nào nắm được thời cơ đột phá.
Từ lúc phi thăng Thần giới tới bây giờ, từ sau khi sáng chế ra 《 Đại Đạo Thiên Diễn Biến 》, đã đạt tới linh thần đỉnh phong rất lâu rồi, nhưng vẫn như cũ không cách nào đột phá, điều này làm cho Dương Thiên Vấn hết sức buồn rầu cùng nghi hoặc.
Cuối cùng chỉ có một đường là thỉnh giáo la bàn, dù sao Dương Thiên Vấn tu hành nhiều năm căn bản không có bất kỳ danh sư nào chỉ điểm, tất cả con đường đều chỉ dựa vào bản thân đi tìm, mò đá qua sông, cực kỳ khó khăn. Tuy gian nan, nhưng ở dưới sự thông minh tài trí của Dương Thiên Vấn, tốn hao suốt thời gian trăm năm mới hóa giải ra được. Điều này khác với trước kia ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, đây chính là đã chú tâm, khi Dương Thiên Vấn toàn tâm đầu nhập vào la bàn, không ngờ cũng phải tốn hao thời gian trăm năm mới có thể cởi bỏ, gian nan trong chuyện này căn bản không cách nào tưởng tượng.
Dương Thiên Vấn không có danh sư giải thích nghi hoặc, nhưng mà có thể thỉnh giáo la bàn vận mệnh. Ba mươi sáu cấp của la bàn, chỉ mới giải khai một nửa, đã khiến cho Dương Thiên Vấn từ thế gian thế tục đi tới thế giới tối cao như Thần giới. Như vậy một nửa còn lại thì sao?
Truyện khác cùng thể loại
298 chương
64 chương
18 chương
14 chương
14 chương
180 chương
659 chương
117 chương