Là người đều thích xem náo nhiệt, tới sòng bài tuy đều có máu cược rất mạnh, nhưng thấy tản khách của Hạo Nhiên sơn trang đã xuất hiện rồi, trừ mấy kẻ đang cược tới đỏ mắt, phần lớn đều vây lại. Trong số đó có rất nhiều người không biết poker Texas, nhưng nhìn khí thế cũng biết là người của sơn trang đang thua, có vài người lớn gan đã thầm câu cá sau lưng Jack__ (Câu cá: Ý chỉ ăn theo, thấy người ta có vẻ hên thì đặt theo, thắng hưởng thua chịu) Cho dù người da trắng này cuối cùng có thua, thì bọn họ đã thắng trước được vài ván, cũng không thiệt, dù sao chỉ cần không quá đáng, sòng bài cũng sẽ không khiến bọn họ rắc rối. Người ngồi chung bàn với Jack đã đi hết, hiện tại chỉ có ngài Vệ tản khách của sòng bài và hắn đấu nhau, ván bài hai người, tốc độ cũng nhanh. Ngài Vệ thì có ý muốn kéo dài thời gian, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của mọi người cũng không thể làm quá mức, thấy chỉ mới hai mươi phút, hắn đã thua mất hai trăm, bất giác đổ mồ hôi lạnh. Hai trăm không nhiều, cũng không vượt qua quyền hạn của hắn, nhưng tiếp tục thế này, chỉ sợ hai triệu cũng phải thua hết, hắn lại không thể bỏ bài liên tục, cho dù hắn thật sự làm thế, kéo theo kẻ câu cá sau lưng, và cược mù* cũng đã đủ mệt. Đang lúc khẩn trương, Mạc Khải xuất hiện. “Quý ngài có bằng lòng tới phòng khách quý đánh không?” Mạc Khải đi tới cạnh bàn, mở miệng, trước tiên dùng tiếng Trung nói một lượt, sau lại dùng tiếng Anh lặp lại. “Ớ, tôi thích không khí nơi này hơn.” Khiến người banh mắt, Jack nói một câu tiếng Trung lưu loát, hắn mỉm cười, đáp lại lễ độ: “Hôm nay vận may của tôi rất tốt, nhưng tôi không tham lam, đánh thế này tôi đã thỏa mãn rồi.” Sắc mặt của người Hạo Nhiên sơn trang đều cứng lại. Tuy là bàn bài lớn nhất, nhưng dù sao cũng có giới hạn, khi vào bàn nhiều nhất chỉ có thể đổi chip mười ngàn__ Đương nhiên bạn thua hết thì có thể đổi nữa, mà cược mù lớn** nhiều nhất cũng không quá bốn trăm. Người này nhìn qua thật sự rất thõa mãn như lời hắn nói, lần đầu hắn đặt hết, lần thứ hai đặt một nửa số chip, lần thứ ba đặt một phần ba… đúng thế, mỗi lần đều đặt ít đi, nhưng, con số mỗi lần đều giống nhau, mười ngàn! Mỗi lần mười ngàn, mỗi lần đều thắng, mà số kẻ câu cá theo hắn càng lúc càng nhiều, theo cược càng lúc càng lớn, người này rõ ràng là tới gây chuyện! Khách cược sau lưng hắn xôn xao la lối, vị khách nước ngoài này nếu vào phòng khách quý, thì bọn họ không còn chỗ câu cá nữa. “Nếu đã vậy, thì để tôi tới chơi vài ván cùng ngài đây.” Vừa thấy Trương Trí Công xuất hiện, ngài Vệ vội nhường chỗ. “Quý ngài đây không để ý chứ.” “Không sao cả, chỉ cần không bảo tôi đổi chỗ là được.” Jack không nói gì, Trương Trí Công cược mù nhỏ hai trăm, Jack cược mù lớn, nhà cái phát bài riêng. (*,**: Cược mù: Như đã nói ở chương 6, trước khi phát hai lá bài đầu tiên, sẽ có hai người phải đặt cược trước, đây gọi là cược mù, phân là cược mù lớn và cược mù nhỏ, thông thường cược mù nhỏ bằng một nửa cược mù lớn, cược mù lớn tương đương cược tối thiểu) Trương Trí Công nhìn bài trong tay, con 9 chuồn và 10 chuồn, không có đôi, nhưng cũng là bài không tệ, có thể ghép thùng, còn có khả năng tạo sảnh. Hắn cười cười, lấy mười đồng chip một ngàn ra, hắn lúc ở trên đã xem ba ván, lại điều chỉnh lại băng ghi hình trước đó, biết người này mỗi lần sau khi phát bài riêng sẽ cược lớn, mấy lần rõ ràng là đang cướp gà, nhưng hắn vẫn thành công. Jack không nhìn bài, trực tiếp đẩy ra chip mười ngàn. “Quý ngài không nhìn bài trước rồi mới chọn lựa sao?” “Có bài không cần phải nhìn.” Trương Trí Công giật mí mắt, một hình ảnh chợt lóe qua, nhưng muốn nghĩ lại nghĩ không ra. Hai người đều cược rồi, lại không cược thêm, nhà cái lại phát ba lá bài chung: 6 chuồn, 5 rô, K bích. Không có 11, 12 mà hắn muốn có nhất, nhưng cũng không tính là kém, nếu lá thứ tư và thứ năm là 7, 8 hoặc 11, 12, hắn đều có thể ghép thành sảnh, nếu là chuồn, hắn sẽ có thùng. Cho dù đều không phải, bài của Jack cũng không thể tốt hơn hắn. Nếu vào tình huống khác, cậu hai Trương nhất định muốn cược lớn một phen, nhưng hiện tại hắn lại đặt hai lá bài chéo lên bàn: “Tôi bỏ bài.” Có khách cược bắt đầu la hét, cậu hai Trương làm như không thấy, Jack cười cười, cũng bỏ bài vào. “Tôi bỏ bài!” “Bỏ bài!” “Bỏ bài!” … Liên tiếp mười ván, cậu hai Trương đều nhìn ba lá bài chung xong liền bỏ bài, không tới năm phút, không tính vốn đổ cho kẻ câu cá, đã thua hơn trăm ngàn. Khi đấu ván thứ mười một, Jack vẫn luôn mỉm cười mở miệng: “Cậu chuẩn bị bỏ bài mãi sao?” “Vận may của quý ngài quá tốt, mà vận may của tôi lại quá tệ.” Trương Trí Công nói, lại đẩy mười ngàn ra, “Nhưng ván này, tôi nghĩ có lẽ tôi không cần bỏ bài nữa.” “Vậy sao?” Trương Trí Công mỉm cười, sau khi nhìn ba lá bài chung lại ném ra mười ngàn. Hiện tại trong tay hắn là một đôi K, ba lá bài chung lần lượt là 2 chuồn, 8 rô và K bích, bài như vậy, trên cơ bản đã không thể thành sảnh, mà hắn đã có ba con K, trong ván bài thế này gần như có thể xác định sẽ thắng. Huống hồ, hắn nhìn Jack đã không còn mỉm cười, hắn liên tục bỏ bài hơn mười ván, là vì muốn nhiễu loạn tâm lý đối phương. Đương nhiên, là một người đánh bài chuyên nghiệp, tố chất tâm lý đương nhiên rất tốt, chưa chắc vì bỏ bài mà nóng nảy, nhưng cho dù có tốt, cảm giác liên tục bị người ta cắt đứt, cũng luôn khiến mình không thoải mái. Khi lá thứ tư được phát ra, là một con 2 bích. Mí mắt Trương Trí Công giật một cái, nhìn Jack, ván này, Jack vẫn không lật bài riêng của mình lên xem, không chỉ là hắn, ngay cả người trong phòng giám sát cũng không biết hai lá bài đó rốt cuộc là bài gì. Nhưng hiện tại trên bàn đã có hai con 2, điều này cũng có nghĩa là, đối phương cũng có thể có tứ quý. “Nếu ván này cậu đã không bỏ, vậy thì chúng ta chơi lớn một chút đi.” Jack nhàn nhã đẩy ra năm mươi ngàn, sau đó lại lấy một hộp xì gà, tiếp theo, lại lấy một cây kéo bạc. Hắn chậm rãi lấy xì gà, chậm rãi cắt đầu xì gà, thấy Trương Trí Công nhìn mình chằm chằm, hắn mỉm cười nói: “Nơi này cấm hút thuốc sao?” Trương Trí Công chậm rãi lắc đầu, mồ hôi như tắm. Hắn nhớ ra rồi! Hắn nhớ ra người này là ai rồi! Có lẽ gương mặt đã thay đổi, nhưng động tác này, thói quen này, chỉ có một người như thế! Daniau! Người này là Daniau! Daniau__ người duy nhất thử lay động vị trí bài vương của Caesar trong suốt hai mươi năm nay! Daniau mười lăm năm trước gần như cuốn sạch Las Vegas! Mười hai năm trước, hắn bộc lộ tài năng trong cuộc so tài poker thế giới gồm năm ngàn người nhòm ngó vị trí quán quân năm, chính thức trở thành cao thủ trong cao thủ! Ba năm, chẳng qua chỉ ba năm, hắn khiến cả thế giới poker Texas đều chấn động vì hắn. Ba năm, ít nhất có mười cao thủ bại dưới tay hắn! Khác với cuộc đấu bình thường, cuộc đấu giữa cao thủ luôn kéo dài, có lẽ là một tuần cũng có thể là một tháng. Không phải cố ý kéo dài, mà là bản thân poker Texas chính là một cuộc so tài tiêu hao trí óc cực lớn, đặt cược mấy chục triệu mấy trăm triệu đô la, trừ khi cố ý từ bỏ, nếu không cho dù có thua, cũng phải thua sau một thời gian, mà cuộc so tài tiêu hao lớn này, cũng đã được định là cuộc đấu song phương đều không thể mỗi ngày tiêu hao thời gian quá dài. Mà đồng thời, thế giới mỗi năm đều có các loại so tài, chính là một vài cuộc so tài nhỏ mà các cao thủ không để ý, nhưng đối với vài cuộc so tài khá lớn, trên cơ bản mỗi cao thủ đều sẽ tham gia, cái này dính dáng tới danh dự, địa vị, cấp bậc và tiền tài. Đúng, tiền tài. Không phải mỗi đổ vương đều giỏi kinh doanh, càng không phải mỗi cao thủ đều là ông chủ. Trên thực tế, phần nhiều đổ vương mà mọi người nói, đều mở sòng bài, nhưng kỹ thuật đánh bài của bản thân thì không xuất chúng gì cho cam, chẳng hạn hai vị đổ vương của Macao và Đài Loan. Mà cao thủ có kỹ thuật xuất chúng, phần lớn là dựa vào so tài và hoa hồng của sòng bài mà sinh sống. Cái này giống như so tài cờ vây, rất hiếm kỳ vương chân chính nào kinh doanh kỳ xã, mở trường học cờ vây__ Bọn họ có lẽ có cổ phần trong đó, nhưng bình thường đều không phải là người kinh doanh chân chính, mỗi năm họ đều sẽ được chia hoa hồng từ các nơi, nhưng khi bọn họ còn có thể so tài, thì tuyệt đối sẽ tham gia thật nhiều cuộc so tài. Các cao thủ phải so tài để phục vụ cho sòng bài, khi nhàn tản cũng cần kiểu giải trí để thả lỏng bản thân, cho nên một cao thủ một năm nhiều nhất cũng chỉ tiếp nhận một hai lần đối đầu. Trừ khi tất yếu, giữa bọn họ sẽ không có những cuộc so tài nằm ngoài trường hợp chính thức. Đúng vậy, tất cả cao thủ đều sinh ra từ trong những cuộc đấu mênh mông phong phú, tất cả bọn họ đều có thể nói là máu cược rất mạnh, nhưng khi đứng trên vị trí của họ rồi thì không còn cần phải tùy tiện đấu với người khác nữa. Đấu với tay mới, thua rồi thì chính là toàn bộ bản thân và danh tiếng tích lũy của mình, thắng, thì có đạt được cái gì? Đấu với người cùng trình độ với mình, tốn nhiều thời gian, còn chưa thể phân thắng thua, đương nhiên, có lẽ thua cũng sẽ không mất danh tiếng, nhưng thân phận tích lũy trước kia thì coi như phải chắp tay dâng cho người rồi. Muốn đấu, có thể tới sòng bài tùy tiện chơi vài ván, tham gia các loại tỷ thí, hoàn toàn không tất yếu phải làm chuyện tốn sức mà không được gì. Ba năm khiêu chiến mười cao thủ, chuyện này trước đây chưa từng có tiền lệ, chỉ sợ sau này cũng không có, mà sau khi kéo hai cao thủ xuống bệ, Daniau đã được công nhận là cao thủ, nhưng hắn vẫn tiếp tục khiêu chiến. Ba năm đó, toàn thế giới poker Texas đều điên cuồng vì hắn, mọi người mỗi lần đều cho rằng đây là người cuối cùng hắn đấu, nhưng mỗi lần, đều thấy hắn khiêu chiến người tiếp theo, cho tới khi đụng phải truyền kỳ đó… “Cậu hai.” Thời gian đã tới, nhà cái nhẹ giọng nhắc nhở, Trương Trí Công tỉnh táo lại, miễn cưỡng cười, giơ tay nói: “Tôi xin tạm dừng.” Nhà cái lại bấm đồng hồ tính giờ, mỗi lần khi gọi cược, trừ hai phút suy nghĩ ra, còn có thể xin thêm một phút tạm dừng. Trương Trí Công phất tay với Mạc Khải: “Gọi Lâm Dược ra đây.”