Là anh đã cho em một nửa tình yêu
Chương 3 : Lần thứ hai gặp lại
Tiết Vấn Khu.
Đêm hôm đó, sau khi ăn uống thì giải tán ngay, chia tay ngay trước chỗ của anh ta thì thấy người đã đi hơn nửa, nghe nói là ra hàng net chơi DotA (là một trò chơi phát triển từ một bản đồ chiến thuật của game Warcraft 3, con trai ở VN cũng rất hay chơi trò này), tôi không nhìn thấy Tiết Vấn Khu nên đoán rằng chắc anh ta cũng là phần tử mê mẩn Warcraft.
Tự nhiên tôi thấy có chút mất mác. Dáng vẻ anh ta lúc hơi ngẩng cao đầu, thật sự là cảnh đẹp khiến người khác nhìn ngắm thấy vui vẻ, đôi mắt to, sâu như đáy biển luôn chìm trong đêm tối, sâu sắc và tỉnh táo. Còn có một bộ não cực kỳ thông minh khiến người khác vô cùng hâm mộ.
Tôi không kìm chế được sự tò mò, bèn tìm kiếm thông tin trên trang báo của trường, lúc nhập tên Tiết Vấn Khu, quả nhiên xuất hiện trang cá nhân của anh ta, nhưng chẳng có tin tức gì, một trang hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một hình ảnh: một con cua bị gạch chéo bởi hai dấu màu đỏ.
Hả, chú ý đây không phải là một cua đồng. Tôi cười cười sau đó tắt đi, nghĩ thầm, Tiết Vấn Khu anh thật là một người vừa thú vị lại vừa khiến người khác khó ưa.
Tối hôm đó, tôi có một giấc mơ. Tôi mơ thấy đang đi cùng anh em đảng sa đọa ra ngoài ăn cơm, bỗng nhiên có người gọi: “Thi Trầm, Tiết Vấn Khu tìm em này.”
Tiết Vấn Khu, tại sao lại tìm tôi? Đang lúc lơ mơ quay đầu lại, đã thấy một người đàn ông đứng ngay sau mình, mà gương mặt kia lại là của một người khác, vì tôi quá khiếp sợ nên tỉnh dậy. Đó là gương mặt bạn trai cũ của tôi – Từ Khả Lâm.
Tôi nằm trên giường, lười biếng nhìn từng tia nắng của buổi sớm xuyên qua tấm rèm thật dày của cửa sổ chiếu vào, trong phòng ngủ lạnh lẽo, gió đập mạnh vào cửa thủy tinh bốn phía, tôi lẳng lặng nhắm mắt lại, không hiểu trong lòng tới cùng là cảm xúc gì.
Đúng là bất cua đồng và người yêu cũ cùng nấu trong một nồi.
Mùa xuân nhanh chóng tràn đến thành phố nhỏ này, giống như trong nháy mắt đã náo nhiệt, trong không khí tràn đầy mùi vị vui sướng của ngày hội.
Tôi đang hi hi ha ha cười nói vui vẻ trong đám người, lúc đi ngang qua cửa hàng net, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn vào trong, tôi thấy cậu em họ nhỏ (nguyên tác biểu đệ: em trai con cô, dì hoặc cậu) năm nay lên năm thứ hai trung học đang ngồi trong góc tường chơi game rất phấn khích. Tiểu hỗn đản không lo học hành này, cuối cùng bị tôi tóm được.
Tôi rón rén bước vào, đi tới đằng sau thằng bé, khoanh tay nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lại một phần tử Wacraft, thằng bé có lẽ cảm thấy được gì đó, quay đầu nhìn đằng sau rồi lại quay đầu trở về, một giây tiếp theo, đẩy ghế “rầm” một tiếng đứng lên, nhìn tôi, lắp bắp hét lên: “Chị hai….”
Tôi cười “hắc hắc” , vò vò tóc thằng bé: “Anh bạn nhỏ, chơi vui quá nhỉ? ”
Thằng bé gãi gãi đầu: “Ôi chị ơi, đến kỳ nghỉ rồi….”
“Em nói với mẹ thế nào mà dì ấy cho ra ngoài?”
“Em đi chơi bóng rổ với bạn học.”
Tôi liếc mắt nhìn vóc người mập mạp, béo ú của thằng bé, “Sao mẹ em có thể tin lý do củ chuối đó cơ chứ?”
“Chị ơi, năn nỉ đó, đừng nói cho mẹ em biết mà”.
Tôi hừ một cái: “Nhóc con, ngoan ngoãn tí đi, lần sau nhớ đừng ngồi vị trí dễ bị nhìn thấy như thế (=))), nhớ khi xưa chị em sau khi vào cấp 3 chơi game liền hai năm chưa từng bị mẹ bắt được.” Tôi chỉ một chỗ trong góc tường, “Về sau ngồi chỗ kia đi, người bên ngoài không nhìn thấy được.”
Lời còn chưa dứt, mấy người ngồi trong chỗ ấy ngẩng đầu lên, tôi ngạc nhiên, cuối cùng là chán nản nói, “Mẹ nó, mấy người đã bao nhiêu tuổi rồi, còn tới cửa hàng internet chơi game!”
Trần Dịch rít một hơi thuốc lá. Mấy đàn em không ngừng giải thích, “Internet đường truyền nhanh hơn, chơi DotA phải thế chứ, Thi Trầm, sao em không vào chơi cho vui?”
“Khó coi, không cần.”
“Ngồi chơi một tí đi, rồi buổi trưa cùng đi ăn cơm.”
Tôi trợn mắt nhìn, “Một tí cái gì, tôi sớm ăn xong rồi, mấy người còn chưa ăn cơm à?”
“Mẹ nó, mới một lúc thôi chứ, trách sao lại đói bụng như thế.”
Mấy người bạn Trần Dịch ngồi cùng một hàng, hút thuốc, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình. Tôi biết mấy khuôn mặt quen thuộc, có lẽ vẫn là mấy tên khốn bên ban tự nhiên ấy. Đột nhiên, có một tên béo vỗ bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói, “Mẹ nó, Tiết Vấn Khu, thằng khốn nạn!”
Tôi sửng sốt, sao lại nghe tên Tiết Vấn Khu ở đây, đang buồn bực, sau lưng có một giọng nói lạnh nhạt nghe có chút hả hê vang lên, “Tôn Thành, mua cơm trưa đi. Tao thắng, tao muốn ăn cơm trộn trứng xào cà chua.”
Tên mập kia giận dữ đứng lên, “Mẹ nó, ông đây không thèm chơi với mày nữa, sau này không bao giờ cá gì với mày nữa, đi cầu đây.”
Sau đó, tôi nhìn thấy Tiết Vấn Khu cười với tôi, ánh mắt của anh ta lòe lòe, thấy rõ sự giảo hoạt nghịch ngợm, anh ta chào tôi, “Chào em, Thi Trầm.”
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy anh ta, không thể không nói quả thật làm cho tôi cảm thấy bất ngờ. Tôi chưa từng nghĩ đến anh ta cũng là một người như vậy. Trong ấn tượng về con trai ban tự nhiên của tôi, đều có bề ngoài giống anh rể tôi, suốt ngày học điên cuồng, tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàn, quê mùa khiến người khác không thèm nhìn thêm lần thứ hai, không dính đến mấy trò chơi đồ họa, là mấy gã thần kinh sinh ra chỉ biết học và học.
Người tốt, không dính đến sắc đẹp, còn là một gã cuồng game. Anh ta lại cười cợt với tôi, “Sao em lại ở đây?”
Tôi nháy mắt mấy cái, “Tới bắt kẻ thông dâm.”
Nụ cười anh ta càng sâu: “Bắt kẻ thông dâm à? Thật đáng yêu, chơi không? Nào, có muốn chơi với anh một ván DotA không, anh đảm bảo không bắt nạt em một cách thê thảm đâu.”
Tôi còn chưa trả lời, Trần Dịch ngồi đối diện gọi, “Thi Trầm, bật lửa.”
Tôi rút cái Zippo trong túi, ném cho anh ta, sau đó tôi thấy được trong tay Tiết Vấn Khu sạch trơn, không có tàn thuốc hay tro thuốc la, tôi có chút tò mò, “Anh chưa hút thuốc à?”
“Anh không nghiện hút thuốc đâu.” Anh ta cười cười, “Rút ra chẳng qua là thấy không khí tốt, hơn nữa, anh hút là vì để nhả khói thuốc thành vòng thôi.” Khóe miệng của anh ta hơi nhếch lên, “Chơi khá không?”
Tôi hơi nhếch môi cười, mà Trần Dịch quay đầu, ồ lên một tiếng, “Thi Trầm, không lên lửa, em xem bị làm sao đi?”
Anh vung tay ném, tôi còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ZIPPO bay qua đến trước mặt, sắp đập vào đầu, tôi kêu “A”, vừa định tóm thấy, đã nghe “Bụp”, cái bật lửa nằm gọn trong tay một người.
Tiết Vấn Khu xoa đầu tôi, “Em nghĩ xem bị đập vào đầu sẽ ra sao?” Sau đó lại xoa đầu tôi thêm hai cái, tự nhủ, “Sờ thích thật, tóc thật mềm.”
Tôi bất đắc dĩ, “Anh thử xem, có bật lên được không?”
Anh ta bật hai lần, lắc đầu, “Không được, tí lửa cũng không lên được, có lẽ là phải thay đá lửa thôi.”
Tôi “ừ” một tiếng, “Đưa cho em, em đi tìm người thay.”
Tiết Vấn Khu nhướng mày, mắt hơi nheo lại, “Thi Trầm, để anh ngoạn một phen.” Có lẽ là nhìn thấu vẻ mặt nghi ngờ của tôi, anh ta nói, “Vậy, cá cược đi. Nếu không sửa được, anh mua đền cho em một cái hoàn toàn mới, nếu sửa được, em mời anh ăn trứng chiên cà chua.”
Anh ta tháo ruột bật lửa ra, móc ra một cục bé bằng một xu tiền, lấy tay vặn ốc dưới đáy ra, lôi ra một cái lò xo bé xíu, để lộ một động tối, anh ta cười, “Chà, coi vậy mà cũng dễ thôi.”
Sau đó anh ta đi tới cạnh quầy, thì thầm nói chuyện với ông chủ, tôi thấy anh ta nhíu mày, cắn môi, sau đó quay đầu cười với tôi. Chợt, trong tay anh ta toát lên một mặt trời nhỏ, một vầng sáng lớn chừng hạt đậu xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Tốt lắm.”
Anh ta cười lên, khi cười nếp nhăn trên mặt càng sâu, một nụ cười rạng rỡ hiện trên môi. Tôi nhìn anh ta, không thể không thừa nhận, trong chớp nhoáng ấy, tôi bị sự thông minh nho nhỏ của anh ấy thuyết phục, tôi cũng cười rất tươi, “Sao anh biết sửa vậy?”
Anh ta đưa cho tôi, thuận tay lại sờ sờ đầu tôi, khóe mắt bay lên, “Từ nhỏ, anh hay loay hoay tháo lắp đồ vật không dưới mấy trăm lần, nhìn một cái là biết.”
“Anh đã từng tháo những vật gì?”
“Rất nhiều, chẳng nhớ nổi, cái gì có thể tháo ra trong nhà đều bị tháo một lần. Nhớ một lần, anh tháo rời một chiếc đồng hồ điện tử đã hỏng, lúc định lắp lại thì phát hiện có mấy linh kiện linh tinh có thể tái sử dụng vào cái khác.”
Tôi cười lên, thật lòng nói, “Anh lợi hại thật.”
Anh ta không khách khí đáp, “Tất nhiên, Thi Trầm. Chơi một ván DotA nào, anh sẽ nương tay với em.”
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy Tiết Vấn Khu, anh ta sửa xong bật lửa cho tôi, hung hăng dùng DotA “hành hạ” tôi, khiến hai tay tôi mỏi đến mức co quắp. Anh ta ôm bát lớn cơm trộn trứng xào cà chua chén sạch bách. Còn tôi, nhìn anh ta như một con ác thú đang ở trước mặt chẳng có chút hình tượng, lại có một loại cảm giác không khỏi thỏa mãn. Dưới ánh đèn tôi tối của tiệm net, trong không khí oi bức, khói trắng lượn lờ, tôi nhìn anh ta đang múa tay trên bàn phím, sống mũi cao thẳng, cằm khêu gợi, có gì đó gãi nhẹ trong lòng khiến tôi thấy ngứa ngáy.
Tôi nghĩ, tôi thật sự muốn dùng yêu thương nhấn chìm anh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
13 chương
54 chương
14 chương
33 chương
19 chương
167 chương